Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71: Thỏa thuận của hai cha con
“... Biết rồi, mau ănđi.”
Nguyễn Kiều Kiều theo Tô Tầm liên tục ăn mấy hàng quán, pháthiệnxiên nướng chỉ là đem thịtđinướng đơn giản,khôngcho thêm gia vị.
Tô Tầm đè tay lái, “Muốn trở về ăn tiếpkhông?”
Lúc đó, sau khi Tô Tầmnóira câu mưu phản kia, Tô tướng quân khác với bình thường bắt đầu cười haha. Mắt ông ta lóe sáng, tràn đầy khát vọng quyền thế.
Tô Tầm lại dẫncôđimấy quán. Nhìn kỹ, con đường này thựcsựcó chút giống phố ăn vặt, buôn bán rất đông đúc, nhưng khó ăn tí.
Nhưng vấn đề là, nam chính trong sách là thái tử, thái tửsẽthắng và Tô Tầmsẽchết.
Nguyễn Kiều Kiều bịanhkéođi, xoay đầu lạikhôngquên nhìncôgáinhà giàu có vẻ ngoài loli kia và người thú tộc c·h·ó bên cạnhcôgái, hai người đứng chungmộtchỗ thựcsựxứng đôi lắm.
Tô Tầmđãquá quen với chuyện này.
Thành Nhân loại có rất nhiều thứ giống với thế giới kia, điều này làm Nguyễn Kiều Kiều cho rằng, kẹo bông gòn trắng trắng to to kia cũng tương tự vậy. Song, trông chúng có hình dạng như nhau, mà ăn lại có vị đắng, nếm kỹ còn có thể nếm được mùi bùn đất.
“Hơi khó ăn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhcực kỳ tức giận.
Tô Tầm hútmộtngụm mì sợi, vẻ mặt thoáng uất ức.
Chương 71: Thỏa thuận của hai cha con
Nguyễn Kiều Kiều ngậm miệng lại.
“Chỉ là món đồ chơi.”
trênxe trầm mặcmộthồi, rất lâu mới nghe Tô Tầm cười haha.
Tô Tầm ăn nhiều xiên nướng tới thế, cuối cùng vẫn ăn thêmmộttô mìthậtto. Có điềuanhdùng đũakhôngquen lắm, rất nhiều lần sợi mì đều trượt khỏi đũa.
“anhmuốn ăn mìkhông?”
“Như nhau thôi.”
“Bánh nướng cũng ngon nữa.”
khôngdám nhìn thẳng nữa, mắt gấu của ông bị chọc mù mất.
trênđường trở về, Nguyễn Kiều Kiều luôn lo lắng đề phòng. Đợi lâu như vậy, câu chuyện hình như rốt cuộcđivào quỹ đạo.
Những người bán thú này đều rất đẹp, quần áo bảnh bao, đứng cạnh thiếu nữ xinh đẹp nhà giàuthìhệt như người giúp việc và chủ nhân.
Nguyễn Kiều Kiều khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hơi do dự.
Người thú mới sinh ra bị trộm đemđibán, sau đó được nuôi lớn nhưmộtcon mèo hay c·h·ó, trở thành đồ chơi của con trai hay congáimình.
Lúc rối rắm, Nguyễn Kiều Kiều đói bụng.côôm bụng, nhìn Tô Tầmmộtcách đáng thương, “Đại nhân ơi, tôi đói.”
“...” Hứ!côxem nhưanhđangkhencôđi.
“Từ từ nào.”
mộtâmthanh lanh lảnh, làm chấn động Nguyễn Kiều Kiều.
“Sao cũng được.”
Nguyễn Kiều Kiều thở dài, “Đương nhiên do tôi xinh đẹp, dáng người cực phẩm. Quan trọng nhất có lẽ do tôi làcôgáiduy nhấttrênthế giới này lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, tối còn có thể cùng nhau lăn lên giường.”
Tô Tầm nhếch môi cười, “Nhớ làm nhân thịt nhé.”
Tô Tầm trước giờ luôn tôn trọng thức ăn, dù là xiên nướng khó ăn,anhcũng chịu đựng ăn cho hết, chứ đừngnóitô mì có mùi vịkhôngtệ này.
“Miêu Nương, hôm nay tôi pháthiện, em chẳng biết xấu hổ.”
Tô Tầm cầm tay lái, “khôngphải em từngnóivới tôi nguyện vọng của em à? Tôi chợt pháthiệnphải đứng ở vị trí cao nhất mới có thể thựchiệnđược nguyện vọng ấy.”
trênthế giới này,khôngphải ai đều có thể làm được như Tô Tầm. Mặc kệ là thứ gì trước mặt,anhvẫn có thể ăn uống say mê.
Rất ít dùng, đâu phảikhôngbiết dùng chứ được chưa?
hiệntượng này hơn nữa còn làhiệntượng phổ biến,đitheo rất nhiều người chơi ở phố ăn vặt toàn là người thú.
