Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19


Tại tiệc thọ của Trưởng công chúa, quyền quý tụ họp như mây, mỹ nhân đếm chẳng xuể, nàng thì tính là nhân vật gì mà có thể khiến nhi tử của Trưởng công chúa biết đến?

Tiểu cô nương ấy, lần nào gặp người cũng trốn nhanh như chớp, hắn còn chưa kịp ngăn, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút không vui.

Yến Nguyên Chiêu làm như chẳng nghe thấy: “Một ngày náo nhiệt thế này, chắc hẳn mẫu thân mệt rồi. Mẫu thân nghỉ ngơi sớm đi, nhi thần cáo lui.”

Trưởng công chúa vỗ mạnh lên án kỷ: “Thằng nhóc thối, che giấu giỏi thật!”

Thẩm Nghi Đường quay về bàn cạnh Ngọc Minh trì, không ít tiểu thư công tử nhìn nàng chằm chằm, lén lút bàn tán. Nàng vờ như không biết, ngồi xuống, cúi đầu ăn bánh ngọt.

Trưởng công chúa nén xuống chút không vui trong lòng: “ma ma, đi lấy lễ vật Thẩm tiểu thư tặng ta ra đây, ta muốn xem nàng ấy tặng gì.”

Trong gương loan phản chiếu dung nhan rực rỡ như đào như lý của Trưởng công chúa, cung nữ đang tháo trâm ngọc trên tóc bà, gỡ búi tóc cầu kỳ xuống.

Cửa mở rồi khép, Yến Nguyên Chiêu sải bước rời khỏi.

Cuối cùng xe ngựa Thẩm gia cũng đến, cùng đến còn có Thẩm Yến. Hắn ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, kiêu căng dùng roi chỉ về phía xe.

Yến Nguyên Chiêu chẳng thèm để ý, “Không được, ta phải đi thay áo, chịu không nổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

***

Trưởng công chúa quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Sao lại không thể nói rõ?”

“Tử Tự.” Yến Nguyên Chiêu như nhớ ra điều gì, “Vài ngày trước huynh đưa sang ít phô mai dê, mẫu thân ta rất thích, nói là vị sữa đậm, mùi gây nhẹ, không giống phô mai dê thông thường, bảo ta hỏi huynh lấy từ đâu.”

Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên.

Chỉ là đáng tiếc một điều, người hắn có vẻ vừa mắt, lại là ái nữ của tên ngụy quân tử Thẩm Chấp Nhu kia.

“Thiếp cũng không rõ lắm.” Tiểu Đào ấp úng, “Dù sao thì tỷ ấy không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm.”

Thẩm Yến: “……”

Thẩm Yến hừ một tiếng tức tối.

Về đến phòng, trong lúc đang âu yếm cùng Tiểu Đào, Thẩm Yến hỏi: “Tỷ tỷ kết nghĩa của nàng rốt cuộc có lai lịch ra sao, lại dám nhắm đến Yến ngự sử?”

Chương 19: Động lòng

Gác nhỏ bên hồ vắng bóng chủ nhân, khách khứa cũng lục tục ra về, bàn ăn bị dọn bớt. Các vũ nữ trên thuyền được thay bằng các vũ công Hồ tộc, vừa đi thuyền vừa biểu diễn ảo thuật. Thẩm Nghi Đường liếc nhìn, cảm thấy mấy trò đó còn không bằng nàng diễn, tiền này kiếm dễ quá rồi.

Tống Chân thấy hắn và muội phu không hợp, cố tình muốn hai người tiếp xúc nhiều hơn.

Yến Nguyên Chiêu nghiêm chỉnh đáp: “Giữa con và Thẩm tiểu thư, hiện tại vẫn chưa thể nói rõ.”

Thật là mất mặt.

Thẩm Yến không ngu, đoán được thân phận của Yến Nguyên Chiêu, ấp úng nói: “Là ta lỡ lời, giờ ta sẽ cùng tỷ tỷ về, không phiền phủ công chúa.”

Tiểu Đào mắng yêu hắn: “Thiếp biết, ngài chỉ thích mấy tiểu nha hoàn, tay cầm tịnh bình mà chân còn run!”

Yến Nguyên Chiêu không nói gì, giật dây cương giục ngựa rời đi, xe ngựa cũng theo sau lộc cộc xuống núi.

