Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân


Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân

Mộ Giai Nam đối với thái độ của nàng ngược lại có chút tiêu hóakhôngkịp,hắncứ nghĩ nữ tử nàysẽtrình diễn tiết mục là khóc lóc, ủy khuất.hắnlười biếng nằmtrênmặt cỏ, mặt trời cũng mang theo ánh nắng ấm áp hơn,hắncũng dịu bớt cảm xúc, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ta muốn ngủmộtchút,khôngcần đánh thức ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào ngoắc ngoắc ngón tay, Mộ Giai Nam hữu khí vô lực giơ ngón tay lên, ThuanhĐào rung đùi đắc ý vận động làm nóng thân thể, sau đó hai người mặt đối mặt khoanh chân mà ngồi, nàng hít sâumộthơi, Mộ Giai Nam híp mắt, thần sắc mang theomộtchút hoài nghi, nhìn tư thế nàykhônggiống như tháo nhẫn ra, mà giống như nàng muốn bẻ gãy ngón tayhắnvậy.

Nàng vỗ vỗ bả vai lão nhân, viết xuống bàn mấy chữ: Conđitiễnhắnmộtđoạn, chỉ là đơn thuần cáo biệt.

ThuanhĐào trầm trầm khí, biểuhiệnmộtnụ cười ngọt ngào, sau đó chạy theo hướng Mộ Giai Nam rờiđi… Ngưu Đại Ngưu nhìn chăm chú bóng dáng ThuanhĐàothậtlâu… Xem ra trước mắt, muốn Nữu Nữu có cuộc sống tốt chính là gả cho Tống Hàn Nho.

ThuanhĐào chu miệng, lại viết: đến ba tháng lận,nóikhôngbằng hành động, hôm nay xuất phát luônđi, như thế nào? … Sau khi viết xong nàng bắt đầu hối hận, nàng chỉ muốn đếnnóilời từ biệt, đến cuối cùng sao lại thành như vậy nha. Nghĩ vậy, nàng vội vàng dùng lòng bàn chân mang chữ viết xóađi, nhưng Mộ Giai Namđãnhìn thấy,hắnbỗng nhiên đứng lên, lấy thái độ xa cáchnói: “Mười ngày sau ngươi chờ ta ở cửa thành, dù sao cũng là chỗ quen biết, ta cũng hy vọng ngươi có thể sớm ngàynóichuyện được.”

hắnngồi xổm bên bờ sông,khôngyên lòng nhìn mặt sông phía trước, mà ThuanhĐào cũng lẳng lặng ngồi ởmộtbên, nàng vàhắntrong lúc đókhôngkhí có phần xấu hổ, có lẽ Mộ Giai Nam cũngkhôngcó ý gì, chỉ do trong lòng nàng có quỷ mà thôi?

Mộ Giai Nammộttay chốngtrênmặt đất, nhìn chăm chú khuôn mặt nàng ửng hồng. Lý trínóivớihắn, hẳn phải lập tức đứng dậy, nhưng dường như thân thểkhôngnghe lời…hắncũngkhôngbiết bản thân nghĩ gì, thong thả cúi xuống, bạc môi áp vào cánh môi hồng phấn của nàng… ThuanhĐào sửng sốt,mộtdòng điện cao thế lưu thông xuyên qua não…hắn…hắn…hắn…nhiều lần hôn nàng, là vô ý thức muốn hôn hay làhắncómộtchút thích mình chứ?

“…” ThuanhĐào tặnghắnmộtánh mắt “Ngây thơ”, bất quá cũng chứngthậtý nghĩ của nàng, có lẽhắnđúng là bị ảo giác, đùa vui tí thôi, khihắnpháthiệnmình bị ảo giác cũng lập tức dừng lại, căn bảnkhôngliên quan gì đến tình cảm.

(có tìnhyêunào giúp mình tìm cái tên dùm coi….trong bản cover để là “ yến còn sơn”….khôngbiết là tên gì ah)

khôngbiết qua bao lâu, đợi sau khi ThuanhĐàođikhỏi, Mộ Giai Nam lúc này mới vô lực mở mắt ra,hắncảm thấy phíatrêncó bóng mátnhỏche lại,khôngkhỏi nâng mí mắt nhìn nhìn… Đỉnh đầu cư nhiên lậpmộthòn đá hình chữ nhật, Mộ Giai Nam thấytrêntảng đá có viết chữ, tò mò ngồi dậy, pháthiệntrêntảng đá viết thất bảy chữ to ——

ThuanhĐàomộtđường đuổi theo, từ Ngưu thị tiêu cụcđiđến cửa thành cũng chỉ cómộtcon đường mà thôi, nàng thở hổn hển đứng giữa đường hết nhìn đông rồi lại nhìn tây… Người nàyđicũng nhanh quá rồi, mới chớp mắtmộtcáiđãkhôngtấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa. Nàng trong lòngkhôngngừng suy nghĩ,hắndù sao cũng là ân nhân cứu mạng nàng, nàng cũngkhôngmuốn có kết quảkhôngvui như thế này.

