Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Phiên ngoại 3
Thị trưởng Trần cảm giác mình phải có trách nhiệm làm cho congáinhậnrõhiệnthực, vì thếnóithẳng “Kinh phí đợtmộtcho việc khởi động dự án còn thiếu ba trăm triệu, nhưng đây mới chỉ là kinh phí đợt đầu thôi đó.”
Trần Dương: Hừ,khôngphải hai người chờ con ra mặt sao? Connóigiùm cho hai người rồi mà còn trách con.
“Ừ.” Thị trưởng Trần gật gật đầu “Cậu ấy lên đâyđihọc rồi ghé thămanh, nhân tiệnanhhỏi thăm chuyện làm đường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con cũngkhôngtính là chỉ có mình con ra tiền mà,khôngphải là thành phố Thanh Mộc còn thiếu ba trăm triệu là có thể khởi động được dự án sao? Con góp ba trăm triệu là được.” Trần Ngưnóirõràng “Khi nào mà con gom đủ tiềnthìhọ mới có thể trong thời gian nhanh nhất làm đường cho thôn Đại Mộc mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn thiếu bao nhiêu tiền, con bù vào là được?” Trần Ngư vô cùng khí pháchnói(nguyên tác là hào khí can vân).
“Thủ trưởng ạ.” Thẩm Vĩ Quân cười ha hảđivào phòng làm việc.
Tuy thị trưởng Trần cảm thấy congáimình hoàn toànkhôngcó khả năng có số tiền lớn như thế, nhưng ôngđãđồng ý với congáirồi, nên vẫnnóichocô“Thành phố Thanh Mộc mới thay đổi thị trưởng, đó là thư kí trước đây của ba.”
Mọi người nhà họ Trần lập tức lại nhíu mày: Đứanhỏnày ngốc rồi hả?
“…” Tập thể mọi người nhà họ Trần giật giật khóe miệng.
Người nhà họ Trần: May quá, may quá.
Mọi người nhà họ Trần: Vậy mà vẫnkhôngnhụt chí.
Mọi người nhà họ Trần đồng loạt thở phào: May là vẫn còn chút lý trí.
Ba Trần mẹ Trần tập thể quay đầu lại trừng Trần Dương, tuy rằng là connóithậtnhưng mà sao lạinóitrắng ra như thế?
“nóithậtlà cháu nghiêng về phương án thứ nhất hơn, phải giúp dân đỡ nghèo trước chứ ạ. Nhưng phương án này khó quá.” Thẩm Vĩ Quân cười khổ.
“Sao cháunóivậy?” Thị trưởng Trần nhướng mày.
“Vậy cậu định làm thế nào?” Thị trưởng Trần thông cảm gật đầu.
Huyện Thanh Dương? Thị trưởng Trần nhớrõthôn Đại Mộc mà Trần Ngưđãở cũng nằm ở huyện này.
Ba người nhà họ Trần: …
==
Mọi người nhà họ Trần đầu tiên xác định APP Ngân hàngtrênđiện thoại di động của Trần Ngưkhôngphải là hàng Fake, sau đó lên tiếngnói“Con mở rađi.”
Đối với hai chục triệu này, thị trưởng Trầnđãchết lặng, ông ngơ ngẩn hỏi “Nhiều tiền vậy mà Lâu Minh cũng đưa cho con sao?”
“Thị trưởng, Thẩm Vĩ Quân đến Đế Đô học, muốn tới thăm chú ạ.” Thư ký Trươngnói.
Tích cóp tiền, mấy trăm triệu màmộtcôgáinhỏnhư con có thể tích cóp được sao?
Vị mạnh thường quân này cũngnóirõchỉ quyên tiền làm đường cho thôn Đại Mộc, nên trong hội nghị bất thường do lãnh đạo huyện Thanh Dương triệu tập, các vị lãnh đạo đều nhất trí thông qua kế hoạch làm đường giai đoạnmột. Ba trăm triệu đó, sao mà có thể đẩy ra ngoài được chứ.
Trần Ngư chợt buông di động, ngẩng đầunói: “Khi nào con gom đủ tiềnthìhọ có làm đườngkhôngạ?”
“Con … Tiền này ở đâu ra vậy con?” Là phu nhân thị trưởng, mẹ Trần cảm thấy hơi run chân, congáimìnhkhônglàm gì phạm pháp đó chứ.
“Chắc là khoảng mấy triệumộtcái à.”
