Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Cung Cơ Đồ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Cung Cơ Đồ


Loại bảo vật này, chính là bảo vật trong bảo vật trong bảo vật a!

Môn công phu này lại không cần nội công? Tập trung hấp thụ năng lượng bên ngoài thiên địa.

Cũng có thể sẽ hiện ra một cánh cửa không gian, mang hắn tiến nhập một giới diện, bí cảnh khác... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Huỳnh Ngộ cố gắng nhìn nhiều vài lần, sau trận trận đau đầu suy tư lĩnh ngộ, cuối cùng hiểu được một chút.

Nếu là người bình thường, đại loại sẽ hoảng sợ kinh hãi các thứ, hoảng hốt tìm lối ra. Bất quá Huỳnh Ngộ là người xuyên việt nha.

Mặc dù không có người chỉ giáo, Ngộ ca liền biết bản thân đã chính thức bước vào tiên lộ, du nhập cảnh giới đầu tiên.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn trái ngó phải xem có ngoại nhân xung quanh không.

Ngộ ca đóng kín cửa phòng, dặn dò tiểu nhị mang thức ăn lên thì đặt ở bên ngoài không cần kêu cửa, chính mình lên giường lật Cung Cơ Đồ ra, lật qua lật lại, tiến ra tiến vào chơi một hồi.

Hoặc khí linh tấm da này hiện ra, hoá thân thành mỹ nữ, nhận hắn làm chủ...

"Bảo bối, bảo bối nha!" Giữa đường vô tình nhặt được bảo bối, Ngộ ca phá lệ vui vẻ, chỉ chỉ tấm da nói: "Gọi là tấm da dường như quá thô thiển, gọi ngươi là... Cung Cơ Đồ đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cầm cuốn sách bìa vàng sờn cũ trên tay xem chừng một lúc, nội tâm Huỳnh Ngộ sinh ra trận trận nghi ngờ.

Ngộ ca chợt nhớ tới, không khí trong Cung Cơ Đồ thơm ngọt trong lành hơn bên ngoài này nhiều.

Bỗng dưng hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mùi hương này thật sự rất tinh khiết, khiến người ta liên tưởng đến liên hoa trong sạch không dính chút tục vật.

Đợi lúc hắn mở mắt ra bản thân đã ở trong một không gian kỳ lạ dài chừng ba trượng, xung quanh tám hướng là một màn trắng.

Có thể không lâu sau tại trong không gian này sẽ có một lão quái vật... A, không, một vị tỷ tỷ tiên nữ b·ị đ·ánh rớt tu vi lưu trú trong không gian này hiện ra, nhận hắn làm đồ đệ, chỉ điểm tu luyện...

Chỉ là Ngộ ca đợi nửa ngày, cũng không thấy một cái lông hiện ra.

"Là cái này?" Huỳnh Ngộ nghi hoặc cầm lên xem.

Huỳnh Ngôn nhịn không được ngửa đầu lên trời cười lớn.

Nhớ tới còn có hẹn với Trầm Uyển Nhan, bản thân đã tu luyện ba ngày, Ngộ ca vội vã rời khỏi Cung Cơ Đồ.

Trầm Uyển Nhan che miệng cười:

Cứ tưởng sau khi xuyên không bị người đánh nát kinh mạch không còn hi vọng trọng chấn tứ phương rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thứ đồ chơi này không nên xem nhiều, ca cũng không có ý định tự cung.

Huỳnh Ngộ biết bản thân bị nhốt trong loại không gian này, muốn đi ra chỉ là vấn đề thời gian.

Huỳnh Ngộ tò mò lần theo mùi hương. Không phải là mũi hắn thính như mũi c·h·ó, mà mùi hương này quá mức nồng đậm rõ ràng.

Ngưng tụ... năng lượng, niệm pháp quyết.

Hai người tắm trong châu báu kim ngân một hồi, phát hiện dưới đáy rương có một cánh cửa nhỏ, đẩy nhẹ liền hiện một lối ra.

Quá đỗi vui mừng, Huỳnh Ngộ và Trầm Uyển Nhan tranh thủ nhét vào y phục hầu bao đầy ngân lượng trang sức, sau đó tiến vào lối ra.

Huỳnh Ngộ đi tới đưa tay chạm lên màn trắng, lập tức cảm nhận được nó rất đàn hồi, hắn dùng sức đẩy màn trắng liền hơi lõm vào, thả tay ra liền dãn lại.

Ngộ ca nhét tấm da vào ngực áo, cất bước rời đi. Ánh mắt vô tình liếc nhìn lên.

Không qua bao lâu, Ngộ ca ném sang một bên.

Nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp sau màn đêm lạnh giá, Ngộ ca vùi đầu vào tu luyện.

Lập tức ý niệm động, thân thể Ngộ ca liền tiếp nhập Cung Cơ Đồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ha ha, chính là như vậy." Huỳnh Ngộ vui vẻ, hắn đã cảm giác được bên trong nơi này có linh khí.

Ngược lại hắn phát hiện, ở trong không gian này hắn không thấy đói bụng chút nào.

A, ca ở trong Cung Cơ Đồ nửa ngày, sao lão mặt trời không xê dịch chút nào vậy.

Tụ khí... đan điền...

"Chẳng lẽ lão sư phụ hố ta?"

