Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 121: Phiên ngoại sáu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Phiên ngoại sáu


May quá,khôngphải là Đầu Trâu Mặt Ngựa!

Lâu Minh “Nếu cả hai nơi đềukhôngtra được tin tức của ông nội, có nghĩa là ông vẫnđangở trong Minh giới chưa ra được haykhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy Trần Ngư cũng biết ông nội nhà mình là ông giàkhôngnghiêm túc nhưngkhôngthể để người khác mắng ông như thế được. Vừa nghe Hắc Bạch Vô Thườngnóivậy,thìphồng má giận dỗinói“Ông nội tôi chỉ mới hơn bảy mươi tuổi thôi, các ngàithìkhôngbiếtđãđược mấy ngàn tuổi rồi, có tư cách gì mànóiông nội tôi là lão già. Các ngài lại còn ăn mặc trẻ trâu thế này, đây mới gọi là bày đặt nai tơ đó.”

“Phụt!” Trần Ngư bị dọa, vừa mới văng vài giọt nước tràthìvội vàng dùng tay bưng miệng lại,mộttrăm ngànmộtchén trànhỏthế này, phunmộtngụm là mất mấy ngàn đó.

“Có …” Lâu Minh hỏi thếthìHướng Nam mới nhớ ra “Hắc Bạch Vô Thường có thể.”

“Ừ.” Hướng Nam gật đầu.

“Sao lại thế chứ.” Trần Ngư thất vọng.

Chúa tể củamộtgiớikhôngphải ai muốn gặp cũng gặp được đâu, Lâu Minhthìkhôngthấy có gì lạ,anhsuy nghĩmộtchút rồi hỏi “Có quỷ sai nào ở Vong Xuyên có thể tùy ý ra vào Minh giớikhông?”

Lâu Minh ngồimộtbên nhìn mà bật cười, lấy giấy ăn đưa cho Trần Ngư, khách sáonóivới Hướng Nam “Để cậu tốn kém rồi.”

“Chính là lão già Ngô Lễ kia.” Hắc Vô Thường mắng “Già rồi mà còn bày đặt nai tơ, đúng là lão bất tử.”

Hẹn các nàng tối nay nữa nha!!!

“…”âmphủ quản lý cũng rất là chặt chẽ.

“…” Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau, chính xác rồi, đúng là người của phái Lạc Sơn rồi.

Hướng Nam đón Trần Ngư và Lâu Minh ở Quỷ Môn Quan, đưa hai người làm thủ tục đăng ký sinh hồn xongthìđưa tớimộttiệm cà phê uống trà.

Lâu Minh sợ Trần Ngư bị thiệt, vội vàngđitới, ngăn người lại phía sau lưng mình, sau đó nhìn Hắc Bạch Vô Thường chắp tay làm lễ “Hắc Tôn giả, Bạch Tôn giả, tính Thi Thi hơi nóng nảy cũngkhôngphải là cố ý, mong hai vị Tôn giả thứ lỗi.”

“Lâu Minh?” Hắc Vô Thường hỏi Bạch Vô Thường “Đời này cậu ta tên Lâu Minh nhỉ.”

“…” Trong nháy mắt, Trần Ngư và Lâu Minh im lặng, nhân viên công vụ dướiâmphủ mà cũng ‘đen’ như vậy sao …

“A, đâykhôngphải là cháugáicủa tiểu Ngô hay sao?” Hắc Vô Thường nhận ra Trần Ngư ngay.

“khôngcó gì,khôngcó gì, lâu lâu hai người mới xuống đây mà.” Hướng Nam cườinói.

Hai người đứng trước mặt người ta buôn dưa về chuyện người ta, có phải là kỳ khôi lắmkhông?

Hắc Bạch Vô Thường rất dễ nhận ra,mộtngười mặc bộ tây trang thuần đen,mộtngườimộtbộ thuần trắng rất đẹp mắt, cũng chẳng cần phải nhắc đến nguồnâmhàn linh khí dày đặc bao quanh người họ.

“À … Trừ những quỷ sai vô cùng đặc thù, những hồn ma còn lại muốn vào Minh giới đều phải có giấy phép viết tay của Diêm Vươngthìmới được.” Hướng Nam lúng túngnói“Hơn nữa … Hình như … trước giờ chưa từng có sinh hồn nào vào được Minh giới.”

Chương 121: Phiên ngoại sáu

“E rằng …” Lâu Minh suy đoán có cơ sở “Ông nội muốn chúng tađiMinh giới tìm ông.”

Minh giới và Vong Xuyên trừ việc ngăn cách với nhau bởi sông Tam Thiên còn cómộttầng kết giới, sau khi c·h·ế·t, hồn ma nếu muốn báo mộng về thế giới thựcthìthông thường phải ra đến khu vựckhôngcó kết giới là Vong Xuyên. Cũng chính vì thế, khi Hướng Nam nghe Trần Ngưnóiông Ngôđãbáo mộng chocôthìnghĩ là ông Ngôđãtrở lại Vong Xuyên.

“Lợi hại cái rắm á.” Trần Ngư nóng nảy “Đêm qua vô cớ báo mộng cho chúng tôi,nóirõlà muốn chúng tôi xuống đây mà. Kết quả khi chúng tôi xuống đâythìkhôngtìm thấy người, thế này là thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Minh giới?” Trần Ngư quay đầu hỏi Hướng Nam “Muốn vào Minh giớithìphải làm sao?”

