Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Trộm cắp suýt mất mạng.
Trần Bảo Thất dùng bạch phù dịch chuyển đến con hẻm, hắn bước vào đại trận trở về nhà, kiểm tra thành quả hôm nay trộm được, trong túi tiền có năm mươi xu với ba viên Kim Thạch.
Họ quay mặt nhìn nhau nhớ lại người được gọi là mẫu thân tiểu An.
“Thưa chủ nhân độ lớn có thể nâng cấp tùy theo số lượng Tinh Thạch.”
Hắn không hiểu lắm, cái kho đồ này là như thế nào dùng được.
Trần Bảo Thất ra chợ mua thức ăn, không có gọi tiểu An theo mà để nó tu luyện, đến chợ hắn mua thịt, cá rau với đùi gà đã chế biến, mua thêm gạo, một ít gia vị muối, ớt, ba lọ tinh chất ngọt, chua, mỡ.
Lần này thiếu niên tuổi mười ba không tung túi tiền nữa mà treo trên eo, hai tên hộ vệ theo sau lưng.
Một lát sau, một bà lão với tiểu hài tử vội vàng chạy tới, đỡ hắn lên bà bà lấy hai cái lọ, một cái bên trong có viên đan dược bỏ vào miệng hắn, lọ còn lại có tinh chất, tìm quần áo xé rách, cởi áo hắn ra thoa tinh chất lên v·ết t·hương rồi băng bó lại, bà bà cùng tiểu hài tử khó khăn đưa hắn lên giường.
Trấn nhỏ xa xôi trong con hẻm thiếu niên lại xuất hiện, hắn bước ra khỏi đại trận lén lút rời đi, tới chỗ cũ nơi vắng vẻ đợi chờ người đi qua để t·rộm c·ắp, hắn không ngờ lại gặp ba người hôm qua.
Thiếu niên rút ra tấm phù, ấn ký hiện lên trận pháp đưa hắn biến mất trong không khí.
“Ta nghe nói Bảo Long dẫn nhi tử lên thành kiểm tra tư chất, không biết nó có đạt không.”
Vụt.
“Chỉ cần ngài suy nghĩ cất đồ, hệ thống tự động dịch chuyển vật phẩm vào kho đồ cho chủ nhân, nếu muốn lấy ra chủ nhân cũng suy nghĩ đến thứ cần là được.”
“Đúng thế a! Ta từng mua thuốc này thoa lên mặt rất trắng nha.”
Vụt.
“A! Cô nương xinh đẹp sáu năm trước được người nhà đón về sao?”
Trong không trung xuất hiện hư ảnh thiếu niên, hắn trầm tư.
“A! Đùi gà! Thất ca lợi hại!”
Họ nói về Long thúc dẫn tiểu Nhi lên thành kiểm tra tư chất với kiếm việc làm trên đó, ở nhà Xuân đại nương may quần áo, bà Triệu luyện chế thảo dược, tạo ra lọ tinh chất nếu so sánh với kiếp trước có lẽ nó chính là mỹ phẩm.
“A! Ân nhân cứu mạng lấy thân báo đáp.”
Cảm giác đau nhói ở lưng hắn bừng tỉnh la lớn.
Trần Bảo Thất đã đi xa nếu không hắn nghe được cuộc trò chuyện biết vài thông tin thì hành trình tìm mẫu thân tiểu An có lẽ dễ dàng hơn.
“Cảm ơn Thất ca, huynh thật tốt!”
Hắn thử nghiệm, cầm hai túi tiền lên suy nghĩ, vụt một cái trên tay hắn bóng loáng, trong kho đồ xuất hiện thêm hai túi tiền.
“Ta nghe nói Văn Sơn trong lúc tòng quân trên đường trở về thì cứu được Như Hoa.”
“Không đâu đại nương, ta còn phải chăm sóc tiểu An, hai tuần nữa ta dẫn nó đi tìm mẫu thân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhà Hoa Sơn An, trong đại trận Triệu Bảo Thất b·ị đ·ánh văng theo dư lực không khí, một kích khiến hắn lao như tên bắn tới trước, đụng vào cánh cửa phòng vỡ cả cửa.
“Ta cũng có!”
Đại nương lấy ra một cái lọ nhỏ, bên trong đổ ra tinh chất màu trắng, nói nó được gọi tên là Hoa Tinh Chất, dùng để rửa mặt rất hữu dụng.
“Thất ca, huynh bị sao a! Máu nhiều quá!”
“Bảo Thất, ngươi đừng đi hãy kéo ba mẹ lại.”
“Đây là ký ức kiếp trước lúc ta năm tuổi.”
Lão già nhanh tay rút ra thanh thương, dùng thương kích lao tới, xung quanh thanh thương không khí hình thành con vật rất lạ quấn quanh phóng theo.
Kèm theo tiếng la thất thanh, đại trận giữa sân vỡ nát, năm viên Kim Thạch tan biến.