Yến Nguyên Chiêu bao năm không chịu cưới thê tử, không phải cố ý trì hoãn, mà là vì chưa gặp người hợp mắt. Kinh thành mỹ nữ như hoa như ngọc đâu đâu cũng có, vậy mà chẳng ai khiến hắn khắc ghi. Giống như những món ăn mỹ vị trong yến tiệc hoàng cung, đẹp thì có đẹp, nhưng hắn biết không phải khẩu vị mình, sẽ không đụng đũa.

Rượu nho trên người nàng thì thơm, rời khỏi rồi lại thành mùi cũ khó chịu.

Nếu để nàng biết, đuôi nàng chẳng vểnh tận trời?

“Trùng hợp làm sao, vừa nãy ta tìm thấy một người trong hốc đá sơn giả, toàn thân cũng toàn mùi rượu nho.” Bùi Giản trêu.

“Minh Quang, huynh khá thật đấy, không chỉ hẹn gặp riêng tiểu nương tử người ta, còn dám đem người giấu đi. Huynh còn là Minh Quang ta quen biết sao? Hay là bị người khác đoạt xác rồi?”

Tống Dung ghé sát lại, tò mò hỏi: “Có người nói thấy ngươi đang trò chuyện với Yến ngự sử trong hành lang, thật không đó?”

“Bởi vì huynh chẳng bao giờ nói được câu nào dễ nghe với hắn cả! Giờ hắn chưa làm gì được huynh, chứ đợi sau này Hoàng thượng trăm tuổi quy thiên, hắn đăng cơ xưng đế, thì thể nào cũng tìm huynh xả giận một phen.”

Tuy có giận, nhưng gương mặt đã tẩy trang lại lộ ra vẻ tươi tắn. Nếu thật sự Nguyên Chiêu động tâm, chịu mở miệng thành thân, thì xem như bà đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trong đời.

Nếu đã cùng nàng ra hành lang hẹn hò, lại còn vì nàng mà trách mắng biểu đệ mình, chẳng phải có rất nhiều điều đáng để nói hay sao?

Yến Nguyên Chiêu thật sự giơ tay áo lên ngửi.

Chương 19

Thẩm Nghi Đường vỗ tay nàng: “Ý kiến hay, ta cũng nghĩ vậy.”

Đêm xuống, phủ công chúa mờ tối xen lẫn ánh sáng. Những chiếc đèn lồng vải nhỏ bày khắp nơi trong phủ như những vì sao, treo lên hoặc đặt đứng, ánh sáng vàng đỏ ấm áp lấp lánh hắt qua cửa sổ lụa xanh biếc.

“Hắn là thiên tử một nước, chỉ cần những gì ta làm có lợi cho quốc kế dân sinh, tiện cho hắn cai trị, mà hắn vẫn muốn đối đầu với ta, thì chỉ có thể nói hắn ngu. Nếu hắn thực sự không phân rõ thiệt hơn, thì cái ngôi thái tử này e là cũng không giữ được đến lúc Thánh thượng băng hà.”

“Ai nói ta giấu người?” Yến Nguyên Chiêu đáp, “Là nàng tự mình trốn vào.”

Xe vẫn chưa tới, nàng cứ tiếp tục ngồi ăn chờ. Chờ đến khi mặt trời ngả về tây, bóng hoàng hôn phủ dày khắp nơi.

“Con người sẽ thay đổi.” Bùi Giản nói, “Trước đây huynh không uống rượu, chỉ cần dính tí mùi rượu là lập tức thay áo, thế mà giờ ngửi thử xem, trên áo huynh mùi rượu nho nồng nặc đến mức nào?”

Gia Nhu công chúa bị kích động ở núi giả, nước mắt như đã cạn khô, không rơi thêm giọt nào nữa, nhưng tinh thần thì sa sút trầm trọng, bèn quyết định hồi cung. Bùi Giản khuyên nhủ biểu muội đôi lời, tiễn nàng đi xong lại quay về tìm Yến Nguyên Chiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu Thẩm Nhị Lang cảm thấy tỷ tỷ không xứng để ngươi đón, thì trong sơn trang còn mấy chiếc xe ngựa, có thể để phủ công chúa tiễn Thẩm tiểu thư về.”

Yến Nguyên Chiêu từ chối: “Chẳng lẽ huynh không biết ta không ăn mấy thứ nặng mùi à?”

“Nghe ra hình như… cũng có lý thật.” Bùi Giản không phản bác nữa.

Thẩm Yến cười khì khì đầy gian xảo, ôm nàng ngã vào trong màn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Yến trợn mắt, “Ngươi tưởng bản thiếu gia muốn tới chắc? Còn không phải bị A tẩu bắt ép.”