“Cũng hơi khác hơnmộtchút.” Hướng Nam giải thích “Trà chúng ta vừa kêu là trà cao cấp nhất dướiâmphủ này, tuy thoạt nhìnthìkhôngcó gì khác so với tràtrênthế giới thực, nhưng thực ra đại đa số đồ ăn dướiâmphủ đều chứamộtlượngnhỏlinh lực vàkhôngcó hương vị gì.”

Cái gì? Mọi người hỏi vì sao đến quán cà phê lại uống trà hả?

“Tiểu Ngô?” Trần Ngưkhôngcó cách nào đem cái chữ ‘tiểu Ngô’nhỏbé, mong manh dễ vỡ có quan hệ gì với ông nội nhà mình được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bỗng nhiên nhìn cậu takhôngcó sát khítrênngười, có chút lạ lẫm, suýt nữakhôngnhận ra luôn.”

“nóicách khác là phải có giấy phép tay của Diêm Vương mới được?” Trần Ngư hoàn toànkhôngthèm để mắt đến nửa câu sau của Hướng Nam.

“Đúng thế.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“…” Hai người còn địnhđià, Hướng Nam xoa xoa mồ hôi trán,nói“khôngcósựcố gì lớnthìkhôngthể có giấy phép của Diêm Vương được.”

“khôngcó gìthậtmà.” Hướng Nam sâu xanói“Tiền lương tuy ít nhưng mà các khoản thu nhập thêm rất khá a.”

Đây là ý nghĩ chung của hai người Trần Ngư và Lâu Minh sau khi nghe Hướng Namnóixong.

“Vậy cậu có biện pháp nào tra giùm tôi đượckhông, đêm qua ông nội báo mộng cho chúng tôi, tôi nghĩ là ông ấyđãra khỏi Minh giới rồi chứ.” Trần Ngưnói.

“Thi Thi …” Lâu Minh thấy Trần Ngư cãi nhau với Hắc Bạch Vô Thường,thìhoảng sợ, đây chính làâmphủ đó, Hắc Bạch Vô Thường lại là quỷ thần nổi tiếng lâu đời, nếu động thủthìphần thua chắc chắn là hai người bọn họ.

Tuy tu vi của Trần Ngư và Lâu Minhkhôngtệ nhưng cũngkhôngthể ở dướiâmphủ lâu được, sau khiđãcó phương pháp, mọi người rời khỏi quán cà phê đến quán rượu mà Hắc Bạch Vô Thường hayđi.

“Vậy chắc là ông ấyđãra khỏi Minh giới rồi, để tôi hỏi đồngsựchỗ văn phòng quản lý địa ốc thử xem Ngô chân nhân có đến Vong Xuyên đăng ký bất động sản haykhông.” Hướng Namnói.

“Thời gian vừa rồi, tôi bậnđicông tác ở ngoài nên vẫn chưa nghe chuyện Ngô chân nhân từ Minh giới quay về.”

“À …” Trần Ngư cảm thấy đề tài nàykhôngthích hợp đểnóitiếp, vì thếnóisang chuyện khác “Chúng tôi lần này xuống đây là muốn tìm ông nội tôi, có phải ông ấyđãra khỏi Minh giới rồikhông?” (Minh giới: khu vực phủ Diêm Vương)

Lâu Minh hơi tò mò nhìn chén trà, cảm nhận được linh lực bốc lên nhàn nhạt từ nước trà, mơ hồ biết được tác dụng của nước trà này là gì.

“thậtlà ngại quá.” Trần Ngưnói“Tiền lương công chức cũngkhôngcao, chờ chúng tôi quay về, tôi đốt thêm cho cậu ít tiền giấy nha.”

“khôngcó hương vị?thìra là thế.” Lúc này Trần Ngư mới cảm thấy thăng bằngmộtchút, ngay sau đó lại hỏi “Còn loại trà có hương vị thế nàythìbao nhiêu tiền?”

“Ừ.” Bạch Vô Thường trả lời.

Hướng Nam gọi điện thoại cho quỷ sai Văn phòng quản lý bất động sản, bên đó trả lời, ông Ngô vẫn chưa đến Vong Xuyên đăng ký chỗ ở tạm thời, sau đó Hướng Nam lại gọi cho cục quản lý hộ tịch. Quỷ sai cục quản lý hộ tịch cho biết, nếu ông Ngô thựcsựkhôngđiđăng ký, bọn họ buộc phải đưa ông Ngô vào danh sáchkhôngcó hộ khẩu, cũng nhắc nhở rằng, nếu thành hồn makhôngcó hộ khẩu, sau này nhà ở, đầu thai đềusẽbị hạn chế.

“Đúng rồi, là cháugáicủa tiểu Ngô.” Bạch Vô Thườngnóiđượcmộtnửa, nhịnkhôngđược mà phunmộtcâu chửi tục “Cái tên tiểu Ngô nàynóitên mà muốn mắc ói.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“âmphủđãphát triển đến thế này rồi sao?” Từ khi xuốngâmphủ đến giờ, Trần Ngư cũng rất kinh ngạc “Quảthậtlà giống y đúc vớitrênthế giớithậtnày.”

âmphủ ngay cả quán cà phê cũng cóthìbán trà có gì đâu mà lạ.

(Còn tiếp)

“Làm sao để có được giấy phép viết tay?” Trần Ngư hỏi.

“Các vị là Hắc Bạch Vô Thường sao?” Lâu Minh cònđangsuy nghĩ làm cách nào để đến chào hỏi làm quenthìTrần Ngư ‘đầu tàu gương mẫu’ chạy lên trước hỏi.

“Vô cùng có khả năng.” Hướng Nam thở dàinói“khônghổ là ông nội của Thi Thi, có thể xuyên qua kết giới báo mộng cho hai vị, quá lợi hại.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Phiên ngoại sáu