Yến Lang Quân Lại Nổi Giận Rồi
Tiểu Ngân Sơn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18
Thẩm Nghi Đường liếc nhìn Yến Nguyên Chiêu, thấy khóe môi hắn hơi cong lên, như thể cảm thấy buồn cười, lại như bất đắc dĩ.
Thôi thì cứ bước qua cũng được, dù sao nàng cũng là tiểu thư đường hoàng con quan Tứ phẩm, Thái tử chẳng dám làm càn. Nếu không, chẳng biết hắn còn định làm khó Yến Nguyên Chiêu thế nào nữa.
Thẩm Nghi Đường sững người: “Không phải là định đến kiếm chuyện đấy chứ?”
Trí nhớ của Bùi thế tử đúng là đáng gờm, ngay cả vị trí bày đá của nhà người ta cũng nhớ kỹ.
Thẩm Nghi Đường nhìn hắn, lại cười khúc khích.
Yến Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: “Điện hạ nếu có bất mãn với thần, xin cứ nói thẳng. Hà tất lấy công chúa ra làm cớ. Điện hạ chẳng lẽ không nhìn ra công chúa hoàn toàn không tự nguyện?”
“Kỳ lạ thật, lúc sáng ta tới đây, tảng đá này chưa có. Ai dời nó tới vậy?
Dứt lời liền kéo Thẩm Nghi Đường rời đi, Triệu Khiêm không ngăn cản, tay vẫn đỏ bừng, đầu óc thì chìm trong kinh ngạc: “Hắn dám đánh Cô!?”
“Thẩm tiểu thư bằng lòng, ngươi cản làm gì?”
Khi nãy công chúa bị Thái tử kéo giữ lại, một cung nữ thấy tình hình không ổn đã đi tìm Bùi Giản.
Ánh mắt Triệu Khiêm như móc câu, giọng điệu mập mờ: “Qua đây, để Cô nhìn kỹ xem nào.”
Triệu Khiêm liếc Bùi Giản đầy vẻ châm chọc, không nói gì.
“Đại nhân.”
Thẩm Nghi Đường không hiểu gì, dùng khăn tay lau qua rồi cho luôn vào miệng.
Thẩm Nghi Đường không lên tiếng.
Yến Nguyên Chiêu ý thức được mình lỡ lời, dù Thẩm Nghi Đường có gan to đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu thư khuê các, sao dám cãi lại mệnh lệnh của Thái tử.
Nàng vừa nghĩ vừa chui ra khỏi hang.
“Vẫn còn sớm, tiếp tục cố gắng đi.” Hắn nói.
“Gia Nhu, Cô là hoàng huynh của muội, muội bị ức h**p thì cứ nói ra, để Cô làm chủ cho muội.”
Thẩm Nghi Đường nhìn nụ cười u ám của Triệu Khiêm, nghĩ một chút, rồi lại bước thêm một bước.
“Ồ, vậy là bảo vệ rồi à? Với Gia Nhu thì ngươi có tốt thế này đâu.” Triệu Khiêm cười mà khiến người ta sởn tóc gáy, càng lúc càng thấy thú vị. Hắn dứt khoát tiến lên, đưa tay định chạm vào cằm Thẩm Nghi Đường: “Cô phải xem xem ngươi có gì đặc biệt mà quyến rũ được biểu đệ như vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng không bước tiếp nữa.
Triệu Khiêm cười như không cười: “Cô bất mãn với ngươi? Nực cười, Cô sao có thể bất mãn với thần tử chính trực số một Đại Chu ta? Cô là hạng tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi thế sao?”
Bùi Giản lặng lẽ đặt lại tảng đá về vị trí vốn có của nó. Gia Nhu công chúa quay lại, trông thấy nàng thì ngỡ ngàng đến sững sờ. Triệu Khiêm thì bắt đầu thấy tình hình ngày càng thú vị, ánh mắt liên tục chuyển qua lại giữa nàng và Yến Nguyên Chiêu.
Công chúa như trút được gánh nặng, rút tay khỏi tay huynh trưởng, mắt ngấn lệ nhìn Yến Nguyên Chiêu, nói với Triệu Khiêm: “Hoàng huynh, muội đi trước nhé.”
Thẩm Nghi Đường không nói một lời, lại lập tức chui vào hang đá, Bạch Vũ cũng rất biết điều, nhanh chóng kéo tảng đá lớn kia lấp kín miệng hang.
“Đắng quá.” Nàng nhăn mặt nhăn mũi ăn hết, “Đây là hình phạt ngài dành cho ta sao?”
“Điện hạ say rồi, e là không biết mình đang nói gì, Thẩm tiểu thư không cần để ý.” Giọng Yến Nguyên Chiêu lạnh hẳn.
