Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 293: Chương 293
Tại sao không nhân cơ hội trốn đi?
Chương 293: Chương 293
Trước khi đi, anh để lại một câu: “Anh đi công xã thẩm vấn phạm nhân.”
"Thuỷ Lang, em, em đúng là thần tiên, ngay cả tiền của bọn họ mà cũng có thể đòi được."
Quá choáng váng.
Chu Quang Hách chỉ “Ừ” một tiếng, rồi khởi động xe lại một lần nữa.
Buổi trưa đã mang về bao nhiêu là thịt gà, còn có chả thịt hấp trứng.
Thuỷ Lang tựa vào ghế, thản nhiên nói: "Cứ để chúng nó tự giữ lấy, có tiền sẽ càng thêm tự tin, có chỗ dựa. Làm mất thì coi như một bài học đáng nhớ."
Còn cùng bọn họ xem toàn bộ màn kịch vừa rồi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cạch."
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Bọn họ biết lần này chín mươi phần trăm là hết đường thoát! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cửa đóng lại.
“Ông dám!” Vợ bí thư thôn hoảng hốt kêu lên: “Em rể của chúng tôi ở thành phố Thương Hải chính là…”
Người này thật khó nói chuyện.
Chu Huỷ còn chưa hết kinh ngạc, chợt nhớ ra gì đó: "Khoan đã, ông bà nội của con sao? Ông bà nội cũng cho tiền các con sao?"
“Bắt lại!” Đội trưởng đội trị an của đồn cảnh sát Tích Sơn vung tay, lập tức công an xông vào.
Quên mất mình là ai luôn.
Chu Quang Hách bẻ quặt hai cổ tay của gã đàn ông ra sau, “cách” một tiếng, khóa chặt bằng còng tay. Toàn bộ quá trình khống chế chưa đầy ba giây.
“Em trai tức giận à?”
Xuống xe, Chu Quang Hách dẫn một lớn ba nhỏ về phòng tiếp khách, ném chìa khóa xe lại, liếc nhìn cô một cái rồi quay người đi.
Kết quả, “rầm” một tiếng, một người đàn ông bị quật ngã lăn ra đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
Chu Huỷ hoàn toàn choáng váng.
“Ừ.” Chu Quang Hách nhìn thẳng phía trước, sắc mặt không đổi.
Đại Nha siết chặt tiền trong tay, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích, trong lòng tràn ngập cảm giác yên tâm. Đúng như mợ nhỏ nói, có tiền sẽ tự tin ngay, thậm chí trẻ con trong ngõ Ngô Đồng cũng không có đứa nào có đến một trăm đồng!
Đại Nha đưa thêm một xấp tiền dày: "Đây là bốn trăm đồng, là tiền bồi thường của bố."
"Bà Khương?" Chu Huỷ trố mắt: "Chuyện này sao có thể? Trước đây cháu trai bà ấy về, xin một đồng mà bà ấy còn tiếc không chịu cho!"
Đừng hỏi.
Chốt cửa cũng đã được cài lại.
"Ông bà nội cho ạ." Đại Nha cười nhìn Thuỷ Lang: "Còn có bà nội của mợ nhỏ, mỗi người cho bọn con một trăm."
Bầu không khí trong xe rất nặng nề, áp suất giảm mạnh.
Bọn họ không sợ cán bộ công xã và đội dân quân, bình thường những người này vẫn luôn có chút khách sáo thậm chí còn lấy lòng bí thư thôn. Nhưng nhìn thấy nhóm công an từ trước đến nay hiếm khi xuất hiện ở trong thôn, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đến mức răng va vào nhau lập cập.
"Không phải em đòi, là ba cô bé nhà mình tự đòi." Nhắc đến chuyện này, Thuỷ Lang cũng chú ý, cười nhẹ: "Các con có tiến bộ rồi đấy."
“Ở đây! Đội trưởng Chu đã bắt được rồi!”
Nhị Nha là người đầu tiên nhảy cẫng lên, cô bé có tiền rồi!
"Oa!"
Chu Huỷ vô thức gật đầu, sau đó lại sững lại: "Tiền tiêu vặt? Nhiều quá."
Một trăm đồng!
Mọi người đều ngớ người trước sự thay đổi đột ngột này.
Tên tội phạm: “…”
Thuỷ Lang đang định bước tới chỗ Chu Quang Hách thì Chu Quang Hách đột nhiên thay đổi sắc mặt, sải bước lớn đi tới chuồng lợn phía trước, đưa chân dài quét ngang một cái!
Cái nơi một tháng còn không được ăn một bữa cơm trắng, càng đừng nói món ăn mặn ấy?
“Thật không ngờ trong chuồng lợn còn có một tên tù nhân vượt ngục đang ẩn nấp, trên người còn mang theo dao, còn cùng chúng ta xem cả màn kịch từ đầu đến cuối. Ai mà nghĩ ra nổi, đúng không?”
Bọn họ nhiều người như vậy, mà tử tù không sợ sao?