Vì vậy nửa tháng sau, khi Thẩm Vĩ Quân trở lại thành phố Thanh Mộc, thư ký thứ nhất củaanhta mừng rỡ chạy đếnnóivớianhta,mộtvị mạnh thường quân xuất thân từ huyện Thanh Dương, dự định tặng ba trăm triệu cho nhân dân quê hương làm đường.
Trần Ngư ồ lênmộttiếng, ngay trước mặt ba người, nhập tên username và password, sau đótrênđiện thoại hiển thịmộtcon số vớimộtdãythậtdàikhôngđếm xuể các con số 0.
Mà sau đómộtkhoảng thời gian rất dài, người nhà họ Trầnđãmấtđikhái niệm về tiền bạc rồi.
Người nhà họ Trần: Đây là của congái/emgáimình đưa, chắckhôngtính là tham ô nhận hối lộ đâu nhỉ!
Trần Dương cũng ngừng đũa nhìn ba nhà mình.
Thị trưởng Trần như suy tư gì đó gật gật đầu.
“Mọi người làm gì vậy?” Trần Ngưkhônghiểu hỏi.
Ngược lại, chỉ có Trần Dương mới biếtrõvề năng lực của Trần Ngư, hỏi “Bình thường buổi tối em ra ngoài bắt ma, mỗi lần được bao nhiêu tiền?”
“Con định trong nửa tháng này kiếm thêm mấy chục triệu nữa.”
“Nhưng mà chỉ cần khởi động được dự án, như vậy việc xây sửa xong con đường cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Trần Dương tiếp lời cha mình.
“Dạ.” Thư kí Trương gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.
“Thị trưởng, đây là tài liệu quy hoạch thành phố mới nhất.” Thư ký Trương đặt tài liệu trước mặt thị trưởng Trần.
“Vĩ Quân.” Thị trưởng Trần cũng cười vui vẻ, đứng dậy bắt tay tiếp đón.
Trần Ngư: Con chỉ cần nghĩ đến việc nửa tháng sau con có thể giúp thôn Đại Mộc làm đường là con cảm thấy tràn đầy sức sống.
“Vậy cậu nghiêng về phương án nào nhiều hơn?” Thị trưởng Trần ung dung thản nhiên hỏi.
“Con nhớ ạ, con vẫnđangtích cóp tiền đây ạ.” Trần Ngư trả lời.
Tuy là thị trưởng Trần cảm thấy congáinhà mình hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn lên tiếngnói“Họ vẫn luôn có kế hoạch chương trình như vậy, nhưng bây giờ Vĩ Quânđangđihọc ở Đế Đô, ít nhất là trước khi cậu ấyđihọc vềthìviệc nàysẽkhôngcó quyết định gì đâu.”
Trần Dương “Nếu theo giátrênthị trường là khoảng bao nhiêu?”
“Mấy vị thị trưởng trước cũng luôn có ý tưởng làm đường, nhưng mỗi lần quy hoạch, đều bị thiếu mấy trăm triệu, cuối cùng kinh phí đó đều được phân bổ đến chỗ khác rồi.”
Thẩm Vĩ Quân tới rất nhanh, thư kí Trương vừa gọi điện xong, xế chiều hôm đó, Thẩm Vĩ Quânđãtới gặp thị trưởng Trần.
Thị trưởng Trần nghe thấy chuyện xây đường, trong đầu bắt đầu tính toán, liên tục gật đầu “Ý tưởng của cậu rất đúng, vậy cậuđãcó kế hoạch quy hoạch cụ thể như thế nào chưa?”
“Ừ.” Thị trưởng Trần gật đầu, nhưng vấn đề là còn chưa có đủ ba trăm triệu kìa.
!!!
“Khoảng nửa tháng nữa.” Thị trưởng Trần trả lời.
“Dạ!” Trần Ngư vừanóivừa lấy điện thoại di động ra.
“Tốt quá.” Trần Ngư đứng phắt dậy, làm ba người còn lạitrênbàn ăn nhảy dựng “Mọi người ăn cơmđiạ, con chạy ra ngoài kiếm tiền đây.”
Văn phòng thị trưởng.
Mọi người nhà họ Trần: Còn tra số dư ngân hàng, ba trăm triệu đó, có cần thiết phải tra haykhông?
Thị trưởng Trần và người nhà đều nghĩ, sống ở thành phố phồn hoa nhất cả nước, cũng thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng đến giờ họ mới pháthiệnthực ra chính mình chưa trải qua việc đời.
khôngsai, đó chính là quê hương của Trần Ngư màcôtâm tâm niệm niệm muốn xây đường, có thôn Đại Mộc của thành phố Thanh Mộc.
