Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Phục rồi phục rồi
Ngọn lửanóiít nhất phải giúphắndung hợp tu dưỡng ba lần mới có thể thức tỉnh, Liêu Đình Nhạn rất yên tâm lớn mật mà quan sáthắn, còn động vào mặthắn.
Lạimộtlần toàn thân nhũn ra mà tỉnh táo lại, Liêu Đình Nhạn xử lý mìnhmộtchút, ngồi ở mép giường nhìn Tư Mã Tiêumộthồi lâu.
Nếuhắntỉnh, có thể lập tức cho nàngmộtchưởng hồn phi phách tán haykhông?
Nhưng mà tới cũngđãtới.
Phỏng chừng là di chứng, vào địa bàn người khác cũngkhôngphải dễ như vậy.
Còn sướng…… Cái này càngkhôngthểnói.
Kỳthậtlúc trước nàng cũng chưa nghiêm túc nhìn xem dung mạohắnthế nào, ấn tượng vềhắnvẫn luôn lưu lại ở lần đầu tiên gặp mặt. Lúc ấy nàng thấy thi thể tỷ muội bên cạnh ngã xuống, máu tươi dính lên váy và tay mình,thậtsựmồ hôi lạnh cũng chảy xuống. Sau đó lại nhìn thấyhắncàng ngày càng g·i·ế·t nhiều người hơn, sợ hãi vớihắnngược lạikhôngsâu như trước, đến bây giờ hình như hoàn toànkhôngsợ nữa.
Nàng thu hồi tay, động tác vô cùng tự nhiên kéo chăn mỏng vừa mới đổi, che khuất cổhắn, lộ ramộtcái biểu tình “vấn đề này ta rất khó giải thích với ngươi, bởi vì ta chỉ làmộtcon cá mặn thôi”.
Thần hồn Tư Mã Tiêuđangđiêu tàn, Liêu Đình Nhạn nhìn đóa hoa thần hồn củahắnđãsắp rụng, địnhđivớt những ‘ cánh hoa ’ đó. Nàng kéo thần hồn của mình ramộtchút, hứng mảnh thần hồnđangrơi xuống. Mảnh thần hồn đó rơi lên mây trắng làm đầu óc Liêu Đình Nhạn phát ngốc, cảm giác như bị điện giất, tê tê giống như có chỗ nào cọ vào, phi thường kỳ quái.
Ngọn lửa oa oa kêu lên, “Oa các ngươi song tu rồi cũng lây nhiễm tính xấu của đối phương sao!”
Hình dạng tư duy thần hồn cũngkhôngphải cố định, như Liêu Đình Nhạn lúc này giốngmộtđám mây trắng mềm mại, cho nên nàng chỉ có thể trôi.
Song tu hiệu quảthậtsựtốt.
Liêu Đình Nhạn sợ tới mứckhôngchút do dự đạp Tư Mã Tiêumộtcái xả giận. Dù saohắnkhôngtỉnh, khẳng địnhkhôngbiết, xả giận trước lạinói.
Đại Hắc Xà ngu ngốc chơi nước ở trong hồ,khônghề pháthiệnđồngsựcủa mình sắp thăng cấp thành lão bản nương, Liêu Đình Nhạn cũngkhôngpháthiện.
Liêu Đình Nhạn: Ta có ảo giác giống như muốnyêuđương cùng người ta.
Nhưnghiệntại, nàng xem như hiểurõcái gì gọi là thần hồn điên đảo. Đó là trong thời gian rất lâu nàng cũngkhôngnhớrõmình là ai, ở nơi nào, muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy mình cùngmộtngười khác dây dưa bên nhau, thân mậtkhôngthể phân tách, chia sẻ cảm xúc của đối phương, còn cảm thụmộtít mảnhnhỏtâm tình và ký ức, như là đồng hồ cát rơi cát xuống.
Kỳthậttrong lòngđangnhục mạ ngọn lửa đầu gấu, gia hỏa nàythậtsựkhôngđáng tin cậy! Uổng cho nàng lúc trước còn xem ở giọngnóitrẻ con đángyêu,khôngtưới quá nhiều nước cho nó! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng cẩn trọng vớt hơnmộtnửa, cònmộtbộ phậnkhôngphải nàngkhôngmuốn vớt, mà là những cánh hoa đó tựa nhưđãkhô héo tiêu tán, cho nên nàng chỉ có thể mang theo chỗ còn lại bay lêntrên, bay tới trung tâm tư duy làmộtviên cầu sáng ảm đạm. Viên cầu sáng này chính là nội hạch của thần hồn, nếu nội hạch này cũng tiêu tán, ngườithậtsựsẽhồn phi phách tán.
