Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 177: Chương 177
Tiền Tú Chi cảm động khó mà nói thành lời, lại càng thích Tống Thời Hạ hơn.
Mấy năm trước sống kham khổ, sau khi trở về thành phố, tiền lương của chồng cô ấy cộng thêm đủ loại phụ cấp, mỗi tháng cũng được 300 đồng, trong nhà không thiếu tiền mua thịt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Toàn là đồ nhà trồng được mà chị, không phiền chút nào hết. Hai đứa nhỏ nhà em đều thích ăn thịt, mỗi bữa cơm đều phải làm hai món ăn, em cũng quen rồi.”
Mẹ chỉ nhìn em gái thôi, không thèm nhìn hai cậu bé cái nào.
Ông cảm thấy Tống Thu Sinh tương lai nhất định sẽ không tầm thường.
“Đoàn Đoàn, qua với mẹ nào.”
Tống Thời Hạ bỏ vào vạc, cho thêm ít nước linh tuyền nên tôm vẫn còn sống.
Trần Khang thì mạnh dạn và hay có nhiều sáng kiến, nhưng cũng biết tiến biết lùi.
Tiền Hưng Quốc thấy cả bàn thức ăn thì kinh ngạc: “Toàn là Tiểu Tống nấu đấy à?”
Quý Dương đi theo bên cạnh cậu, mẹ vẫn đang chơi với con nhà người ta, hôm nay mẹ không gọi hai anh em ăn cơm gì hết.
Chương 177: Chương 177
Tiền Tú Chi cũng cười theo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con trai ăn nhiều mới khỏe mạnh được, hai đứa bé nhà em không kén ăn mới tốt chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con gái út Đoàn Đoàn của Tiền Tú Chi là mang thai ngoài ý muốn.
Cô ấy có dự cảm đây là con gái nên bất chấp ý kiến của chồng mà sinh cô bé ra lúc đã lớn tuổi.
Thưng chỉ giới hạn mỗi khi chồng cô ấy ở nhà, cô và hai đứa con ăn cũng không nhiều.
Trong lòng ông vốn thiên về lão Lý hơn, Trần Khang còn trẻ quá, phải rèn luyện thêm vài năm mới được.
Bé con chưa tới hai tuổi, đi đường phải vịn lấy sô pha, đôi má bánh bao phúng phính và đôi mắt to đen láy kia khiến trái tim Tống Thời Hạ như tan chảy.
Ông không khỏi nghĩ tới lão Lý và Trần Khang trong cục.
Tống Thời Hạ mỉm cười:
Tống Thu Sinh bế Quý Nguyên lên cho cậu bé cưỡi ngựa: “Đi ăn cơm thôi.”
“Hôm nay chú có lộc ăn rồi!”
Vạc nước lớn trong sân đang nuôi mớ tôm sông thím Phùng cho hôm trước, nghe nói là cháu của thím Phùng ra con sông ở ngoài thành phố vớt.
Nhưng sau khi nói chuyện với Tống Thu Sinh một hồi, ông lại cảm thấy phải cho cánh thanh niên thêm cơ hội mới được.
Tiền Tú Chi bưng thức ăn lên bàn, Tiền Hưng Quốc bế cháu gái nói chuyện với Tống Thu Sinh.
Tiền Hưng Quốc ngửi mùi thức ăn thơm lừng, cầm đũa lên.
Tiền Tú Chi bế con gái ngồi xuống:
Tống Thời Hạ cho canh vào nồi đất hầm lửa nhỏ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ấy không thấy nấu hai món ăn là xa xỉ, bởi vì nhà cô ấy ăn cũng như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Dương và em trai đều không thích em gái nhỏ này, hai anh em ấm ức đi rửa tay.
Lão Lý thì thận trọng, mấy năm nay không có công mà cũng chẳng có lỗi sai nào.
Cô nấu tổng cộng năm món là: Gà luộc, tôm hấp, cải thảo luộc, cá hấp và canh vịt rong biển.
Tiền Tú Chi không khuyên được cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Thời Hạ làm năm món ăn, còn nêm ít gia vị vì lo cho bệnh tim của ba mình nữa.
“Có thể ăn cơm rồi, nấu cơm thì nhanh thôi, chủ yếu là tốn thời gian chuẩn bị nguyên liệu ấy, chị xem, có chị giúp một tay cũng nhanh hơn hẳn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.