Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: La Hạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: La Hạo


Rời khỏi Khán Sơn Điện, Lăng Cửu đi lại con đường mà hắn đã di chuyển khi đến đây. Không mất quá lâu để quay trở lại chỗ cổng đá được điêu khắc long phượng. Khi mới bước xuống vài bước, hắn bỗng sững lại, nhận ra một vấn đề rất quan trọng. Đó là hắn không biết đường đến Dược Phong.

“Tiểu tử, khôn hồn thì né Từ sư muội ra xa, chuyện của ngày hôm nay của ngươi với nàng ấy ta đã nghe rõ, nể tình ngươi chỉ là thằng nhà quê mới bước vào ngoại môn nên hôm nay sẽ chỉ cảnh báo nhẹ. Nếu có lần sau ngươi biết tay ta, nghe rõ chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cùng lão già kia hàn huyên một hồi, Lăng Cửu cũng đã như mong ước, được trở thành đệ tử Dược Phong. Tuy nhiên, thân phận này cũng chỉ là tạm thời, để có thể chính thức trở thành đệ tử Dược Phong còn phải xem ý mấy trưởng lão bên đó đã.

Trông thấy hắn đắc tội La Hạo mà vẫn dám đứng ra nói chuyện với hắn thì chứng tỏ đây là một người không sợ hạng tiểu nhân kia. Xứng đáng lấy được thiện cảm lẫn tôn trọng của Lăng Cửu.

Và đương nhiên, sự tình nãy giờ gây ra ảnh hưởng cũng không nhỏ, chí ít đã có gần trăm đệ tử ở đây xem trò vui. Khi chứng kiến cảnh La Hạo rời đi để lại Lăng Cửu đứng ở đó, cả lũ mới chịu tản ra nơi khác, không thèm quan tâm c·h·ế·t sống của hắn.

“Ồ, nói như thế là ngươi còn không biết đường đi của Thiên Vân Môn?” Vương Phong hỏi với vẻ mặt khó tin.

Lời vừa dứt, ngay lập tức Vương Phong đã đưa cho Lăng Cửu một cuộn giấy. “Đây là? Lăng Cửu kinh ngạc nhìn những thứ trong cuộn giấy hay nói đúng hơn là tấm bản đồ này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

La Hạo nhíu mày, rồi buông tay Lăng Cửu ra, vẻ mặt đầy khinh miệt: “Ngươi không cần phải giải thích nhiều. Nhớ kỹ, đây là lần cuối ta nhắc nhở ngươi.”

Lăng Cửu không trách họ, và hắn cũng không có quyền trách. Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, nắm đấm chính là chân lý, hắn sức mạnh không bằng người thì chỉ có thể chịu sỉ nhục.

Lăng Cửu cố gắng chịu đựng cơn đau từ tay mình, ánh mắt lạnh lùng đối diện với La Hạo. “La sư huynh, ta và Từ sư tỷ chỉ gặp nhau trên đường, ngươi không cần phải lo lắng quá mức như vậy.”

“Quên mất không kịp hỏi vị trưởng lão kia. Bây giờ cũng đã rời đi rồi, không thể quay lại làm phiền nữa. Xem ra chỉ có thể đi hỏi các đệ tử khác,” Lăng Cửu vỗ trán, sau đó hắn quan sát xung quanh, rất nhanh đã chọn được mục tiêu.

Chương 22: La Hạo

La sư huynh, cũng chính là La Hạo nghe những lời này truyền vào trong tai mình, cảm giác vô cùng dễ chịu. Nhưng rồi sau đó hắn khoát tay, ý bảo đảm đệ tử kia ngậm miệng, ngay sau nhìn Lăng Cửu đứng ở trước mặt, hắn mỉm cười tiến lên.

Không trả lời câu hỏi của Lăng Cửu, mà La Hạo lại nắm chặt tay hắn. Theo sau là một cảm giác đau đớn truyền ra khắp cánh tay Lăng Cửu, hắn muốn phản kháng nhưng đáng tiếc sức mạnh quá yếu kém khi so với La Hạo. Trong giờ khắc này, vẻ tươi cười trên gương mặt La Hạo đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt như băng lạnh, hắn trầm giọng nói.

“Gặp qua ngươi Lăng sư đệ, đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đi. Tuy ngươi không biết ta, nhưng ta là có một sự hiểu rõ về ngươi đấy,” La Hạo miệng nói trong khi đưa tay ra.

Đang định lại gần, bỗng một tiếng nói vang lên từ đằng xa khiến Lăng Cửu dừng lại. “Này, tên tiểu tử đằng kia, ngươi có phải kẻ mới thăng từ tạp dịch lên ngoại môn không?”

Lắc lắc đầu, vốn định tiến lên phía trước thì một tiếng hỏi han ân cần vang lại ở phía xa. “Sư đệ, ngươi có sao không?”

