Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 122: Phiên ngoại sáu 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Phiên ngoại sáu 2


Lờinóicủa Hắc Vô Thường làm Trần Ngư và Lâu Minh sửng sốt, Trần Ngư hoàn toàn ngây ngốc, chẳng lẽanhBa chỉ cần kêu hai tiếng là có thể mở được kết giới.

Còn Lâu Minh, sau phút ngẩn ngườiđãkịp định thần lại, kết hợp với mấy lời của Hắc Bạch Vô Thường ban nãy,anhđãcó suy đoán nhất định về thân phận của Diêm Vương, nhưng màanhvẫn cảm thấy vô cùng khó tin.

“anhBa?” Ra khỏi quán rượu, Trần Ngưkhônghiểu nhìn Lâu Minh, Hắc Bạch Vô Thường vẫn chưa đồng ý dẫn ngườiđimà, sao chúng ta lại ra ngoài rồi.

“Hai người muốnđiMinh giới à!” Hắc Vô Thường đoán.

“Đúng là ông rồi, sao ông lại biến thành thế này? Ông ở đây làm gì? Miêu Miêu là ai?” Trần Ngư liên tiếp đập vấn đề vào mặt chàng thanh niên Ngô.

Trần Ngư vô cùng kinh ngạc, thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, nhanh chóng chạy ra ngoài, mở cánh cửa đen như mực, vẻ mặt mừng rỡ đối diện vớimộtkhuôn mặt đẹp trai,anhtuấn của chàng thanh niên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng may, hai vịnóichuyệnkhônglâu lắm, ngay sau đó Hắc Vô Thường hỏi Lâu Minh “Hai người đến tìm lão Ngô hay là tìm Diêm Vương?”

mộtVong Xuyên, lục đạo luân hồi, cầu Nại Hà phân thành hai hướng tượng trưng cho lục đạo luân hồi, vì canh Mạnh Bà bị ông Ngô đánh đổ vẫn cònđangnấu nên hai ngườikhôngnhìn thấy Mạnh Bàtrêncầu Nại Hà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

‘Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’, Lâu Minh sửng sốt, hình như Hướng Namnóiông nội thích congáicủa Diêm Vương, lẽ nào …

“Con cònkhôngbiết sao, sau khi con c·h·ế·t, lần đầu tiênđiđầu thai,thậtlà thảm, mới được 5 năm conđãngủm quay vềâmphủ.” Diêm Vươngnói“Ta đây nhìn thấy mà bảo, thế này làkhôngđược a, với tốc độ này, coi như con năm nămmộtlần luân hồi,thìsát khí của Hạn Bạt này đến bao lâu mới tẩy sạch hết đây. Ta suy nghĩ làm cách nào mới có thể sắp xếp cho conmộtchỗ đầu thai tốt. Vừa lúcâmphủ thiếumộtchức Thành Hoàng, mà sư phụ con đây lại có chút công đứctrênngười, vì thế ta đua cái chức vị này.”

“anhBa?” Trần Ngư kinh ngạc liếc nhìn Lâu Minh, trước đóanhBađãdặncôkhôngđược tùy ý sử dụng năng lực của bản thân mà, saoanhấy bỗng nhiên lại sử dụng năng lực linh hồn vậy chứ?

“Thi Thi, con đến đây từ lúc nào?” Bất ngờkhôngkịp đề phòng mà nhìn thấy cháugáinhà mình, chàng thanh niên Ngô cũng sững sờ.

“Cậu làm vậy làkhôngcần thiết a.” Hắc Vô Thườngnói“Nếu cậu muốnđi, cậu chỉ cần đứngtrêncầu Nại Hà kêu hai tiếng, Diêm Vươngsẽmở kết giới ra cho cậu.”

==

“Đúng.” Lâu Minh hạ thấp người xuống “khôngbiết là hai vị có tiện haykhông.”

Có ý gì? Lâu Minh ngẩn người, tìm ông Ngôthìcó thể hiểu được, tại sao Hắc Bạch Vô Thường lại cho rằnganhmuốn tìm Diêm Vương?

Lâu Minhkhôngdừng bước,anhdựa theo linh lựcđitrêncon đường đến biệt phủ của Minh Vương. Cánh cửa sắt đen nhánh mở ra ầm ầm trước mắt Lâu Minh, sắc mặt Lâu Minh khẽ động,anhcất bước, xuyên qua sân nhà, vào đến đại sảnh, cho đến khi nhìn thấymộtbóng lưng quen thuộc.

“Lão … ông lão??” Trần Ngư trừng mắt ngây ngẩn, người thanh niên này quảthậtlà có những đường nét giống với ông nội nhà mình.

Chương 122: Phiên ngoại sáu 2

“khôngcần để ý,mộtthằng nhóc thối ‘cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’ mà thôi.” Diêm Vươngnói.

Ánh mắt của sư phụanhBa quái quái làm sao á? Trần Ngư khó hiểu chớp mắt.

“anhđoán được tại sao ông nội lại tìm chúng ta rồi.” Nếu Diêm Vương đúng là người mà Lâu Minh suy đoán,thìanhcũng dự đoán luôn được diễn biến tiếp theo của câu chuyện rồi.

Nghĩ đến khả năngsẽdiễn ra, Lâu Minh cảm thấy dở khóc dở cười, chuyện này là chuyện gì đây.

“Con đừngnóinữa!” Hơnmộtngàn năm chua xót biết kể cùng ai.

