"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Tìm a tìm a, tìm cái cớ
“Nàng muốnđiđâu?”
ThuanhĐào suy nghĩ, nàng vươn mười ngón tay lập lại hai lần, ý muốnnóilà hai mươi ngày.
trênđường, ngựa, ngân lượng, leo lên núi chắc phải cần dây thừng. Ngưu Đại Ngưu mặc dùkhôngmuốn thừa nhận, nhưng Mộ Giai Nam quen thuộc sơn đạo, khinh công lại cực cao, quảthậtlà người có thể giúp nữ nhi lên được Yến Hoàn Sơn, về phần có thể chữa khỏi bệnh haykhông,thìphải xem tạo hóa của Ngưu Nữu Nữu.
ThuanhĐào ngón tay dừngmộtchút, tức khắc lấy cớ: Người đưa tiêukhôngđủ, tađihỗ trợ!đãquênnóicho ngươi, hì hì.
… Tống Hàn Nho ngây ngốc đứng lặng ngoài cửa,hắnlúc đầu cũng chỉ thuận theo tự nhiên cưới nàng, nhưng cuối cùng lạikhôngrời được nàng, có lẽ quá trình ngắn ngủihắntrở taykhôngkịp, cũngkhônghiểu nguyên nhân gì, màhắnmuốn sủng ái nàng,yêuthương nàng cả đời, ngón taynhẹvỗ về hai má còn vết tích nụ hôn…hắnkhôngkhỏi cười si ngốc.
Chỉ chớp mắtđãqua ba, bốn ngày.
ThuanhĐào lười biếng cười cười, Tống Hàn Nhothậtđúng là chìu chuộng nàng quá mức mà. Nàng trừng mắthắnlập tức dỗ dành, nàng cảm thấy buồnhắnsẽnghĩ mọi cách làm nàng vui vẻ, chỉ cần nàng muốn ăn cái gìthìtuyệt đốisẽđược ăn món đó, lăng la tơ lụa đồ trang sức tặngmộtđống lớn, nàngthậtkhônghiểu Tống Hàn Nhoyêuthương mình như vậy, nàng còn muốn cái gì nữa?
ThuanhĐào lo lắng đề phòng, nhìn Quế công côngđangăn cơm trưa với Tống Hàn Nho. Nhưng mà bề ngoài cho thấy, Quế công công tạm thờiđãcho nàngmộtcon đường sống, bất quá, nàng sợ rằng đây chỉ là kế hoãn binh. Tóm lại, nàngkhôngthể tin tưởng tên mồm mép khéo léo như lão thái giám này được.
ThuanhĐào tâm tìnhthìlại trái ngược, nàng vừađivừa ngưỡng mộ nhìn sườn mặt …hắnrất tuấn tú, là loại ngũ quan tiêu chuẩn phong độ của người trí thức, nhã nhặn soái ca, làn da trắng nõn, mịn màng, đối với mìnhthìngoan ngoãn phục tùng, giống nhưmộtkhối bánh ngọt, nhưng nàng… nàng… nàng… Tại sao vẫnkhôngthể ăn xuống miệng chứ?
Tống Hàn Nhokhôngkhỏi nhíu mày: “Muốnđilâu như vậy? Để Bổn vương đếnnóivới cha nàngmộtchút…”hắnchưanóihết câu, ThuanhĐàođãômhắnmộtcái, vuốt vuôt lưng lưng tỏ vẻkhôngcó việc gì.
ThuanhĐào che môi cười, lại lấy cớ:khôngđược, ngươi mà làm thếthìcòn gì là quy tắc của Ngưu thị tiêu cục nữa.
Bất quá, nàng quyết định đem chuyện nàynóivới Ngưu Đại Ngưu, mặc dù ôngkhôngphải là phụ thân ruột của mình, nhưng suy cho cùng tình thương Ngưu Đại Ngưu đối với nữ nhi, khiến nàng ở nơi xa lạ này cảm thấy vô cùng ấm áp, bất tri bất giác, nàng thế nhưng lạikhôngmuốn khiến lão nhân sống trong lo lắng.
Nhưng Tống Hàn Nho lại cho rằng biểu tình nhăn nhó của nàng là vì ngượng ngùng, tuy rằnghắnrất muốn hôn nàng, thậm chí nhanh chóng cưới nàng vào cửa, nhưnghắnvẫn lo lắng đến cảm xúc của nàng,khôngthểkhôngbuông nàng ra,hắnôn nhu cười yếu ớt: “khônglàm khó dễ nàng, bổn vương sai người đưa nàng về Ngưu gia.”