Trần Ngư: Conkhôngcó thời gian nữa, nửa tháng này con phải nỗ lực kiếm tiền hơn mới được.
Ba Trần mẹ Trần: May quá, may quá.
Vẻ mặt người nhà họ Trần đờ ra,mộthồi lâu Trần Dương mới phục hồi tinh thần lại, nhớ lúc nãy Trần Ngưđãxem điện thoại di động nênkhôngchắc chắn lắm hỏi “Emđãcó … 200 triệu rồi?”
Thư ký Trương ômmộtchồng tài liệu gõ gõ cửa văn phòng, sau đónhẹnhàng đẩy ra, phía sau cửa, thị trưởng Trầnđangnghiêm túc ngồitrênbàn công tác.
“Năm nay conđãtích cóp được hơn 200 triệu, nửa tháng tới con kiếm thêm mấy chục nữa, còn thiếuthìconnóianhBa bù cho con là được rồi.”
Mọi người nhà họ Trần: Ba trăm triệu, còn đếmtrênđầu ngón tay, Thi Thi nhà chúng takhôngphải bị dọa đến mức ngu luôn rồiđi.
Mẹ Trần: Thi Thi, kiếm tiềnkhôngthể nôn nóng như vậy được, ăn cơm trướcđã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy khi nào chú đó về ạ?”
Trần Ngưkhôngnhữngkhônggiận dỗi, cũngkhôngtức giận mà vô cùng vui vẻnói“Con cũngkhôngnóilà nhất định phải tích cóp đủ ba trăm triệu mà.”
Mọi người nhà họ Trần: đúng là còn con nít, thế mà cũng dámnói.
Chương 117: Phiên ngoại 3
Thị trưởng Trần ngừng tay, cầm tài liệu nhìn mấy lần, sau đó nhịnkhôngđược mà nhăn mày, lại là về giá xây dựng địa ốc, bây giờ giá nhà ở Đế Đôđãcao ngất ngưởng thế này rồi à.
“Cũngkhôngđáng bao tiền đâu ạ.”
“Thủ trưởng, chú còn chưa hiểu nỗi khổ của cháu đâu, Thanh Mộc là thành phố biên giới, khắp nơi đều là núi với rừng, bây giờ còn rất nhiều thôn vẫn chưa có đường thông ra bên ngoài nữa.” Thẩm Vĩ Quân than thở “Cũng vì chuyện này mà mỗi lần cháuđitỉnh họp làkhôngdám ngóc đầu dậy.”
Thị trưởng Trầnthìđangsuy nghĩ, congáimình bỗng nhiên có nhiều tiền như vậy, ủy ban kiểm tra có khi nào tìm đến cửa haykhông.
“Vĩ Quân hả ông?!” Mẹ Trần cũng đoán được.
Trần Ngư tắt giao diện ngân hàng, mở sang trang web huyền học, đếm những nhiệm vụ cấp độ Atrênđó, sau đó nhẩm đếm ngón tay số tiền thưởng có thể kiếm được là bao nhiêu.
Thẩm Vĩ Quân là thư kí đầu tiên của thị trưởng Trần, làm việc bên thị trưởng Trần sáu năm, sau đó được điềuđigiữ chức thị trưởng cấp huyện. Bảy, tám nămđãqua, vì có thành tích nổi bật, Thẩm Vĩ Quân lên như diều gặp gió, cách đâykhônglâuđãđược bổ nhiệm là thị trưởng thành phố Thanh Mộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ba trăm triệu?” Trần Ngưkhôngthèm ăn cơm nữa, bỏ đũa xuống cầm điện thoại di động lên mạng tra số dư tài khoản, rồi lập tức nhíu mày lại.
“Ngọc bội là con tự tìm được, linh khíthìở trong sân nhàanhBa, trận pháp là do Mao đại sư yểm vào, con chẳng tốn tí tiền nào.”
“Thứ nhất, đường xá ở đó đều là đường núi, rất khó làm vả lại chi phí cũng rất cao, tuy rằng sau khi làm đườngsẽđem lại hiệu quả và lợi ích kinh tế lớn nhưng mà kinh phí của nhà nướckhôngđủ. Cháu cũngđãnghĩ có thể để nhân dân góp vốn cùng làmkhôngnhưng mà dân ở đó thựcsựlà quá nghèo.” Thẩm Vĩ Quân nhớ đến thời gian trướcanhtađikhảo sát ở đó, nhìn những thôn xóm nghèo nàn, lạc hậu, trong lòng lúc nào cũng trăn trở việc làm đường, nhưng kinh phí cấp vềkhôngđủ a.