Minh Xương phường, phủ Trưởng công chúa.

Lục ma ma cười bảo: “Là sợ người xen vào đấy ạ. Lang quân xưa nay có chủ kiến riêng, hôn sự tất nhiên cũng sẽ suy xét chu toàn rồi mới nói với người. Nghĩ lại thì, e là lang quân đã sớm quen biết vị tiểu thư này. Thẩm tiểu thư mới đến kinh thành năm nay, vốn không có tên trong danh sách khách mời, là lang quân đích thân thêm vào. Nô tỳ còn nghe Trần ma ma nói, Thẩm tiểu thư từng bảo là lang quân dặn nàng rằng người yêu hạc, vì vậy mới cố tình chuẩn bị lễ vật có khắc hình hạc để dâng tặng.”

Thẩm Yến trợn mắt: “Ngươi ghê gớm thật đấy.”

Thẩm Nghi Đường đánh giá hắn: “Ngươi tới làm gì? Đến đón ta à?”

Trong tiệc hôm nay, nàng không nhìn hắn chằm chằm như thường lệ, mà mải uống rượu, chuyện trò với người bên cạnh, đến cả thơ cũng chẳng làm cho hắn. Hắn thấy bực bội, lúc ấy mới chợt nhận ra, hắn thật sự đã bị tiểu thợ săn mặt dày kia bắt được rồi.

Một người chỉ cần đổi chỗ ngồi, thân phận liền đổi thay, thì điều lo nghĩ cũng sẽ khác đi. Giờ Thái tử và hắn đều là thần tử, quyền lợi đụng chạm lẫn nhau, nhưng mai sau thành quân thần, cho dù là hôn quân vô năng cũng cần thần tử có năng lực làm việc, Yến Nguyên Chiêu chẳng hề sợ hãi.

Hắn không nhịn được mà trừng lại nàng.

Yến Nguyên Chiêu nói thẳng thắn, không chút nể mặt.

Thẩm Nghi Đường gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Nghi Đường vui mừng ngẩng đầu, Yến Nguyên Chiêu đang cưỡi ngựa hồng, dừng lại cách xe ngựa mấy thước. Sau lưng hắn còn có một chiếc xe ngựa xa hoa, gấp đôi kích thước xe bình thường, cửa xe nạm vàng ngọc, rèm xe treo đầy châu báu nặng trĩu.

Thẩm Nghi Đường nhướng mày: “Ngươi nói xem, nếu để Yến Nguyên Chiêu làm tỷ phu ngươi thì thế nào?”

Thẩm Yến ủ rũ: “Biết rồi, ta có chừng mực. Nhưng sao Yến Nguyên Chiêu lại tự dưng xen vào chuyện nhà ta? Hắn biết ta à?”

Ban ngày, Gia Nhu công chúa hỏi hắn có người mình thích hay chưa, hắn không đáp, nhưng đã gật đầu.

“Ngươi ngốc thế, hắn biết ta.”

Yến Nguyên Chiêu trầm ngâm: “Thật ra, mỗi lần Thái tử gặp ta, bất kể ta nói gì, làm gì, hắn cũng tức tối đến đỏ cả mắt, như con gà chọi mắt đen ấy.”

Sau khi về phủ, Thẩm Nghi Đường tránh người, kéo Thẩm Yến đi dặn: “Nhớ kỹ lời ngươi hứa, cẩn thận cái miệng, đừng lỡ lời.”

Bốn cõi yên bình, tướng quân cởi giáp. Bùi Giản vốn xuất thân danh môn võ tướng nay cũng an ổn buôn bán làm ăn, dưới trướng có không ít tửu lâu, quán trà, tiệm vải, rất giỏi kinh doanh phát tài. Chỉ là thương nhân không được trọng vọng, hắn luôn hành xử kín đáo, thà để người ngoài nghĩ mình là kẻ phong lưu lông bông, cũng không muốn truyền ra khiến tổ phụ mất mặt.

Dù sao thì cũng không thể bằng Yến Nguyên Chiêu.

“Nguyên Chiêu, con với tiểu thư nhà họ Thẩm là thế nào?” Bà cười hỏi.

Sau đó, tiểu thư nhà họ Tề bước lên thuỷ các, nàng lại nhìn hắn bằng ánh mắt nóng rực.

Thẩm Yến cũng không phải cố tình, chỉ là quên mất.

