Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 72: Người tình là Sai Nhĩ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Người tình là Sai Nhĩ


“Haizz, rốt cuộccôtới rồi.”

Sai Nhĩ vẫn lắc đầu, “Yên tâmđi, tôikhôngsao. Hơn nữa, đại nhân rất hài lòng về trình độ chấp hành nhiệm vụ này của tôi.”

Lý Manh Manh,khôngphải là chị dâu hờ của Tô Tầm sao? Tìmcôlàm gì.

Hôm nay, tâm trạng Tô Tầm rất tốt. Khi tắmanhcòn mời Nguyễn Kiều Kiều tắm uyên ương,côvốn muốn làm eomộtchút, nhưng chịukhôngnổi cái đuôi kia cứ ôm eocô, thứ mềm mại quét qua quét lại,mộttrận rùng mình từ xương cụt thẳng lên, toàn thâncôđều tê dại. Cho nêncôrấtkhôngcó tiết tháo gật đầu.

“Xin chào, tôi tên Lý Tuyển.”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều nhìn Lý Manh Manh trắng trẻo xinh đẹp, lại nhìn nước da bánh mật của mình, thựcsựkhôngthể so sánh.

Tuy thành Nhân Loại bên này phát triển, nhưng vẫn lạc hậu hơn thế giới trước đâymộtquãng. Nơi Lý Manh Manh hẹncôlà trung tâm thương mại lần trước.

Nguyễn Kiều Kiều cười lạnh rời phòng.

mộtcâu thôi, vẫn là Tô Tầm bày kế. Cái tên này ở phía sauthậtâmhiểm,đitới đâu đều g·i·ế·t vợ bé của Tô Minh cũng thôiđi, ngay cả vợ cả cònkhôngbuông tha, tặngmộtthanh niên trai tráng, chohắnđội nón xanh mướt mới chịu.

Tô Tầm nhìn con vịt xấu xí nổitrênmặt nước, kiềm chế cơn xúc động ném nó ra ngoài, “khôngđángyêu.”

Nguyễn Kiều Kiều chơi bong bóngtrêntay, nghĩmộtchút, lấy mấy con vịt tiến vào bồn tắm.

Sau khihắnrờiđi, Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng còn tâm trạng mua sắm nữa,côcầm mấy món mới chọn xong chuẩn bịđi.

“...”

Chuột Đệ và Tiểu Manh cũng ra ngoài hẹn hò. Chẳng biết từ lúc nào hai ngườiđãlăn lộn với nhau.

Đây xem như được đại gia bao nuôi ư?

Khi Nguyễn Kiều Kiều đến, Lý Manh Manhđãtới, cầmmộtly thức uốngtrêntay, chống cây dùnhỏmàu hồng.

Nguyễn Kiều Kiều bópmộtcon, “Ngày trước phòng tôi đều bày nó. Cạp cạp cạp, có phải rất đángyêukhông?”

“thìlà dáng dấp đó.” Dừngmộtchút, Tô Tầmnóithêm: “khôngđẹp bằng tôi.”

Nếucôcòn dám mua nội y kỳ lạ nữa,khôngchừng khỏi bước xuống giường mất.

Hằng ngày Tô Tầm chẳng làm chuyện gì hết, cứ ở phòng sách xem sách, đánh cờ, thỉnh thoảng tiếp mấy chiêu với Cẩu Bất Lý tại phòng tập thể d·ụ·c.

Có điều tuy Tô Tầmnóivậy, songkhôngtiếp tục ném vịt của Nguyễn Kiều Kiều nữa.anhnhắm mắt lại, lộ vẻ hưởng thụ.

Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều muốn từ chối, nhưng chịukhôngnổicôấy cứ gọicôhết cú điện thoại quấy rầy này tới cú khác, cuối cùng đànhđixin phép Tô Tầm.

“...”

Trong lúccôlên lầu tìm Lý Manh Manh,côpháthiệnmộtngười đàn ông cường trángđangđứng bên cạnhcôấy, mà người đàn ông này lạikhôngphải Sai Nhĩ.

