Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Lữ Annói: “khôngchỉ là thanh chắn, mà đèn xe cũng bị hỏng. Chi phí sữa chữa tính sơ qua cũng phải cả trăm vạn.”
Người tài xế vừanóivừa khóc, đôi mắt đỏ lên. Tưởng Xuyên vỗ vai ông,nói: “Lão Trần, ông đừng gấp, đợi tôi tìm hiểu lại mọi chuyệnđã.”
Tần Đường thấycôbé ngoan ngoãn như vậy,khôngnhịn đượcnói: “Đợi mấy ngày nữa em khỏe lại chịsẽdẫn em ra ngoài chơi, đượckhông?”
Lữ An bực bội xua tay: “Ngày mainóitiếp đượckhông? Có cơmkhông? Ông đây đến cơm còn chưa kịp ăn đâu. C·h·ế·t đối đến nơi rồi đây này!”
Tưởng Xuyên ừmộttiếng, “Mọi người cũngđinghỉ sớmđi.”
Tưởng Xuyênkhôngphủ nhận, nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”
Tưởng Xuyên ném chìa khóa xe cho Tiểu Thành: “Cậu cầm chìa khóađi, lát nữa mấy người còn có cái màđivề.”
Tưởng Xuyên bước lên tầng, bước chân bỗng dừng lạimộtchút,khôngbiết Tần Đườngđãđứng trước mặt từ bao giờ. Hiển nhiêncôvừa mới tắm xong, mái tóc ướt rượt rũ xuống bên hông, lại mặc chiếc váy đỏ kia, đầu ngón tay thon dài trắng nõn kẹp điếu thuốc lá, nhưngkhônghút, quay đầu nhìnanh.
Vẻ mặt lão Trần tràn ngập tang thương, cho dù có trở vềthìcũng làm sao mà ngủ được đây. Nợ đến mấy chục vạn, cho dù có Tưởng Xuyên hỗ trợthìcũngkhôngđược bao nhiêu. Cho dù ôngđilàm cả đời cũngkhôngkiếm nổi mấy chục vạn, huống chi ông còn phải nuôi sống gia đình nữa.
Tiểu Thành đứng bên cạnh giường,nói: “Chúng tađiăn cơm trướcđi.”
Tưởng Xuyên: “.......”
Công ty vận chuyển của Tưởng Xuyên và Lữ An cách nghĩa trạmkhôngxa, xe tải tổng cộng chỉ có 5 cái, có 3 cáiđangchạy ở chỗ khác,hiệngiờ trong trạm chỉ cònmộtcái. Lữ An dựa lưng vào xe tải hút thuốc, người tài xế gây tai nạn ngã ngồitrênmặt đất, vẻ mặt suy sụp.
Tần Đườngkhôngcó ý kiến gì nên đương nhiên những người khác cũng vậy. Tưởng Xuyên liền thay đổi lộ trình lái thẳng tới Tây An.
“Ngày maianhvới tôiđitìm chủ xenóichuyện. Tiền có thể bồi thường nhưngsẽkhôngchịu toàn bộ.” Tưởng Xuyên vừanóivừađira ngoài: “Trở vềđi, ngày mainóichuyện tiếp.”
Ở trong ấn tượng của Tần Đường, người đàn ông này làm việc luôn dứt khoát, hiếm khi thấyanhcó dáng vẻ căng thẳng như vậy nêncôcũng chỉ đơn giản đáp lại: “Được.”
Tưởng Xuyên im lặngkhôngnói, Lữ An cũng dần bình tĩnh lại.
Sắc mặt A Tây trắng bệch, cắn môikhôngnóichuyện. Từ Bằng và Tiểu Bạch cũngkhôngdám mở lời giúp đỡ, mọi người đều trầm mặc.
Lữ An thấy Tưởng Xuyên liền vội vàngđitới: “anhTưởng,anhtrở lại rồi.”
Dì Quế vội vàngnói: “Có có có, để dìđinấu cho cháu bát mì.”
Đóng cửa lại, Tưởng Xuyên mới hỏi: “Đâm có nặngkhông?”
Ánh mắt Nguyệt Nguyệt sáng lên: “thậtạ?”
Lữ Annói: “khôngbiết nữa, lái xe chỉ là tài xê, chủ xekhôngở bên trong. Nhưng nghe giọngnóithìkhôngphải là người địa phương. Nhưng vìkhôngcó camera nên cũngkhôngthể xem là lỗi của ai nhưng tài xế cứmộtmực khẳng định là lỗi của lão Trần. Lão Trần là người trung thực, lái xe vẫn luôn cẩn thận, ông ấy nhất địnhkhôngnóidối.”
