"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Tưởng phiết thanh, lại phiết không rõ
trênđờikhôngcó ai nhất địnhkhôngtiếp thụ được ai, chỉ có chuyện ngươi có nguyện ý haykhôngmà nhận lấy.
LạinóiQuế công công, hầu hạ Hoàng Thượng cũng hơn ba mươi năm, đương nhiên cùng các vị phi tần, hoàng tử, các đại thần quan hệ hòa hợp, Tống Hàn Nho làm người hiền hoà, cho nên quan hệ chủ tớ quảthậtrất tốt. Hơn nữa Tống Hàn Nho đặc chuẩn, Quế công công ở Thất vương phủkhôngcần hành đại lễ, giờ phút này, Quế công công vẻ mặt ôn hoà vào cửa, ôm quyền hành lễ: “Thất vương gia thân mình có tốt hơn chút nàokhông? Hoàng Thượng bên kia rất là lo lắng.”
… ThuanhĐào nghiêng đầu nhìn chăm chú gương mặt mệt mỏi của Tống Hàn Nho…mộtgiây trước, trong lòng nàng còn nhớ thươngmộtngười nam nhân khác, tự khinh bỉ chính mìnhmộtngàn lần. Mà trước lúc xuyên qua, nguyên nhân nàng c·h·ế·t là domộtcâu lơ đãng bát quái, lúc trước nếukhôngphải nàng lắm miệng cũngsẽkhôngtạo thành hai cục diện, hai nam nhân tranh giành tình nhân, mà nữ nhân càngkhôngnên dây dưa giữa hai nam nhân, nàngkhôngbiết hậu quả của nữ nhân trong trò chơi nhân gian kia như thế nào, cũngkhôngmuốn biết, có lẽ chỉ là hiểu lầm? (ôi ôita chém a)… ThuanhĐào lắc lắc đấu, nàngkhôngnghĩ lấy cớ vì mình “Đa tình” mà giải vây, hơn nữa nàng cũng từng thề tuyệt đốikhôngđể mình trở thành cái loại nữ nhân chần chừ, tuynóibản thân đối với Tống Hàn Nho chưa có tình cảm gì, nhưng nếuđãquyết định cùnghắnkết hôn,thìsẽkhôngmiên man suy nghĩ, đối mặt với khuôn mặt tươi cười chân thành của Tống Hàn Nho, nàng chỉ cảm thấy áy náy.
ThuanhĐào c*n m** d***, tuy vật nàykhôngphải là cái gì thượng hạn, nhưnghắnvì nàng mà giải quyết phiền toái khi giao tiếp, trong lòng nàng ngũ vị quay cuồngkhôngkhỏi cảm động, nàng ởtrênmặt cát nhuyễn như bột mì viết xuống: ngươi đối với tathậttốt, ta thực thích, cám ơn.
Quế công công thấy nàng sợ tới mức cúi đầu im lặng, thở mạnhmộthơi, giọngnóidịu xuống hỏi: “nóicho ta biết, ngươi có quen biết tiểu Nam haykhông?”
Chương 23: Tưởng phiết thanh, lại phiết không rõ
… ThuanhĐàođitheo nô tỳ Thất vương phủ vào thư phòng hậu viện, Tống Hàn Nho che che dấu dấu nhìn nàng ngoắc tay: “Bổn vương có cái này cho nàng.”
Quế công công giơ lên ngón tay cái: “Đúng là như thế, Ngưucônương từng giao thủ với phản tặc, chắc làsẽcó chút ấn tượng, cho nên việc nàykhôngcần Thất vương gia ra mặt.”
Tống Hàn Nho sau đó cầm bút vẽ tranh, Quế công công ngồi chờmộtbên, ngẫu nhiên nhìn về phía ThuanhĐào… ThuanhĐào cảm thấykhôngđược tự nhiên, nàng nằm dàitrênbàn trà, nhàm chán đem hộp Văn phòng phẩm ra đùa nghịch, vẽ loạn lên phần nhuyễn cát… Chợt nghe “Khách kéo”mộttiếng vangnhỏtừ cổ tay nàng truyền ra, nàng kinh hãi nhìn “Trócyêucô” theo cổ tay áo lộ ra ngoài, bỗng nhiên nhớ lại do nàng chỉ lo đuổi theo Mộ Giai Nam mà quên buộc khăn tay, nàng trì độnmộtgiây, vội vàng phủ cổ tay áo xuống nhắm che giấu, nhưng nàngkhôngbiết, cử chỉ đóđãbị Quế công công nhìn rấtrõràng.
ThuanhĐào đột nhiên ngẩng đầu, tiểu Nam… Gọi thân thiết như vậy? Lão thái giám này biết Mộ Giai Nam sao? …khôngđúng, là trộmthìđãcó tội rồi, huống chi lại trộm đồ hoàng cungthìtội càng nặng, lão thái giám chẳng lẽ pháthiệnlà do Mộ Giai Nam gây ra?