“Quản gia, chính là chỗ này, tên đó t·rộm c·ắp hai lần của thiếu gia, dùng đại trận này để chạy trốn.”
“Được thưa chủ nhân, tính năng kho đồ vật được lưu trữ bên trong không có thay đổi thời gian, vật phẩm vẫn được giữ nguyên như lúc đặt vào.”
Rắc.
Biến mất chỉ còn lại hư ảnh, đám người khựng lại tiếc nuối.
“Đúng thế! Theo các đại bá!”
Trần Bảo Thất trong mơ, mốc thời gian chưa rõ, thế giới trái đất, lãnh thổ hình chữ s.
“Thu Hoài, tướng công ngươi lên thành rồi sao?”
“Con không biết, vừa rồi Thất ca b·ị đ·ánh văng vào cửa.”
Hắn ra đến bờ suối, múc nước vào lu nghe mấy đại nương giặt đồ nói chuyện.
Sản phẩm rất được phụ nữ ở thế giới này ưa chuộng, đa phần mấy đại nương ở đây cũng có hai đến ba người dùng.
Ầm.
Thôn quê nào đó, tiểu hài tử năm tuổi, đứng cạnh chiếc xe máy bên trên ngồi hai vợ chồng, đứa bé tính leo lên xe bỗng bà nội gọi lại.
“Hắn chạy không xa đâu tìm kiếm đi.”
“Lại dùng bạch phù chạy mất.”
[Nâng cấp hệ thống thành công mở ra kho đồ hệ thống.]
“Đứa nhỏ đó lanh lợi, ham học hỏi ta tin dù không được nhận sau này cũng là một cô nương xinh đẹp, ngươi có hài tử trạc tuổi sớm kết thông gia đi.”
Trần Bảo Thất vừa dừng chân đã có năm sáu người lao ra hướng hắn công kích, tốc độ rất nhanh hai ba đạo kim quang lao tới hắn.
“Xin lỗi chủ nhân, sinh vật sống không thể đưa vào.”
“Ngươi biết cách sử dụng kho đồ?.”
Chiếc xe tải hất tung hai người, người chồng bị văng vào lề nhưng ở đó có khúc gỗ, lưng đối diện với khúc gỗ.
Theo hệ thống nói không bỏ được sinh vật sống vậy còn đồ dùng có hư hỏng không.
Hắn vừa chạm vào đại trận thì thanh thương cũng đâm vào lưng, vết đâm rất sâu nếu không vào đại trận kịp có lẽ thân xác cũng không còn, xung quanh thanh thương có không khí dư kích đâm vào đại trận, khiến nó vỡ vụn.
"Tên trộm kia đứng lại." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hình dạng: Không gian lập phương.
Tới chiều Trần Bảo Thất dừng việc tu luyện bước vào đại trận, truyền tống tới nơi xa xôi trấn nhỏ, trong con hẻm hắn xuất hiện, lén lút rời khỏi con hẻm, hắn không ngờ phía xa trong bóng tối có người quan sát, đợi hắn rời đi tên trung niên liền tới con hẻm tìm kiếm phát hiện đại trận, ra sức t·ấn c·ông nhưng không được, tu vi chỉ mới Luyện Khí tầng một, quay lưng rời đi.
“Họa Sư, vậy kho đồ có bảo quản được thức ăn không?”
Hắn hướng đứa bé gọi lớn.
“Ta nghe nói bà Triệu từng là Đan Sư nhất phẩm, thuốc của bà dùng rất tốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiện tại trong người hắn có một trăm bảy mươi xu với mười ba viên Kim Thạch, quy đổi theo hệ thống bằng nhau do số lượng Kim Thạch này đã được chế tác, hắn nạp tiền cho hệ thống.
Bóng dáng hai tên hộ vệ đuổi theo thiếu niên tầm mười tám tuổi trên tay cầm theo túi đồ.
“Hắn dịch chuyển không xa đâu chúng ta tìm manh mối rồi quay về trình báo quản gia.”
Trong con hẻm tên trung niên nói với lão già bên cạnh.
Hắn cho tay vào trong túi áo nghĩ đến đùi gà, trên tay liền có đưa ra trước mặt tiểu hài tử.
Hắn ăn quen theo đường cũ, đến vị trí t·rộm c·ắp hai lần trước, cảm giác chỗ này rất dễ ra tay, nhưng hắn không ngờ ở đây đã xuất hiện đám người trong bóng tối phục kích sẵn.
Phập.
“Tiền đây! Ngươi nâng cấp cho ta đi.”
Bóng dáng Trần Bảo Thất rách rưới bụi đất hiện lên trước mặt hai người họ, hắn giật mình lui ra sau, hướng đại trận chạy tới.
Tổng mức chi tiêu hôm nay hết hai mươi xu, khi nãy hắn đút tay vào túi nghĩ đến đồng xu trong tay liền có.
“Ta biết cô nương ấy không đơn giản mà, sao lại thích Văn Sơn được nhỉ?”