Phảng phất như hắn có thể làm bất cứ chuyện gì với nơi đây... vậy...

Bảo vật!

Chương 7: Cung Cơ Đồ

Lập tức Ngộ ca ngồi xếp bằng tu luyện, linh khí cuồn cuộn chảy tới đan điền.

Thời điểm hắn nhìn chằm chằm vào chính giữa tấm da, chợt Huỳnh Ngộ hoa mắt, đầu óc choáng váng, hai mắt dần tối sầm.

Chẳng lẽ lão sư phụ là tu sĩ sao?

Ngộ ca há hốc mồm.

Lối ra trơn trượt nhỏ hẹp, ngồi vào liền trượt một mạch ra, đến đích đến phát hiện một cánh cửa, mở ra thì thấy bên ngoài là một tảng đá lớn ngụy trang.

Đây không phải là công pháp tu tiên sao?

Không thể nghi ngờ gì nữa, tấm da hắn nhặt được chính là một bảo vật.

Hay còn gọi là linh khí.

Vài trang cuối lại có ghi chép mấy pháp môn kỳ lạ, ngôn ngữ khó hiểu.

Nhà của hắn lão quái Thí Đại Lang đã biết, mặc dù hắn bị rớt xuống mật thất bên trong, không biết Thí Đại Lang có chạy ra được hay là bị chôn sống, nhưng để đảm bảo nhất, đương nhiên là không nên trở về nhà.

Bất quá, tu luyện đến nửa đêm, tiểu nhị mang cơm đặt ở bên ngoài chưa kịp ăn, Ngộ ca vẫn chưa bước được một ngón chân lên "Tiên lộ".

Nắm trong tay bảo vật như Cung Cơ Đồ, Huỳnh Ngộ một lần nữa dấy lên khát vọng.

Đến lúc chán chê, Ngộ ca tiện tay lấy Quan Cô Quỳ Kiếm ra xem thử.

Oa!

Huỳnh Ngộ chỉ có thể tiện tay nhét ngọc giản vào ngực áo.

Không lâu sau, hắn tìm đến thứ phát ra mùi hương này, là một tấm da thô thiển, một mặt đen tối, một mặt màu trắng, chính giữa còn phát ra ánh sáng xám mờ.

Cả hai đóng cửa đá lại thật cẩn thận, để người ngoài nhìn tới không phát hiện có bất kỳ sơ hở nào, sau đó chia tay, hẹn ba ngày nữa đến đây vận chuyển bảo tàng đi.

Ngộ ca vừa động ý niệm, bản thân đã xuất hiện ở bên ngoài khu rừng, trên tay vẫn đang cầm tấm da.

Liên tiếp tu luyện ba ngày, chợt Ngộ ca đốn ngộ, toàn thân lâng lâng thư sướng thoải mái cực kỳ. Khí hải trong đan điền mở rộng ra thêm một vòng.

Đồng thời từ trong hư minh, Ngộ ca cảm thấy giữa hắn và không gian này có một cỗ liên hệ tinh thần.

. . . (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Huỳnh Ngộ lặng lẽ chạy đến thành Nguyệt Lãm, thuê một phòng trọ khách điếm nhỏ tầm thường không đáng chú ý ở tạm.

Ngộ ca lập tức phán đoán được tấm tàn đồ này có chức năng thời gian.

Tĩnh khí ngưng... thần, thần thức phóng ra...

Huỳnh Ngộ tức giận: "Còn không phải là ngươi ban cho? Đánh c·hết ta cũng không luyện thứ kiếm pháp quái dị này, ngươi cầm lấy đi."

Huỳnh Ngộ nhớ đến môn công phu mà sư phụ kín đáo đưa cho, nhớ lời sư phụ nói thứ đồ chơi này có thể giúp hắn khôi phục lại kinh mạch, lập tức vui mừng, nội tâm tràn đầy hi vọng lấy ra.

Nguyên lai hắn cũng là khí vận chi tử a.

"Ha ha ha."

Đều là vận khí chi tử a.

Trầm Uyển Nhan lắc đầu: "Nữ nhân chúng ta không học kiếm pháp âm dương quái khí này."

Cái quỷ gì võ quyết, bí kíp võ lâm c·h·ó má... Ca bỏ, ca tu tiên!

Huỳnh Ngộ đi về vừa đi vừa huýt sáo, có một bảo tàng lớn như vậy, hắn có thể vui vẻ làm một phú gia suốt đời hưởng thụ a.

Không thể cứ một mực làm phế vật a.

"Ta nghĩ ngươi có thể thử nghiệm tu luyện môn kiếm quyết này, nghe nói một số chiêu kiếm trong Quan Cô Quỳ Kiếm không cầm dùng nội công. Ngươi thì vỡ nát hết kinh mạch..."

Không phải hắn không nỗ lực, mà hắn dựa vào pháp quyết ngưng thần, không thể cảm ứng được chút bóng dáng linh lực trong thiên địa.

Tỷ như thanh niên da ngăm đen lúc đi dạo đá phải bình nhỏ thần bí, thanh niên thiên tài tu luyện nào đó tu vi bỗng dưng tụt giảm, phát hiện trong chiếc nhẫn của bản thân có tàn hồn lão quái vật...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Cung Cơ Đồ