“Vậy huynh cũng để mặc nàng, không ngăn cản, chẳng phải là ngầm đồng ý sao?” Bùi Giản cười nói, “Cũng tốt, chắc lần này Gia Nhu có thể hoàn toàn từ bỏ huynh rồi. Mà nói mới nhớ, sau khi chúng ta đi, huynh lại chọc giận Thái tử ra sao, khiến hắn tức đến mức bỏ về cung sớm như Gia Nhu?”

Hắn phải tiếp tục giằng co thêm với nàng một thời gian nữa. Con mồi khi nào bị thợ săn bắt, phải để hắn quyết định.

Thiết Cốt là bộ tộc du mục sống rải rác ở thảo nguyên và sa mạc phương Bắc, mấy chục năm thường xuyên quấy phá biên cương phía Bắc Đại Chu, sau bị Định Viễn Hầu đánh cho khuất phục, cam tâm thần phục Đại Chu làm quốc chủ. Hai mươi năm trở lại đây, hai nước thông sứ, hòa thân, mở chợ trao đổi, lâu rồi không còn khói lửa chiến tranh.

Tống Dung hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt “ngươi giỏi lắm nha”: “Ta thấy ấy mà, nếu Yến ngự sử có ý với ngươi thật, thì người trong lòng ngươi trước kia… bỏ đi cũng được.”

Bùi Giản lại nói: “Món phô mai dê ấy đúng là ngon thật, huynh có muốn nếm thử không?”

Đó là xe nghi chế chỉ Trưởng công chúa mới được dùng, mẫu tử họ cũng đang chuẩn bị về phủ.

Phần đối thơ hôm nay, Yến Nguyên Chiêu vốn chẳng hứng thú chọn đối tượng, mỹ nhân họ Tề kia là do bà đích thân lựa chọn. Bà vốn đang thất vọng vì nhi tử không biết tình thú, ai ngờ một buổi chiều trôi qua, tình thế thay đổi xoay vòng.

Thẩm Yến như thể nghe được chuyện cười to nhất thiên hạ: “Ngươi bị bệnh ở đầu à? Hắn làm sao có thể cưới ngươi? Dù ngươi thật sự là tỷ tỷ ta, hắn cũng không thể làm tỷ phu ta đâu!”


Hắn ngẩng cổ: “Có người tới đón là tốt rồi. Ngươi cũng không nghĩ xem, ngươi là cái thá gì mà đáng để ta đón?”

Sau đó lại chờ đến tiểu nha đầu kia.

Lý mà nói, cưới thê tử chỉ cần hiền lương, môn đăng hộ đối, biết quản lý gia sự là đủ, những thứ khác không quan trọng. Nhưng Yến Nguyên Chiêu là thiên chi kiêu tử, đã quen cao ngạo, sao có thể chịu để bản thân chịu thiệt?

Thẩm Nghi Đường thở dài: “Ngươi nên lo cho cái đầu mình trước thì hơn, ngay cả chuyện ta là thần nữ ngươi cũng tin, mai mốt ta nói mình là Tần Thủy Hoàng chắc ngươi cũng gật đầu mất.”

Thẩm Yến hôn nhẹ mái tóc nàng: “Nàng đừng có học theo nàng ta đấy, nam nhân không thích kiểu người như vậy đâu.”

Thẩm Nghi Đường cũng chẳng vui vẻ gì, “Thế ngươi cố tình đến muộn, để ta chờ lâu như vậy?”

Bùi Giản cười nói: “Ta biết ngay Trưởng công chúa sẽ thích. Đó là món ăn của người Thiết Cốt, ta từng nếm qua một lần, thấy ngon nên sai người mua lại phương thức chế biến, đưa vào thực đơn điểm tâm ở tửu lâu nhà mình. Lát nữa ta đưa phương thức chế biến cho huynh.”

Yến Nguyên Chiêu vẫn chưa đi ngủ.

Trưởng công chúa giận dữ: “Tưởng đâu cuối cùng nó cũng nở hoa kết trái, ta còn mừng cho nó, vậy mà hay thật, một chữ cũng không nói.”

Thẩm Nghi Đường tức giận hắn nói năng vớ vẩn, trừng mắt: “Dù ngươi không muốn nhận, thì ta vẫn là tỷ tỷ ruột thịt của ngươi, đương nhiên là xứng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không lâu sau, tiệc tàn, khách khứa lần lượt rời khỏi sơn trang, khu vườn rộng lớn nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19