Nàng tìm cớ rời khỏi Thất vương phủ, sau khi về đến nhà chuyện đầu tiên nàng làm chính là dùng tơ lụa quấn kín cổ tay, cho dùđitắm cũngkhôngtháo ra, sau đó nàng nhanh chóng đem mã não như ýđichôn dưới gốc cây đại thụ. Nàngmộtbên cầm cuốc mồ hôi ướt đẫm,mộtbên nguyền rủa Mộ Giai Nam, cũng may là nàng nhanh trí phản ứn kịp, nếukhôngcái đầu của nàng cũng khó giữ, đáng ghétthậtđáng ghét! Ngưu thị tiêu cục bị Mộ Giai Nam hại thảm rồi.
Tống Hàn Nho vẫn chưa buông tay,hắntựa hồ có chuyện buồn rầu: “Chư Cát Huệ Lan tháng sausẽhồi phủ.”
ThuanhĐào đứng lên, cả đầu miên man suy nghĩ, nàngkhôngphải sắc nữ sao? Nhìn mỹ nam tử trước mắt vì saokhôngđộng tâm?
Tống Hàn Nho chống quải trượng sau đó đứng lên, vết thươngtrênđùihắncơ bảnđãkhép miệng, nhưng bị thương đến gân cốt, Thái ynóiphải điều trịmộttháng mớiđilại bình thường, Tống Hàn Nho thấy ThuanhĐào đứng bất động tại chỗ, lại có ý giữ nàng lại: “Hay là ăn tối rồi hãy về?”
“…” ThuanhĐào giơ tay lên ý kêuhắnngừngnói, có ai muốn nghe những lời đó chứ, đối với congáichỉ cần bốn chữ là đủ rồi —— ngươithậtxinh đẹp!
Hoặc là, xa nhaumộtthời gian cũngkhôngphải chuyện xấu, cũng để cho nàng có thời gian suy nghĩ xem Tống Hàn Nho trong lòng mình được mất phân lượng.
Chư Cát Huệ Lan chính là đại lão bà của Tống Hàn Nho, nữ nhi Tể tướng đương triều, ThuanhĐào lúc này mới hiểu được vì sao hôm nayhắnnóichuyện ấp a ấp úng, nàng yên lặng ngồi xuống, đương nhiên nàng cũngkhôngmuốn trước khi kết hôn, lại cùngmộtvị lão bà khác có nhiều tiếp xúc, cũngkhôngmuốn đem phiền toái đến cho Tống Hàn Nho,hiệntại cách tháng saukhôngđến mười ngày, nàng lung tung tìm cái cớ viết: vừa vặn, năm ngày sau ta muốn ra khỏi thành.
Tống Hàn Nho khó hiểu nháy mắt mấy cái, trưng cầu ý kiếnnói: “Vậy nàng muốn nghe cái gì? Tanóicho nàng nghe.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Hàn Nho nắm chặt bàn tay nỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay, mỗi bướcđiđều mỉm cười, tựa hồ tâm tình tốt nên nhìn vật gì cũng đẹp,hắngiờ phút này tâm tình chính là như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 24: Tìm a tìm a, tìm cái cớ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Hàn Nhokhôngnghĩ tới nàng hiểu ý như thế, Chư Cát Huệ Lan dù sao cũng là nữ nhi Tể tướng,khôngnể mặt tăngthìcũng phải nể mặt phật, trong mấy ngày Chư Cát Huệ Lan hồi phủ, quảthậtkhôngtiện gặp mặt Ngưu Nữu Nữu, đây là quy tắc trước khi kết hôn, cùng với tâm tìnhkhôngquan hệ.hắnkhôngkhỏi cảm kích nàng, ôn nhu cười: “Bổn vương phái mười tên thị vệ bảo hộ nàng đưa tiêu.”
Ngưu Đại Ngưu từng nghenóitrênYến Hoàn Sơn có nhiều cao nhânẩnsĩ,hắnthậm chí cũng từng nghĩ đưa nữ nhi lên núi tìm cao nhân trị liệu bệnh câm, nhưng nữ nhi lúc ấy cònnhỏ,mộtkhiđithìphải mất mấy năm: “Nữu Nữu, cha biết con rất muốn mở miệngnóichuyện, nhưng Yến Hoàn Sơntrêngiang hồ cũng có tiếng là nơi nguy hiểm, ngay cả quan binh cũng phảiđiđường vòng, conđãsuy nghĩ kỹ chưa?”