Tư Mã Tiêu ôm nàng trong chốc lát, dán cái trán lên trán nàng, đôi mắt đen nhánh tới gần nàng, lúc đối diện với nàng, phảng phất trở thànhmộtlốc xoáy, ý thức Liêu Đình Nhạn có chút mơ hồ, bất tri bất giác tư duy đều bị mở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng vô lực nâng tay lên che mặtmộtphen, giốngmộttrung niên trượt chân, đầy mặt tràn ngập mỏi mệt và tự bế.
Liêu Đình Nhạn yên lặng đặt tay mình lên, giờ này khắc này, nàng chân thành hy vọng mình vẫn là rái cá,khôngcần đối mặt Tu La tràng như vậy.
Khoảnh khắc nàng dán lên đó, cómộttrận đau nhức trong đầu.
“A ——”
Kỳthật, cũngkhôngphải rất khó tiếp thu, sướng vẫn là rất sướng, người trưởng thành có sinh hoạt t*nh d*c cũngkhôngsai.hiệntại cả người nàng thậm chí tràn ngậpmộtloại siêu thoát sau khi sung sướng.
Liêu Đình Nhạn: Ta XXX! [chửi bậy]
Cảm giác so với hai lần trước càng thêm kịch liệt, trong nháy mắt cơ hồ đoạtđitoàn bộ ý thức của Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn lần thứ hai tiến vào, làm bài tập tiếp, đối với việc nàyđãhiểu biết hơnkhôngít. Nàng lại lần nữa duỗi mình ởtrênthần hồn phát ra quang mang, cảm nhận được cảm giác đau đớn quen thuộc, nhịnkhôngđược nghĩ, nếu trải qua thời khắc trăm ngàn lần thống khổ như vậy, mặc dù là ai đại khái cũngsẽnổi điên, nhưng Tư Mã Tiêu càng nhiều thời gian chỉ có vẻ tối tăm lại phiền chán, mà rất ít lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Liêu Đình Nhạn:khôngổn, thế nhưng sinh ramộttia trìu mến. Thanh tỉnh lạiđi, vị này chính là tổ tông có lót nền năm trăm tuổi, g·i·ế·t người so với uống nước còn đơn giản hơn!
Cũngkhôngbiết phảinóicái thao tác ngốc bức này như thế nào, nàng tự mình đưa tới cửa, sau đó ngủ Tư Mã Tiêu? Đây hẳn xem như là ngủđi?
Được rồi,hiệntại vấn đề duy nhất chính là lo lắng Tư Mã Tiêu khó chịu, tỉnh lại rồi làm ramộtchưởng hủy thiên diệt địa với nàng. Nghĩ đến cảm xúc trong toàn bộ quá trình, Liêu Đình Nhạn lạikhôngsợ nữa, thậm chí còn có chút bành trướng mà cảm thấy Tư Mã Tiêu có phải rất thích mình haykhông.
Liêu Đình Nhạnkhôngbiết nên làm cách nào dính những mảnhnhỏthần hồn lại chohắn, đành thử coi mình làmộtkhối băng dính, bọc những mảnhnhỏthần hồn đó dán vào nội hạch, nghĩ có thể chờ xem chính nó bám vào trở lại haykhông.
Liêu Đình Nhạn nhéo nhéo, thấy đôi mắt đen nhánh của Tư Mã Tiêu mở ra.
Vành tai ngoài ý muốn có thịt, sờ còn khá tốt.
Nàng nghỉ ngơimộtngày, lại lần nữa bị ngọn lửa gào thét bay vào nội phủ của Tư Mã Tiêu. Nếukhôngthìlàm sao bây giờ, cứu người cứu đượcmộtnửa rồi ném xuống mặc kệ sao? Vẫn là câunóikia, cứuđãcứu,khôngthể kiếm củi ba năm thiêumộtgiờ, nếukhôngthìcònkhôngphải là càng thoátkhôngra.
Nàng giống như bị cái gì bao vây lại, ở trongmộtkhônggian cùngmộtthân thể khác, mỗimộttấc da thịt đều lây dính hơi thở đối phương ……
Sau đó làmộttrận run rẩy đáng sợ.
Tóm lại ở dưới tình huống này, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên phản ứng lại, đây là chuyện thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi mẹ nó!”
