Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12
Tần Đường liếc nhìn Tiểu Bạch qua kính chiếu hậu, nhàn nhạtnói: “Tôiđãnóirồi, chỗ nàykhôngphải của tôi.”
côchính làkhôngthích có khúc mắc hay nợ nần người khác, mặc kệ là nhân tình hay cảm tình gìđichăng nữa. “khôngsợ tôi quỵt nợ sao?” Sắc mặt Tưởng Xuyên nhanh chóng khôi phục như cũ, giọngnóicực thấp, ngữ khí vô cùngkhôngtốt.
“đi.”
Tiểu Thành nhíu mày, đau đến thởkhôngra: “cônóixem?”
Tưởng Xuyên gẩy gẩy tàn thuốc, chuyện này là để nhắm vàoanh, lão Trần hoàn toàn vô tội.
Được hai phútthìđiện thoại của Tần Đường đổ chuông.
A Khởi vộinói: “Để em và dì Quế dọn dẹp lại, cái nào còn dùng đượcthìgiữ lại,khôngđượcthìđánh vứtđithôi.”
Tưởng Xuyên cười lạnh: “Tôi cónóichúng tasẽtrả tiền sao?”
Tiểu Bạch lén nhìncô, thấy sắc mặtcôkhang khác so với lúc nãy, mím môi,khôngnóinữa.
Lữ An lại đá cậu ta: “Đừngnóinữa.”
Tiểu Bạch đứng từ xa nhìn lại, thấy từ cửa sổ xe cómộtbàn tay thò ra ngoài, tinh tế, trắng nõn,đangkẹp nửa điếu thuốc.
Tần Đường mua chocôbémộtchiếc váy mới và vài món đồ chơi nhưng Nguyệt Nguyệtkhôngdám nhận, luôn kéo taycô, thấp thỏmnói: “Chị đừng mua, emkhôngthích chúng đâu……..”
Lữ An mắng” Vô sỉ.”
Tần Đườngnói: “Được, nhưng nhanh lên. Chỗ nàykhôngđược đỗ xe.”
Tần Đường biếtanhgiận, là đàn ông, bất cứ ai nghe được lời như thế này cũngsẽgiận, huống chi là Tưởng Xuyên.côkhiêu khích nhìnanh,khôngmộtchút sợ hãi.
Còn chưanóixong Tiểu Thành liền bị bọn họ đạp thêm mấy phát, ho sù sụ.
Tưởng Xuyên trầm mặc vài giây,nói: “nóivới Khương Khôn, tôi muốn gặphắnta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Thành trợn lớn mắt: “anh,anhthậtsựmuốn chịu toàn bộ trách nhiệm sao?”
Mấy người đàn ông áo đen xoay người lại nhìn, Tần Đường mở cửa xeđixuống, nhìn đống hỗn loạn dưới đất, lạnh nhạt hỏi: “Mấy người muốn gì?”
Tưởng Xuyên giữanhta lại, nhìn về phía luật sư: “Nếu chúng tôikhôngđồng ýthìsao?”
Trở lại nghĩa trạm, bên trong vọng ramộttràngâmthanh hỗn loạn/
Tần Đường ăn hai cái bánh bao, uốngmộtly sữa.cônhìn chiếc xe Jeep đen ở trong sân, hỏi A Khởi: “Xe kia tôi có thể lái chứ?”
Hạ Tòng An cứng họng.
Tên cầm đầu thấycôliền huýt sáo, cười xấu xanói: “khôngngờ ở đây còn giấu cả người đẹp nha.”
Nhưng bây giờ số tiền đókhônghềnhỏ, cậu biết bọn họkhôngthể lấy ra được, hơn nữa chủ xerõràngkhôngphải là người dễ chọc.
Luật sưkhôngđổi sắc mặt, nụ cười lại càng sâu: “anhKhônnói, chờanhmang tiền đếnthìmới có thể gặp mặt được.”
A Khởi khóc lóc: “Đừng đập đồ nữa! Cầu xin mấy người đừng đập đồ nữa mà!”
Vài giây sau mớinóitiếp: “Lần nay cóđiTrấn Bakhông?”
Tần Đường nhớ tới cái xe Jeep đỏkhôngngừng c·h·ế·t máy kia, sắc mặt có chút ảo não, việc này là Tưởng Xuyên cố ý?
Chương 12
Hạ Tòng An còn muốnnóithêm cái gì đó, nhưng Tần Đường vừa nghe thấy cái tên kiathìđãsớm nhíu mày,khôngđợianhtanóixong liền cúp máy.
Lữ An nghe vậy liền đá vào chân cậu ta: “Tiểu tử nhà cậu đầu óc bị chập rồi à? Lão Trần lấy đâu ra tiền chứ…?”
Tần Đườngnói: “Đáng giá.”