Nàng mở hộp gỗ bắt đầu viết chữ: vì sao tốt với ta như vậy?
mộtngón taynhẹnhàng nâng cằm ThuanhĐào lên, nàng nhất thời khẩn trương mím môi, theo bản năng định đứng lên, nhưng bị môi Tống Hàn Nho ngăn chặn, đôi môi mang theosựkiêng dè, nhu hòa chạm vào cánh môi nàng… ThuanhĐào giật mình nghiêng đầu, nàng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, bản thân căn bản là đối với chuyện bồi dưỡng tình cảm trước hôn nhânkhôngđể ý lắm, đối với nụ hôn ngây ngô của Tống Hàn Nho, nàng cũngkhôngphảikhôngthích, cũngkhôngphải là thích, mà làkhônghề có cảm giác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
(vật dùng cho nhu cầu hằng ngày)
Sau mấy ngày bình an vôsựnhư ThuanhĐào mong muốn. Đám người tiêu sư vẫn như trước bôn tẩu khắp nơi. Mà nhiều ngày nay nơi nàngđinhiều nhất chính là Thất vương phủ, đương nhiên là Tống Hàn Nho mời nàng đến. Bọn họ ở cùngmộtchỗ cũngkhôngcónóichuyện chínhsự, chỉ là ăn cơm, nghe nhạc,đidạo hoa viên, cũngkhôngkhác những cặpđangyêuđương. Trong những lần trò chuyện với Tống Hàn Nho, ThuanhĐào hiểu đượchắnrất lo lắng cho quốc gia. Phản tặc Xương Quyết nhạy bén, thậm chí kiêu ngạo, thế lực mạnh mẽ luôn đối kháng với triều đình vậy mà vẫnkhôngtra ra manh mối gì. Bất quá, theo như Tống Hàn Nho phân tích,thìphần đông lực lượng p·h·ả·n· ·đ·ộ·n·g là nhữngẩngiả cư sĩ võ công cao cường, bọn họ thường hành động vào đêm khuya, trong ba năm thỉnh thoảng lại bắt vài vị quan lớn, tướng lãnh để thị uy, làm triều chính rối loạn, quấy nhiễu quân tâm, làmộtđám thần long thấy đầukhôngthấy đuôi.
ThuanhĐào vỗ vỗ bả vaihắntỏ ý an ủi, có thể nhìn ra Tống Hàn Nhothậttâm lo lắng cho mình, Tống Hàn Nho thuận thế kéo nàng ngồitrênđùi, lúc nàyhắncó chút hối hận vìđãđịnh ngày thành thân quá dài: “Nàng địnhđimấy ngày?”
ThuanhĐào trong lòng đánh trống, tinh thần hăng hái chạy về Ngưu thị tiêu cục, sau đó thở hổn hển đứng trước cửa phòng, nàng thực hoài nghi chẳng lẽ do mìnhđãkhôngcó tình thương từ năm mười sáu tuổi, cho nênkhôngthể dùng lý trí với chuyện hôn nhân? Chư Cát Huệ Lan trở về, đáng lý ra nàng phải nên khẩn trương, nhưng nàng trong lòng lại mừng thầm bởi vìkhôngcần mỗi ngày đều đến Thất vương phủ, trong lòng nàng có chuyện gì suy nghĩ, nàng căn bảnkhôngtưởng tượng.
ThuanhĐào suy nghĩ rối rắm, cuối cùng cũngđiđến cửa lớn Vương phủ. Nàngâmthầm suy nghĩ,khônglàmthìthôi,đãlàmthìlàm đến cùng, nàng kiễng mũi chân hôn lên hai mà Tống Hàn Nhomộtcái, sau đó giống người làm sai cái gì nhanh chóng bỏ chạy.
Nếuđãquyết định xuất phát, Yến Hoàm Sơn cách Hoàng thành ngàn dặm xa xôi, Ngưu Đại Ngưu nhanh chóng vì nữ nhi chuẩn bị nhu vật phẩm
ThuanhĐào cười hì hì: Vậy ngươinóimộtchút ưu điểm của tađi.
“…”hiệntại là giữa trưa, ThuanhĐào tức khắc thu hồi thần trí, nàng chủ động tiến lên từng bước đỡ Tống Hàn Nho, sau đó nghiêng đầu cười chỉ hướng đại môn.
Ngưu Đại Ngưu đối với chuyện nữ nhi lên núi chữa bệnh có rất nhiều lo lắng, nữ nhi nàh mình làđicùng Mộ Giai Nam nha, nhưng sau khi ông nghe ThuanhĐào giải thích cơ bản. Nàngnóilà Chư Cát Huệ Lan trở về Thất vương phủ, nữ nhikhôngmuốn Tống Hàn Nho khó xử, nữ nhi là lo lắng đến cảm xúc của phu quân tương lai, hơn nữa cũngnóicho mình biết chân tướng, chắc làsẽkhôngcó chuyện xấu gì.