“Hai vịnóigì đó?” Trần Ngư chẳng hiểu gì.

Đây là ai vậy???

“Đệ tử bái kiến sư phụ.” Ánh mắt Lâu Minh rưng rưng, khi pháthiệnDiêm Vương chính là sư phụ của mình, kích động suýt rơi lệ.

“Cám ơn hai vị.” Sau khi nghĩ thông, Lâu Minh hướng hai vị Hắc Bạch Vô Thườngnóicám ơn.

“Vốn dĩ ta chỉ nghĩ cho con cái cửa sau để tìmmộtchỗ có cha mẹ hơi tốtmộtchút là được.” Diêm Vươngnói“Kết quả, ai biết ngồi vào cái ghế Thành Hoàng này rồi, ngồi ngồimộtthời gian, thấm thoát được tăng chức thăng lương lên làm Diêm Vương luôn.”

“Cậu khách khí rồi.” Hắc Bạch Vô Thường từ đầu đến cuối đều rất khách sáo với Lâu Minh.

Lâu Minh còn muốnnóigì nữa, bên ngoài lại vang lên tiếng đôi co ầm ĩ,mộtgiọngnóisang sảng của thanh niên vang lên “Miêu Miêu, Miêu Miêu … em ra ngoàiđimà, ngheanhgiải thích.”

Sau nỗi xúc động vì lâu ngày gặp lại, Lâu Minh trò chuyện cùng sư phụ nhà mình.

Tuykhônghiểu ra sao, nhưng hoàn toàn tín nhiệm Lâu Minh, Trần Ngư ngoan ngoãn theo Lâu Minh đến cầu Nại Hà.

Trong nháy mắt năng lực linh hồn va chạm với kết giới,mộtluồng ánh sáng vàng chói từ trong kết giới phát ra, cuối cùng tạo thànhmộtquả cầu linh lực vàng óng, bao trùm cả Vong Xuyên và Minh giới.

“Hai người muốn chúng tôi dẫn vào?” Bạch Vô Thường cũng đoán.

Nhưng mà … sao đời nào cũng đều thuatrêntaycônhóc này vậy?? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Con?” Lâu Minh kinh ngạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đứng lênđi.” Diêm Vương xoay người, vui mừng nhìn đệ tửmộtthân năng lực linh hồn thuần khiếtkhôngdính chút sát khí nào, ngàn năm luân hồi,đãđược giải quyết, cũngkhônguổng phí nỗi khổ tâm của ông.

“Đúng.” Lâu Minh đáp.

Tuy là Trần Ngư vẫn chưa hiểu mọi chuyện lắm nhưng cũng cùng Lâu Minh vái chào.

“Hì, thú vị.” Hắc Vô Thường kích động tiếp tục ‘buôn dưa’ với Bạch Vô Thường “Cái này là đồ đệ thích đồ đệ, sư phụ lại cọi trọng congáicủa sư phụ, vai vế thế nàythìloạn tùm lum à.”

Lâu Minh còn chưa kịp nghĩ xong, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng kêu “Miêu Miêu, năm đó khianhđưa chuông chiêu hồn cho em làthậtlòng đó, Ngô Lễanhcó thể thề với trời.”

“Quả là lộn xộn.” Bạch Vô Thường đồng ý.

“Chúng tađithôi.” Lâu Minh cũngkhônggiải thích, kéo Trần Ngưđitrêncây cầu dát ánh sáng vàng rực, khi hai ngườiđiqua, ánh sáng vàng biến mất rồi dừng lại trong kết giới bên Minh giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khụ …” Chàng thanh niên Ngô lúng túng đỏ mặt.

“Chúng tôi tìm ông nội, cũng tìm Diêm Vương luôn.” Trần Ngư đáp.

“Đây là?” Trần Ngư nhìn cây cầu dưới chân lấp lánh ánh vàng, kinh ngạc mở to hai mắt.

Lâu Minh dẫn Trần Ngư đứngtrêncầu Nại Hà, nhìn kết giới trong suốt phía bên kia bờ sông, rồi phát ra năng lượng linh hồn màu vàng nhạt.

“Sư phụ, sao sư phụ lại làm Diêm Vương được vậy?” Trong ấn tượng của Lâu Minh, từ trước đến nay, sư phụ là ngườikhôngmàng danh lợi. Lâu Minhkhôngthể tưởng tượng được sư phụ nhà mìnhsẽchạyđilàm quan mà cònmộtđường lên đến Diêm Vương.

“không… khụ …” Chàng thanh niên Ngô theo phản xạ muốn phản ứng với tên gọi ‘lão’, nhưng mà cháugáinhà mình gọi mình là ‘lão’, hình như cũng chẳng có gì làkhôngđúng.

“Đây là?” Lâu Minh nghi ngờ nhìn về phía Diêm Vương.

Chuông chiêu hồn? Ngô Lễ? Trần Ngư vụt đứng dậy “Ông nội!”

Trong khoảng thời gian này, bản thân ôngđãlàmkhôngthiếu việc ngốc, ông cũng chẳng quan tâm đến việc người khácnóigì, nhưng mà bị cháugáinhà mình bắt gặp, cho dù da ông có ‘tường đồng vách sắt’đichăng nữa, quảthậtcũng có chút holdkhôngđược a.

“…” Lâu Minh cảm độngkhôngnóinên lời “Vất vả cho sư phụ quá.”

“Chúng tađithôi.” Lâu Minh kéo Trần Ngưđi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Phiên ngoại sáu 2