Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Người Đâu?
Chu Lượng cũng mở miệng nói: “Vừa rồi ta đã điều tra một phen, xác thực không có dấu hiệu của kẻ đột nhập.”
Cố nghĩ cách nhanh chóng nâng cao thực lực mới là chính đạo.
Chỉ có câu trả lời này mới được coi như hoàn hảo, chỉ có điều nàng không chú ý tới giày của nàng còn v·ết m·áu chưa kịp lau.
Trần Minh Quân quan sát một phen thấy nàng vẫn bình yên vô sự mới thở phào một hơi, may mắn Ngọc Kiều không sao nếu không hắn thật không biết phải ăn nói thế nào với lão cha vợ.
Lê Ngọc Kiều tràn đầy vẻ cảnh giác lùi về sau mấy bước, mở miệng nói: “Tuyết Nhi, thường ngày ta đối xử với ngươi không tệ đi. “
Đối phương đều đã chạy mất, bây giờ ở đây truy cứu trách nhiệm cũng chẳng để làm gì. Ngược lại bây giờ hắn chỉ có Chu Lượng làm chỗ dựa, sợ khiển trách sẽ khiến đối phương nguội lòng.
Chu Lượng thở dài, khẽ gật đầu.
Nàng nói: “Muốn trách thì trách công chúa đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.”
Không tin tà, hắn lại thử thêm mấy lần nữa, kết quả vẫn không có gì khác biệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ thực lực của đối phương còn cao hơn cả Chu Lượng?
Nói câu công bằng thì cũng không thể trách Chu Lượng được, chỉ có thể nói đối phương quá cao minh. Có thể chạy thoát trong tình cảnh đó, cảnh giới chắc cũng không thấp.
Lê Ngọc Kiều càng lúc càng hoảng sợ, cứ liên tục lùi về phía sau cho đến khi mông của nàng chạm phải bàn trà bố trí trong phòng.
Vẻ mặt nàng rất thành thật khiến mấy người Trần Minh Quân không muốn tin tưởng cũng khó.
Nghe vậy, Trần Minh Quân hơi sững sờ.
...........
“Ban nãy trong phủ xảy ra chuyện, ta sợ hãi nên trốn ở trong phòng, cái gì cũng không rõ a.”
Là người nào?
Hắn và Ngọc Kiều tiếp xúc quá ít, nếu nói đối phương muốn g·iết mình hắn cũng nửa tin nửa ngờ. Hoàn toàn không thể một trăm phần trăm tin tưởng nàng.
Cả Lê Ngọc Kiều lẫn Tuyết Nhi đều cùng một thời điểm nhận ra điểm này, Tuyết Nhi âm thầm gọi dao găm ra chuẩn bị động thủ.
Điều này làm cho hắn vô cùng khó hiểu.
Ngay cả Chu Lượng cũng không thể bắt được?
Đường đường là một trong Tứ Đại Hoàng Triều của Côn Lôn Giới vậy mà lại để cho con rể c·hết tại phủ, truyền ra bên ngoài thì lão cha vợ còn mặt mũi nào nhìn người nữa. Huống hồ còn khó tránh khỏi nghi vấn hắn muốn phản bội ước hẹn với mẹ của Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân quan sát bộ t·hi t·hể này, lâm vào trong suy nghĩ.
“Không hay rồi! Mau theo ta đễ Tàng Ngọc Các!”
Nhìn vẻ mặt này của nàng, mặc dù ngoài miệng Trần Minh Quân vẫn nói “Không” nhưng cảm giác nghi ngờ trong lòng vẫn chưa giảm bớt.
“ Ta hi vọng ngài cũng nên cẩn thận một chút, tránh cho bị k·ẻ g·ian ám toán. “
Trần Minh Quân đáp ứng, hạ lệnh cho Huỳnh Gia Huy đi lo liệu chuyện này còn bản thân hắn ở lại tâm sự với Ngọc Kiều thêm một chút. Những người khác biết ý cũng lui ra, tránh làm phiền đến cặp vợ chồng trẻ.
Trần Minh Quân sốt ruột chạy đi trước, Chu Lượng lúc này mới nhớ ra rằng nơi ở của Lê Ngọc Kiều cũng chính là Tàng Ngọc Các có bố trí một tòa trận pháp ngăn cản thần thức thăm dò. Hắn hốt hoảng bay đi trước, tốc độ như thiểm điện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Minh Quân thấy vậy vội đi đến an ủi: “Ngọc Kiều, nàng đừng buồn, con người sống c·hết có số.”
Nếu không thể che giấu được nữa, chỉ có thể dựa theo kế hoạch cũ!
Trả lời Lê Ngọc Kiều, hắn cười nói: “Ta không sao.”
Chu Lượng nhắc nhở: “Công tử, Tuyết Nhi hiện giờ đ·ã c·hết, trong tương lai rất có thể có người khác nhận nhiệm vụ. Người vẫn nên cẩn thận một chút. “
Nếu giờ nàng trả lời không cẩn thận, rất dễ lộ ra sơ hở.
Trần Minh Quân vẫn chưa muốn từ bỏ ý đồ, dù sao đây cũng là cơ hội ngàn năm một thuở diệt trừ hậu hoạn, đợi đến lần sau không biết phải đợi đến năm nào tháng nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng vốn đang ở thế chủ động, cứ ngỡ sẽ không còn xảy ra dị biến gì nữa nào ngờ tiếng cửa phòng đóng lại vang lên. Tuyết Nhi giật mình quay người nhìn lại, phát hiện cửa phòng thật sự đã bị đóng chặt lại.
Chẳng lẽ là một nhân vật cấp cao nào đó trong Ẩn Sát Môn?
Tuyết Nhi trong đầu đều là nghi hoặc, quay sang nhìn Lê Ngọc Kiều lại phát hiện trên gương mặt xinh đẹp kia không còn vẻ hoảng sợ nữa mà lại còn đang cười như không cười nhìn xem chính mình.
Hắn hỏi: ”Trong phòng cũng không có sao?”
Chương 22: Người Đâu?
Theo như những gì Chu Lượng nói cho hắn biết thì Ẩn Sát Môn luôn bị triều đình Đại Lê treo thưởng với khoản tiền lớn.
Mặc dù nàng đã cho phép nhưng Trần Minh Quân đương nhiên sẽ không làm như vậy, linh cảm của một cao thủ tình trường nói cho hắn biết, làm vậy sẽ chỉ khiến mối quan hệ của hai người càng tệ hơn. Huống hồ hắn cũng không tin nàng buốn hại hắn, nếu hắn c·hết Đại Lê sẽ khó tránh khỏi tổn hại danh tiếng.
Bất quá, hắn vẫn hỏi: “Ngọc Kiều, nàng có thấy người nào khả nghi đến chỗ này không?“
Vài ngày sau t·hi t·hể của Tuyết Nhi được tìm thấy bên ngoài thành, qua phán đoán của Chu Lượng thì nguyên nhân dẫn đến c·ái c·hết của Tuyết Nhi là một v·ết t·hương chí mạng ở ngực.
Sau khi nghe Chu Lượng kể lại toàn bộ sự việc hắn mới thở phào một hơi, còn tốt, không phải Chu Lượng không đánh lại đối phương mà khi hắn vừa đến thì đối phương đã bỏ chạy.
Chỉ khi bản thân đủ mạnh mới không cần thiết phải sợ bóng sợ gió như bây giờ.
Nhưng Tuyết Nhi đã xác định trở mặt, sao có thể nghe theo mệnh lệnh của nàng được. Chân vẫn không dừng lại, Tuyết Nhi nói: “Tốt nhất công chúa nên phối hợp với ta một chút nếu không cũng đừng trách ta vô tình.”
Chỉ cần qua được đêm nay, nếu không ai nhận ra được nàng, nàng còn có thể tiếp tục ẩn núp trong phủ chờ thời cơ khác á·m s·át Trần Minh Quân. Cho nên, không nhất định muốn trở mặt.
Người trong thế giới này cũng quá nhẫn rồi!
........
Thấy hắn quay trở về, Huỳnh Gia Huy vội đến bẩm báo.
Lê Ngọc Kiều đau lòng đến mức rơi lệ, nàng nói: “Liên Nhi theo ta từ nhỏ đến lớn, thật không nghĩ tới muội ấy sẽ bỏ lại ta mà đi sớm như vậy.”
Chu Lương còn chưa kịp trả lời, gương mặt Lê Ngọc Kiều đã trà đầy vẻ thất vọng nói: “Minh Quân, ngươi nghi ngờ ta phái người đến á·m s·át ngươi sao?”
Trần Minh Quân nói: “Lần này coi như đen đủi, sau này phải đề cao cảnh giác hơn.”
Xong! Xong! Hắn cảm thấy tử thần đang đứng ở nơi xa chính đang mỉm cười với mình. Ngay cả Chu Lượng cũng không thể bắt được, xem ra mạng hắn khó giữ.
Chuyện này rốt cuộc thế nào?
Nếu Lê Ngọc Kiều muốn g·iết hắn, chắc chắn sẽ nhân cơ hội hắn ra ngoài để động thủ chứ không ra tay vào lúc này.
Lê Ngọc Kiều nghe vậy hơi giận mình vội hỏi: “Chu Lượng, ngươi vừa nói là Liên Nhi c·hết rồi?”
Trần Minh Quân hơi nhíu mày, hai thị nữ hầu hạ Ngọc Kiều một người gọi Liên Nhi, người còn lại là Tuyết Nhi. Nay lại t·ìm t·hấy t·hi t·hể của Liên Nhi, còn Tuyết Nhi thì....
Huỳnh Gia Huy dù còn chưa hiểu vì sao hai người này lại hốt hoảng như vậy nhưng cũng mau chóng đuổi theo.
Chuyện đã đến một nước này, Tuyết Nhi cũng không còn tiếp tục che giấu nữa, vẻ mặt trở lên lạnh lùng.
Chu Lượng lúc này mới lên tiếng: “Bẩm phu nhân, chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ. Tuyết Nhi và Liên Nhi đều là thị nữ bên cạnh người nhưng lại chỉ t·ìm t·hấy t·hi t·hể của Liên Nhi, còn Tuyết Nhi lại giống như bốc hơi khỏi phủ Phò Mã vậy.”
???
Nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại thấy trận văn được bố trí trong căn phòng đang bắt đầu sáng lên, nhưng để cho nàng khó hiểu là trận pháp được kích hoạt không phải loại hình phòng ngự hay công kích mà là trận pháp cách âm.
Ngay cả thuộc hạ như Tuyết Nhi cũng xuống tay được, có thể thấy sự quyết đoán của người này không nhỏ.
Lê Ngọc Kiều tựa như có thuật đọc tâm, nói: “Nếu ngươi vẫn còn nghi ngờ, có thể phái người vào trong phòng kiểm tra.”
Lê Ngọc Kiều khẽ gật đầu, lau nước mắt nói: “Minh Quân, ngươi phải lo hậu sự cho muội ấy thật tốt, còn có gửi tiền trợ cấp đến cho gia đình nhà muội ấy.”
Đợi khi bọn họ đến nơi đã thấy Lê Ngọc Kiều đang đứng trò chuyện cùng với Chu Lượng ở bên ngoài, thấy Trần Minh Quân cũng đến Lê Ngọc Kiều liền đi đến hỏi thăm: “Nghe nói ngươi bị á·m s·át, không sao chứ?”
Tuyết Nhi từng bước áp sát, dao găm còn chưa kịp lau, bên trên nhuộm đỏ máu tươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bẩm phò mã, t·hi t·hể của Liên Nhi thị nữ bên cạnh Ngọc Kiều công chúa đã được tìm thấy ở trong vườn nhưng còn Tuyết Nhi thì hiện còn chưa rõ tung tích. “
Mọi chuyện đều không có bằng chứng, chỉ dừng lại ở suy đoán của hắn nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng nào, dù là nhỏ nhất.
Càng như thế lại càng lộ ra điểm quái lạ, không lẽ một người có thể trống rỗng biến mất?
...............................
Lấy một thân tu vi của hắn, muốn mò kim dưới đáy biển còn được huống hồ là tìm một người trong phủ phò mã!
Nghĩ nghĩ, nàng nói: “Nô tỳ cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ nghe các hộ vệ báo lại là phò mã không sao. “ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mang theo sự khó hiểu của mình, hắn quay trở lại chỗ Trần Minh Quân báo cáo tình hình: “Bẩm công tử, lão hủ vô năng, để người kia trốn mất.”
Lê Ngọc Kiều trầm tư thật lâu mới đáp lại: “Không có.”
Chu Lượng trở về phủ, thả ra thần thức đem toàn bộ phủ phò mã quét qua một lần, kỳ lạ là không phát hiện ra dấu vết của tên thích khách kia đâu nữa.
Mục đích chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, giành lấy tiền thưởng ư? Hay chỉ đơn thuần là để tránh lộ ra hành tung của Ẩn Sát Môn trong kinh thành?
Rất có thể là vì Tuyết Nhi không hoàn thành được nhiệm vụ lại còn để lộ ra sơ hở cho nên mới bị người phía sau trừ khử, bịt đầu mối.
Nàng nói: “Ngươi đừng tới đây!”
Thôi, đi bước nào tính bước đó.
Chu Lượng còn nói: “Người ra tay tuyệt đối là một vị cao thủ, từ vẻ mặt của t·hi t·hể có thể thấy chính bản thân Tuyết Nhi cũng không kịp phản ứng lại.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.