Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
Tưởng Xuyên ngẩng đầu nhìn Tần Đường, giọngnóicứng rắnkhôngchút thương lượng: “Lêntrênđi.”
Lữ An ở bên ngoài dọn dẹp lại mọi thứ,khôngđến đây làm phiền.
“Ba mẹ em có biếtcôcongáibảo bối của bọn họ lại chạy xa như thế nàykhông?”
Bước chân ra đến cửa của Tần Đường lạinhẹnhàng rút trở về, lặng lẽ đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa gọi điện thoại cho Tưởng Xuyên. Phải mấtmộtlúcanhmới bắt máy, giọngnóitừ tính vang lên: “Sao vậy?”
Nơi này là vùng ngoại thành, cơm hộpthìkhôngcó, muốnđitới tiệm ănthìphải vào tận nội thành, màcôcũngkhôngcó ý địnhđi.
Tưởng Xuyên ném điếu thuốc xuống, xoay người lại nhìncô, khóe miệng cong lên vô cùngrõràng:
Bánh bao dì Quế làm lúc sáng chắc là vẫn còn.
Rất nhanh,âmthanh đổ vỡ lại vang lên, ở ngay dưới châncô.
Tưởng Xuyên: “...........”
khôngbiết Tưởng Xuyênđitheo từ lúc nào, thân hình cao lớn đứng ở cửa liền chặn mất phân nửa ánh sáng.anhbước tới, đoạt lấy cái bánh bao trong taycô,nói: “Được rồi, đừng ăn thứ này.”
“Ừ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt tức tối của Tần Đường liền đỡ hơnmộtchút, ngoan ngoãn đứng sau Tưởng Xuyên.
Người nọ kêu lên thảm thiết, ôm chặt vai ngã xuống đất.
Tưởng Xuyên: “Ừ, nhưng emsẽphải đợimộtchút. Muốn ăn sủi cảo cũng có thể, nhưng phải tốn chút công sức.”
Trong viện truyền đếnmộttiếng hét “Dừng tay” chói tai.
Bị đàn ông đánhthìcũng thôiđinhưng bịmộtcon đàn bà đánh là thế nào chứ? Người đàn ông nằmtrênmặt đất nghĩ vậy liền giãy giụa muốn đứng dậy.
“Lêntrênlầu tìm xem.”
“Tốt, cứ ở yên tại đó nhé, đừng ra ngoài. Cho dù nghe thấy tiếng động gì cũngkhôngđược ra.”
Tưởng Xuyên rút bao thuốc trong túi ra, ném cho Triệu Phongmộtđiếu, Triệu Phong giơ tay bắt được.
Dưới lầu lại vang lênâmthanh bùm bùm,khôngcần nhìn cũng biết lại có thêm mấy món đồ bị quăng hỏng rồi.
“nóiđi, tên đó mắng em cái gì vậy?”
Tần Đường cắn môi, nhìn chằm chằm người đàn ôngđangôm vai ngãtrênmặt đất.
Trong viện, Lữ An cùng ba người khác cũng bắt đầu khai chiến.
Triệu Phong: “......”
hiệntạiđãlàm mấy tên đàn em bị thương rồi, mà quả thựchắnta về cũngđãcó chuyện đểnói.
Tưởng Xuyên thả mỳ vào nồi, xoay người nhìncô, lại nhìn cái bánh bao nguội lạnh cứng đơ bị gặmmộtnửa trong taycô, cuối cùng coi nhưkhôngthấy gì, hỏi:
Cánh tayđangđưa ra củacôcứng đờ giữakhôngtrung, dùng ánh mắtkhôngthể tin nổi quay lại nhìnanh: “anhnấu mỳ cho tôi à?”
Tần Đườngđangđịnh phản bácthìmộttiếng “ùng ục” mềm mại vang lên, tuynhỏnhưng cũng đủ để người bên cạnh nghe thấy.
Triệu Phong cười vài tiếng, nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Nếu tiềnđãtrả hết rồithìmọi chuyện coi nhưđãxong.”
Triệu Phongđitới: “Khá khen choanhđó, Tưởng Xuyên.anhđánh người củaanhKhôn thành như vậy,thìtôi trở về biết ănnóithế nào bây giờ?”
Tần Đường cắn môi: “hắnta mắng tôi.”
Tên cầm đầu khoanh tay, cười cười nhìnanh: “Aaydo, cuối cùng Tưởng Xuyên của chúng ta cũng trở lại rồi.”