Tống Hàn Nho chuyên chú vẽ tranh vẫn chưa pháthiệnthần sắc khác thường của Quế công công, Quế công công bỗng nhiên lau mồ hôi đứng lên hành lễ: “Bẩm Thất vương gia, trong phòng có chút nóng bức, nô tài ra ngoài viện chờ có đượckhông?”
ThuanhĐào ngẩn người, là Thượng Phương bảo kiếm trong truyền thuyết kia,trênđánh hôn quân, dưới đánh gian thần …”Cá muối” thượng phương bảo kiếm? Nghenóithanh Thượng phương bảo kiếm có quyền lợi ngang hàng với hoàng đế nha.
Quế công công đối với “Trócyêucô” có ấn tượng rất sâu, đây là vật tự tayhắngiúp Mộ Giai Nam trộmđi, chỉ làkhôngngờ đến, vốn làmộtđôi “Trócyêucô” lại bị ngăn ra. Tayhắnrun lên suýt nữa đánh rới chén trà… Mộ Giai Nam lần trước hỏihắncó chìa khóa mở “Trócyêucô” haykhông,hắncũngnóibảo vật này lúc đưa vào cungthìđãkhôngcó chìa khóa, còn cố ý dặn dò Mộ Giai Nam vạn lầnkhôngthể lấy ra chơi đùa, nếukhôngchắc chắnsẽmất đầu… Theo nhưhiệntại,thìngàn dặn vạn dò củahắnxem như là công cóc rồi. Nhưng cũng lạ, “Trócyêucô” tại sao lại ởtrêntay Ngưucônương?
Đừng thấy vật nàykhôngcó gì nổi bật,thậtra Tống Hàn Nho làmộtđêmkhôngngủ, hơn nữa thợ mộc cũng phải sửa chữa mấy lần mới hoàn thành, vật này thích hợp cho Ngưu Nựu Nữu dùng. Nhưnghắntừ biểu tình của nàngkhôngbiết là thích haykhôngthích,khôngkhỏi tự ý đem ngọc trâm đặt vào tay ThuanhĐào, kiên nhẫn giảng giải: “Dùng vật này viết chữ lên ngăn cát nhuyễn, sau đó có thể gạt thanh ngang xóa chữthìcó thể viết chữ mới, thời gian có chút cấp bách, nàng tạm dùng đỡđi.”
Có lẽ đây là sơ cấp của chiếc hộp văn phòng phẩm ba tầng, ThuanhĐào đúng là rất lâu tồikhôngthấy qua kiểu hộp văn phòng phẩm cữ như vậy, ngón taynhẹnhàng v**t v* bên cạnh nắp hộp… Cố ý vì nàng làm ra công cụ như thế này, Tống Hàn Nhothậtcó lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng mới về đến cửa lớn Ngưu thị tiêu cục,đãthấy kiệu sư Thất vương phủ chờ sẵn, kiệu phu vừa thấy Ngưu đại tiểu thư trở về liền mời nàng lên kiệu,nóilà Tống Hàn Nho muốn gặp nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù Tống Hàn Nho cười rất đángyêu, nhưng tâm tư nàng hoàn toànkhôngở đây, ThuanhĐào tựa tiếu phi tiếu ( cười makhôngcười) cong khóe miệng lên… Tống Hàn Nho vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh ý bảo nàng ngồi xuống, sau đó từ án thư lấy ramộthộp gỗ tinh xảo.
ThuanhĐào nhướng mày suy nghĩ, vừa muốn viết chữ liền bịmộttrận tiếng bước chân dồn dập đánh gãy ý nghĩ, theo nô tỳ báo lại,nóilà thái giám tổng quản trong cung đến Ngưu thị tiêu cục, lạikhônggặp Ngưu Nữu Nữu, cho nên đặc biệt đến Thất vương phủ tìm người.
Nàng lắc lắc đầu, viết chữ: Takhôngbiết ngàinóicái gì. Sau khi viết xong, nàng đáp lại cho Quế công côngmộtánh mắt “Kiên quyếtkhôngbiết”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quế công công bán tín bán nghi nhíu mày: “Ngươi làmthậtsựkhôngbiết?”
Tống Hàn Nho nhìn ThuanhĐào bĩu môi có ýkhôngvui, ôn ôn cười yếu ớt: “Ngưucônươngkhôngthểnóichuyện, e rằngkhôngtiện, bổn vương cũng nhớ mang máng dung mạo phản tặc,khôngbằng để bổn vương họa mấy bức họa giao cho Quế công công, như thế nào?”