Vài giây sau,mộtchiếc xe Jeep đỏ rẽ vào trong viện, dừng ngay trước mặtcô.
………
Lão Trần vẫn chở ở bên ngoài, thấy bọn họđira vội vàng tiến lên hỏi: “Ông chủ, mọi chuyện thế nào rồi ạ? Bọn họnóinhư thế nào?”
A Khởi gật đầu: “Có thể.anhTưởngnóiđể lại cho chịđimà.anhấy bảo cái xe đỏ kia chịđikhôngđược.”
Tần Đường dừng xe ở nhà gần gần đó, Tiểu Bạch hỏi: “Emđitiễn A Tâymộtchút. Chị Tần Đường, có thể đợi em 10’ đượckhôngạ?”
Tần Đường nhìn bọn họ,nói: “Lên xeđi.”
Tần Đường nghe tiếng Tưởng Xuyên bực bội đóng sầm cửa phòng, tâm trạng rất tốt, dập thuốc, quay người về phòng.
“khôngcần!”
Tiểu Bạch thấy sắc mặtcôtakhôngtốt, an ủi vài câu. Nhưng những gì có thểnóihai ngày nay cũngđãnóicả rồi, nênnóixongcôcũng vẫy tay tạm biệt rồi xoay người rờiđi.”
Mấy hôm nay Tưởng Xuyên và Lữ An luônđisớm về muộn,côgần nhưkhônghề gặp mặt bọn họ chút nào. Nguyệt Nguyệt nằm viện mấy hôm, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, Tần Đường biết tâm tư của bé, trưa hôm đó, sau khi hỏi qua bác sĩ liền dẫncôbé ra ngoài dạomộtvòng.
Là Hạ Tòng An.
Tần Đườngnói: “Đưa số tài khoản đây, ngày mai tôi chuyển tiền cho mấy người.”
Luật sưnói: “Như vậythìchúng ta đành phải ra tòa thôi. Cái công ty vận chuyển bé tí kia của mấy người chắc cũng chẳng có gì đáng giá, chỉ có mấy chiếc xe tải còn có chút giá trị.”
Nguyệt Nguyệt được ăn rất nhiều đồ ăn vặt mà trước đâycôbé chưa từng được ăn, còn đượcđicông viên giải trí, chơi rất nhiều trò chơi trước đây mình chưa từng được chơi. Nơi nay tràn ngập tất cảsựphồn hoa và mới mẻ đối vớicôbé.
Tên cầm đầunói: “Làm sao tôi có thể tincôđây?côvà Tưởng Xuyên có quan hệ gì?”
Tưởng Xuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm má cậu ta, nhìn từ trái sang phải, l**m răng cửa, rồi quay đầu nhìn về phía Tần Đường.
A Tây ủy khuấtnói: “Sao có thể giống nhau chứ?”
“Được, vậyanhcũngkhôngép buộc em. Em nhớ chú ý an toàn, trở về sớmmộtchút.”
Tần Đường nhíu mày, trực tiếp hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Lữ An trừng mắt liếc cậu tamộtcái, Tiểu Thành liền cúi đầu,khôngdámnóitiếp nữa.
A Khởinói: “BọnanhTưởngđãđira ngoài rồi.”
Dì Quế cũng kêu lên: “Mấy thứ này đềukhôngđáng giá, mấy người đừng phá nữa mà…..”
Tưởng Xuyên biếtcôcó tiền. Mấy chục vạn đối vớicôchỉ là con sốnhỏ, có thể tùy tiện lấy ra bất cứ lúc nào.anhl**m l**m răng cửa, lạnh lùng nhìncônửa giây,nói: “khôngcần, tôi tự giải quyết được.”
Luật sư kiakhôngnhữngkhônggiận còn cười: “Lữ An, mắng người làkhôngtốt, nợthìphải trả, đây là điều đương nhiên.”
Tần Đường gật đầu: “Ừ.”
Tiểu Thanh đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn hỏi: “Chị Tần Đường, chịthậtsựtrả tiền cho bọn em sao?”
Lữ An tức giận đá chân vào tường: “CMN!!!”
Tưởng Xuyên và Lữ Anđitìm chủ xe, nhưng cũng như hôm qua, đối phương chỉ pháimộtluật sư tới,mộtmực khẳng định lão Trần phải bồi thường toàn bộ,mộtphân cũngkhôngthiếu. Lữ An tức giận đến mức thiếu chút nữathìxông lên đánh nhau với người ta.
Tiểu Thành: “A, hình như làkhông……..”
côbé chỉ vào chiếc váy mìnhđangmặc: “Em có váy mới rồi,khôngcần mua nữa đâu ạ.”
Sắc mặt Tưởng Xuyên lập tức đen sì, nhìncôchằm chằm, mím môikhôngnóichuyện.
Luật sư kianói: “Vậythìtôi cũng chịu thôi.anhnên biết chúng tôi có rất nhiều cách buộcanhphải xuất tiền ra đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“anhtasẽtrả lại cho tôi sau.” Tần Đường vừanóivừa dùng chân đá mấy đồ vật loạn thất bát tao dưới đất: “Mấy thứ này còn dùng được nữa sao?”
Tên cầm đầunói: “Mấy thứ nàykhôngđáng giá.”
Ông biết ông chủ của mình rất có bản lĩnh mà.
Tưởng Xuyên ngậmmộtđiếu thuốc trong miệng, trong xe khói thuốc lượn lờ, trầm giọngnói: “Việc nàykhôngđượcnóitrước mặt lão Trần.”
Tần Đường cườinhẹ: “Em bao giờ về cần phải báo cáo vớianhsao?”
Chơi đến tận 7h tối, Tần Đường mới dẫn Nguyệt Nguyệt về bệnh viện.
“khôngsợ.” Tần Đường thản nhiênnói.
Tần Đường trầm mặc trong chốc lát: “không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt Tiểu Thành nóng lên, lạinói: “Nhưng,anhTưởngnóianhấy có thể giải quyết việc này. Nếuanhấy biết chị trả tiền thay……”
Người nọ im lặng trong chốc lát, rồi cười phá lên: “Được, tổng cộng chỗ này là 2 vạnđi, như vậyđãlà nhiều lắm rồi.”
Tần Đường dập thuốc, nhàn nhạt ừmộttiếng, khởi động xe.
Người nọ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nhìn về phía Tần Đường cười: “Nể tình người đẹp lớn lên ghẹo người như vậy,anhđây liền tin người đẹpmộtlần.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường hỏi lại: “khôngthìthế nào? Nhìn cậu bị đánh c·h·ế·t à?”
Tiểu Thành phủi dấu chântrênquần,nhỏgiọngnói: “Em chỉnóinhư vậy thôi. Dù sao có nhiều hay có ít cũng là có mà….”
Tần Đườngkhôngmuốnnóinhiều với bọn họ, thản nhiên đáp: “Nếu ngày mai còn chưa có tiềnthìmấy người lại đến tiếp cũng được. Dù sao hôm nay mấy người có đánh c·h·ế·t bọn họthìcũng chẳng lấy được đồng nào đâu.”
Tiểu Thành cònnhỏ, mớiđitheo Tưởng Xuyên được tầm 4,5 năm nay, cậu takhônghiểurõcuộc sống trước kia của Tưởng Xuyên và Lữ An, nhưng cũng biết Tưởng Xuyênkhôngđơn giản, ngày thường bất kể chuyện lớn chuyệnnhỏgì,anhấy cũng đều có thể giải quyết.
A Khởi và dì Quế ngồi xổmtrênmặt đất dọn dẹp lại đồ đạc, Tiểu Thành chạy vào nhà tắm rửa, xử lí qua vết thương rồi cũng ra giúp đỡ. Tần Đường dựa lưng vào xe Jeep nhắn tin.
A Khởi đưa chìa khóa xe chocô. Tiểu Bạchđitới hỏi: “Chị Tần Đường, chị có thể chở A Tây ra ga tàu đượckhôngạ?mộtlát nữa em cũng muốn đến bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt với chị.”
A Khởiđiquanói: “Hai người đến ăn sáng trướcđi, đồ ăn sáng ởtrênbàn í.”
Tưởng Xuyênnói: “khôngsao rồi, ông cứ về trướcđi, cố gắng làm việc.”
Đám người kéo nhau rờiđi, để lại trong sânmộtđống lộn xộn.
Tưởng Xuyên gõ vào đầu cậu tamộtcái: “đithôi.”
Tần Đường nhìn về phía Tiểu Thành bị đạp mặt mũi bầm dập ở dưới đất, tên cầm đầu hiểu ý vẫy tay, Tiểu Thành liền được tự do. A Khởi vội vàngđiqua dìu cậu ta dậy, sốt ruột hỏi: “anhkhôngsao chứ?”
Hạ Tòng An hỏi: “Sao còn chưa về?”
“Nếu em muốnđithìanhđivới em.”
Ở trong mắt Tiểu Bạch, Tần Đường là người có tiếngnóinhất trong nhóm.cônhìn ra được Tưởng Xuyên đối xử rất tốt vớicôấy, mọi người cũng đều đối xử tốt vớicôấy. Nếucôấy chịu mở lời với Tưởng Xuyên,nóikhôngchừng A Tây có thể ở lại.
Tần Đường gật đầu. Tiểu Bạch và A Tâyđira từ chỗ ngoặt. A Tây cúi đầu,trênngười đeomộtcái balo to. Tưởng Xuyên vô cùng cứng rắn,khôngmộtchút dao động, hôm nay A Tây nhất định phải rời khỏi.
Gần như cả đêm hôm qua A Tâykhôngngủ, Tiểu Bạch ở cùng phòng vớicôta cũng bị nháo đếnkhôngngủ được.nóicho cùng, đây chỉ đơn giản là A Tâykhôngcam lòng rờiđimà thôi. Tiểu Bạch trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghiêng người về phía trước,nhẹgiọng hỏi: “Chị Tần Đường, chịthậtsựkhôngthểnóivài câu vớianhTưởng Xuyên sao?”
mộtlát sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng động cơ.
Tần Đường nhíu mày, nhanh chóng lái xe tiến vào.
nóixong liền rờiđi.
Lão Trần nghe vậy liền cho rằngsựviệc thựcsựđãgiải quyết xong xuôi, cười thở phàonhẹnhõm: “Tốt quá rồi.”
“Rầm! Rầm!” Tiếng đồ vật bị đạp đổ nghe ngày càngrõràng.
Tên cầm đầu nhướn mày: “khôngnhiềukhôngít, 87 vạn. Sao? Người đẹp muốn trả tiền thay Tưởng Xuyên à?”
Tiểu Bạch tiễn A Tây lên tàu: “Cậu ởtrênđường nhớ cẩn thậnmộtchút, về đến nơithìnhắn tin cho tớ.”
Tần Đường nhìn qua đồ đạc ngổn ngang trong sân: “Mấy người phá hỏng nhiều đồ như vậy, cũng phải bồi thường.”
Tần Đường cúi đầu nhìn bé trong chốc lát, nhoẻn miệng cười: “Vậy được rồi, chị dẫn emđiăn nhiều món ngon nhé!”
A Tây gật đầu: “Được.”
A Khởi cắn môi, lặng lẽ trừng những người đó.
Ánh mắt A Khởi chợt liếc thấy bóng dángcô, sáng lên: “Chị Tần Đường!”
Tưởng Xuyên và Lữ An mở cửa xe bước xuống, dùng sức đóng cửa “Rầm”mộttiếng.
Tiểu Bạch và A Tây ngồi ở ghế sau, A Tâynóirất ít, có thể thấy tâm trạngđangrất tệ. Tiểu Bạch an ủi: “khôngsao đâu, khai giảng là chúng ta lại gặp nhau rồi mà. Đến lúc đó tớsẽmang ảnh và video đến cho cậu xem, cũng như nhau thôi.”
8h sáng hôm sau, lúccôxuống lầu ăn sáng, trong viện chỉ còn lạimộtmình A Khởi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Qua cửa sổ xe,côthấy trong viện làmộtđống hỗn loạn, năm sáu người đàn ông mặc đồ đen đứng thành hai hàng song song nhưmộtbức tường ở trong viện. Tiểu Thành bịmộtngười trong số đó đạp dưới chân,khôngngừng giãy giụa: “Buông tao ra! Bọn mày đừng có khinh người quá đáng! Kể cả cóđiđòi tiền cũngkhôngthể làm như vậy, chúng mày đây là phạm pháp….”
Tưởng Xuyên cười lạnh: “Nếu tôinóikhôngthìsao?”
…….
Bệnh viện tiến hành mấy hạng mục kiểm tra cho Nguyệt Nguyệt. Sau khi xác định chắc chắnkhôngcòn vấn đề gì nữa, Tần Đường mới yên tâm.
Tưởng Xuyên vẫn biết từ trước đến naycôluônkhôngsợ mình, lúc trước ở Du Lâm ít nhiều có chútkhôngphục, cũng có thể là vẫn nhớ chuyện lần trước suýt bị Triệu Kiến Hòa làm bị thương. Thực ra đâykhôngphải là người phụ nữ nhát gan, thậm chị ngược lại, lá gan còn rất lớn, làm việc rất dứt khoát. Người phụ nữ này chỉ đơn giản là sợ phiền phức mà thôi.
Tiểu Thành vội đứng lên: “anh, cuối cùng hai người cũng về rồi.”
trênđường về, Tiểu Thànhnói: “anh, chuyện nàykhôngthể để công ty chịu toàn bộ trách nhiệm được phảikhông? Trách nhiệm của lão Trần là lớn nhất, công ty cùng lắm chỉ có thể hỗ trợmộtphần thôi đúngkhông……..”
“Gọi Tưởng Xuyên ra đây! Trả tiền xong bọn taosẽđi!”
Tiểu Bạch ngại ngùng lui xuống: “Vâng…”
Lần nàycôngồi vào ghế phụ lái, quay đầu nhìn Tần Đường, cườimộtchút: “Được rồi ạ. Chúng ta đến bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt thôi.”
…….
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.