Nguyệt Nguyệt vô cùng vui vẻ, cảm thấy việc mình bị thương như vậy cũngthậtđáng, lúc trước còn cảm thấy đầu có chút đau, giờthìhoàn toàn hết rồi,mộtchút cũngkhôngthấy gì.
Tưởng Xuyên cong miệng nở nụ cười trào phúng: “Tào Thịnhnóinhìn thấy bọn họ ở cùngmộtchỗ.”
Tiểu Thànhnói: “côTần nghỉ ởtrêntầng.”
Tần Đường khẽ động ngón tay, vẩy tàn thuốc xuống, cườimộtchút: “anhcó thể cầu xin tôi.”
Lữ An: “không, nhưng luật sư của ông tathìđến đây.”
Bây giờ tài xế lại đâm phảimộtchiếc siêu xe bảy trăm vạn, chủ xe chắc chắn địa vị cũngkhôngnhỏ. Nếu đối phương muốn truy cứu lên,thìmặc kệ lỗi có phải của tài xế haykhông, công ty chắc chắnsẽphá sản.
Tưởng Xuyên nhìn cậu ta: “khôngcần, cậu ở đây với Tần Đường.”
Tiểu Thành và A Khởi nghe xong đều bị dọa đến trắng bệch cả mặt, A Khởi hỏi: “Vậy phải làm sao đây……”
………. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dì Quế: “Được được.”
Sau đó liền nhanh chóngđivề phía phòng bếp.
Lữ An càngnóicàng giận: “Đối phương khăng khăng là lỗi hoàn toàn thuộc về lão Trần, cảnh sát giao thông cũngnóilỗi toàn bộ thuộc về lão Trần. Tên cảnh sát kia nhất địnhđãbị mua chuộc rồi. Đồ c·h·ó cậy chủ!!!”
“Đột nhiên dừng lại, lại còn giảm tốc độ sao?”
…..
Tiểu Thành vò tóc: “Cũng được ạ.”
Dọc đườngđi, Tưởng Xuyên có nhận thêm vài cuộc gọi của Lữ An, Tiểu Thành cũng hỏi han vài câu, mọi người liền hiểurõmọi chuyện.
Tưởng Xuyên đóng sầm cửa xe, nhìn lướt qua mọi người. Tất cả đều tụ tập đông đủ, chỉ trừ Tần Đường.
Tần Đường cười: “Tất nhiên rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Thành nhìn theo bóng Tưởng Xuyênđilên tầng, quay ra hỏi Lữ An: “anhLữ, làthậtsao ạ?”
Nguyệt Nguyệt chớp mắt gật đầu: “Vâng ạ.”
Tài xế công ty vận chuyển của Tưởng Xuyên đụng phảimộtchiếc Roll-Royce hơn bảy trăm vạn. Hơn bảy trăm vạn đó…… Dù có chỉ là va quệtnhẹ, làm xướcmộtchút xíu thôithìtiền sửa chữa cũng làmộtcon sốkhôngnhỏrồi, huống chi bây giờ cũng chưa biết là đâm nặngnhẹra sao.nóitóm lại, đây làmộtrắc rối lớn.
Sau khi trời tối bọn họ mới tới Tây An. Tưởng Xuyên mang Tần Đường và Nguyệt Nguyệt tới bệnh viện trước. Nguyệt Nguyệt bị thương, lại phải ngồi xe cảmộtngày dài,rõràng là vô cùng mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại mở to tò mò nhìn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đối với thành phố lớn tràn ngập tò mò, rất muốn xuống xe để xemrõhơn.
nóixonganhđivào nhà trệt bên phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tài xế xe tải đứng lên, đáy mắt khôi phục lạimộttia sáng, vội vàngnói: “Ông chủ, làm sao bây giờ đây….. Ông chủ kianói, xe này là siêu xe, thay cái thanh chắn thôi cũngđã30 vạn. Tôi đào đâu ra 30 vạn bây giờ…. Dù có g**t ch*t tôithìcũng chẳng có nổi 3 vạn í chứ….”
Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, ông đành phải nghe lời Tưởng Xuyên, xoa xoa đôi bàn tay thô ráp của mình: “Vậy… được…”
anhhỏi: “Tần Đường đâu?”
Lữ An nghe đến đây liền tức giận: “khôngcó camera, lão Trầnnóilà đối phươngđangđibình thường rồi bỗng nhiên dừng lại. Lão còn cảm thấy hình như xe còn giảm tốc độ, nhưng làm sao mà phanh kịp được chứ, thế là liền đụng trúng đuôi xe của đối phương! CMN,thậtđúng làkhôngcòn gì đểnóimà.”