Tống Hàn Nhokhôngcho là đúng đáp ứng, Quế công công tức khắc hướng bên ngoài thư phòng màđi,đitới cửa nhìn sang ThuanhĐào hòa ái cười: “khôngbiết Ngưucônương có thể bồi tamộtlúckhông?”
Quế công côngđãsớm chú ý đến Ngưu Nữu Nữu, chính làkhôngnghĩ tới Ngưu Nữu Nữu là nữ tửnhỏxinh như thế, cũngđãphủ định suy nghĩ sai lầm củahắnvề vị đại lực nữ này, nhưng theo khuôn phép cấp bậc lễ nghĩa cũngkhôngthể bỏ,hắnnhắp ngụm trà nhìn về phía Tống Hàn Nho: “Vịcônương này chắc là Ngưucônương mà Thất vương gia từng nhắc đến rồi, ha ha.”
khôngmuốn! ThuanhĐào trong lòng nghĩ như vậy. Nhưng Tống Hàn Nho lại kêu nàngđi, vì thế nàng chỉ có thểkhôngcam lòng àmđitheo Quế công công… Lúc đầu Quế công công xem hoa xem cỏ giống nhưđitản bộ vậy, sau khiđiđếnmộtnơi hẻo lánh bỗng nhiên nắm cổ tay ThuanhĐào, ThuanhĐào trừng lớn mắt giãy giãy cổ tay, lão thái giám này muốn làm chứ?
“khôngcó chuyện gì, chỉ cầnnóilại những gì bổn vương từngnóivới nàng trước đây là được.” Tống Hàn Nhonhẹnhàng bâng quơ dặn dò, sau đó lệnh nô tỳ thỉnh Quế công công vào thư phòngnóichuyện.
ThuanhĐào đóng hộp gỗ lại, giống như mang túi sách buộc hòm gỗ ở bên hông, xoaymộtmộtvòng triển lãm, nhìn Tống Hàn Nho cười ngọt ngào… Đến lúc cũng nên cùng người nào đó gia tăng quan hệ.
ThuanhĐào mặtkhôngchút thay đổi lắc đầu, ra vẻ trấn định lại viết xuống: chiếc vòng tay này là ta mua được ở ven đường, nhìn cũng đẹp, nhưng khi mang vào lạikhônggỡ ra được, cái này là do ông làm ra sao?
Lúc ThuanhĐào trở về thành, pháthiệnhai bên cửa thànhđãtăngkhôngít quan binh, cách ba bước cómộtđội ngũ kiểm tra nghiêm cẩn, nàngkhôngkhỏi vì Mộ Giai Nam mà cảm thấy may mắn, nhìnhắnmộtthân hắc y vừa nhìnđãthấy là ngườikhôngđứng đắn.
“…” ThuanhĐào bị bắthiệnhình, chột dạ cúi đầu, thành cũng Mộ Giai Nam mà bại cũng Mộ Giai Nam, nàng lần này c·h·ế·t chắc rồi.
Tống Hàn Nho trong lòng khinh thường cười nhạo, Hoàng hậu giả vờ bạo bệnh chỉ là tìm cớ tránh đầu sóng ngọn gió mà thôi,hắnbất động thanh sắc nâng mâu: “Tứ Vương giađãđánh mất vật gì?”
Khi Nữu nữu hộ tiêu thường xuyên ra vào cửa thành, cho nên quan binh cũng nhận ra nàng, cũngkhônglàm khó dễ liền chođi, ThuanhĐào quay đầu nhìn xung quanh,khôngbiết chúng muốn bắt ai, trong lòng nàng lại nghĩ đến cái tên Mộ Giai Nam c·h·ế·t tiệt kia… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hồi Thất vương gia, nô tài phụng chỉ mà đến.” Quế công công dương tay ôm quyền, tùy theo hơi hơi thở dài: “Thựckhôngdám đấu diếm, gần đây có thểnóilà xảy ra rất nhiều chuyện, Thất vương gia gặp tặc nhân mai phục bị thương nặng, phủ Tứ Vương gia vô cớ mất trộm, mà Hoàng hậu bỗng nhiên mắc bệnh hiểm nghèo nằmtrêngiườngkhôngdậy nổi, hậu cung tất nhiênkhôngngười quản lý nên loạn thànhmộtđoàn, bên trong hoàng thành người người tâm hoảng sợ, Hoàng Thượng cảm thấy rất lo âu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ThuanhĐào còn chưa có đỏ mặt,đãthấy Tống Hàn Nho có chút thẹn thùng: “Đúng là Ngưucônương,khôngbiết Quế công công nóng lòng muốn gặp nàng là có chuyện gì?”
Tống Hàn Nho bên môi cong lên ý cười thỏa mãn, bận rộnmộtngày cũngkhônguổng phí công phu,hắnthuận khí, tự nhiênnói: “Sau nàykhôngcần khách khí với bổn vương như vậy nữa.”
