Vọng Cửu Ngạn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Ngoại Môn (3)
Nhưng Lăng Cửu cũng đành chịu, hắn cũng không thể thay y phục ngay ở chỗ này. “Nếu biết sẽ thành như vậy thì lúc ở điện đường ta đã thay luôn rồi,” Lăng Cửu nghĩ, trong lòng tràn đầy phiền muộn.
Ở phía trên cùng những bậc thang này còn có một cái cổng đá lớn, điêu khắc long phượng tỉ mỉ. Đứng nhìn một hồi và thầm cảm thán sự huy hoàng của tông môn tu tiên, Lăng Cửu cử động đôi chân, bắt đầu bước lên.
Những âm thanh bàn tán kéo dài một lúc rồi dần lắng xuống. Mặc dù sự kiện đệ tử tạp dịch thăng cấp lên ngoại môn rất hiếm, nhưng cũng chẳng phải việc to tát gì, nên đám người sau khi bàn luận xong đều mặc kệ Lăng Cửu, ai làm việc nấy.
Nói xong, Lăng Cửu ngẩng đầu lên, thấy gương mặt đầy nếp nhăn của vị trưởng lão. Không biết từ bao giờ, lão đã rời khỏi chỗ ngồi và đến trước mặt Lăng Cửu, dùng đôi mắt đánh giá hắn.
Không mất quá lâu để hắn đến đỉnh. Từ sau khi trở thành tu sĩ Thông Khí Kỳ, tố chất thân thể của hắn đã được cải thiện rõ rệt, minh chứng tốt nhất là leo nhiều bậc như thế mà vẫn không cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù trong quá trình di chuyển cũng không quá thoải mái bởi những lời bàn luận vây quanh cái y phục đệ tử tạp dịch hắn đang mặc.
END chương 21
“Sự khác biệt trên người ta?” Lăng Cửu hỏi lại, trong lòng cảm thấy bất an. Những ký ức về Lăng Tử Thần đương nhiên sẽ không bị phát hiện. Nhưng những thứ trong biển tinh thần, đặc biệt là cái cửa thần bí kia thì có khả năng.
“Đúng vậy thưa trưởng lão, ta đã thành công mở biển tinh thần khi mới chỉ là người phàm, hơn nữa cũng nhờ việc này mới giúp ta Thông Khí thành công,” nhẹ giọng kể lại, và đương nhiên Lăng Cửu sẽ chỉ nói một nửa sự thật thôi, còn nửa còn lại khéo léo bịa ra là được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị hành động của lão già làm cho ngây người, nhưng khi nghe tiếng hỏi, Lăng Cửu vẫn thật thà cúi đầu nói: “Đúng vậy thưa Trưởng Lão, đệ tử là Lăng Cửu. Mấy ngày trước đã cảm ứng ra luồng linh khí thứ nhất, bước vào Thông Khí Kỳ. Sáng nay nhận lấy thân phận đệ tử ngoại môn, nhưng vẫn chưa đăng ký ngọn núi mình muốn ở nên mới đến đây.”
Thế là, cố gắng không nhìn những món đồ ở trên các sạp hàng, Lăng Cửu nhanh chóng đi đến Khán Sơn Điện.
“Đúng là ở đâu thì có tiền mới là thoải mái nhất, ngay cả trong tông môn tu tiên,” Lăng Cửu chua chát nói thầm.
“Được rồi, kế đến ngươi chỉ cần đi đến Khán Sơn Điện ở phía đỉnh Chủ Phong, hoàn tất việc chọn nơi tu hành là được. Nếu không có việc gì nữa thì ta đi đây,” Từ Ngọc Lam nói.
Từ Ngọc Lam gật đầu, thái độ đã có mấy phần lãnh đạm hơn khi trước. Ban nãy nhìn thái độ của Lăng Cửu, nàng đã biết hắn sẽ không chọn Linh Phong. Nếu đã như vậy thì cả hai sau này sẽ thuộc trận thế đối lập, mặc dù không thuộc kiểu một mất một còn nhưng cũng sẽ không thể hài hòa được.
Lão ngồi dậy tại chỗ, nhìn người vừa đánh thức mình. Khi thấy bộ dạng của Lăng Cửu, đặc biệt là bộ y phục tạp dịch, lão cũng hơi kinh ngạc, nói: “Ngươi là đệ tử tạp dịch mới lên cấp hả?”
Nghe Lăng Cửu trả lời, lão ta liền cười ha hả: “Ha ha ha, không ngờ tên nhóc ngươi cũng biết nịnh bợ cơ đấy. Thôi không đùa ngươi nữa, ban nãy cũng là do lão phu tò mò về sự khác biệt trên người ngươi thôi.”
Khán Sơn Điện là một tòa nhà lớn, được xây dựng bằng đá cẩm thạch, mái ngói đỏ, nổi bật giữa cảnh quan xung quanh. Trước cửa điện có hai pho tượng hổ trắng lớn, trông rất sống động, uy nghi.
