Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 116: Phiên ngoại 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Phiên ngoại 2


“Bây giờ đâu phải thời phong kiến, chiêu này củaanhkhôngxài được.” Trần Ngư mớikhôngmắc lừa.

Trang trọngmộtchút, nào chỉ cómộtchút, tôi đoán nếuđigặp ngài chủ tịch nướcthìcậu cũng chỉ ăn mặc được đến mức này mà thôi.

“Ý ba tôi là, sau khi Thi Thi về nhàthìhai người quen biết nhau khi nào?” Cùng sắc mặt với ba mình, Trần Dương nhịnkhôngđược bổ sung.

Trần Dương kéo emgáilại,nói“Đểanhqua, em ngồi đâyđi.”

“Chú Trần, chú hiểu lầm rồi.” Lâu Minh giải thích “Cảnh vệ là do ba cháu sắp xếp, khi cháu ra ngoàithìdù đến đâu, cảnh vệ cũng phải mang theo súngđitheo. Còn việc mặc quân trang, cháu cảm thấy, đây là lần đầu tiên cháu tới cửathìcũng phải trang trọngmộtchút ạ.”

Tôi coianhnhư thần tượng, vậy màanhdám theo đuổi emgáitôi.

Vốn dĩ thị trưởng Trần có vài phần dè chừng Lâu Minh, nay lại thấy congáicủa mìnhrõràngđãbị tên nhóc này ‘lừa gạt’khôngrõphương hướngthìvô cùng mất hứngnói“Sáng sớm mà cậu mang theo cảnh vệ, vác s·ú·n·g, mặc quân trang đến cửa nhà chúng tôi là muốn thị uy sao?”

Mẹ Trần che miệng,khôngthể tin những gì mình nghe được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thị trưởng Trần cảm giác ngực mình có chút buồn bực.

“Khi đại học Đế Đô khai giảng, cháuđãđitham dự buổi lễ.” Lâu Minh trả lời.

Lâu Minh cười gật đầu.

Mắt mẹ Trần sáng lên “Có nghĩa là cháu theo đuổi Thi Thi trước hả?”

“Người nhà của cậukhôngthích Thi Thi hả?” Nhất thời thị trưởng Trần cảm thấythậttức giận. Con trai nhà mấy ngườiđãlừa gạt congáinhà ông mà lại dámkhôngthích con bé.

“Thi Thi à, con … con …” Ngay cả mẹ Trần cũngkhôngchịu nổi.

Điều nàynóilên điều gì? Điều này có nghĩa là, quốc gia vì bảo vệ Lâu Minh có thể trả giá hết tất thảy.

“A, em biết rồi.” Mắt Trần Ngư sáng lên “anhBa,anhbiếtkhông?anhtrai em là fan hâm mộ củaanhđó,anhấy rất thíchanh,nóithiết kế vũ khí củaanhlà nhất thế giới.”

“Kiến Huân?” Mẹ Trần thấy ông xã hơi nặng lờithìvội nhắc nhở.

Cậu ta vậy mà nghĩ tớithậtkìa? Tôiđãđồng ý cho hai đứayêuđương rồi sao? (Con cua: người tađangtới xin phép nè)

Phòng khách nhà họ Trần

“Ồ, thế à.” Lâu Minh buồn cười nhìn Trần Dương.

(Editor: Hai cha con nhà họ Trần dễ bị dụ quá xá!!!)

Trần Dươngnóixong, hai ba bước đến bên Lâu Minh, dưới ánh nhìn bật cười của Lâu Minh, đặt mông ngồi xuống bên cạnh.

“Con … mới bao lớn chứ. Lúc trước ngay cả thích là gì con cũngkhôngbiết, mà còn biết chuyện chủ động theo đuổi …” Thị trưởng Trầnkhôngnóinổi nữa.

Còn tốt, còn tốt, chỉ là cường hôn.

Ba người nhà họ Trần lạimộtlần nữa nhìn Lâu Minh với vẻ mặt phức tạp.

anhchỉ muốnnói,anhsẽkhôngkết hôn nếu chưa được hai gia đình đồng ý, nhưng mà hình như mọi người ở đây đều đồng ý rồithìphải, Lâu Minh biết nghe lời phải, lắc đầu “Khi nào kết hônthìcháu đều nghe Thi Thi.”

Lâu Minh do dựmộtchút, trong giây lát cũngkhôngbiết phải trả lời thế nào, suy nghĩmộtchút rồi trả lời “Lần đầu tiên cháu nhìn thấy Thi Thi, cháuđãrất thíchcôấy, ở bêncôấy rất vui vẻ ạ.”

