Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 178: Chương 178
“Nhiều hơn nữa thì cũng không phải tiền nhà mình, không phải ba của các con cũng đang đi làm kiếm tiền à, chúng ta không thể tự tiện nhận tiền của người khác được, con hiểu không?”
“Anh à, hộp quà này nhận không yên chút nào.”
Tống Thời Hạ căng thẳng: “Anh tin tưởng em như thế à?”
Cô có dự cảm chẳng lành, quả nhiên, mở hộp ra thì thấy một cái đồng hồ.
Tống Thời Hạ nói đùa với anh:
Tống Thu Sinh bế cậu bé lên: “Ai cũng có hết.”
Chương 178: Chương 178
“Em phải nhờ mẹ chồng trả lại mới được, bản thân em nói không lại cục trưởng Tiền.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
DTV
Tống Thời Hạ kiên nhẫn dạy dỗ cậu bé:
Tiền Hưng Quốc không đồng ý: “Cháu đừng khiêm tốn, đấy là do tay nghề của cháu tốt, nữ đồng chí phải tự tin lên chứ.”
Tống Thời Hạ túm lấy cậu bé, bóp mặt cậu bé một cái:
Quý Nguyên cũng reo lên: “Cháu cũng muốn cháu cũng muốn!”
Gà luộc giữ nguyên vị tươi ngon, da gà dai giòn sần sật, béo mà không ngán.
Một mảnh đất bình thường, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu: “Sao lại thất bại thế?”
Nói tới đây, Tống Thu Sinh lại buồn bực: “Mảnh ở góc tây bắc đấy.”
Tiễn hai cha con nhà họ Tiền đi, Tống Thời Hạ mở quà tặng mà họ mang tới qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chú quá khen rồi, cháu chỉ biết nấu mấy món cơm nhà thôi, gà vịt cũng là tự mình nuôi, nhờ nguyên liệu tự nhiên tươi ngon nên mới được như thế.”
Tiền Hưng Quốc ăn liên tục.
Tống Thời Hạ trêu chọc: “Chỉ lần này thôi đấy nhé, lần sau em sẽ thu phí đấy.”
Cô mở bản vẽ ra: “Các anh chọn chỗ nào thế?”
Hôm sau Tống Thu Sinh cầm bản vẽ tới nhà em gái, nhờ cô giúp mình chọn một khu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Thu Sinh không nói gì, mở hộp đựng rượu ra, một xấp tiền rơi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông đã ăn ở nhà hàng quốc doanh biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng được ăn bàn tiệc nào ngon thế này.
“Em đúng là may mắn quá trời quá đất, anh với đối tác sắp dẹp tiệm rồi, nhưng lại được em giúp sống lại rồi đây.”
“Con nói nhỏ thôi, số tiền này phải trả lại, có ngày nào nhà mình không ăn thịt không?”
Tống Thu Sinh gian nan nói:
Trên bàn cơm lại tràn ngập tiếng nói cười.
Quý Nguyên đổi tay khác chỉ: “Nhưng có nhiều tiền lắm.”
Thịt cá hấp mềm tan thấm đẫm nước sốt, nhìn thì có vẻ nhạt nhẽo, nhưng lại cực kỳ mềm thơm, thịt cá vừa vào miệng đã tan ra, gần như không ăn trúng cái xương cá nào.
“Ngon thế! Tay nghề của đồng chí Tiểu Tống không tệ chút nào, hơn hẳn những đầu bếp chú từng ăn.”
“Như thế chứng tỏ lúc trước các anh chưa tới số, chẳng phải bây giờ đâu đã vào đó rồi ư, nếu phát tài thì nhớ lì xì cho em đấy nhé.”
Mấy hộp quà bánh đóng gói tinh xảo, có kẹo sữa thỏ trắng, một chai Mao Đài và một cái hộp hình vuông.
Quý Nguyên ở bên cạnh lại reo lên: “Tiền kìa, tiền kìa, nhiều tiền quá, lại có thể ăn thịt rồi!”
Tôm hấp cũng được làm sạch sẽ, dù là ăn không hay chấm xì dầu đều rất ngon, thịt ngọt lịm, thơm ngon bắt vị.
Tống Thu Sinh cũng ủng hộ trả tiền lại, vừa đồng hồ lại đưa thêm 500 đồng, món quà này nặng cân quá rồi.
Tống Thời Hạ cảm thấy nhức nhức cái đầu: “Chỗ này cũng phải 500 đồng ấy chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.