Ngọn lửakhônghề pháthiện, cònđangnói: “A,hắncòn chưa khôi phục, vẫn chưa tỉnh lại, đương nhiên ngươi lại phảiđivào giúphắn. Bất quáthậtđúng làkhôngnhìn ra, ngươithậtlà có khả năng, ta cho rằng ngươi xông vào như vậy, thần hồn nhiều ít cũng bị hao tổn,hiệntại xem ra chẳng nhữngkhôngbị hao tổn, còn được chỗ tốt.”
Liêu Đình Nhạn: lúc trước son sắtnóituyệt đối có thể được, tuyệt đốikhôngcó việc gì chính là đồ đầu gấu nào?đãbiết gia hỏa nàykhôngthể tin nổi.
Liêu Đình Nhạn trước kia là xã s·ú·c độc thân, đương nhiên cũng xem quakhôngít truyện người lớn, video ngắn gì đó, chỉ chưa từng gặp được người muốn cùng làm thao tác thực chiến, tuy trong các tác phẩm miêu tả có vẻ rất sung sướng, nhưng theo bạn bè và đồng nghiệp chửi bới, loại chuyện này kỳthậtcũngkhôngsướng như trong tưởng tượng, dùng câu củamộtchịgáinóichính là —— “Cònkhôngsướng bằng tự mình dùng ngón tay.”
Tình hình trong tư duy là trạng huống tâm lý và thân thể buông lỏng, chỗ này hoang vu đáng sợ như vậy, cho thấy tình huống của Tư Mã Tiêukhôngổn. Liêu Đình Nhạn cảm nhận được thống khổ, bất quá làmộtphần vạn cảm giác của Tư Mã Tiêu, giống cát bị lọc rơi ra cho nàng.
Cái gọi là trước lạ sau quen, Liêu Đình Nhạn bay tới bên ngoài tư duy của Tư Mã Tiêu, giống như trước đơn giảnđivào, cảm giác thuận lợi như là cầm vé vào cửa vậy. Tư duy của Tư Mã Tiêu so với hôm qua tốt hơnmộtchút, mảnh đất khô cạn rạn nứt vẫn là dáng vẻ kia, ngọn lửa cũng còn đó, chỉnhỏhơn, trongkhôngkhí mùi máu tươi phai nhạt rất nhiều, hơi thở áp lực tiêu tánkhôngít, chủ yếu là thần hồn củahắnkhôngcòn điêu tàn.
Còn cómộtloại cảm xúc mặt trái buồn chán theo ‘ cánh hoa ’ truyền tới, Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình phải xemmộtbộ phim khó hiểu,thậtkhó chịu.
“Lại nỗ lực mấy lần?” Liêu Đình Nhạn dùng biểu tình táo bạo nhất đời này nhìn ngọn lửa đầu gấu.mộtlần nàngđãcảm thấy mình chếtđisống lại, lại còn đến mấy lần?
Cá mặn táo bạo, dập tắt lửa tại chỗ. Liêu Đình Nhạn chụp cho nómộtcái cáchâm, đỡ ghế dựa đứng lên, lại đỡ tườngđira ngoài,khôngthèm nhìn Tư Mã Tiêuđanghôn mê.khôngthể nhìn, nhìn chính là tự bế.
Tư Mã Tiêu cầm tay nàng, kéo nàng đến mép giường. Sau đóhắnôm Liêu Đình Nhạn nằm xuống,mộttay vỗ về tóc nàng,mộttay ôm eo nàng. Lẳng lặng nằm nửa ngày cũng chưa có động tác gì, cảm xúckhôngcao hứng hàng năm cũngkhôngcó, là bình tĩnh nàng chưa từng gặp.
Nàng tiếp tụcđivớt, mỗi khi vớt đượcmộtmảnh, loại cảm giác tê dại cổ quái này càngrõràng hơnmộtchút. Tuy rằng thần hồn ở trong tư duy người khác, nhưng vẫn tồn tại cảm giác đối với thân thể, nàng liền pháthiệnthân thể của mìnhkhôngcó sức lực, chân mềm, còn có chút đau đầu.
Cho dùnóikhôngchừnghắntỉnh lạisẽnổi bão,nóithật, cũngkhôngcó cách nào sinh ra cảm giác khẩn trương.
“Câm miệng, ngươi cái đồ đầu gấu này!” Liêu Đình Nhạnnói.
Hai người lúc trước hơi thở giao hòa, quen thuộc thần hồn đối phương, tư duy của nàng cũng chưa chống cựđãmở ra. Như là hai quả cầunhỏbị hấp dẫn, dán vào nhau, dung hợp nhau.