Ba Trần/Trần Dương: Nhất định là thằng nhóc này lừa gạt Thi Thi.

“Vì sao?” Đâu tiên Trần Ngư sửng sốt, rồi lập tức như chợt hiểu ra “Em biết rồi, chờ mai mốt em vớianhBa kết hôn, chúng ta chính là ngườimộtnhà, cũngkhôngcần hâm mộ tới hâm mộđi.”

Tập thể ba người nhà họ Trần quay đầu, thấy Trần Ngưđãthay quần áo,trênmặt còn ướt đẫm nước, khuôn mặt nhưmộtquả vải mới được bóc vỏ, trắng nõn mà hồng hào,đangtừtrênlầu hai chạy xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thị trưởng Trần nheo mắt: Rụt rè đâu, rụt rè đâu, còn có, cậu cho rằng cậu trộm nắm tay congáitôi mà tôikhôngnhìn thấy phảikhông? Cậu nghĩ là tôi mù à?

“Dạ,khôngphải. Vì em nghĩ hôm nayanhsẽđến nhà nên vui quákhôngngủ được. Lúc sắp sáng em mới ngủ lại được,khôngngờ chớp mắtmộtcái là ngủ quên luôn.” Trần Ngư thànhthậttrả lời.

Cái gì?

“Em/Connóibậy bạ cái gì đó?” Ba Trần, Trần Dương đồng thời cùng quát lên.

“Đúng rồi, hôm Thi Thi mới về nhà, cậuđãnóitrợ lý Hà mang quà đến tặng.” Vì là ngày đầu tiên congáitrở về nhà nên mẹ Trần nhớ rấtrõ.

“Ừ.” Lâu Minh cười gật đầu, sau đónóithêm “Nhưng mà nếu em đói bụnganhsẽđau lòng,đirửa mặt chải đầu trướcđi, sau đóđiăn sáng nha.”

Tuy rằng cảnh vệ viên mang s·ú·n·g máyđãra khỏi cửa nhưngkhôngkhí trong phòng vẫn rất căng thẳng,khôngphải,khôngchỉ là căng thẳng đơn thuần mà còn có vẻ quái dị.

Quả nhiên …

“Con …” Thị trưởng Trần nhìn khuôn mặt bánh bao ấm ức của congáiyêu, trong giây lát cảm thấy đau tim hơn “Con lên thay quần áođi, để banóichuyện riêng với Lâu Minhmộtchút.”

Thị trưởng Trần che ngực lại, cảm thấy có khả năng ôngđãmắc bệnh tim.

Mẹ Trần: Sao lại chưa rửa mặt, chải đầu, chưa thay quần áo màđãchạy xuống gặp bạn trai thế này.

“Lúc đầu là vì con muốn phụ trách, sau đó con pháthiệnmình rất thíchanhBa.” Trần Ngư thoải mái quăngmộtquả đ·ạ·n ra.

(chém quá!)

“Em ngồi đây.” Trần Dương hùng hổnói.

Lâu Minh thở dài, quả nhiênkhôngphải là ảo giác củaanh, thị trưởng Trần và Trần Dươngkhôngthíchanh.

Khi Lâu Minhđangđịnh cam chịu thừa nhậnthìtrênlầu bỗng truyền đến giọngnóicủa Trần Ngư “Là con theo đuổianhBa trước đó.”

“Dạ, cám ơn dì.” Lâu Minh nhận lấy, hơn nữa còn lễ phép cầmmộtmiếng cam lên ăn.

khôngđúng, chúng tanói? Chúng tanóikhi nào chứ?

Sinh mấy bảo bảo?

“Ngồi đây chật lắm, em sang ngồi vớianhBa là được mà.” Trần Ngưnóixong lại định đứng dậyđiqua.

Kết hôn?

Ba Trần biến sắc.

Điểm này, thị trưởng Trầnkhôngcó gì dị nghị, nhưng nếu đối phương muốn congáinhỏngây thơ nhà ông vất vả mới tìm được về đượcmộtnămthì…

Vẻ mặt Lâu Minh vui vẻ, theo tầm mắt của mọi người cũng nhìn về hướng cầu thang.anhbiết, tiếng động này, nhất định là Thi Thi-mê ngủđãtỉnh dậy.

Vẻ mặt phẫn nộ của hai cha con nhà họ Trần vì thái độ của Lâu Minh mới hòa hoãnmộtchút, ngay sau đó liền sửng sốt:khôngphải là ông/anhđangphản đối chuyện kết hôn sao? Như thế nào mà lại thành giục hôn thế này!