“Tiểu An, xem ta làm ảo thuật nè.”
Hắn bỏ hai cái lu nước vào gánh, đưa vai dùng sức nhấc lên, nước bên trong không đầy lắm, hắn di chuyển không bị tóe ra ngoài, vừa đi vừa hướng mấy đại nương trả lời.
Hệ thống cuối cùng cũng có tác dụng, hắn tìm chỗ vắng người, đưa hết đồ vào trong không gian, rồi quay trở về nhà.
"A! Hai chúng ta Luyện Khí tầng hai lại không bắt được tên thường dân đó, không biết hắn trộm bao nhiêu tiền đây!”
Aaa...
“Bà ơi, Thất ca đây là bị sao a!.”
“Đám người đưa đi tự xưng là người ở Vương Đô, nhưng tại sao Như Hoa lại ở thôn chúng ta?”
“Ồ hay nha! Thế cái gì cũng cất được sao?”
Xem ra dù hỏi tiểu hài tử cũng không biết, họ phải đợi Trần Bảo Thất tỉnh dậy hỏi rõ, cũng may v·ết t·hương chưa tới tim mới cứu được.
Một đại nương xinh đẹp quay mặt hướng hắn hỏi thăm.
Trần Bảo Thất đau quá ngất đi, tiểu An lo lắng để hắn xuống, nó chạy ra ngoài cửa chính hướng tới nhà bà Triệu.
Trần Bảo Thất được gọi dậy, hắn vệ sinh, quét dọn căn nhà, lấy cái gánh nước bên trong có hai cái lu nhỏ chiều sâu bốn tấc chiều rộng hai tấc, hắn hướng cổng thôn bước đi.
Bước vào nhà hắn tới chỗ góc cây táo gọi tiểu An, tiểu hài tử dụi mắt đứng lên.
Độ lớn: Mười tấc.]
Chương 9: Trộm cắp suýt mất mạng.
Aaa...
Xem ra lần này hắn mở công năng không lỗ, có thể sử dụng kho đồ đưa vật dụng theo khi di chuyển.
“Bảo Thất, ngươi không lên thành kiếm việc làm sao?”
[Kho đồ: ba viên Kim Thạch.
Bỗng khung cảnh thay đổi, hắn được đưa tới đoạn khác, nhập vào thân xác người chồng đang lái xe chạy ra đường lớn.
“Tiểu An, vừa rồi Bảo Thất đi đâu sao lại có v·ết t·hương từ tu luyện giả thế này?”
“Chủ nhân tiêu hao mười viên Kim Thạch nâng cấp hệ thống, lưu trữ ba viên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Bảo Thất trong bóng tối đi ra đụng ngã thiếu niên mười ba tuổi, hắn đứng dậy quay lưng chạy đi, thầm cười vừa trộm được đồ, hai tên hộ vệ đỡ thiếu niên đứng dậy, nhìn vào túi tiền trên eo thiếu chủ biến mất, hai người nhìn mặt nhau sau đó đuổi theo.
“Tiểu Thất, về chơi với bà.”
“Thất ca, huynh gọi ta ăn cơm sao?”
“A! Hôm nay ít hơn hôm qua.”
Bất ngờ hắn nhìn thấy xe tải lớn mất lái lao tới, hắn dùng mọi cách di chuyển nhưng đáng tiếc hắn nhận ra bản thân chỉ xem không thể tác động vào.
Nghe tiếng la tiểu hài tử bừng tỉnh chạy tới chỗ cánh cửa bị vỡ, đỡ thân xác thiếu niên ngồi dậy, sau lưng v·ết t·hương rất sâu, máu chảy không ngừng.
Ầm.
Hắn gánh nước trở về nhà, đổ nước từ hai cái lu nhỏ vào cái lu lớn, xong việc hắn tiến tới đại trận bước vào giữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị phục kích bất ngờ hắn không kịp rút tấm phù, b·ị đ·ánh trúng hắn văng vào bức tường đá vỡ nát, trong bụi đất hắn lom khom ngồi dậy rút tấm bạch phù ra.
Bọn họ lần này nhìn rõ được mặt hắn, nhưng vẫn không biết hắn từ đâu đến, đi cũng rất nhanh.
Tiểu hài tử nhận lấy cắn một miếng.
Phụ thân mất, tiểu An không muốn đi học nữa, bởi học phí rất đắt, không có công việc, số tiền ít ỏi chỉ đủ ăn uống trong vài ngày, nó muốn tu luyện sớm có sức mạnh phụ giúp A Thất.
"Lại là bạch Phù Truyền Tống, đây là lần thứ hai để hắn chạy mất."
Ting.
Tiểu An ngồi xuống bàn đá, hắn vào bếp nấu ăn, sau đó dọn ra hai người cùng dùng bữa, ăn xong dọn dẹp tiếp tục ngồi xuống gốc táo tu luyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.