Hai mắt Tần Đường mở lớn, miệng há to, còn chưa kịp thốt lên sợ hãithìTưởng Xuyênđãnhư có mắt đằng sau, đầu cũngkhôngthèm quay lại màđãnhanh nhẹn tránh được, cái gậy sắt kia đập hụtmộtcái vàokhôngkhí. Tưởng Xuyên thừa dịp tóm lấy cây gậy kéo lại, đồng thời chân cũng đá vào người kia, gậy sắt cũng đập mạnh ngược trở lại vào vai người đó.
Tưởng Xuyên nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, trong viện làmộtmớ hỗn độn. Bước vào phòng kháchthìhầu như mọi thứ đềukhôngcòn nguyên vẹn, chiếc tivi vốn ởtrêngiáđãbị đạp xuống vỡ làm đôi, gần nửa cái lăn đến cạnh cửa, hai cánh cửa phòng cũng chịu chung số phận, bị đạp rơi cả xuống đất.
Tần Đườngkhôngbiếtrõvề gia đìnhanh,côchỉ biết A Khởi lớn lên trong núi,khôngcó tiềnđihọc đại học, dì Quê cũng là người ởmộtthônnhỏ, hỗ trợ ở nghĩa trạm, nấu cơm cho bọn họ, buổi sángthìđẩy xeđibán bữa sáng ở cổng mấy trường học lân cận, Tiểu Thànhthìtừnhỏđãđilàm thuê, sau đóthìtheo Tưởng Xuyên giúp đỡ ở nghĩa trạm và công ty vận chuyển.
“Nghèothậthay là giả nghèo đây?côgáinhỏhôm qua vừa nhìn là biết người có tiền,mộtsố tiền lớn như vậy liền tùy tiện némđimàkhôngchớp mắt lấymộtcái. Quan hệ của Tưởng Xuyên vàcôta nhất địnhkhôngbình thường.”
Tần Đường vẫn đứng ở phía sau Tưởng Xuyên, nhìn điếu thuốctrêntayanhcháy hết, tàn thuốc theo gió cuốn trôi,khôngcòn lại chút gì.
“......”
“Có nghe thấykhông?”
Lữ An chửi: “CMN…”
Triệu Phong cười cười: “khôngcần.”
Tưởng Xuyên: “Ởmộtcái thônnhỏthôi, cónóiem cũngkhôngbiết.”
Tưởng Xuyên híp mắt, bật lửa châm thuốc, hít vài hơi, sau đó chậm rãinói: “Tôi trở về cùnganhđể choanhcó cái mà ănnói.
Hai bên đềuđangâmthầm đấu với nhau.
“Bà già c·h·ế·t tiệt, biếnđichỗ khác! Ở đâykhôngcó chuyện của bà.”
Chương 14
Trong ấn tượng củaanh, Tần Đườngkhôngphải là người thích mang thù, đối với người ta cũng vô cùng khách khí,đitrênđường gặp cái gì ngon, cái gì hay cũng đều mua về cho mọi người ở nghĩa trạm. A Khởi đượcmộtlọ nước hoa, dì Quế đượckhôngít mứt quả các loại, Tiểu Thành cũng cómộtmón quànhỏ, làmộtcái bật lửa. Ngay cả Lữ An cũng có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Xuyên lạnh mặt, bước nhanh đến, túm lấy vai hai người kia, hai người kia đột nhiên xoay người lại vung nắm đấm về phía này. Tưởng Xuyên khom lưng né được, buôngmộttay ra, tay kia trượt xuống, bắt lấy tay người đàn ông, quănghắnra sau.
Hai người kia chỉ dừng lạimộtchút, sau đó vẫn tiếp tụcđilên.
Vẫn là tên cầm đầu của ngày hôm qua,hắntanói: “CMN, sao lạikhôngcó ai thế này?thậtlàkhônglịchsựgì cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côcầm lấy bóp thửmộtchút, hơi cứng, lại thử cắnmộtmiếng, nhưng vẫn còn ăn được.
Tần Đường thấyanhkhôngchú ý, lại cầm cái bánh bao kia lên căn hai miếng,khônghỏi nữa.
Bên kia trầm mặc nửa giây, sau đó nhanh chóngnói: “Emđangở đâu?”
Khóe mắt Tưởng Xuyên thoáng nhìn qua, thản nhiên đạp thêmmộtcái nữa vào bụnghắn.
Vài tiếng “Rầm” vang lên,âmthanh đóng cửa xe vang dội trong sân viện.
Giọngnóinày, nghe rất quen.
nóixongcônhanh chóng rảo bướcđi, hy vọng phòng bếpkhônglàm sao.
Tần Đường tắt điện thoại, nghe thấyâmthanh rầm rầm, có vẻ cửa gỗ ở phòng kháchđãbị phá rồi. Nhà cũ nên hiệu quả cáchâmcũngkhôngtốt lắm, động tĩnh của bọn họ lại lớn như vậy, giọngnóicũng to,cônghekhôngxótmộtcâu.
hắnta ngậm điếu thuốc trong miệng, cẩn thận đánh giá lại Tần Đường, sau đó cười khẽ. Người phụ nữ này, có ý tứ.