Huống chi, Thái tử cũng nên biết sổ sách ghi lại chuyện hắn nhận hối lộ từ các đại thần đang nằm trong tay hắn. Ném chuột nhưng sợ vỡ đồ, Triệu Khiêm dù hận hắn đến mấy cũng không dám liều mạng.
Đối mặt với Thái tử ngoan ngoãn hệt như mèo con.
Triệu Khiêm nghẹn lời, đôi mắt âm u lóe lên tia giễu cợt: “Cô quên mất, biểu đệ xưa nay luôn thích làm ra vẻ tỉnh táo giữa đám người say. Cô hỏi ngươi, vừa rồi Gia Nhu vẫn còn ổn, nói chuyện với ngươi xong lại khóc sưng cả mắt, ngươi bảo Cô biết ăn nói thế nào với Thục phi trong cung?”
“Nhưng muội không cần hoàng huynh làm chủ đâu…” Công chúa bất lực nói.
Triệu Khiêm kéo dài giọng, ra vẻ chân thành tha thiết.
***
Đã có mấy tiểu thái giám nhìn thấy hai người họ, xung quanh cũng lác đác có vài bóng người.
Yến Nguyên Chiêu đặt quả trong tay nàng: “Cho ngươi.”
Thái tử kéo công chúa, men theo lối nhỏ quanh co đến trước mặt Yến Nguyên Chiêu.
“Hửm?”
Nàng vừa định nói gì đó, thì giọng Bạch Vũ vang lên từ phía ngoài sơn giả, đầy vội vã: “Lang quân! Thái tử điện hạ dẫn Gia Nhu công chúa tới tìm ngài, tiểu nhân ngăn không nổi…”
Lời lẽ châm chọc của Triệu Khiêm rơi vào khoảng không, mặt mày hắn càng thêm khó coi.
Nhai hai miếng, vừa chua vừa chát.
“Hoàng huynh, muội nói rồi, là vì nghĩ đến mẫu phi bệnh chưa khỏi nên muội mới khóc, không liên quan gì đến Nguyên Chiêu biểu ca, huynh đừng trách huynh ấy…” Gia Nhu công chúa bị huynh trưởng kéo tay, nước mắt chưa khô lại tuôn trào.
***
Yến Nguyên Chiêu đứng nguyên tại chỗ một lúc, rồi bước tới dời tảng đá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khóe mắt Yến Nguyên Chiêu lướt qua ý cười, “Ta đâu bảo ngươi ăn.”
Chương 18: Che chở nàng
Trong lúc căng thẳng, một giọng nói thong dong đột ngột vang lên.
Thẩm Nghi Đường có phần xấu hổ.
Thẩm Nghi Đường bật người ra khỏi hang: “Yến đại nhân đúng là lòng dạ sắt đá, công chúa khóc thành như vậy rồi mà chẳng nói một câu an ủi. Nàng hỏi ngài có người trong lòng chưa, ngài trả lời sao thế?”
Bùi Giản đưa tay đỡ nhẹ, dễ dàng nhấc tảng đá lên.
Nàng mơ hồ chìa tay phải, lòng bàn tay trắng trẻo, nhìn kỹ sẽ thấy vết chai mỏng đã từng tồn tại. Có lẽ là do thêu thùa hoặc luyện chữ mà ra. Yến Nguyên Chiêu nghĩ, nàng cũng có mặt dịu dàng như bao tiểu thư khác.
Bùi Giản và Thẩm Nghi Đường bốn mắt nhìn nhau, ngạc nhiên thốt: “Thẩm tiểu thư, sao ngươi lại trốn trong này?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đắng như vậy mà cũng ăn hết, đúng là ngốc.
Hắn vốn được Long Khánh đế sai đến chúc thọ Trưởng công chúa, trên đường gặp Gia Nhu thì thuận tiện đi cùng. Triệu Khiêm vốn chẳng có tình cảm gì với muội mình, thấy nàng ta khóc sướt mướt, cung nữ lại lỡ miệng nhắc đến Yến Nguyên Chiêu, liền mượn rượu làm càn, lấy cớ “trừng phạt” Yến Nguyên Chiêu để trút giận.
Thẩm Nghi Đường bước lên một bước.
“Ta cùng Thẩm tiểu thư đang trò chuyện ở đây, nghe tin Thái tử điện hạ sắp đến, Thẩm tiểu thư sợ uy nghiêm của Thái tử nên trốn đi, chỉ vậy thôi.”
Yến Nguyên Chiêu không nói gì phủi tay áo.
“Vâng.”
