Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Bôn Bào Đích Đào Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
Ông Mạnh suýt tức đến mức đứng tim.
Bà Mạnh điềm tĩnh uống canh: "Thất Nguyệt nói cũng không sai. Không kết hôn mà xin con còn hơn là đến một ngày nào đó chồng dẫn con riêng về."
Mạnh Thất Nguyệt vào trạng thái "chiến đấu", đứng bật dậy như một chiến binh sẵn sàng ra trận, rồi hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: "Còn tưởng cậu là học sinh giỏi luôn đứng nhất trong các kỳ thi, không biết hoa hồng có gai à? Còn dám đưa tay đụng vào? Chưa từng thấy ai ngu ngốc như cậu! Đừng nói là cậu biết dì giúp việc để hộp y tế trong phòng chứa dưới cầu thang, trong đó có băng cá nhân mới mua nên cậu mới dám tỏ ra tội nghiệp đấy nhé?"
Tuy hiện nay phần lớn cha mẹ không còn bắt ép con cái phải kết hôn qua mai mối như xưa, nhưng trong điều kiện cho phép, họ vẫn mong muốn hôn nhân của con cái có thể mang lại lợi ích tối đa.
Mạnh Thất Nguyệt sững người. Nếu không có bàn tay ấy, có lẽ mặt cô đã bị gai cào trúng.
Thiếu niên mặc đồng phục, đeo ba lô đứng dưới ánh nắng, mái tóc đen óng ánh lên dưới nắng rực rỡ, gương mặt trắng trẻo cũng lấm tấm mồ hôi.
Bà Mạnh chọn cách phớt lờ đứa trẻ này. Dù sao bà ấy cũng là tiểu thư nhà giàu, không đến mức phải làm khó một đứa trẻ, nhưng trong lòng bà ấy vẫn có khúc mắc nên luôn giữ thái độ thờ ơ với cậu.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong bàn đều quay đầu nhìn cô.
Cậu đáp: "Chị có biết tôi luôn đứng nhất trong mỗi kỳ thi không."
Mạnh Thất Nguyệt: "Lại đây."
Ôn Trì không trả lời.
Ông Mạnh giật giật chân mày: "Con không chịu ra ngoài giao lưu, cũng không muốn quen những người ba giới thiệu. Vậy con tính sao đây?"
Mà bên cạnh cậu, hoa nở rực rỡ đến chói mắt.
Mạnh Thất Nguyệt đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo. Ánh mắt cô nhìn mọi người với sự khinh miệt, như thể tất cả bọn họ chỉ là những kẻ hèn mọn nông cạn: "Đừng nghĩ đến chuyện gả con đi. Cho dù con có phải sống cô độc cả đời thì con cũng sẽ c·h·ế·t già trong nhà họ Mạnh."
Mạnh Thất Nguyệt tức tối vì bị nói là "ồn ào", lười đôi co, vòng qua cậu, đi được mấy bước thì phát hiện không ai đi theo, cô dừng lại và quay đầu.
Mạnh Thất Nguyệt nhíu mày: "Giọng điệu gì vậy? Buồn nôn thật!"
Tay đang cầm đũa của Ôn Trì khựng lại, rồi cậu lại trở lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như cũ.
Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
Cô có bài tập làm video ngắn, mai là thứ hai rồi, nếu không tranh thủ thì không kịp. cô nhìn những bông hoa trong khung hình, muốn quay được cảnh đẹp hơn nên vô thức tiến sát lại.
Ngốc là ai chứ?
Ôn Trì nhìn cô, không nói gì, như thể không hiểu cô đang gọi ai.
Ôn Trì vẫn luôn giữ thái độ im lặng với vấn đề này, bỗng lên tiếng: "Cháu không phải con riêng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Trì đưa tay gạt bông hoa có gai ra xa, chẳng quan tâm gì đến việc tay mình bị gai đâm chảy máu.
Đũa bà Mạnh rơi xuống bàn.
Ông Mạnh nói: "Nói đến xem mắt thì hơi sớm, ba chỉ muốn con làm quen với thêm vài người thôi."
Ông Mạnh nghẹn lời, sắc mặt khó coi, xoay người ra khỏi cửa: "Em cứ chờ đấy! Anh sẽ mang bằng chứng về!"
Cậu chậm rãi "ừ" một tiếng, cuối cùng cũng bước lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Thất Nguyệt mím môi.
Rõ ràng cô đối xử với cậu rất tệ cơ mà!
Quả nhiên, lòng bàn tay cậu có mấy chấm đỏ.
Cô tiểu thư kiêu kỳ vừa ném xuống một quả bom tinh thần như thế, rồi xoay người lên lầu.
Ôn Trì nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: "Chị nói nhiều quá, ồn ào, tôi không nhớ nổi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Thất Nguyệt tức giận: "Sao cậu lại câm nữa rồi!"
Mạnh Thất Nguyệt giậm chân: "Ôn Trì! Tôi bảo cậu lại đây!"