“Ta…” Mộ Giai Nam dừngmộtchút, bỗng nhiên giơ nhẫn lên, giả ngu hỏi ngược lại: “Ảo giác, trước mắt ta xuấthiệnảo giác, vừa rồi chưa làm chuyện gì thất lễ với ngươi chứ?”

Mộ Giai Namnhẹthở dài: “Đợi ngươi thành thân xong rồisẽđi.”

Mộ Giai Namđiphía trước, ThuanhĐào cũng mơ mơ màng màngđitheo, nàngmộtmực yên lặng suốt đườngđi,khôngdám nhìn đến gương mặt Mộ Giai Nam, nếukhôngmuốn tay chân run lên, biểu tình cứng ngắc.

“…” ThuanhĐào chậm cước bộ, đứng im tại chỗ, suy nghĩ hỗn loạn, nàng thừa nhận mình đối với Mộ Giai Nam có hảo cảm, nhưng tính cách củahắnmơ hồ làm nàng cảm thấy bất an, cảm giác sợ hãi nếu khi nàng thức dậy biết được tinhắnbị quan binh bắtđihoặc c·h·ế·t trong loạn tiễn. Hoặcnói, nàng và Mộ Giai Nam là ở hai quỹ đạo khác nhau, giống như ban ngày và ban đêmkhônggặp được nhau, cũngkhôngcó khả năng sống cùng nhau. Hơn nữa, như lời phụ thânnói, nàng cũng sắp phải thành thân.

ThuanhĐàokhôngcho là đúng cười cười, nàngkhôngcầnhắnchịu trách nhiệm, bởi vì nàngkhôngnghĩ rằnghắnchiếm tiện nghi của mình, huống chi đối phương làmộtđại soái ca. A, trừ bỏ những kẻ là sắc lang và b**n th**. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng vẫnkhôngngừngmộtđường kiên trì chạy ra cửa thành, lại nhằm hướng chân núi mà chạy, vừađiđược vài bước,mộtđạoâmthanh tao nhã truyền đến… Nàng cười cười theo tiếng nhạc màđi, chưa được bao nhiêu bướcđãnhìn thấy thân ảnh Mộ Giai Nam,hắnvừađivừa thổi liễu diệp, bộ dáng thong thả.

“Tiểu tử ngươi có thể cách xa Nữu Nữumộtchútkhông? Ít nhất là cho đến khi lão già takhôngcòn sống nữa… Xin ngươi đó!” Ngưu Đại Ngưu lần này cũngkhôngđộng võ, chỉ dùng lờinóichân tình bình tĩnh mở miệng…hắnthậtkhônghiểu kiếp trướcđãtạo nghiệt gì, mà kiếp này đến năm ba mươi bốn tuổi mới có đượcmộtđứa con, thê tử bất hạnh c·h·ế·t do khó sanh, đứanhỏcả đời là người câm điếc,hắnsống đến từng này tuổi rồi cũngkhôngcó tâm niệm gì to lớn,hắnchỉ hi vọng nữ nhi nhà mình sống khỏe mạnh bình an, gả vào gia đình tốt mà thôi.

“…” ThuanhĐào ngẩng đầu, nàng quảthậtrất muốn làmmộtngười bình thường, bất quá, nàngthậtsựmuốnđicùng Mộ Giai Nam sao? Giờ khắc nào cũng bị “Sắc đẹp” củahắndụ dỗ, lỡ nhưmộtđêm trăng tròn nào đó, nàng nổi sắc tâm vớihắnthìlàm sao bây giờ?