“Ta nói, nơi này náo nhiệt ghê đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Nghi Đường áp sát vào khe đá, nhưng không nghe thấy câu trả lời của Yến Nguyên Chiêu. Chỉ nghe thấy tiếng khóc của công chúa mỗi lúc một lớn, sau một hồi nức nở, nàng bỗng xoay người bỏ chạy.
Nam nhân hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hít lấy hương rượu phảng phất trên người nàng.
“Bộp” Tiếng chiếc quạt gấp lại vang lên một cách rõ ràng.
“Thần không có thời gian chơi những trò nhàm chán này với điện hạ.”
Yến Nguyên Chiêu lại hái thêm một quả nữa đưa nàng: “Lần này mang về mà thờ.”
Thẩm Nghi Đường nói: “Đại nhân khiêm tốn rồi. Không những hắn không chiếm được lợi, còn bị ngài đánh đỏ cả tay, mặt mũi Thái tử một nước không biết phải để đâu cho vừa.”
Tim Thẩm Nghi Đường như đánh trống: Yến Nguyên Chiêu gạt phăng tay Thái tử.
Yến Nguyên Chiêu buông nàng ra, trách: “Thẩm tiểu thư trước mặt ta chẳng phải rất oai phong đó sao, lúc nãy sao lại mềm nhũn như mèo con thế?”
Gió đầu hạ nhẹ nhàng phất qua, nhành liễu rủ đung đưa chạm vào hành lang, gợn lên những mảng sáng lay động dưới chân. Nàng khép tay lại, mắt hạnh lấp lánh như sóng biếc nhìn nam nhân cao hơn mình một cái đầu.
Thẩm Nghi Đường cúi đầu: “Thần nữ không nhớ rõ nữa rồi ạ.”
Hắn tiện tay hái một quả, ngoắc nàng đang đứng ngơ ngác lại.
“Ngươi họ Thẩm, chắc là nữ nhi của Thẩm thị lang bên Công bộ?” Triệu Khiêm hỏi.
Nhưng cổ tay phải nàng đột nhiên bị một bàn tay lớn giữ chặt, lòng bàn tay khô ráo, ấm áp, là nhiệt độ từ tay Yến Nguyên Chiêu.
Nụ cười của Triệu Khiêm chẳng chạm tới đáy mắt: “Mau lại đây, Cô không ăn thịt ngươi đâu, Cô còn dễ gần hơn biểu đệ nhiều đấy.”
“Ngài từng nói, dũng cảm chưa chắc có kết quả tốt. Nhưng giờ ta cảm thấy, mình đang từng chút một tiến gần đến kết quả tốt rồi.”
Thẩm Nghi Đường ngoan ngoãn chạy tới.
Triệu Khiêm cười cười: “Sao thế, ngươi sợ biểu đệ ghen à?”
Yến Nguyên Chiêu thản nhiên lên tiếng, vẻ mặt điềm tĩnh như thể đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường.
Cung nữ bảo vệ công chúa rời đi. Bùi Giản cũng chuẩn bị cáo từ sau khi giải vây cho biểu muội, bỗng ánh mắt khẽ động, tiến vài bước vào trong, ngồi xổm xuống trước một tảng đá giả cao ngang người.
Bạch Vũ vừa thở hổn hển vừa chạy đến: “Người đã vào rồi, đang đi về phía này. Thái tử cứ khăng khăng nói ngài bắt nạt công chúa, công chúa khuyên thế nào cũng không được…”
Tuy là phủi sạch quan hệ, nhưng nghe lại không nghiêm khắc như trước nữa?
“Cô biết chứ. Biểu đệ để mắt đến tiểu thư nào, Cô cũng thấy hứng thú.”
Triệu Khiêm không thể tin nổi nhìn Yến Nguyên Chiêu.
“Vừa rồi làm vậy với Thái tử… thật sự không sao chứ?” Thẩm Nghi Đường nhỏ giọng hỏi.
Gạt mạnh đến mức vang cả tiếng to như nàng đập muỗi vậy.
Sau tảng đá, Bùi Giản phe phẩy quạt bước ra, mỉm cười chào: “Điện hạ, Minh Quang.”
Gia Nhu công chúa thoáng hiện vẻ buồn bã, khẽ cụp mi mắt xuống: “Biểu ca, đi thôi, Trưởng công chúa vẫn đang chờ chúng ta.”
Yến Nguyên Chiêu liếc nàng một cái: “Mặc dù Thẩm tiểu thư nhiều tật xấu lại chẳng hề biết sửa, nhưng chuyện nghe lén người khác nói chuyện mà không thấy xấu hổ, ngược lại còn lấy làm đắc ý, thì đúng là quá đáng.”
Triệu Khiêm quay sang Thẩm Nghi Đường: “Vậy hay là Thẩm tiểu thư kể thử xem?”