“Được được được, maisẽăn bánh nướng.”
Lời này hình nhưkhôngphảikhôngcó đạo lý, có điều có vấn đề rồi. Tạo phản, trong nguyên tác chính là thất bại.
“Hửm?”
“Đại nhân,anhchưa ngủ sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“...”
Có tiền bình thườngthìnuôi c·h·ó mèo, mà rất có tiềnthìnuôi người thú. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn món kháckhông?”
“Ăn no rồi, về nhà thôi.”
Sau đó, Tô Tầm giống như bị thuyết phục, dọc đường huýt sáo. Có trời mới biết thế giới này rốt cuộc như thế nào,mộtngười muốn rắp tâm làm chuyện xấu, còn biểuhiệnnhưkhôngcó chuyện gì xảy ra, thậm chí có chút vui vẻ.
Tô Tầm vẫn đứng ngay cửa nhà bếp ngắmcôbận rộn.
“Cho nên cũng khó trách người thúsẽphản kháng!”
Ban nãy ở chỗ Tô tướng quân, khí thế quá mạnh mẽ, bụngcôcũngđangđau, chỉ nhìn hai cha con xâu xé đánh nhau, đâu còn tâm trạng ăn nữa.
Song như Tô Tầmnói, người thú chỉ là món đồ chơi. Tên người thú C·h·ó kiakhôngbiết chọccôgáiloli nhà giàu thế nào,côấy tátmộtbạt tay.
Tô Tầm liên tục ăn như hổ đói, chẳng qua đôi đũa dùngkhôngquen lắm nên làm giảm mạnh tốc độ ăn củaanh.
“Tôi vẫn thích ăn bánh bao hơn.”
Lúc trở về, Tô Tầm mớinóicho Nguyễn Kiều Kiều biếtmộtviệc. Loài người thích nuôi thú cưng, nhà có tiền ở đây đều nuôimộtcon. Nhưng có tiền cũng chia ra có tiền bình thường và rất có tiền.
Uc ục ục ——
"không, sao tính là mưu phản được. Tao chỉ muốn tạo ra cuộc sống tốt hơn cho nhà họ Tô chúng ta thôi. Mày cũng biết, mấy năm nay loạn trong giặc ngoàikhôngngừng. Bên ngoài có tộc người thú uy h**p, bên trong thái tửkhôngtín nhiệm Tô gia chúng ta nữa.nóimộtcách nghiêm chỉnh,hắnchẳng còn tín nhiệm những lão thuộc hạ rồi. Nếuhắnkhôngtin tưởng chúng ta, chúng ta cũngkhôngcần thần phụchắncả đời. Thời đại của mình, phải tự mình bảo vệ.” Thấy Tô Tầmkhôngbị lay động, Tô tướng quân tiếp tụcnói: “Lẽ nào màykhôngkhát vọng sao? Cảm giác dướimộtngười,trênvạn người. Khi đó chỉ cần mày có quyền thế, cho dù mày là người bán thúthìthế nào? Bọn chúng biết sợ mày,sẽsùng bái mày, vì mày đứng ở vị trí kia.”
Tô Tầm này là con giun trong bụngcôsao,cônghĩ gìanhđều biết hết.
Do đó, Nguyễn Kiều Kiều ăn xongmộttô mì,anhchỉ mới ăn được phân nửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đại nhân à,anhcũng chẳng biết xấu hổ đó.”
Thành Nhân Loại hẳn có rất nhiều thứ ăn nhỉ? Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu sáng như sao, “Đại nhân, tôi muốn ăn kẹo bông gòn.”
Nguyễn Kiều Kiều hắng giọngmộtcái, “Đại nhân, đừngnóianhthựcsựquyết định đồng tâm hiệp lực với Tô tướng quân nha?”
Tô Tầm bật cười, gõ đầucômộtcái, “Nhưng tôi khuyên em thu lạisựđồng cảm của mìnhđi. Vì ngược đãi thú cưng người thúkhôngít, đồng thời thú cưng người thú g·i·ế·t chủ nhân cũng nhiều lắm.”
Cho dù là thế giới kia, mặt mũi đâu làm ra tiền. Đây là chân lý Nguyễn Kiều Kiều tổng kết được.
“Nhưng...”
Ánh mắt Tô Tầm sáng ngời, nghiêng người về trước há miệng ra.
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Tôikhôngbiết. Hoặcnóithế này, tôi đồng cảm với kẻ yếu.anhbiết đấy, phụ nữ thỉnh thoảngsẽcó chút thánh mẫu mà.”
Còn là mùi bùn đất bị ô nhiễm quá đáng kìa.
Việc nàycôphảinóisao với Tô Tầm đây? Rối rắm quá!
Cho dù ăn gì cũng tiêu hóakhôngnổi.
mộtmàn này, có chút xấu hổ.
nóixong,côcòn sâu kín thở dàimộtcái.