“Em xin lỗianhBa, em ngủ quên.” Giọng Trần Ngư mềm nhũn mang theo áy náy, nghe giống nhưđanglàm nũng.

Trần Ngư yên lòng, vui vẻ ăn chút trái cây.

Trần Ngư vừa mới ngủ dậy, chắc chắn là chưa ăn sáng.

“Tối qua em thức khuya học bài à.” Lâu Minh chú ý đến ánh mắtkhôngvui của thị trưởng Trần vàanhtrai Trần,khôngdấu vết mà buông lỏng Trần Ngư đểcôngồi bên cạnhanh.

Lâu Minh thấy người nhà họ Trần sắp bị Thi Thi làm cho tức c·h·ế·t rồi, đành phải lên tiếng “Chú Trần, dì Trần, hôm nay cháu đến gặp chú dì chỉ là muốn gặp mặt chính thức hai người, sau đó bày tỏ với chú dì là cháuthậttình rất thích Thi Thi. Còn việc kết hôn, tất nhiên là phải được cả hai gia đình đồng ý, cháusẽkhông…”

Sớm như vậy sao?

Lâu Minh cũng thực vui vẻ,khôngngừng giúp bà xã tương lai ăn trái cây.

Lâu Minh bất đắc dĩ cười cười “Chú Trần, chú muốn hỏi con điều gì?”

“anhBakhôngchê con đâu.” Trần Ngư tự tinnói“ĐúngkhônganhBa?”

Trần Dươngthìkhôngthể nhẫn nhịn, đứng vụt dậy,điqua đem emgáiđangcười ngây ngô kéo quamộtbên, sau đó ấncôngồi giữaanhvà mẹ Trần.

Lúc này tâm trạng thị trưởng Trầnđangbực bội nên chẳng hề để ý. Hừ, cha mẹ ruộtnóithìkhôngnhúc nhích, thằng nhóc này mớinóimấy câuthìchạy ngayđi.

“Thi Thi, conđirửa mặt chải đầu trướcđi, tóc tai lộn xộn thế này nhìnkhôngđẹp chút nào.” Mẹ Trần cũng khuyên.

Hai đồ ngốc này, mẹ Trần quả thực làkhôngnhìn nổi.

Trần Dương chỉ muốn phá tan suy nghĩ của emgái, kích độngnói“anhlàanhtrai em,anhcòn chưa kết hôn nữa đó, emkhôngđược kết hôn trướcanh.”

Hai người quay phắt đầu lại, hai cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Lâu Minh như muốn đốt thủng hai lỗtrênngườianh.

Hai giây sau đó, Lâu Minh liền nhìn thấy Trần Ngư-tóc tai bù xù trong bộ quần áo ngủ in hìnhmộtbộ phim hoạt hình nào đó- từtrênlầu chạy xuống. Trần Ngư liếc mắt thấy Lâu Minhđangngồi trong phòng khách, ngay sau đó nở nụ cười tươi rói, xuyên qua mấy người nhà họ Trần nhào vào lòng Lâu Minh.

“Dì Trần cứnóiđùa, nếu như đến cầu hôn, cháu đâu thể nào làm đơn sơ thế này ạ.” Lâu Minh lễ phép trả lời.

Ba Trần/Trần Dương: Quả nhiên là tên nhóc nhà cậuđãlừa gạt Thi Thi.

“Cậu …” Giọng thị trưởng Trầnkhôngvui vẻ là bao “Cậu và Thi Thi quen biết khi nào?”

khôngcó biện pháp, mẹ giàđãtrầm mê với sắc đẹp của Lâu Minh, chỉ có thể dựa vào hai cha con bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mắt Trần Ngư mở to, ấm ức nhìn thị trưởng Trần, vô cùng thànhthật“Connóibậy chỗ nào chứ?”

Lâu Minh là ai? Là con trai út của bộ trưởng Lâu? Đúng thế, nhưng thân phận này củaanhchưa đủ để làm thị trưởng Trần khiếp sợ mà điều khiến ông kinh hãi chính là bản thân Lâu Minh.

“Lâu Minh, ăn trái đâyđicon.” Mẹ Trần ân cần chuyển đĩa trái cây đến gần Lâu Minh.

Lâu Minh nhịnkhôngđược mà duỗi tay nâng trán, càngnóicàng loạn rồi.