Nàng chậm rãi nhắm mắt, suy nghĩ mình nên phóng túng hay là nên đối mặtsựthật, lúc này nàngkhôngthể phán đoánrõràng. Tóm lại, nàng thừa nhậnkhôngchán ghét bịhắnhôn, cảm giác đầu lưỡihắnở trong khoang miệng mình mà truy đuổi, lưỡi cùng lưỡi mỗimộtlần lơ đãng chạm vào càng kịch liệt hơn, triền miên mang theo khát vọng… Bất quá, nàng cảm thấy hô hấp vì bị k*ch t*nh mà trở nên hít thởkhôngthông, trong lòng cảnh báo, nàng có nghĩa vụ nhắc nhở Mộ Giai Nammộtchuyện, nàngđãlà người sắp gảđi, mà quan hện giữa bọn họ quá mức ái muội, nhưng ngón tay yếu đuối vô lực đánh vào ngườihắn.

Ấm áp nêu lên: nếuđingang qua, mời tự ý đối với thi thể đạp, đánh, chửi rủa, phún nước miếng thậm chí phân thây, cũngkhôngcần khách khí.

Nhưnghắnrấtrõràng,hắnkhôngthể cho nàng cuộc sống ổn định, hoặc chờ đến khihắnbiết thân thế chính mình… Nhưng đến cuối cùngkhôngbiết phải chờ đến khi nàohắncũngkhôngbiết,khôngthểkhôngthừa nhận, Nữu Nữu gả cho Tống Hàn Nho quảthậtrất thích hợp.

… ThuanhĐào nhìn theo bóng dánghắntrong lúc rờiđihình như có chútcôđơn, nàng vừa muốn đuổi theo, thanhâmnặng nề của Ngưu Đại Ngưu liền truyền đến: “Cha chưa bao giờ can thiệp vào việc kết giao bằng hữu của con, nhưng con hãy nghe cha khuyênmộtcâu… Chađãgặp quakhôngít loại người, cho nên cha có thể nhìn ra đứanhỏMộ Giai Nam này bản chấtkhôngxấu, nhưng lại là nhân vật nguy hiểm, hơn nữa con sắp thành thân, đừng để người ngoài đàm tiếu những lờikhôngtốt…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào cầm chặt thân chiếc nhẫn, dùng sức kéo về phía ngoài… Nhưng nàng dùng sức quá lớn, toàn bộ thân thể nhất thời ngã về phía sau, chỉ nghe Mộ Giai Nam khẽ kêumộttiếng cũng theo quán tính mà ngã về phía trước, nhưng có c·h·ế·t haykhôngchứ, khihắnlại té lêntrênngười ThuanhĐào, ThuanhĐào bị đau xoa xoa cái ót, mở nửa mắt lại vừa vặn nhìnrõràng gương mặt Mộ Giai Nam, nàng nhếch miệng cười nhún nhún vai, tỏ vẻ nàng cũngkhôngcó cách nào.

Mộ Giai Nam nhìn l*n đ*nh núi: “… Ta nên lên núi, ngươi trở vềđi, sau này… Đừngmộtmình lên núi nữa…”nóixong,hắnthẳng hướng khe núi màđinhanh hơn. ThuanhĐàokhôngkịp suy nghĩ nắm lấy cổ tayhắn… Mộ Giai Nam thân mình cứng đờ, vẫnkhôngquay đầu lại: “… Ta là sơn tặc, lúc nào cũng có thể trở mặt.”

ThuanhĐào hai tay vòng trước ngực, nhướng mi,hắnmuốnkhôngđinữa sao? Nằm mơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào hơi hơi nhíu miđitới trước mặt Mộ Giai Nam, sắc mặthắncũngkhôngcó chút nào gọi lànóiđùa. ThuanhĐào biết tâm tìnhhắnkhôngtốt, giống như trước đây, nàng cũng gặp loại tình huống cũng gần giống như vậy. Người lớn thường hay tức giận chọn tam lấy tứ mà cảnh cáo đứa trẻ nhà mình sau nàykhôngđược cùng chơi với những đứanhỏhư khác, nàng hoàn toàn có thể lý giải được loại cảm giác khó chịu này. Nàng ngẩng đầu nhìn lên núi, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, nhặt lên nhánh cây khô viết xuống: ngươi từngnóimuốn đưa tađitrị cổ họng, còn nhớrõkhông?

ThuanhĐào khặc khặc cười, tiện tay nhặt lênmộtviên đánhỏnhằm hướnghắnném tới… Mộ Giai Nam bị tảng đá rắn chắc đánh trúng cái ót, hình như dohắncó tâmsựcho nênsựcảnh giác cũng bị giảm bớt,hắnxoa ót xoay người lại… Sau khi yên lặngmộtlát,hắntỏ vẻ lạnh lùng mở miệng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngưu Đại Ngưu gật đầu: “điđi, con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi”

Việc xấu lúc còn sống: đùa giỡn congáiđàng hoàng, c·h·ế·t cũngkhônghết tội.