“Không có việc gì nữa rồi, cảm ơn sư tỷ đã dẫn dắt ta đến tận đây,” Lăng Cửu trả lời, thái độ chân thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 21: Ngoại Môn (3) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chứng kiến Từ Ngọc Lam nhảy lên lưng hạc rồi nhanh chóng rời đi khỏi tầm mắt, Lăng Cửu lúc bấy giờ mới thở nhẹ một hơi. Nhìn dáng vẻ của vị Từ sư tỷ kia, chắc nàng cũng không để bụng chuyện hắn không chọn Linh Phong, nhưng sau này không dễ gặp mặt nhau rồi.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của Lăng Cửu không khỏi co giật. Hắn tiến lên mấy bước, định gọi tỉnh vị trưởng lão này. Nhưng khi tiếng bước chân của Lăng Cửu vang lên, lão già vẫn còn đang ngủ say kia đột nhiên tỉnh lại.
Khi đi tiếp một đoạn, Lăng Cửu trông thấy hai bên đường mọc ra rất nhiều sạp hàng nằm dựa vào những dãy phòng ốc. Mặc dù Chủ Phong không cho phép đệ tử ngoại môn cư trú, nhưng cũng không cấm buôn bán giao dịch, chỉ cần giao một khoản phí nhỏ là đã có thể thuê một chỗ mở sạp hàng.
Biến cố quá bất ngờ, Lăng Cửu theo bản năng lùi lại mấy bước, tạo một khoảng cách với lão. Trông thấy vậy, lão già mới xụ mặt, nói: “Tiểu tử ngươi làm cái gì? Chả lẽ lão già ta trông đáng sợ lắm sao?”
“Lăng Cửu, ngươi có biết không? Ngộ tính của ngươi rất cao, nhưng đáng tiếc linh căn quá...” nói đến đây lão ta thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên bộ bàn ghế đó, một lão già với mái tóc hoa râm đang nằm dài, mặc một bộ y phục hết sức đơn giản với màu vàng là chủ đạo cùng những họa tiết nhạt màu. Lúc này, lão đang ngủ rất say.
Không phải vì hắn nhìn trúng sắc đẹp của nàng ta, chẳng qua Lăng Cửu không muốn vừa mới vào tông đã đắc tội với những đệ tử đi trước.
Không biết trả lời làm sao để không gây mất lòng vị trưởng lão, Lăng Cửu đành cúi đầu nói: “Không phải vậy, chẳng qua do trưởng lão thần thông quảng đại, đến gần đệ tử quá đột ngột nên mới như vậy.”
Tuy nhiên, suy nghĩ trong lòng vô vàn, nhưng bề ngoài hắn vẫn lộ vẻ không biết gì cả. “Không cần lo lắng, lão phu sẽ không làm khó ngươi đâu. Thứ đặc biệt ta nhắc đến là biển tinh thần của ngươi, ta cảm thấy nó đã khá vững chắc rồi. Ắt hẳn ngươi đã có thể mở ra biển tinh thần ngay khi chỉ là một người phàm đi?”
Nơi hắn muốn đến bây giờ là Khán Sơn Điện. Theo như vị trí ghi chép trong ngọc giản, nó nằm ở phía Đông Nam của Chủ Phong. Thế là, dựa theo vị trí trong ngọc giản, Lăng Cửu quay người về phía Đông Nam rồi chậm bước.
Ngay phía trên giữa lối vào treo một cái bảng to, ghi những chữ rồng bay phượng múa “Khán Sơn Điện.”
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh của Chủ Phong, lọt vào tầm mắt là một đại điện khổng lồ nằm chính giữa núi. Xung quanh đại điện này là đủ loại kiến trúc với nhiều hình dáng khác nhau.
Cũng vì lý do này, trên đường đi trở nên rất náo nhiệt, vô số đệ tử nối đuôi nhau đi qua đi lại, âm thanh cò kè mặc cả vang lên liên tục bên tai hắn. Tuy cũng muốn mua sắm chút gì đó, nhưng khi Lăng Cửu nghĩ đến mấy khối linh thạch ít ỏi trong túi thì mới thầm xót xa.
Lão ta hỏi dò, nhưng trong giọng nói tràn đầy sự chắc chắn. Biết không thể giấu giếm việc này, hơn nữa nếu tiếp tục giả vờ có thể khiến trưởng lão tức giận, Lăng Cửu suy đi nghĩ lại rồi mới gật đầu xác nhận.
“Dù sao cũng chỉ là làm nhiệm vụ, không lôi kéo được ta thì cũng không có mất mát gì,” Lăng Cửu thầm nghĩ, lắc đầu. Sau đó, hắn quay người, nhìn về phía trước, nơi có những bậc thang kéo dài đến đỉnh núi, độ rộng rất lớn, vài chục đệ tử cùng đi trên một bậc cũng không có vấn đề gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.