Lưng Yến Nguyên Chiêu thẳng như tùng trúc, chắn trước mặt nàng, bờ vai rộng rãi che nàng kín mít.
Tình thế có chút khó xử, trong thời gian ngắn nàng không nghĩ ra được lý do nào hợp lý. Nếu nói mình trốn trong này từ trước khi Yến Nguyên Chiêu đến, vậy thì lại khó giải thích ai là người đã lấy đá chặn cửa. Nhưng nếu không giải thích, những người có mặt chắc chắn sẽ mặc định nàng và Yến Nguyên Chiêu đã hẹn gặp riêng ở đây.
“Biểu đệ à, ngươi là nam tử hán, sao lại đi bắt nạt Gia Nhu thế hả?” Triệu Khiêm vừa mở miệng, mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng ra ngoài.
Thẩm Nghi Đường tưởng hắn phớt lờ như mọi lần, nhưng lại nghe hắn nói: “Cô nương muốn như thế nào thì cứ như thế ấy, ta không phải huynh trưởng ngươi, ngươi gây chuyện cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
“Bốp” Một tiếng giòn vang vang lên.
Yến Nguyên Chiêu… có khi nào sẽ giận không?
Thẩm Nghi Đường lập tức nghiêm chỉnh: “Ta sửa, ta sửa, ta hứa, lang quân muốn ta như thế nào, ta sẽ thành người như thế ấy.”
Chương 18
Hắn quay sang công chúa: “Biểu muội, ta tìm muội nãy giờ, hóa ra muội ở đây. Trưởng công chúa muốn trò chuyện với mấy huynh muội chúng ta, mau theo ta đi thôi.”
Thẩm Nghi Đường ngẩn ngơ đi theo Yến Nguyên Chiêu ra khỏi khu núi giả. Hắn sải bước rất nhanh, dắt nàng đi sâu vào hành lang bên cạnh.
“Vậy ngươi để hắn bắt nạt ngươi?”
Thẩm Nghi Đường hối hận: “Ta không nên ăn mới phải, ngoài chiếc khăn tay ngài đưa đi rồi lại lấy về, đây là món duy nhất ngài tặng ta. Lẽ ra phải mang về phủ thờ phụng, sao lại nuốt vào bụng mất rồi…”
“Bởi vì đại nhân sẽ mềm lòng với ta, còn Thái tử thì không.” Thẩm Nghi Đường uất ức nói, “Hơn nữa, ta không muốn để hắn bắt nạt ngài.”
Thẩm Nghi Đường nghe ra ẩn ý trong lời hắn, Triệu Khiêm đang nhằm vào Yến Nguyên Chiêu, cảm thấy quan hệ giữa nàng và hắn quá thân thiết nên cố tình trêu chọc nàng để gây khó dễ cho hắn.
“Không được qua.” Yến Nguyên Chiêu trầm giọng quát.
Bùi Giản liếc Yến Nguyên Chiêu đầy ẩn ý, rồi theo công chúa rời đi.
“Thánh thượng gần đây liên tục cảnh cáo hắn, hắn không dám làm gì ta đâu. Nếu không sẽ thành lấy công trả thù riêng, càng rắc rối. Giờ hắn chỉ có thể lấy thế ép người, chiếm chút lợi ngoài miệng thôi.”
Yến Nguyên Chiêu vừa muốn ngăn lại, nhưng đã muộn.
Yến Nguyên Chiêu chẳng buồn để tâm, xoay đầu nhìn về phía tảng đá kỳ lạ bên cạnh, tiện thể tránh ánh mắt biết ơn của Gia Nhu công chúa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi hai người đi khuất, Yến Nguyên Chiêu nhướng mày: “Thái tử điện hạ vẫn chưa đi sao?”
Yến Nguyên Chiêu chắp tay sau lưng bước vài bước. Trong sân, cây xanh lác đác treo vài quả nhỏ đầu mùa, nửa hồng nửa xanh, trông như đào lại như mơ.
“Cô không đi.” Triệu Khiêm cười toe toét, “Đây là lần đầu tiên Cô thấy ngươi thân thiết với một tiểu thư đến vậy. Trò chuyện mà cũng phải trốn vào chỗ thế này, rốt cuộc là nói chuyện gì thế, kể cho Cô nghe xem nào.”
“Chẳng có gì đáng nói cả.” Yến Nguyên Chiêu thản nhiên.
“Đưa tay ra.”
Yến Nguyên Chiêu quay mặt đi.
Thẩm Nghi Đường không nhúc nhích.
“Ngươi còn bênh hắn?”
Yến Nguyên Chiêu giơ tay áo che mũi, lùi một bước: “Thần dị ứng với mùi rượu, xin điện hạ đừng đứng gần thần quá.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.