“Dạ, vâng.” Trần Ngư chen mông ngồi giữa Lâu Minh vàanhtrai.

“Phụ trách?!!!” Đều là đàn ông, thị trưởng Trần và Trần Dương hoảng sợ từ ghế sô pha nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn về phía Lâu Minh quảthậtcó thể g·i·ế·t người.

Lâu Minh, nhà khoa học trẻ tuổi nhất của quốc gia, từ 15 tuổiđãbắt đầu thiết kế vũ khí, 18 tuổi trở thành chuyên gia thiết kế vũ khí bậc nhất của Bộ quốc phòng, chỉ dùng ba nămđãđưa lực lượng chuẩn bị chiến đấu của quốc gia nhảy lên xếp hàng top thế giới, và vẫn luôn duy trì cho đến nay.đãtừng có người chắc chắn, chỉ cần có Lâu Minhthìđịa vị sốmộtthế giới của quốc giasẽkhôngthể lay chuyển được (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai mươi tuổi?

“Con cũng muốn nghe.” Trần Ngư lắc đầu.

“anhBa, người nhàanhkhôngthích em sao?” Trần Ngư nghe Lâu Minhnóithìvẻ mặt khiếp sợ, đúng rồi,côcòn chưa gặp mặt ba mẹ Lâu với tư cách là bạngáianhBa nữa đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“À, ra thế, vậy mà dì còn tưởng là cháu tới nhà cầu hôn nữa đó.” Mẹ Trần thở dàimộthơi.

“Cậu muốn bội tình bạc nghĩa?” Trần Dương đặt tay lên khẩu s·ú·n·g lục bên hông mình.

Thị trưởng Trần ngồitrênghế sô pha đối diện với Lâu Minh, tuy ôngđãtheo nghiệp chính trị mấy chục năm nhưng cũng chẳng có cách nào làm tâm tình ông bình tĩnh được.

Mẹ Trần quay đầu nhìn về phía cầu thang.

“… Hai người các cháu … bắt đầu như thế nào? Ai theo đuổi ai trước vậy?” Mẹ Trần tò mò hỏi.

“Dạ.” Trần Ngư nghe lời đứng lên, nhảy nhót chạy lêntrênlầu.

Mọi ngườiđangnóichuyện trong phòng khách,trênlầu hai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tứcthìthị trưởng Trần cảm thấy đỡ đau ngực hẳn, tán dương nhìn thoáng qua con trai-rất nhanh trí đó.

Lâu Minh quay đầu nhìn Trần Dương, tầm mắt của Trần Dương vừa đối diện với Lâu Minhthìtự giácanhngồi thẳng sống lưng, tự nhiên hồi hộp hẳn lên.

“Thi Thi à, con … theo đuổi Lâu Minh trước à?” Mẹ Trần cảm thấykhôngđáng tin, congáinhà mìnhrõràng còn ngây thơ lắm mà.

Trần Dương nhíu mày lại.

Mặt Trần Dương đỏ lên, nghẹnmộtlúc mớinói“Đó là lúc trước, bây giờkhôngcòn nữa.” Từ giờ trởđi,anhquyết địnhkhônghâm mộ Lâu Minh nữa.

“Cháu với Thi Thi quen nhau từ lâu rồi ạ.” Lâu Minh cười trả lời.

“anhHai,anhlàm gì thế?” Trần Ngư khó hiểu nhìn Trần Dương.

“Mọi người sao lại kinh ngạc thế ạ?khôngphải là mọi ngườiđãnóivới con, cường hôn người khác nghĩa là sàm sỡ người khác rồi, là người đàn ông tốtthìphải phụ trách đối vớicôgáiđó.” Trần Ngưnói“Con nghĩ, bây giờ nam nữ bình đẳng, con cũng nên phụ trách đối vớianhBa.”

“Conđãnghĩ kĩ rồi, chờ con đủ hai mươi tuổisẽkết hôn vớianhBa, sau đó sinh mấy bảo bảo, cụ thể mấy đứa con còn chưa nghĩ kĩ nữa.” Trần Ngư đềuđãlên kế hoạch hết rồi.

Thị trưởng Trần và Trần Dương liếc nhau, cònkhôngphải sao? Mấyanhchàng lính trong quân độikhôngphải là đều thích mặc quân trang đến nhà người ta cầu hôn hay sao?

“Nếu bác Lâukhôngđồng ý, có phải làanhkhôngkết hôn với emkhông?” Trần Ngư đau lòngnói.

Chương 116: Phiên ngoại 2

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Phiên ngoại 2