Tưởng Xuyên nhướng mày: “Mắng em cái gì?”
Động tĩnh lớn như vậy, mọi người xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Lập tứccôliền nghe đượcmộtgiọngnóigià nua: “Các ngườiđanglàm cái g……..”
Đáy mặt Tưởng Xuyên lạnh băng: “Triệu Phong, tiền tôisẽtrả, mấy ngườikhôngcần dùng cách này tới khiêu khích tôi.”
Tần Đường nhíu mày, nghiến răng tức giận, trong đầu nhớ kĩ giọngnóinày.
“Rắc rắc……..”
Tưởng Xuyên cười: “khôngcó gì màmộtngười phụ nữ như em lại tự nhiênđiđánh người sao?”
……..
côthầm thở phàomộthơi, trái timđangtreo ngược được thả về vị trí cũ.
Tần Đường: “Con đàn bà khốn nạn.”
Tần Đường nắm chặt di động, mím môi dựa lưng vào cửa.
Trái tim Tần Đường nhảy dựng,côvẫn chưa chuyển tiền qua.
Tần Đường ngheâmthanh cửa bị đá từ dưới nhà vọng lên, hítmộthơithậtsâu, hạ giọngnói: “Bọn họ lại tới nữa.”
Tưởng Xuyên có chút buồn cười: “khôngphải em đạphắnxonghắnmới mắng em sao?”
Tưởng Xuyên nghiêng mình tránh được, tóm được cổ tayhắnta, mạnh mẽ bópmộtcái, cổ tay vang lên tiếng răng rắc, đồng thời vung chân đá thẳng vào bụnghắnta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Phong nhìn thoáng qua đám đàn emđanglồm cồm bò dậy, lạnh lùngnói: “Cònkhôngmau đứng dậy lên xe cảđi. Định đứng ì ở đây cho mất mặt à…”
Dưới lầu an tĩnh lại vài giây.
Mấy người đàn ông người nọ dìu người kia nhanh chóng lên xe.
“Đương nhiên,anhcũng có thể chọn cách khác.”
Triệu Phong lúc này mới hiểu đượcẩný của Khương Khôn. Cáihắnta quan tâmkhôngphải là 87 vạn kia màhắnta chỉ đơn giản muốn kiếm cớ để công kích Tưởng Xuyên, muốnanhtrở về làm việc chohắnta. Mà Tưởng Xuyên cũngkhôngcó ý định trở về, mà số tiền kiaanhlạikhôngtrả được, nên Khương Khôn cũngkhôngchịu gặp mặt.
Tần Đường mím mối, nhanh chóng thu lại thần sắc xấu hổ lúc nãy,nói: “Tôi đến phòng bếp tìm đồ ăn.”
Tần Đường đứng ở đầu cầu thang, từtrêncao cúi đầu nhìn Tưởng Xuyên, đôi môi mím lại căng thẳng, ngón tay siết chặt máy ảnh đến trắng bệch.
Tần Đường lại với tay muốn lấy lại,anhđầu cũngkhôngthèm quay lại, chỉ hỏi: “Ăn mỳ nhé?”
Chuyện của Lữ An và Tưởng Xuyên,côchưa từng nghe qua.
“Nhàanhở đâu vậy?”
Hai người đàn ông to con cứ như vậy bị ngã xuống chân cầu thang, cuộn tròn người r*n r*, tạm thờikhôngthể động đậy.
Tần Đường cảm thấy vô cùng kì diệu, lại hỏi: “anhthậtsựbiết nấu à?”
“Mợ nhà nó, cái bànđãbị phá thành như vậy rồi mà còn cố sửa lại. Tưởng Xuyênthậtcmn quá nghèo rồi.”
Tưởng Xuyên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tần Đường, đáy mắt bùng lên ngọn lửa nguy hiểm, người phụ nữ này tại sao lạikhôngnghe lời như vậy chứ?
Hai cơn gió thoảng qua, trong viện liền khôi phục lạisựyên tĩnh như cũ.
côđứng ở phía sau, nhìnanhthuần thục đun nước thái thịt rửa rau, hỏi:
Tưởng Xuyên cười lạnhmộttiếng, ánh mắt thoáng liếc về hai người đàn ông cao tođangđivề phía cầu thang lên tầng.anhngẩng đầu, thấy Tần Đường đứngtrênhành lang tầng 2, máy ảnhđãbỏ ra khỏi túi đựng, ánh mắt thanh lãnh nhìn xuống phía dưới.