ThuanhĐào biết phụ thânđãhiểu lầm, nàng dự định viết chữ giải thích nhưng bị Mộ Giai Nam ngăn lại,hắnnhìn sang ThuanhĐào cười cười, sau đó quay sang Ngưu Đại Ngưu cúi đầu, trịnh trọngnói: “Xin Ngưu tiêu đầu yên tâm, sau này Mộ Giai Namsẽkhôngbước vào Ngưu tiêu cục nửa bước”.nóixong,hắnkhôngchớp mắt cái nào hướng cửa phòng rờiđi, thần sắc xẹt quamộttia thở dài… Lòng cha mẹ trong thiên hạhắnhiểurõràng, nghĩ đến bản thân chỉ cómộtmình dựa vào đường ngang ngõ tắt mà sinh tồn…hắnkhôngkhỏi hơi nhíu mi, hơn hai mươi bốn năm qua,hắnmã bất đình đề (Ngựakhôngngừng vó) tìm kiếm về tung tích của cha mẹ, nhưng cha mẹhắnhiệntại ở nơi nào? Sống hay c·h·ế·t cũngkhôngthể xác định được…

Mộ Giai Nammộttay thắt lưng nàng,hắnkhôngtự chủ được tham lam, luyến tiếc nụ hôn này, mà phản kháng của nàng cũngkhôngmãnh liệt, lòng bàn tayhắnnâng gáy nàng lên, để đầu lưỡi dẽ dàng xâm nhập hơn, hôn càng sâu… Giờ phút này, ThuanhĐào quảthậtcảm thấy hô hấp khó khăn, nàng quơ lung tung lên mặt cỏ, lý trínóivới nàng làkhôngthể thõa thuận, nàng biếtmộtkhi say mê trong đó, cục diện càng khó vãn hồi, nàng dùng đầu lưỡi ra sức cản lại thế xâm nhập củahắn…khôngnghĩ tới Mộ Giai Nam rất phối hợp biết khó mà lui,hắnnhấp mím môi, bỗng nhiên ngồi dậy, ThuanhĐào cũng vội vàng đứng dậy, nhìnhắnchớp mắt, vẻ mặt nghi ngờ.

ThuanhĐào đuổi theo lâu như vậy, giờ phút này lại ngốc ở tại chỗkhôngbiết phảinóigì, nàngkhôngđược tự nhiên, xấu hổ cười cười, sau đó sải bước đến gần Mộ Giai Nam, làm ra tư thế muốn tiễnhắn…

.( câu này ta edit bừa đó. Haha)

“…” ThuanhĐào khóe miệng run rẩy, thực chưa thấy người nào nhưhắn, làm chuyện thân mật xong liềnđingủ, nguyền rủa ngươi bị muỗi đinh cắn cho thành bánh bao lớn! … Nàng kéo kéo cánh tay Mộ Giai Nam, ý bảohắnnhìn chữ nàng viết, Mộ Giai Nam mơ màng mở mắt ra, nhìn chữ viết: Ngươi dùng dao hoặc kéo tháo nhẫn ra, ngu ngốc

Mộ Giai Nam cười cười, lại nhắm mắt,khôngnhanhkhôngchậmnói: “chuyện ngươiđiYến Hữu Sơn với ta… Cũng nênnóicho phụ thân ngươi biết, tránh để ông ấy lo lắng, nếu phụ thân ngươikhôngcho phépthìkhôngcầnđinữa”

d*m t*c Mộ Giai Nam chi mộ.

Mộ Giai Nam bỗng nhiên chú ý tới chiếc nhẫntrênngón trỏ,hắnkêu ThuanhĐào ngừng thở, sau đó bằng trí nhớ mơ hồ lắc lắc ngón tay, nhưng đợi trong chốc lát, cũngkhôngcó mùi vị lạ nào tản ra…hắnnhíu mi lại cố gắng tháo chiếc nhẫn ra, lẩm bẩmnói: “Vật này chơi vui như vậy nhưng sao ta cũngkhôngthể thích nó a…” ThuanhĐào nghehắnkhôngchỉmộtlần đối với chiếc nhẫn này mà càu nhàu, xem rahắnthậtsựkhôngthích, cho nên nàng quyết định giúphắntháo nhẫn ra, tuy rằng trang sức bằng bạc rất hợp với khí chất củahắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân