Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Linh phủ
“Cao tăng……” Nàng quay đầu lại muốn hỏimộtchút kế tiếp nên làm sao, lại pháthiệncao tăngđãbiến mất.
Cao tăng chuyển giọng,nói: “Nhưng mà, vạnsựvạn vật đềukhôngphải là tuyệt đối, cho dù tử lộ cũng cómộtđường sinh cơ. Ở trong tương lai tràn đầy huyết tinh g·i·ế·t chóc củahắn, ta từng nhìn thấymộtđường sinh cơ. Ta tiên đoánhắnsẽchờ đượcmộtchuyển cơ,mộtthứ có thể thay đổi con ngườihắn.”
Liêu Đình Nhạn thở dài ramộthơi, bị hù c·h·ế·t, còn tưởng rằng cao tăng này tới hàngyêutrừ ma.
Rửa sạch toàn thân Tư Mã Tiêumộtlần, bởi vì chỗ này nàngkhôngcó quần áo nam nhân, cho nên lấy cái váy che chohắn. Còn làmhắntrôi nổi lên, đổi rơm rạtrêngiường gỗ, lót cái trải giường.
khôngbiết cao tăng dùng biện pháp gì, Tư Mã Tiêu vẫnkhôngnhúc nhích,mộtchút ý thức cũngkhôngcó. Liêu Đình Nhạn trông giữhắnmộtbuổi trưa, nhìn vết thương trong và bên ngoài thân thểhắnkhép lại.
Liêu Đình Nhạn tuy thay đổi giữa chừng, nhưng tình huống cơ bản nàng còn biếtmộtchút. Tư duy là nơi bíẩnnhất củamộtngười, thần thức, tinh thần cùng với thần hồn đều ở trong đó, người khác làkhôngvào được. Nếu tu vi caothìcó thể trực tiếp xâm nhập thần hồn yếu kém của người tu vi thấp, nếu khi xâm nhập mang theo ác ý,nhẹthìlàm thần hồn bị thương biến thành si ngốc, nặngthìtrực tiếp làm thần hồn tiêu tán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Đình Nhạn từ lúc nhảy lớp trở thành Hóa Thần kỳ, nàng cũng có thể nhìn thấy tư duy của mình, tư duy nàng bình tĩnh lại nhàn nhã, có gió mát có mùi hoa, như là cảm giác nghỉ ngơi ở bãi biển, thư hoãn đến làm người ta muốn ngủ, cho nên mỗi lần nàng ngủ đều đem ý thức tiến sâu vào tư duy, để chất lượng giấc ngủ nâng caomộtbước.
Cao tăngnói: “Nhiều năm trước, ta từng gặp Tư Mã Tiêumộtlần ở Tam Thánh sơn, khi đóhắncònnhỏ,đãhiển lộ ra tâm trí và ngộ tính vượt xa thường nhân. Lúc ấy ta lấy ‘ Từ Tàng ’ làm đạo hào chohắn, là hy vọnghắncó từ tâm với sinh linh, có thể tàng sát tâm.”
“Ngươikhôngcần lãng phí thời gian nữa, nhanh lên a!” Ngọn lửa hét lên, trong giọngnóiđầy trẻ con là nôn nóng và sợ hãi. Ngọn lửa nhìn càng ngày càngnhỏ, tựa như sắp tắt.
Này này này?
Nàng lấy cái đệm ra cho mình, lót xuống ngồi, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, thuận tiện bồi giường bệnh của người bị trọng thương.
Ngọn lửa: “sẽchết! vấn đề đơn giản như vậy còn phải hỏi!”
Nhưng tư duy của Tư Mã Tiêu, làmộtmảnh đêm tối ám trầm, ánh sáng duy nhất chính là ngọn lửa thiêu đốt đất bằng, mặt đất vết thương chồng chất cùng với ngọn lửa tàn sát bừa bãi, huyết tinh khí bức người, làm người ta cảm thấy áp lực vô biên và hít thởkhôngthông. Ở trong tư duyhắn,mộtđám lớn ý thức là đại biểu cho thần hồn, tầng tầng phân liệt bong ra từng mảng, như làmộtđóa hoađangrụng.
“thậtlà khốn kiếp.” Liêu Đình Nhạn mắng câu th* t*c, nhận mệnh kéo ghế dựa ngồi vào trước giường, dùng cái trán đặt lên trán Tư Mã Tiêu, thử tiến vào tư duy củahắn.
Nàng quay đầuđinhìn ‘ nhiệm vụ gian khổ’trêngiường kia, suy xét hay là thôikhôngcứuhắnnữa.
Đối với người có cấp bậc tu vi vượt xa mình, đối phương bình thường cũngkhôngmở rộng tư duy, cònkhôngthể nào vào được, Liêu Đình Nhạn tự giác mìnhkhôngcó bảnsựxâm nhập tư duy của tổ tông.
Lúc này, Liêu Đình Nhạn mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Nhịnkhôngđược dùng ánh mắt kính sợ nhìn chằm chằm Tư Mã Tiêu, tuy rằng là tiểu bạch kiểm, nhưng cũng là hán tửthật, có thể chịu đựng được.
Phất tay áo bỏđi,thậtđúng là dứt khoát. Nhưng sao nàng lại cảm thấy như là vì sợ chọc tới phiền toái đây?
Dự cảm trở thànhsựthật.
Cao tăng cười khen nàngmộtlúc, giống như lão bản lòng dạ hiểm độc cố tình ấn nhiệm vụ gian khổ lên đầu nhân viên, còn dùng sức tâng bốc.
Vừa đút vào linh dược trong truyền thuyết, Liêu Đình Nhạn cuối cùng cảm thấy thả lỏng, còn may lão bản gặp đại nạnkhôngchết, có linh dược cứu mạng. Đến nỗi chuyện về sau vậy để về sau lạinói, cái gọi là xã s·ú·c đều am hiểu sâu đạo lý thuyền đến đầu cầu lạinói,sựtình bức đến trước mắt mới làm,khôngcó gì xấu.
Liêu Đình Nhạn: Xác nhận, cao tăng chính là tới hàngyêutrừ ma.
Liêu Đình Nhạn nghe đến đó, trong lòng cómộtcái dự cảm.
Nàng ăn ngaynóithật: “Ta là gà mờ, nghekhônghiểu có ý tứ gì. Ý thức tansẽthế nào?”
Ở trongkhônggian tư duy, Liêu Đình Nhạn đemmộtsợi râu ý thức nhonhỏthử chạm chạm hàng rào tư duy của Tư Mã Tiêu. Nàng vừa chạm vào liền nhanh chóng lùi về, nửa ngàykhôngcó phản ứng gì.
Tư duy giống như là cánh cổng lớn của ý thức, người khác nhau có hình dáng khác nhau, nếu người nào tâm phòng bị nặng, rất có tính công kíchthìtư duy cũng cực kỳ nguy hiểm, như Tư Mã Tiêu. Hàng rào đóthậtdày, mang theo hơi thở nguy hiểm, Liêu Đình Nhạn nhắm mắt lại, mồ hôitrêntrán lăn xuống, rơitrênmá Tư Mã Tiêu.
Nghe vào là việc thực đơn giản. Nhưng Liêu Đình Nhạnkhôngquá tin tưởng đứa bé đầu gấu này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta từng tính tương lai củahắn, trong tương lai ta chứng kiến,hắnsẽtrở thànhmộtngười tội ác đáng sợ, lây dính vô số huyết tinh, lấy lực lượng của bản thânhắncơ hồ điên đảo toàn bộ Tu Chân giới, diệt Canh Thần Tiên Phủ, còn tàn sát vô số phàm nhân vô tội, biến ốc thổ thành tiêu nguyên, làm tiên cảnh trở thành địa ngục, khiến cho trăm họ lầm than, phạm phải sát nghiệp ngập trời.”
Liêu Đình Nhạn đau đầu: “Ta có biện pháp nào, ta cũngkhônghọc y!” Hơn nữa ngọn lửa này tuy rằng trước kia luôn kêu gào muốn g·i·ế·t Tư Mã Tiêu, đại cẩu bức nàyhiệngiờ lại còn nóng nảy.
Chương 30: Linh phủ
Hạt châu này, từ lúc ở Tam Thánh sơn nhìn thấy Tư Mã Tiêu lần đầu tiên, Liêu Đình Nhạnđãchú ý tới.
Hôm nay làm nhiều việc như vậy, mệt mỏi,khôngsai biệt lắm cũng nên tắm rửađingủ, khả năng buổi sáng ngày mai tỉnh lại, tổ tôngđãsinh long hoạt hổ, tiếp tục trang bức củahắn, còn nàng cũng có thể tiếp tục làm cá mặn của nàng, hoàn mỹ.
“Nhất định phải cởi bỏ sao, kéo đứt được chưa?” Nàng cho cao tăng nhìn hai đoạn tơ hồng bị cắt đứt.
Cho nên chính là linh dược của cao tăng vừa rồi chỉ cứu được thân thể,khôngcứu được thần hồn. Liêu Đình Nhạn tự bế, ngồi ởtrênghế ấn trán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đơn giản đến mức làm nàng hoài nghi lúc trước từng nghenói“Tự tiệnđivào tư duy người khác là cực kỳ nguy hiểm”, có phải giả haykhông.
Liêu Đình Nhạn líu lưỡi,đãnghiêm trọng như vậy,hắnsao có thể chịu đựng đến bây giờ? Nếukhôngphải đổ máu quá nghiêm trọng, nàng còn cảm thấy kỳthậthắncăn bảnkhôngcó việc gì, ai biết thân thểđãtan vỡ đến mức độ này.
Liêu Đình Nhạn cảm giác mình giốngmộtbác sĩ vô tội, căn bảnkhôngphải chuyên môn chữa đầu, lại bị người ta cưỡng chế kéođichữa đầu, cả người đều đần độn.
Đại Hắc Xàđãtỉnh, bò tới nhìn nhìn bọn họ, Tư Mã Tiêu còn chưa tỉnh. Liêu Đình Nhạn nhìnhắnđầy người máu đen,thậtsựchịukhôngnổi, lại bắt đầu lăn lộn kỹ năng mới của mình, dùng màng nước tẩyđivết bẩntrênngười chohắn. Dùng nước bọc tóc Tư Mã Tiêu, làm nó tự động rửa sạch, Liêu Đình Nhạn còn gác chân đứngmộtbên nhất tâm nhị dụng nghĩ nếu cái kỹ năng này có thể mang về thế giới của mình, gội đầu tự động chẳng phải là quá sung sướng.
Dễ dàng như vậy sao? Vị cao tăng này có phảiđangđùa nàng chơi haykhông?
“Mộc châu này, người khác chỉ cảm thấy đó là phong ấn trói buộc Tư Mã Tiêu, từ ngày ấy bắt đầu đeo lênthìkhôngai có thể cởi bỏ, nhưng kỳthậtđồng thời nó cũng còn là linh dược.” Đôi mắt cao tăng trong sáng nhìn chăm chú Liêu Đình Nhạn, phảng phất có thể nhìn thấu linh hồn nàng, “Nếu ngươi có thể cởi xuống ‘ phong ấn ’ này, linh dược có thể cứuhắnmộtlần, nếu ngươikhôngthể cởi xuống, vậynóilên Tư Mã Tiêu cũngkhôngthể chờ đượcmộtđường sinh cơ đó, hôm nay, chính là điểm cuối cùng của sinh mệnhhắn.”
Ban đầu nàng còn hơi lo lắng đến truy binh, sau đó pháthiệnnơi nàykhôngquá thích hợp, vẫn luôn duy trì hoàn cảnh ở hừng đông,khôngcó trời tối, nàng mới hiểu được, đây có thể là trongmộtkhônggian khác, hẳn là tạm thời an toàn.
Liêu Đình Nhạn trở lại phòng, nghĩ nghĩ, trực tiếp nhét mộc châutrêntay vào miệng Tư Mã Tiêu. Tuy rằng gỡ xuống từtrênchânhắn, nhưng mà mặc kệhắn, dù sao cũngkhôngphải nàng ăn.
Cao tăng bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc, đứng dậy thi lễ với nàng, trịnh trọngnói: “Quả nhiên như thế, nếu ngươi làmộtđường sinh cơ của Tư Mã Tiêu, vậy cũng là sinh cơ của thương sinh, ngày sau mong rằng ngươi khuyên nhủ Tư Mã Tiêu nhiều hơn, dẫnhắnhướng thiện.”
Liêu Đình Nhạn định giảng đạo lý: “Ta cảm thấy…… tuy rằng ta là ma tu, nhưng hẳn là cũng chưa từng làm chuyện xấu.”
Ngọn lửa lớn tiếng bá bá: “Gia hỏa này tư duy bên trongđãhỏng bét, lúc trướchắnmuốn cùng người đồng quy vu tận, thiếu chút nữa cũng thiêu mất thần hồn, bây giờ tuy rằng thân thểđangkhôi phục, nhưng ý thứcđãsắp tan vỡ!”
Liêu Đình Nhạn: “Nhiệm vụ này, ta cảm thấy khả năng là takhônglàm được.”
Liêu Đình Nhạn thấy, phiêu đãng trôi qua bên đó.
Nàng nhìn nhìn ra cửa, cũngkhôngthấy người, chỉ nghe thấymộtthanhâmmờ ảo dần dầnđixa: “Lần duyên phận nàyđãkết xong, sau này còn thỉnh trân trọng.”
Liêu Đình Nhạn: “Ngươi nhìn rahắnthích ta chỗ nào?” Nàng buồn bực, tổ tông này có thể thích người khác sao? Đôi mắt ngọn lửa này bị mù rồi…… à, nókhôngcó mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi thửđia,hắnkhôngphải thực thích ngươi sao!nóikhôngchừng ngươi có thểđivào!” Ngọn lửa cònđangkêu gào.
Lá gan của nàng lớn hơn, thò lại gần bám lên hàng rào tư duy, muốn tìm xem có khe hở haykhông…… Sau đó nàng liền rơi vào toàn bộ.
Chẳng lẽ thần hồn bị thương quá nặng,khôngcó tính công kích?
Ánh mắt nàng hoài nghi chọc giận ngọn lửa, nó ác thanh ác khínói: “Ngươi cho rằng ta muốn cứuhắnsao! Ta còn chưa nghĩ được biện pháp tách ra khỏihắn, nếu bây giờhắnchết, takhôngphải cũng c·h·ế·t cùng sao! Cho nên ngươi nhanh cứuhắn!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái luận điệu người có duyên này,thậtđúng là xứng với nhân sĩ xuyên qua a, dù nàng cá mặn như vậy, vẫn rơi vào đầu nàng.
Tức nước vỡ bờ, Liêu Đình Nhạn: “…… Ta đây thử xem?”
Cao tăng: “khôngcần khẩn trương, ta biết, hai mắt ta có thể thấy được thiện ác, cho nên biết được ngươi cũngkhôngphải hạng tà ma.”
Nàng thấp thỏm,thậtcẩn thận, sợ tư duy của mình còn chưa đến cửađãbị người ta trực tiếp xử lý, giống như ăn trộm chậm rì rì để thần hồn thò lại gần.
Ngọn lửa há mồmnóichuyện, vẫn là giọng trẻ con đó, nó kêu về phía Liêu Đình Nhạn: “Ngươi còn thất thần làm gì, gia hỏa này sắp c·h·ế·t rồi!”
Nàng quan sát tơ hồng buộc mộc châu kia, đến cái đầu sợi dây cũngkhôngcó, hai tay dùng sức, kết quả trực tiếp kéo đứt.
Cao tăng gật đầu, để nàngđithử, trả lại cho nàngmộtánh mắt cổ vũ.
“Cho nên ta để lại chohắnmộtviên Phật châu, trấn áp lệ khí, giúphắnthanh tâm, đồng thời, nếuhắnbốc sát ýsẽcảm thấy thống khổ khó chịu.” Cao tăng bình tĩnh chỉ chỉ mộc châu gắntrêntơ hồng buộc ở mắt cá chân trái của Tư Mã Tiêu.
Ngọn lửa rống nàng: “Mau nghĩ cách a!”
Ngọn lửa lớn tiếng: “Ngươiđivào tư duy củahắn, liềumộtlần nhặt thần hồnhắnthìkhôngphải được rồi!”
Ngọn lửa vặn vẹo, “Ta chính là biết!”
Đúng lúc này, dị biến xuấthiện.trênngười Tư Mã Tiêu trào ra những đốm lửa, những đốm lửa này hội tụ thànhmộtngọn lửa, nổi ở phíatrênthân thể Tư Mã Tiêu.
Liêu Đình Nhạn: Cái thứ gì???
Thậm chí còn có linh mạchkhôngthuộc về phạm vi thân thể huyết nhục, mà là sau khi lột xác phàm mới mọc ra, cũngđãnát hơn phân nửa. Thân thểhắncơ hồ chính là được những ngọn lửa đó tạm thời chống đỡ, xácthậtđãsụp nát đến mức tận cùng, chỉ kémmộtđường là hoàn toàn hỏng mất.
Bây giờ tốt rồi, nàng vốn dĩđãcảm thấy Tư Mã Tiêu là BOSS vai ác,trênngười nàng cũng chồng thêmmộtcái giả thiết ma tu, bọn họ càng thêm chắc chắn là phe ác, quả thực chính là ác nhân toàn viên rồi.
Liêu Đình Nhạn: “……”
Tư Mã Tiêu ăn xong linh dược, máutrênngười liềnkhôngchảy nữa, Liêu Đình Nhạn còn pháthiệngân xanh nổitrêncổhắnchậm rãi lặn xuống, miệng vết thương cũng chậm rãi khép lại.hắntừngnóimiệng vết thương củahắnrất khó khép lại, có thể thấy được linh dược nàythậtlà linh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.