Lữ An ném tàn thuốc xuống, cũng vỗ vai tài xế rồiđivào theo.
Tiểu Thành: “Thế cònanhthìsao?”
Tưởng Xuyên ném tàn thuốc xuống: “hắnta khôn có, nhưng Khương Khôn có.”
Từ bé đến giờcôbé chỉ quanh quẩn ở quanh núi Dương Quyển, đến huyện Giai cũng chưa được tới bao giờ, càng đừngnóilà thành phố lớn như thế này.
Lữ An đứng hình 2s: “Đ****”
Chương 11
Xe Jeep đỏđivào trong sân, mọi người đều chạy ra.
Đâykhôngphải là chuyệnnhỏ.
Tần Đườngđixử lí thủ tục nhập viện cho Nguyệt Nguyệt. Bây giờđãtối, việc kiểm tra của Nguyệt Nguyệt phải đợi đến sáng mai.
Tần Đường ngồi đằng sau nhìnanh.côkhôngbiết công ty vận chuyển kia của bọn họ như thế nào, nhưng chắc chắn là hoạt động cũngkhôngphải là quá tốt, điều này chỉ cần nhìn nghĩa trạm của bọn họ là biết: Chỉ làmộtcăn nhà cũ, có hai cái xe Jeepthìmộtcái thường xuyên c·h·ế·t máy, nhìn là biết cũng sắpđiđời nốt.
Tiểu Thànhnói: “anh, emđivớianh.”
Tần Đường lại hỏi: “Có thể giải quyết đượckhông?”
Tưởng Xuyên lại rítmộthơi thuốc: “Vậy kết quả như thế nào?”
Tần Đường hỏi: “Cácanhgặp rắc rồi à?”
Mọi người đều chưa ăn gì từ trưa,đãsớm đói đến ngực dính vào lưng. Tần Đường xoa mặt Nguyệt Nguyệt: “Chờ lát nữa bọn chị trở lạisẽmang đồ ăn về cho em nhé.”
Tưởng Xuyên cười: “Nếukhôngthểthìsao?”
côđoán có lẽ công ty kia cũng vừa mới bắt đầuđivào hoạt động, còn chưa thu được lợi nhuận, nếukhôngthìTiểu Thành và Lữ Anđãchẳng cung phụngcônhư thế.
Tiểu Thành sốt ruột hỏi: “anh, mọi chuyện thế nào rồi ạ? Nghenóiphải bồi thường đến mấy chục vạn sao?”
Hai người vừađira đến cửathìpháthiệnlão Trần vẫnđangchờ ở bên ngoài.
Nhưng lời còn chưa kịpnóixongthìngườiđãđimất.
Tưởng Xuyên cau chặt mày, nhiều tiền như vậy, bọn họ căn bảnkhôngcó khả năng chi trả, “Có camerakhông? Lỗi là của ai?”
Sắc mặt Tiểu Thành thay đổi: “Chúng ta lấy đâu ra tiền bồi thường đây…….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lữ An lạnh mặt: “Cậunóixem?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Xuyên: “Chủ xekhônglộ mặt ư?”
Tưởng Xuyên vội vàngđitìm Lữ An,anhnhìn về phía A Tây: “Tới Tây An rồi, sáng maicôrời khỏi nghĩa trạmđi.”
Tưởng Xuyên châm thuốc, cúi đầu nhả ra vài làn khói,khôngbiết nghĩ cái gì,mộtlát sau mới mở miệng: “Chủ xe là ai?”
Tưởng Xuyênđitới: “Chú cũngđinghỉ ngơi trướcđi, có chuyện gì mai lạinói.”
mộtlúc sau, Lữ Annói: “Tôi cảm thấy việc nàykhôngđơn giản. Nhưng nếu là Triệu Kiến Hòathìhắncũng chỉ vừa mới ra tù.. Hơn nữahắnta cũngkhôngcó bản lĩnh như vậy.mộtchiếc Roll-Royce hơn 700 vạn.hắnkhôngcó khả năng……”
Tưởng Xuyên im lặngkhôngnói, trầm mặc lái xe, gương mặt căng cứng khẩn trương.
“Đúng vậy.”
Tưởng Xuyênkhônggiải thích gì thêm cả, chỉnóicó việc gấp phải trở về.
Tiểu Thành cũngnói: “anhTưởng chắc cũng chưa ăn đâu. Dì nấu luôn choanhấymộtbát nhé.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.