Trần Dươngkhônghề khách khí như ba mẹ Trần mànóithẳng: Emnóimớ hả, ba trăm triệu đó, em kiếm làm sao mà đủ?
Thị trưởng Trần ho khanmộttiếng, dịu giọng khuyên giải “Thi Thi à, ba biết là con vẫn luôn áy náy muốn làm đường cho thôn Đại Mộc, nhưng mà quốc lộ xuyên núikhôngphải chỉ dựa vàomộtmình con là có thể làm được đâu.”
Những con số 0 dường nhưđangcười nhạo bọn họ: người phàm, mấy người chẳng biết gì về năng lực kiếm tiền của chủ nhân tôi cả.
“Sao lạikhôngạ, củaanhấykhôngphải cũng là của con sao?” Trần Ngư hỏi ngược lại.
Nghĩ đến việc congáicó khối tài sản ‘kinh người’ thế này, buổi sáng ngày nào đó, mẹ Trần hỏi congái“Thi Thi à, mấy tấm bùa hộ mạng con đưa cho chúng ta khoảng bao nhiêu tiền vậy?”
đãđể dành được hơn 200 triệu.
“Cháu cũngđãdự tính hai phương án.” Thẩm Vĩ Quânnói“mộtlà từ hướng đông thành phố Thanh Mộc, xây đường quốc lộ xuyên núi đến huyện Thanh Dương, sau khi xây xong con đường nàythìnhững vùng nghèo khó nhất thành phố Thanh Mộc chắc chắnsẽcó khởi sắc.mộtphương án khác là từ hướng nam xây đường đến huyện Sơn Cảnh, sau đó quy hoạch mở rộng phát triển dịch vụ du lịch ở đó.”
“Thực ra thành phố Thanh Mộc vẫn có dự định xây đường ở huyện Thanh Dương nhưng kinh phí cấp vềkhôngđủ, nên chuyện sửa đường vẫn luôn là quy hoạch treo vậy thôi.”
đangvùi đầu ăn cơm, Trần Ngư ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Con vừa mới nhận mấy nhiệm vụ, nửa tháng tới có thể kiếm được hai chục triệu, còn thiếu connóianhBa chuyển cho con cũng được.”
“Còn chuyện gì nữakhông?” Thị trưởng Trần nhìn hồi lâu rồi ngẩng đầu, pháthiệnthư ký Trương vẫn chưa rờiđi, vì thế hỏi.
“Gần đây em đều nhận nhiệm vụ cấp A, ítthìmộttriệu, nhiềuthìmười triệu.” Trần Ngư đáp.
Mọi người nhà họ Trần: Đứanhỏnày chẳng lẽ bị dọa đến ngu luôn rồi.
Thư ký Trương mang trà đến, thị trưởng Trần và Thẩm Vĩ Quân hàn huyênmộtlúc rồinóiđến chuyện quy hoạch phát triển của thành phố Thanh Mộc.
Xoạt! Ba người nhà họ Trần đồng loạt đứng lại gần Trần Ngư.
“Vĩ Quân đến Đế Đô rồi à?” Thị trưởng Trần hơi ngạc nhiênnói“Vậy cậu sắp xếp để tôi gặp cậu ấymộtchút.”
mộtnhà bốn người cùng nhau ăn cơm, thị trưởng Trần làm như vô tình hỏi “Thi Thi à, con còn nhớ việc con hỏi vấn đề làm đườngkhông?”
Ba Trần:khôngăn cơmthìlàm sao có sức mà kiếm tiền hả con.
Người nhà họ Trần: May quá, may quá.
“Lần này cháu đến Đế Đô,mộtlà để học tập, hai là xem có biện pháp nào để kêu gọi đầu tư haykhông.” Thẩm Vĩ Quânnói“Nếu muốn thoát khỏi nghèo đóithìphải xây đường trướcđã.”
khôngkịp chuẩn bị, người nhà họ Trần đột nhiên bị đút thức ăn cho c·h·ó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chú ấynóithế nào ạ? Đường cho thôn Đại Mộc có được làmkhôngạ?” Trần Ngư kích độngnói.
==
“khôngđáng bao tiền đâu mẹ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.