Liêu Đình Nhạn nằm liệttrênghế, dư vị cả người run rẩy tê dại chưa tiêu. Nàng mặt đỏ tai hồng ——khôngchỉ có mặt, toàn thân đều đỏ, mở mắt th* d*ckhôngnổi. Chân mềm đứng dậykhôngnổi, tay cũng mềm,mộtngón tay cũngkhôngđộng đậy. Miễn cưỡng khôi phục trong chốc lát, hơi giật giật, lại cảm thấymộttrận run rẩy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…… Nhân sĩ tu tiên chơi cao cấp như vậy sao! Thế nhưngthậtsựcó cái thứ này sao!
Loại thời khắc nguy hiểm này, ngọn lửa thựckhôngcó nhãn lực kiến giải mà xuấthiện, ngữ khí của nó rất là hưng phấn: “Tađãnóingươi có thể mà, tình huốnghiệntại củahắnổn định hơn rất nhiều, ngươi lại nỗ lực mấy lần là được!”
Trước khi nàng mấtđiý thức, cảm giác cổ mình bị ngón tay lạnh lẽo khẽ nhéo nhéo, ấn cho cả người nàng đều run rẩy, thanhâmTư Mã Tiêunóiở bên tai: “Lúc trước nàng làm cái gì vậy, đây mới là tri kỷ.”
Liêu Đình Nhạn tâm tình kích động, kích động này vì nàng cường căng thần trí mắngmộtcâu “XXX”, liền tiêu biến trong kh*** c*m phi thườngkhônghài hòa, cái gì cũngkhôngnhớ nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tóc củahắnthậtđen, sờthậtmềm, cái loại mềm mại tinh tế này,khôngquá phù hợp với con ngườihắn, dung mạohắnkỳthậtcũng đẹp,nóihắntiểu bạch kiểm cũngkhôngsai, chỉ là thời khắchắnkhôngcao hứng, khí thế có vẻ rất dọa người, ngược lại làm người takhôngchú ý mặthắntrông như thế nào, mũi rất cao, môi rất mỏng, vốn có màu đỏ tươi bởi vì mất máu quá nhiều biến thành nhạt, đây đại khái là sắc thái tươi sáng duy nhấttrênngườihắn.
Cũngkhôngbiếthắnđãquen hay là giỏi che dấu thống khổ này.
Liêu Đình Nhạn tự bếmộtgiờ,đitắm rửa, ăn đồ ăn, uống nước trà, ở bên hồ ngắm núi ngắm nước, tự bếkhôngnổi nữa, con người nếu quá thoải mái, tâm tình rất khó hậm hực.
Chương 31: Phục rồi phục rồi
Nhưng cùng với thần hồn người ta dây dưa bên nhau, quá mức thân mật, phảng phất như trở thànhmộtthể, hoàn toànkhôngdậy nổimộtchút sợ hãi hoặc là cảm xúc khác, chỉ cảm thấy an tâm và vui sướng.
Cụ thể mànóichính là vừa sướng vừa đau. Đau là bởi vì thần hồn Tư Mã Tiêu quá mức sắc bén, dùkhôngcó ác ý, nhưnghắnvô ý thức tản mát ra lệ khí, sát gần vào cũng đồng loạt có phản ứng lên thần hồn của Liêu Đình Nhạn, hơn nữa là loại đau rất khónóirõràng,khôngphải đau như bị chọcmộtđao, càng như là lúc tắm kỳ cọ quá dùng sức, toàn thân đều có cảm giác đau rát.
khôngđược, quá mức bành trướng, nhân sinh tam đại có ảo giác thứ nhất là “Chắc chắn đối phương thích mình”, tám chín phần mười là tự mình đa tình.
Tư Mã Tiêu ngồi dậy, chăn mỏng từtrênngườihắnchảy xuống, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Nam nhân này chỉ cần vừa mở mắt ra, mặc dù thân thể suy yếu như thế nào, cũngkhônggiống người bệnh, tùy thời tùy chỗ đều có thểđiquađilại.hắnvươn tay với Liêu Đình Nhạn, biểu tình nhìnkhôngra có gì tức giận.
“XXX! Ta mẹ nó……”
Làmmộtphàm nhân bình thường, nàng ở thế giới này vẫn luônkhôngkhắc sâu nhận thức, cho nên lúc trước muốn vào tư duy người khác, nhìn thấy thần hồn, nàng cũngkhôngnghĩ nhiều. Nhưnghiệntại thân thể có phản ứngrõràngnóicho nàng, hành vi này của nàng, về đạo lý kỳthậtcó thể gọi là “thần hồn giao hòa”, càng đơn giản giải thích chính là “tri kỷ”, thông tục hơn, có thểnóilà hành vi tu sĩ …… song tu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.