“Vẫn là sức mạnh của ta quá yếu nên mới bị người ta bắt nạt như vậy,” Lăng Cửu thở dài, hắn nhìn vào cánh tay vẫn còn đau đớn của mình, lại nghĩ đến sự bất lực của hắn khi chứng kiến cảnh Lăng Gia Thôn bị tàn sát không còn một mống mà hắn lại chẳng thể làm gì.

Xem La Hạo đang đến gần với vẻ tươi cười trên mặt, sắc mặt của Lăng Cửu cũng trầm lại, hắn đương nhiên không cho rằng kẻ này đến với thiện ý, ngược lại đây có thể là phiền phức lớn nhất hắn gặp phải khi vào tông đến giờ.

“Đúng thế, đúng thế, tên này thật to gan. Vậy mà dám đắc tội với La thiếu gia. Nhất định phải cho hắn một trận, rồi sau đó ném ra khỏi ngoại môn.” Đám thanh niên phía sau phụ họa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cười xong, Vương Phong kia vỗ vai Lăng Cửu mỉm cười nói: “Được rồi sư đệ, nhìn bộ dáng của ngươi chắc hẳn vừa mới chọn núi xong, nói đi, có thể chúng ta sẽ là hàng xóm đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở phía dưới, một thanh niên với mái tóc dài, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo lẫn tự mãn đang đi lên đây, sau lưng hắn theo thứ tự là năm thanh niên khác, đặc điểm chung của những người này đều mang gương mặt nịnh nọt.

Đây là tiếng nói của một người nam, nghe rất trẻ trung, nhưng trong cảm nhận của Lăng Cửu, ở âm thanh này còn xen lẫn sự coi thường. Nhíu đôi lông mày, Lăng Cửu quay người nhìn về phía âm thanh kia phát ra.

Nghe Vương Phong nói vậy, Lăng Cửu ngay lập tức xoa đầu, hắn xấu hổ kể lại vấn đề mình đang gặp phải, có thay đổi một chút nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

“Tiểu tử, ngươi có vẻ đang nhận sai thân phận của mình thì phải. Một đệ tử tạp dịch như ngươi không những vụng trộm chạy vào tông, hơn nữa còn ăn nói thiếu tôn trọng với La sư huynh như vậy, thật đáng chém!” Một thanh niên đứng sau tên thanh niên họ La kia lớn giọng quát.

Quay đầu nhìn lại, Lăng Cửu ngạc nhiên khi thấy thanh niên cao lớn ban nãy đang tiến về phía hắn, vừa đi vừa hỏi han. “Ta không sao, cảm ơn sư huynh đã quan tâm,” Lăng Cửu trả lời, trong giọng xen lẫn sự cảm kích.

Lăng Cửu cũng đưa tay, miệng cười nhưng bên trong không cười đáp: “Ồ, vậy thì thật vinh hạnh cho ta, cảm ơn La sư huynh đã để tâm, lần này ngươi đến tìm ta chắc hẳn không để nói mấy câu này chứ nhỉ.”

“Không! Tuyệt đối không thể để việc này xảy ra thêm lần nào nữa,” Lăng Cửu nắm chặt tay, chặt đến mức mà mấy cái móng tay đâm sâu vào da thịt, làm cho máu tươi khẽ chảy ra.

Còn Lăng Cửu mặc dù không thấy chỗ nào hài hước, nhưng hắn vẫn miễng cưỡng nặn ra một nụ cười, phối hợp với Vương Phong, cười toáng lên.

“Vị sư huynh này, là ngươi vừa gọi ta?” Lăng Cửu nói, trong âm thanh cũng mang mấy phần bất thiện. Nếu họ đã cố ý gây sự, thì đương nhiên Lăng Cửu cũng sẽ không hèn mọn cầu xin.

Lăng của gật đầu, xấu hổ nói: “Đúng vậy sư huynh, ta vừa mới nhập môn, hơn nữa...“ chưa kịp để Lăng Cửu nói xong, Vương Phong đã ngăn lại, nói: “Được rồi ta đã hiểu, ngươi cầm lấy thứ này đi.”

Đây là uy h·i·ế·p, trắng trợn uy h·i·ế·p. Tuy nhiên vào lúc này Lăng Cửu lại chẳng thể làm gì, hắn không có đủ sức để vùng vẫy khỏi La Hạo.

End chương 22

“Ta là Vương Phong. Đệ tử ngoại môn của Vân phong. Ban nãy ta đã thấy hết mọi chuyện rồi, có thể nói ngươi giỏi lắm, vậy mà không sợ tên tiểu nhân La Hạo kia, ha ha,” nói đến đây Vương Phong phình cười.

Nói xong, La Hạo quay lưng bước đi, đám đệ tử theo sau hắn cũng nhanh chóng theo bước, để lại Lăng Cửu đứng đó, tay vẫn còn đau nhức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: La Hạo