ThuanhĐàokhôngchút để ý mở hộp gỗ. Lúc hình dáng hộp giống như văn phòng phẩmhiệnra trước mặt, mắt nàngkhôngkhỏi sáng ngời —— bên trong hộp gỗ chia làm ba tầng là tầng cao, tầng giữa và tầng thấp, nắp hộp đóng lại hợp thànhmộtthể thống nhất. Tầng thấp nhất chứa những hạt cátnhỏnhuyễn mịn. Tầng thứ hai đặtmộtchiếc bànnhỏvà hai chồng giấy Tuyên Thành. Tầng cao nhất có nghiên mựcnhỏ, bút lông và hai cây bút được làm từ ngọc trâm, chiếc hòm được gắn hai đoạn tơ lụa máu hồng nhạt, chiều dài vừa vặn có thể buộc bên hông.
Quế công công thần sắc ngưng trọng, vén cổ tay áo Ngưu Nữu Nữu… Sau khi xác định vòng tay kia đúng là “Trócyêucô”,khôngkhỏi kích động buông tay.hắntức khắc thểhiệntư thế Tổng quản thái giám, thanh sắckhôngvuinói: “Có thểnóicho biết ta, vật này… Nhìn như vòng tay kim hoàn từ đâu mà ngươi có?”
“Thỉnh phụ hoàngkhôngcần lo lắng, bổn vương chỉ bị thương ngoài da thôikhôngcó gì, mời Quế công công ngồi.” Tống Hàn Nho thần sắc bình tĩnh, cũng kêu ThuanhĐào ngồi xuống, ThuanhĐào khẽ nâng mí mắt nhìn về phía vẻ mặt hồng hào của lão thái giám, đây là lần đầu tiên nàng gặp thái giám nha, thanhâmcũngkhôngẻo lã giống như trong TV diễn, trừ bỏtrênmặtkhôngcó râu chính làmộtlão nhân béo trắng nõn.
“Vậy cũng được, làm phiền Thất vương gia chấp bút, ha ha.” Quế công công đứng dậy hành lễ,hắnlàm người biết cách ănnóikhéo léo, nguyên bản đến Thất vương phủ tìm Ngưu Nữu Nữu là vì muốn Tống Hàn Nho vẽ vài bức họa, đối với Hoàng Thượnghắnđãhoàn thành nhiệm vụ, về phần có bắt được người haykhông,thìđó là chuyện của Lại bộ.
Quế công công thấy nàng vẻ mặt thản nhiên,khôngkhỏi thở phàonhẹnhõm. Kỳthật, vô luận nàng có quen biết Mộ Giai Nam haykhôngđềukhôngsao cả, chỉ cầnkhôngbại lộ hành tung đứanhỏkiathìkhôngcó việc gì, nếukhônghắncũngkhôngthoát được tội nội ứng ngoại hợp.hắnthuận theonóibóngnóigió mấy câu: “khôngmuốn rơi đầuthìNgưucônương nên cất cho kỹ, ngươi cũngkhôngcẩn thận cho lắm, chậc chậc…”nóixong, Quế công công xoay ngườiđitrước, thần sắcđãkhôi phục vẻ cao ngạo quan uy. Lúc trước nếukhôngphải là Mộ Giai Nam cứuhắnthoát hiểm,hắnlàm sao còn có thể sống đến hôm nay, cho nênhắnchưa bao giờ hối hận giúp Mộ Giai Nam, tuy rằngkhôngbiết đứanhỏkia vì sao trộm bảo thành nghiện, nhưnghắncó thể nhìn ra chút manh mối, huống chi Mộ Giai Nam cũngkhôngham tài bảo, có lẽ là vìhắnkhôngmuốn người ta biết bí mật nên mới làm như vậy.
Tống Hàn Nho lo lắng hỏi: “Phụ hoàng muốn Ngưu Nữu Nữuđinhận dạng đám phản tặc?”
Quế công côngđivề phía trước khom ngườinóinhỏ: “Bên ngoài đồn làmộtthanh bảo kiếm,thậtra là mấtđi… Thượng phương bảo kiếm! Việc nàynóilớnkhônglớn,nóinhỏcũngkhôngnhỏ, Hoàng Thượng hoài nghi hai việc này là cùngmộtbọn phản tặc gây nên…”
ThuanhĐào mê mang nháy mắt mấy cái, Ngưu Nữu Nữu quen biết tổng quản thái giám sao? … Tống Hàn Nho đương nhiên hiểu Quế công công vì sao đăng môn đến thăm, đó là vìhắnmang tất cả công lao chuyển cho Ngưu Nữu Nữu.
ThuanhĐào nhíu mày, đều do Tống Hàn Nhonóilà nàng g·i·ế·t người, hơn nữa những người đó đềuđãchết, kêu nàngđinhận thức quỷ à.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.