Thuỷ Lang quyết định từ bỏ.
Mọi người hét lên kinh hãi, chen chúc nhau né tránh.
Tối nay lại mang về nhiều món thế này!
Không ngờ lại có một tên tử tù đang trốn trong chuồng lợn!
Thuỷ Lang đang cầm hộp cơm chợt khựng lại” “Anh ấy nhìn giống như đang tức giận sao?”
Nhìn thấy còng tay, người dân thôn Hồng Hà đều kinh hãi đến không dám thở mạnh. Thứ này bọn họ chỉ từng nhìn thấy trên người những phạm nhân chịu án tử hình bị đem đi diễu phố ở huyện thành!
Trên xe, Thuỷ Lang ngồi ở ghế lái phụ, khoanh hai tay trước ngực, ba cô bé ngồi co ro phía sau, thỉnh thoảng len lén nhìn người đàn ông đang phát ra khí lạnh ngồi trước vô lăng, không dám hó hé.
Thuỷ Lang chậm rãi đi tới, mở túi xách, lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ấy nhìn đống tiền, mãi không nói được lời nào.
Vừa lúc xe đến công xã.
Tiếp theo, ánh trăng chiếu xuống lóe lên một tia sáng bạc.
Ba cô bé bất ngờ lôi từ trong túi ra một xấp đại đoàn kết, làm Chu Huỷ sững người: "Lấy đâu ra nhiều tiền thế này?"
Giường trong nhà khách nhỏ, ban đầu đã thuê hai phòng chỉ là tối hôm qua Thuỷ Lang đã ngủ ở phòng của chị cả, có hơi chen chúc một chút nhưng rất an toàn.
Chu Quang Hách cởi áo khoác cảnh sát, khoác lên người Thuỷ Lang, sau đó quay lại nhìn ba cô bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn người lập tức bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn, mặt mày kinh hãi tái nhợt.
Ba cô bé đồng loạt lắc đầu: “Cháu không lạnh!”
"Ở nhà bà cụ."
Xe từ từ dừng lại.
Thuỷ Lang cùng các thôn dân nghĩ lại mà rùng mình, lông tơ dựng đứng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, thậm chí không thể hiểu nổi.
Đây là thôn Hồng Hà mà cô ấy từng ở sao?
Gã cũng là lần đầu tiên hắn cũng thấy cảnh tượng này.
Thuỷ Lang nhìn người đàn ông đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng ôm sát người, vì đang ngồi nên cơ n.g.ự.c vừa đủ phồng lên, cơ bụng hiện rõ từng múi, thầm nghĩ: “Anh chưa ăn cơm à?”
Chu Huỷ suy nghĩ, cuối cùng chỉ nhận lại bốn trăm đồng tiền bồi thường: "Nghe theo em vậy."
Giây tiếp theo, tia sáng bạc ấy bị đôi giày da bò mà cô tự tay chọn đá bay ra xa!
"Cảm ơn mợ nhỏ, cảm ơn mẹ!"
Một trăm đồng!
Chu Huỷ cười, nhận lấy hộp cơm, cảm nhận hơi ấm còn giữ lại. Mở ra, cô ấy nhìn thấy thịt kho tàu, ốc đồng xào hẹ, trứng xào hành, còn có cơm trắng, cô kinh ngạc nhìn về phía Thuỷ Lang: "Cái này? Tối nay lại ăn ở nhà ai vậy?"
Chu Tường dẫn theo mấy người cảnh sát lao vào chuồng lợn, lôi phạm nhân ra:“Hóa ra lại trốn ở chỗ này!”
Là phòng mà cô chưa ở.
"Rầm" một tiếng
Hơn nữa, vẫn luôn ở đó sao?
Đại Nha mím môi cười: "Là cáo mượn oai hùm thôi."
Xem đến nhập tâm.
Hôm nay cô còn muốn tiếp tục ngủ như vậy nhưng khi bước ra từ phòng tắm công cộng, cô đã nhìn thấy Chu Quang Hách cầm túi xách của cô đang đứng đợi ở cửa phòng.
Một trăm đồng có thể mua được một nghìn cuốn truyện tranh cho trẻ em!
Thuỷ Lang: “…”
Nhị Nha đắc ý: "Ông bà sợ mợ nhỏ tức giận, nên chúng con nhân cơ hội đòi tiền lại. Mẹ ơi, mợ nhỏ nói tiền bà cụ cho là tiền tiêu vặt của bọn con."
Tam Nha vui sướng nằm bò lên đùi Thuỷ Lang, vỗ vỗ vào túi xách đưa thư của mình. Bên trong chính là tiền tiết kiệm của cô bé.
Thuỷ Lang vội vàng kéo ba cô bé ra bảo vệ ở phía sau.
Ba cô bé lập tức xị mặt thất vọng.
Thuỷ Lang khẽ ho một tiếng, xoa hai bên cánh tay: “Hơi lạnh nhỉ?”
Ba cô bé nhìn về phía Thuỷ Lang bằng ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.