Mạnh Thất Nguyệt ngẩng đầu, nhìn theo cánh tay ấy, thấy gương mặt lạnh lùng tuấn tú của cậu thiếu niên. cô hỏi: "Cậu làm gì thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiều Chủ nhật, ông bà Mạnh đều không có nhà.
Ngay trong khung cảnh "hòa thuận" ấy, ông Mạnh bất ngờ lên tiếng: "Thất Nguyệt, bạn thân của con đều đã đính hôn cả rồi, còn con đến đối tượng cũng chưa có. Ở độ tuổi này cũng nên thử tiếp xúc với người khác giới một chút. Ba có vài người bạn, con cái họ đều khá ổn, hay là con chọn một người, ba giới thiệu cho hai bên quen nhau nhé?"
Bữa tối hôm nay của nhà họ Mạnh, hiếm khi cả gia đình có mặt đông đủ như vậy.
Mạnh Thất Nguyệt trở về nhà, ông Mạnh đặc biệt mua tặng cô món trang sức cô thích nhất để dỗ cô vui lên, nhưng Mạnh Thất Nguyệt chỉ nhận lấy rồi vẫn chẳng cho ba mình tí sắc mặt tốt đẹp nào.
Ôn Trì chậm rãi: "Chị đang quan tâm đến tôi."
Ông Mạnh cũng không chịu nổi nữa, lần đầu tiên ông ấy giải thích: "Ôn Trì không phải con anh!"
Cậu nói tiếp: "Nếu không xử lý có thể nhiễm trùng, vết thương sẽ nặng hơn. Không lâu nữa tôi còn phải tham gia kỳ thi thử rất quan trọng. Nếu tay tôi mà..."
Cô hừ lạnh một tiếng: "Ba cứ yên tâm, con sẽ không để nhà họ Mạnh tuyệt tự đâu."
Mạnh Thất Nguyệt ngắt lời: "Chẳng phải tôi đã nói cho cậu biết hộp y tế ở đâu rồi à? Sao lại ngốc vậy!"
Ông Mạnh đập bàn quát: "Mạnh Thất Nguyệt! Những thứ tà thuyết vớ vẩn đó con học ở đâu ra!"
Mạnh Thất Nguyệt lập tức cắt lời ông ấy: "Con từ chối."
Mạnh Thất Nguyệt chống nạnh: "Sao? Muốn khoe khoang trước mặt tôi à?"
Mạnh Thất Nguyệt đáp: "Con không muốn làm quen với những người đó."
Mạnh Thất Nguyệt vui vẻ trò chuyện với mẹ, hoàn toàn lơ đi sự tồn tại của ông Mạnh.
Còn từ trước đến nay, Ôn Trì chưa bao giờ cần ai quan tâm, cậu vẫn yên lặng như thường.
Nếu là gia đình bình thường thì ở tuổi này, đúng là không cần vội. Nhưng Mạnh Thất Nguyệt là tiểu thư nhà họ Mạnh, chuyện tìm đối tượng đương nhiên không chỉ là chuyện của riêng cô.
Ông Mạnh gần như không chịu nổi, ông ấy quay sang nhìn vợ: "Sao em không nói gì với nó đi!"
Mạnh Thất Nguyệt nhìn chằm chằm ba mình: "Ba định cho con đi xem mắt à?"
Ông Mạnh nhíu mày: "Ngày nào con cũng chỉ biết cắm mặt vào điện thoại chơi game, lúc nghỉ cũng chỉ ru rú trong nhà, chẳng đi đâu cả. Con cứ sống khép kín thế này thì làm sao quen được ai. Bây giờ nhiều người trẻ tuổi kết hôn và sinh con muộn cũng vì như con đấy. Tỷ lệ sinh toàn cầu giảm mạnh, xã hội ngày càng già hoá..."
Ôn Trì giơ tay bị trầy lên: "Chỗ này bị thương rồi."
Bà Mạnh cười khẩy: "Nó không phải con anh, vậy là con ai?"
Đây là cách nói giảm nói tránh. Ông ấy sợ con gái phản cảm nên mới lựa lời dễ nghe như vậy.
Hôm nay được nghỉ nửa buổi, Ôn Trì vừa từ trường về thì đã thấy Mạnh Thất Nguyệt đang ngồi xổm trước bụi hồng ngoài sân quay video.
Nhưng bóng Mạnh Thất Nguyệt đã khuất sau khúc cua cầu thang, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cậu... đang bảo vệ cô ư?
Thế là trên đầu ông Mạnh lại thêm một sợi tóc bạc.
Không thể nào!
Lúc đó, một bàn tay đột nhiên đặt bên mặt cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà Mạnh thương con gái cả tuần mới được về nhà một lần, nên liên tục gắp những món cô thích vào bát cho cô.
Thấy ông Mạnh định nói tiếp, cô đã chặn trước: "Ba cũng đừng nói là không kết hôn thì sau này ai nuôi con, ai lo hậu sự cho con. Không kết hôn thì vẫn có thể có con mà. Nếu nhà họ Mạnh cần người thừa kế, con có thể bỏ tiền ra tìm một người đàn ông chất lượng cao để xin t*nh tr*ng, sau đó thụ tinh nhân tạo."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.