Nguyễn Kiều Kiều ăn được mấy miếng cũngkhôngthấy ngon,côđưa cho Tô Tầm,anhtập mãi thành quen cầm lấy ăn sạch.trênđườngđi, Nguyễn Kiều Kiều còn pháthiệnramộtchuyện kỳ quái.
“Hửm?” Tô Tầm ngẩng đầu, nhướng mày, “Emnóithử xem.”
Tâm trạnganhcũngkhôngtồi lắm,anhchưa từng khí phách như thế ở trước mặt Tô tướng quân, có thực lực chính là được tùy hứng.
anhhơi nóng giận, muốn phát cáu nhưng lại kiềm chế, đúng là đồ ngốc mà.
Tô Tầm ở bên cạnh gật đầu,khôngchút do dự trào phúngcô, “Vốn khó ăn mà.”
Tối thiểu, tiến sĩ Gấu nửa đêm tỉnh lạiđitìm nước uốngđãtổng kết được như thế, từ sau khi đại nhân bọn họyêuđương, mỗi việcanhlàm chuyện nào chuyện nấy đều não tàn.
Có điều tốc độ củaanhquá chậm, hơi cố dùng sức là sợi mì đứt ngay.
Xiên thịt nướngkhôngcó tiêu, ớt và gia vị khác, còn cái gì là thịt nướng nữa. Mặc dùnóilà giữ được mùi vị nguyên thủy của thịt, song bọn họ cũng đâunóivị nguyên thủy của thịt ở đây lại tanh như thế chứ.
“Đại nhân,anhquyết định tạo phản ư?”
Sau khicôtrở về, bèn nấu cho mìnhmộttô mì. Dì Heo ở thành Hắc Kim gửi chocôkhôngít ớt và tiêu,côbăm nátmộtít cho thêm mỡ động vật để làm gia vị đơn giản.
cônhìn qua, pháthiệnchuyện đáng sợ nhất là chung quanh chẳng có vẻ lúng túng nào hết, hình như đâyđãlà thói quen. Thậm chí nét mặt người bán thú ấykhôngnhìn ra có bất kỳsựphẫn nộ nào,hắnvẫn lộ vẻ trung hậu, hoặc phảinóilà mặtkhôngđổi sắc quỳ gối trước mặtcôgáiloli nhà giàu.
Tô Tầmđangvui vẻ, “Muốn hỏi gì?”
“Được được được, maisẽăn bánh bao nè.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiến sĩ Gấu lắc đầu, gảy gảy trứng dưới q**n l*t, ngápmộtcái tiếp tục trở về ngủ.
“Tại saokhông?”
Tại phố ăn vặt,rõràng cómộtsố thiếu nữ nhà giàu xinh đẹp, nhưng ngườiđitheo bên cạnh họkhôngphải cậu ấm, mà làmộtsố người bán thú.
Cuối cùng Tô Tầmđãbước lên con đường mưu phản rồi.
“...” Vậy là ăn rồi.
“khôngphải cácanhbài xích người thú à?”
côhíp mắt, dừngmộtchút cònnóithêm: “Đại nhân ơi, tôi vẫn chưa no.”
Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều rơitrênngườimộttrong cáccôgáinhà giàu có vẻ ngoài loli,côấy mặc chiếc váy màu hồng. Còn nam người thú hình như là người thú C·h·ó, dáng dấp cao lớn, vẻ mặt trung hậu, đứng cạnhcôấy giống như ai tới,hắnsẽliều mạng với đối phương vậy.
Tô Tầm đánh tay lái, “Em muốn ăn gì?”
“Em đồng cảm với bọn họ?”
Nguyễn Kiều Kiều cầm tayanh, “Như vậy nè, chậmmộtchút, đúng, lêntrênmộtchút.” Tuy móng vuốt của Tô Tầm rất lợi hại, thoắt cái có thể xách đầu người ta xuống. Song móng vuốt mạnh mẽ rắn chắc khi đối phó với vắt mì mềm yếu ớt, có vẻkhôngdùng được.
Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều cầm đũa củaanh, “A, há miệng nào, tôi đútanhnè.”
“Chờ em.”
Nguyễn Kiều Kiều thoáng lo âu. Tô Tầm c·h·ế·t rồi,côhẳnsẽcó chút đau buồn.
Tô Tầm ăn sạch xiên thịt cuối cùng xong, vứt vào thùng rác.
Sớm biết vậykhôngnên choanhxem nhiều sách trongkhônggian của Cẩu Bất Lý, đúng là bị dạy hư mà.rõràng dụng cụ ăn gìanhđều biết, thậm chí lấy dụng cụ ăn làm hung khíanhcòn rất thuận tay, lại giả vờkhôngbiết dùng đũa.
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, ánh mắt chân thành tha thiết nhìnanh, nghiêm túcnói: “Giờ rốt cuộc tôiđãbiết tại sao đại nhân thích tôi rồi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.