Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Bôn Bào Đích Đào Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
"Cậu tha thứ cho tụi tớ đi mà!"
Mạnh Thất Nguyệt quát: "Buông... tay!"
Mạnh Thất Nguyệt khoanh tay, hậm hực nói: "Mặt cậu bị gì thế hả?"
Mạnh Thất Nguyệt tức đến mức bốc hỏa, nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra cách khác. Dù Ôn Trì không chịu nói chuyện gì đã xảy ra hôm qua, cô vẫn có thể moi tin từ chỗ Sở Tương, em trai của Sở Tương học cùng lớp với Ôn Trì mà.
Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
Ôn Trì quay người đi lên cầu thang, không thèm nghe cô lải nhải nữa, đi thẳng vào phòng.
Mấy cậu trai ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt hiện rõ vẻ uất ức với khuôn mặt sưng vù như đầu heo.
Mấy nam sinh: "Hả?"
Cô ngã vào lồng ngực của cậu, mũi đau nhói. Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn.
áng người cao ráo, đeo chiếc ba lô đen, trông rất có sức sống của tuổi trẻ. cậu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô tiểu thư kiêu kỳ đang đứng trên cầu thang rồi lập tức dời ánh mắt đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy cậu trai mặt mày ủ rũ, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Xin lỗi, Ôn Trì, tụi tớ không nên gây rắc rối cho cậu, tụi tớ sai rồi!"
Ánh mắt cậu sâu thẳm.
Mạnh Thất Nguyệt chưa bao giờ là người yếu đuối. Khi còn đi học, ai cũng biết cô không dễ chọc. Dù có ai muốn bắt nạt cô, thì cô cũng sẽ trả đòn ngay tại chỗ. Thế nên cô rất khó chịu với kiểu tính cách nhẫn nhịn như Ôn Trì.
Ôn Trì, người từ nãy giờ không nói gì, bỗng nhiên lên tiếng: "Không phải chị."
Mạnh Thất Nguyệt nói tiếp: "Tôi nói cho cậu biết, chậu hoa của cậu vẫn đang nằm trong tay tôi đấy. Nếu cậu làm chuyện gì khiến tôi không vui thì tôi sẽ đập nát nó!"
Một người khác tiếp lời: "Nhà tụi tớ chỉ làm ăn nhỏ thôi... Ôn Trì, tụi tớ xin lỗi, xin cậu tha thứ cho tụi tớ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa bước vào cổng trường, cậu đã bị bốn năm nam sinh vây quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một cậu trai nói với vẻ đau khổ: "Cậu kín tiếng quá! Nếu tụi tớ biết cậu là người của nhà họ Mạnh từ trước thì đã không dám rồi!"
Ôn Trì: "Cô ấy không phải chị tôi."
Ôn Trì vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, như thể đã quên tay mình vẫn còn đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái.
Nói xong, cậu vòng qua đám người rồi rời đi.
Lại có người nói: "Làm ơn nói với chị cậu vài câu giúp tụi tớ, bảo là tụi tớ biết lỗi rồi, để chị ấy bớt giận!"
Cuối cùng Ôn Trì cũng mở miệng: "Không liên quan đến chị." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Trì khựng lại. Khi cậu vừa xoay người lại thì cũng đúng lúc Mạnh Thất Nguyệt bước tới gần, hai người va vào nhau. Mạnh Thất Nguyệt giẫm lệch chân trên bậc thang, may mà cậu thiếu niên phản ứng nhanh, vòng tay ôm lấy eo cô kịp thời, kéo cô trở lại.
Mạnh Thất Nguyệt tiếp tục: "Còn chuyện hôm qua..."
Mấy nam sinh này trông đáng thương vô cùng, như thể vừa chịu oan lớn lắm. Nhưng hôm qua chính họ còn nói học sinh chuyển trường kia cao ngạo, chẳng thèm để ý ai, rồi kéo bè kéo phái đến gây chuyện với Ôn Trì.
Rốt cuộc cô tiểu thư nhà họ Mạnh kia có hiểu tình hình không vậy? Đúng là tụi họ có đến kiếm chuyện với Ôn Trì, nhưng người bị đánh thê thảm nhất chính là họ mà!
Phòng của cậu ở tầng hai, nhưng khi vừa bước lên cầu thang thì Mạnh Thất Nguyệt lại không có ý định nhường đường. cô chặn trước mặt cậu, lại hỏi một câu: "Cậu bị người ta đánh à?"
Sáng thứ bảy, học sinh lớp mười hai vẫn phải đi học như thường lệ.
"Sau này tụi tớ không dám nữa đâu!"
Ôn Trì từ chối đi xe do ông Mạnh sắp xếp cho, mà tự mình bắt xe buýt đến trường. Không phải là quá sớm, nhưng cũng không trễ.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gương mặt vốn trắng trẻo, không tì vết của Ôn Trì giờ lại có thêm vài vết thương, càng khiến người ta chú ý hơn. Từ trước đến nay, cậu luôn rất kiệm lời, phần lớn thời gian đều im lặng trước những lời người khác nói.
Mạnh Thất Nguyệt tức đến bật cười: "Hiện tại cậu đang mang danh là người của nhà họ Mạnh chúng tôi đấy, nếu cậu bị bắt nạt thì mất mặt là mất mặt nhà họ Mạnh!"
Ôn Trì bèn thả tay, lùi lại hai bước.
Cô đã nói câu này mấy chục lần rồi, nhưng chưa từng thấy cô thực sự làm như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.