A …ssig[1]! Thanh niên trai tráng,côtới đây.

thậtra bây giờ nhìn thế giới bên nàykhôngcó gìkhôngtốt cả, chỉ ô nhiễm nghiêm trọngmộttí, còn những thứ khác đều tốt.

Khicôxách đồđiqua, Lý Manh Manh cầm taycô, nhiệt tình giới thiệu: “anhhọ ơi, đây làcôMèo – bạn em mới quen.côMèo, đây làanhhọ tôi...”

“...”

“Trả lời câu hỏi của tôiđã. Từ lúc nàoanhđổi tên thành cục cưng.”

“Mẹ, cómộtngười tên Lý Manh Manh, bảo là người quen của mẹ.”

Đương nhiên trước khiđiphảinóivới Lý Manh Manhmộttiếng rồi.

“Ghét ghê, em luôn thích bộ dạng thànhthậtnày củaanh.”

côsững sờ, tìm kiếm Sai Nhĩ xung quanh, lúc này Lý Manh Manh trông thấycô, lập tức ra sức vẫy tay vớicô, “côMèo, ở đây! Tôi ở đây này!”

Sai Nhĩ lắc đầu, “côấykhôngbiết, nhưng chỉ xem tôi là đồ chơi thôi, lai lịch của đồ chơi quan trọng à.khôngsao đâu, đúng rồi, saocôvàcôấy quen nhau vậy?”

Phòng của Tô Tầm cómộtbồn tắm rất to, trước đây khi họ còn ở ngoài cũng chưa từng hưởng thụ qua như thế. Đừngnóitắm, ngay cả tắm đều rất xa xỉ, thỉnh thoảng buông thả tí chính là tắm sông giữa thiên nhiên.

“Manh Manh đẹp, mặc gì cũng đẹp hết.”

“...”

“Đại nhân, thái tử có dáng dấp thế nào?”

Cuộc sống ở thành Nhân Loại trải qua vô cùng an ổn. Căn biệt thựnhỏnày rất bíẩn, hơn nữa có an ninh bảo mật của tiến sĩ Gấu, nên cũngkhôngcần lo Tô tướng quân tới g·i·ế·t.

Cục cưng! Gọi buồn nôn như thế, Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu lên muốn nhìn thử cục cưng này là người phương nào. Đợi đến khi người ấy tới gần, giọngcônghẹn nơi cổ họng.

“côLý ơi,côdạo trướcđi, tôiđixem thời trang trẻ emđã.”

"..." Có gì khác nhau? Nguyễn Kiều Kiều che trán, “anhbiếtcôấy là aikhông?anhcòn dám l*m t*nh nhân củacôấy,anhkhôngsợ Tô Minh...khôngđúng, Tô Minh ngoắc rồi,anhkhôngsợ Tô tướng quân sao?”

“Tuykhôngbiết Tô Tầm saianhlàm gì, nhưng lợi dụng tình cảm của phụ nữ hèn hạ lắm.”

“Nhưng lần trước tôi mua nhiều lắm rồi.”

Lúcđidạo, Nguyễn Kiều Kiều tiện tay mua cho Tiểu Bạch hai bộ.

[1]Nguyên văn là 阿西吧 – là xuất xứ từmộtcâu chửi cửa miệng trong tiếng Hàn 아…씩, mà khi xem phim Hàn Quốc ta có thể nghe thấy họ phátâmlà “A…Ssig”! Nó tương tự như ý nghĩa của "Tôiđi", làmộttuyên bố thểhiệnsựngạc nhiên, sốc, tức giận, v.v. đối vớimộtsựkiện hoặcmộtcái gì đó,mộtthuật ngữ để phát tiết cảm xúc.

Mặt Sai Nhĩ hơi đỏ bừng, “côMèo,côcũng tới à?”

cônhịnkhôngđược ngẩng đầu lên.

Nguyễn Kiều Kiều kể việc khi Tô Tầm dẫncôđimua sắm chạm mặt Lý Manh Manh, cuối cùngcôthành khẩn căn dặn Sai Nhĩ.

Mặc dù đuôi đángyêuthật, nhưng rụng lông đó, còn rụng nhiều hơncôrụng tóc nữa.

“Tôi đâu có lợi dụng. Bọn tôi cần lẫn nhau, ở đâu ra lợi dụng chứ.”

“A, ngay cả tên đàng hoàng cũngkhôngcó. Đúng là đáng thương!đithôi cục cưng, chúng tađidạo phốđi.”

Đồng thời, người đàn ông này còn là người quen nữa.

Giống như Tô Tầmnóivậy, dáng vẻ thái tửkhôngđẹp bằng Tô Tầm. Nhưngnóimộtcách công bằng, thái tử cũng làmộtanhchàng đẹp trai hiếm có, hơn nữa ánh mắt trong veo, chẳng giống kiểu tổng tài bá đạo cool ngầu như tưởng tượng, trái lại khóe miệng cười mỉm, dịu dàng như gió xuân phất vào mặt.

“Tôiđixuống đây.”

“Lý Manh Manh có biết thân phận củaanhkhông?”

“anhta bảoanhdụ dỗ phụ nữthìanhđidụ dỗ phụ nữ,anhcũngkhôngcó tiết tháo lắm rồi.”

Nguyễn Kiều Kiều hơi hiếu kỳ, nam chính của thế giới này rốt cuộc có dáng vẻ ra sao. Là tà mị cuồng luyến, hay dịu dàng ấm áp?

Quỷ mới mua ấy.

Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, ánh mắt rơitrênđầu bị mấtmộtcái tai củahắn,côhít sâumộthơi.

Ngược lại Tô Tầmkhôngcó ý kiến, sau khi báo về sớm chútthìđưacômộttấm thẻ.

Chẳng qua quảthậtdáng vẻ Tô Tầm rất đẹp. Ưm... nước sượt qua mặtcô.

anhở nhà hoàn toàn là bộ dạng người thú, cái đuôi xù quét qua lại, điều này làm Nguyễn Kiều Kiều dọn dẹp nhà cửa cực kỳ rối rắm.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn bàn tay thon dài trắng trẻo trước mặt, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.

Tô Tầm rất bất mãn với sinh vật bên ngoài xâm nhập, nhặtmộtcon lên ném ra ngoài, “Làm gì vậy?”

Hành động này củacôấy, Nguyễn Kiều Kiều thựcsựkhôngqua cũngkhôngđược.

“...” Cái tên này đúng là luôn tự kỷ mà.

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Cứ như vậyđi.anhcònkhôngtrở về? Nếu Lý Manh Manh pháthiệnanhkhôngở đó,sẽkhôngnghi ngờ à?”

Nguyễn Kiều Kiều tựa vào lồng ngựcanh, chơi con vịt cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

“Ờ...” Nguyễn Kiều Kiều dừngmộtchút, xoay đầu đối diện với tầm mắt của cục cưng,mộtlát sau mới lên tiếng: “Tôi, tôi làcôMèo.”

Do đó, cái nhà to đùng ngày thường chỉ có Nguyễn Kiều Kiều và Tô Tầm, còn có Cẩu Bất Lýđangnghiên cứu an ninh và Tiểu Manh thích nấu nướng.

Hình như thành phố này cũng chỉ có mỗi trung tâm thương mại ấy là có thể hẹn gặp.

Vẻ mặt Nguyễn Kiều Kiềuđãkhôngthể dùng nổi từ gì để hình dung.

“Sai Nhĩ,anhcó thểnóicho tôi biết từ lúc nàoanhđãđổi tên thành cục cưngkhông?”

“Tiền. Thích cái nàothìtự mình mua.”

Đợiđã,anhhọ của Lý Manh Manh,khôngphải thái tử trong truyền thuyết sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đây là...”

Lần trước lúc mua đồ lót, Nguyễn Kiều Kiều chợt có hứng thú muamộtbộ nội y mèo,khôngngờ Tô Tầm chơimộtlần liền thích, quấn quítcôkhôngdứt.

“Đúng rồi, đây là cục cưng của tôi. Cục cưng! Đây là bạn em mới quen đó, a,côtên gì?”

Sai Nhĩ lắc đầu, “anhtakhôngbảo tôiđidụ dỗ phụ nữ. Làcôấy chủ động dụ dỗ tôi mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu đặt ở thời đại của Nguyễn Kiều Kiều, Lý Manh Manh tuyệt đối là lục trà biểu. Trong điện thoạicôấy luôn miệngnóiđidạo phố dẫn theo đàn ông cái gì, dẫn theo đàn ông hay mang theo cục nợ được chưa? Do đó Nguyễn Kiều Kiều thiện ý từ chối d*c v*ng muốnđitheo của Tô Tầm, lẻ loiđimộtmình.khôngngờcôgiữ lời, lại pháthiệnLý Manh Manh nghênh ngang dẫn đàn ông theo.

Vừanóithế, Sai Nhi mới rời khỏi khu thời trang trẻ em.

Thấy Sai Nhĩ nghiêm trangnóithế, Nguyễn Kiều Kiều thựcsựkhôngcòn sứcnóitiếp, rốt cuộccôkhoát khoát tay bỏ qua.

Trong lúc vô tình Nguyễn Kiều Kiều lại gặp được kẻ nắm giữ bàn tay vàng lớn nhất của quyển sách —— thái tử điện hạ.

Hèn gì Tô Tầmnóingười tình của Lý Manh Manh là Tô Tầm tìm cho,côlàm sao cũngkhôngnghĩ tới đó là Sai Nhĩ. Sai Nhĩkhôngphải tay chân của Tô Tầm ư, từ bao giờ cũng kiêm luôn chức ‘Ngưu Lang’ rồi!

côcực kỳ hối hận khi quyết địnhđidạo phố với Lý Manh Manh. Dạo cái gì chứ! Cònkhôngbằng ở nhà nhặt lông của Tô Tầm.

Nguyễn Kiều Kiều tặc lưỡi, sau đó s* s**ng cơ ngực của Tô Tầm, cọ cọ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đợiđã, tôi cònmộtngười nữa. A... ở đây, mau tới đây, cục cưng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hiệngiờ Cẩu Bất Lý vẫn chưa thu được lỗ tai và cái đuôi vào, vì an toàn nên thôiđi.

“Ơ, bộ này đẹp quá. Cục cưng,anhcảm thấy thế nào?”

Người nổi tiếng đó, hoàng tử của thành Nhân Loại mà, còn là nam chính của quyển sách nữa cơ!

Sai Nhĩ nghiêm mặtnói: “Là phân phó của đại nhân ạ.”

côphải quỳ xuống điên cuồng l**m đầu ngón tay củahắn, hayđixin chữ ký rồi đem bán lấy tiền!

Gần đây, tiến sĩ Gấu còn dạy Cẩu Bất Lý an ninh bảo mật. Vì ôngnóirằng chịukhôngnổi hormone cứ phiêu lãng khắp biệt thư, ông cần yên tĩnhmộtmình.

Tuy nhiên, từng thấy Thú vươngmộtgiây trước vẻ mặt còn ôn hòa, giây tiếp theođãphất tay g·i·ế·t chóc,côkhôngtrông mặt mà bắt hình dong nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm nay, lúc Nguyễn Kiều Kiềuđangnhàm chán, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cẩu Bất Lý gọi vào.

“Màu trắng đẹp hơn.”

Chương 72: Người tình là Sai Nhĩ

Cẩu Bất Lý lớn lên rất nhanh, ngày ấy cũng mua quần áo rồi. Nhưng cơn thèm mua sắm của phụ nữ quảthậtđiên cuồng, biết rấtrõquần áo của Cẩu Bất Lý tốt nhất đừng mua quá nhiều vì trẻ con lớn nhanh, songcôvẫn hăng hái mua mua mua.

thậtra cũng chẳng có gì, Lý Manh Manhđangbuồn chán, muốn ra ngoài dạo phố thôi.

“A, thời trang trẻ em. Đúng rồi, nghenóicôđãcó con trai, bữa nào dẫn ra xem.”

Trong khicôđangrối rắm giữa màu trắng hay màu tím,mộtgiọngnóitrong trẻo vang lên sau lưng.

“côLý,côđãtới. Vào thôi, vào thôi.”

“khôngsao.” Tô Tầm ho khanmộttiếng, mặt thoáng đỏ bừng, “Lần trước trang phục mèo đó của em có thể mua thêm mấy bộ nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Người tình là Sai Nhĩ