※※ ※
Tống Hàn Nho nâng mí mắt suy tưmộtlát…”Vui vẻ giúp người, gặp chuyện bình tĩnh, tâm địa thiện lương…”
“…” ThuanhĐào khóe miệng giật giật, đứng dậy quyết định về nhà, Tống Hàn Nho thấy nàng phảiđi,mộtphen kéo cổ tay nàng ý muốn giữ lại, ThuanhĐào xoa xoa mày, mỗi lần đều dùng chiêu này,hắnkhôngbiết mệt chắc.
Tuy rằng Thuanhđào lần đầu tiên chủ động ômhắn, nhưng Tống Hàn Nho cũngkhôngthể bớt lo lắng cho nàng,hắnôm chặt thắt lưng tinh tế của nàng…”Có lẽ tanóinhững lời này nàngsẽcảm thấykhôngthích ứng, nhưng ta thấythậtkhôngthoái mái trong những ngàykhônggặp được nàng”
Đợi nàng đem tang vật chôn dưới đất xong, mới an tâm trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng nằm ởtrêngiường nắm thịt móng vuốt Đậu Hoa, Đậu Hoa làm nũngnhẹgiọng rầm rì, cái đuôi cọp dài phất qua phất lại, ThuanhĐàokhôngkhỏi nhếch miệng cười, nàng nằm mơ cũngkhôngnghĩ tới mình có ngày ngủ cùngmộtcon hổ nha, ở chung còn rất hòa hợp nữa, xuyênkhôngthực kỳ diệuđi…
“Nhưng bổn vươngkhôngyên tâm.” Tống Hàn Nho giơ tay lên vuốtnhẹmôi ThuanhĐào, những ngày tiếp xúc cùng nàng,hắnpháthiệnnàngthậtsựrất đángyêulại chất phác,sẽvìmộtchút mỹ thực mà thỏa mãn cười to, cũngsẽđối với lễ vậtnhỏcảm thấy kinh hỉ, đây là loại vui sướng từ đáy lòngkhôngcòn tồn tại trong quý tộc, cũng làmhắncũng có chú vui lây với nàng, nghĩ lại bản thânhắncũng có thể mang đến niềm vui cho người khác,hắnkhôngkhỏi có chút hưởng thụ.
Tống Hàn Nhokhôngkhỏi ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Nàng là nương tử của ta,khôngtốt với nàngthìtốt với ai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng khốn đốn nhắm mắt lại… Vừa quyết định quên Mộ Giai Nam,thìcó người lại nhắc vềhắnvới nàng, hơn nữa nàng lại còn buồn lo vô cớ, vì an nguy củahắnmà lo lắng nữa chứ, càngkhôngmuốn nghĩ đến,thìtrong đầu lại càng xuấthiệnhình bóng tên kia, nàng tâm phiền ý loạn che hai mắt…yêunghiệt,khôngnên nghĩ đến nữa. Nàng tin tưởng… bản thân có thể quênhắn.
Có lẽ mọi chuyện đều có nhân quả, nàng từ bỏ ý địnhđicùng Mộ Giai Nam, câmthìcâm, nàng coi như tìm đượcmộtgóc im lặng ở thế giới này cũng tốt,khôngcần cùng người khác tranh luận, lại càngkhôngcần trả lời những vấn đề nhàm chán, nhưnghiệntại nàng cần tìm cớ rời khỏi Hoàng thành, hơn nữa phải là thời gian hai mươi ngày, nếu nàngkhôngđicùng Mộ Giai Namthìphảiđiđâu?…
Tống Hàn Nho hiểu được nàng muốn trở về, bất quáhắnlấy lý dođilại khó khăn mà tốc độ thong thả, khó có dịp tay trong tay với nàng,hắnthậthy vọng con đường nàykhôngcó điểm cuối.
…
ThuanhĐào kiên định gật gật đầu, nàngđãsuy nghĩ kỹ rồi, nếu có thể trị đượcthìtốt, nếukhôngtrị được bệnh hoặc nàng bất hạnh bỏ mình, coi như nàng c·h·ế·t thêmmộtlần nữa, dù sao đạ chếtmộtlần giờ thêmmộtlần nữa cũngkhôngcó gì, nàng tin rằng những người khác đối với cái c·h·ế·t của Ngưu Nữu Nữu cũngsẽkhôngđau lòng, nếu nàng chếtthật,thìduy nhất người nàng phải xin lỗi chính là Ngưu Đại Ngưu.
“…” ThuanhĐào lưng cứng đờ, cảm xúc cơ bản theo cảm giác phát ra, nàng biết chắc rằng mình cũngkhôngvì Tống Hàn Nho mà làm chuyện gì, trừ bỏ ở bênhắnnghehắnnóira những lời tâmsự, tạm thời nàng chỉ có thể xác định Tống Hàn Nho là kẻ thích cuồng ngược nha.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.