Tưởng Xuyên cầm thuốc, cũng cười như cái gì cũngkhôngnói.
Tưởng Xuyên lập tức túm lấycôkéo lại: “Em lại phát điên cái gì thế?”
mộtngười khác thấy vậy lập tức xông lên, vung thẳngmộtquyền về phía mặt Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên cònđangmuốnnóigì đó, Tần Đường ở phía sau liền động taymộtchút, sau đó linh hoạt rút được tay về.anhdừng lạimộtchút, liền nghecônói: “Tiềnđãchuyển rồi đó, tối hôm quaanhnóichỉ cần 85 vạn, nhưng tôiđãchuyển 87 vạn rồi,khôngthừakhôngthiếumộtxu.”
Tưởng Xuyênthìkhôngđược gì cả. Nhưng đối vớianhđây chỉ là việcnhỏ, hoặc là docôấy chưa tìm được món đồ thích hợp để tặng, hoặc đơn giản hơn làanhkhôngcó phần mà thôi.
“Mợ nó, người phụ nữ kiathậtđúng là vô cùng xinh đẹp. Chân vừa dài lại vừa trắng, gác lên vai mà làm chắc chắn sướng đến c·h·ế·t luôn mất thôi.”
côngoan ngoãn đáp ứng.
cônhìn thoáng qua mấy người đàn ôngđangnằm r*n r* dưới đất, thản nhiênnóithêm: “2 vạn thừa ra, coi như tiền thuốc men cho đám đàn em củaanhđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Xuyên sắc mặtkhôngđổi, vẫn cười như cũ: “Đói sao?khôngăn trưa à?”
Tần Đường cúi đầu,nói: “khôngcó gì.”
Triệu Phong cười to, chỉ vào đống đồ vật bị đạp đổ trong sân,nói: “Cái viện rách nát này củaanhcó đồ gì đáng giá sao?anhKhônnói, cứ đập phámộtlầnsẽlà 2 vạn, nếuanhkhôngtrả tiền,thìngày nào chúng tôi cũngsẽđến đập phá, bao giờ đủ 87 vạnthìthôi. A,khôngđúng, phải là 85 vạn chứ nhỉ, vì hôm quađãtới đậpmộtlần rồi. Ha ha ha!!!”
Tưởng Xuyên cầm lấy cái bánh bao cứng ngắc thả lại vào trong xửng hấp, sau đó vặn vòi rửa tay.
Đột nhiên Tần Đường từtrêntầng lao thẳng xuống lầu,mộtcước đạp thẳng vào bên vai bị thương của người đàn ông kia. Tưởng Xuyên chỉ cảm thấymộtcơn gió ào lướt qua người mình, sau đó liền nghe tiếng hét như chọc tiết lợn của người đó: “Mẹ kiếp, con đàn bà khốn nạn!!!”
“Tôi ở trong phòng.”
Lạimộttiếng oa oa đau đớn vang lên.
Cũng may, phòng bếp vẫn còn nguyên. Khicômở nắp giá hấp bằng sắt ra, bên trong vẫn cònmộtchiếc bánh bao trắng trắng.
Lực đạo rất lớn, người nọ liềnkhôngthể cử động nữa, chỉ còn có thể nằm đó r*n r*.
Tưởng Xuyên có vẻ như rất hài lòng, giọngnóicàng thấp hơn: “Tôisẽvề ngay bây giờ.”
Tưởng Xuyên cườinhẹ, mở tủ lạnh ra, lấy thịt bò trong ra, liếc nhìncômộtcái: “Hồinhỏnhà nghèo, cái gì cũng phải làm, nấu cơmđãlà gì.”
Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống,đitới, bước vào, lạnh giọng hỏi: “Mấy người đập đủ chưa?”
Thân thể to lớn của người đàn ông nện mạnh xuống bậc thang ầmmộttiếng kèm theo đó là tiếng r*n r* đau đớn.
Lúc nãy khicôđạp lên vai người đàn ông kia, sức lựckhônghềnhỏ, cứ như là có thù với tên đó vậy.
anhkhônghiểucôgiận cái gì, chỉ cảm thấy rất buồn cười, khóe miệngnhẹnhàng cong lên, đem người trước mặt xoay lại: “Được rồi.”
Tần Đường nhíu mày: “Vậy ăn cái gì?”
Sắc mặt Tần Đường soạtmộtchút, hơi ửng đỏ lên.
Trong viện, Lữ An cũngđãxử lí gần hết, chỉ còn lại hai người.
Tần Đường đứng imkhôngnhúc nhích, phía sau Tưởng Xuyên bỗng cómộttên tay cầm gậy sắt,đanggiơ cao định đập xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.