Tiên Tịnh Không Minh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Quan Cô Quỳ Kiếm
"Đây là..."
Miệt mài một thời gian dài, bọn hắn đã tìm ra quy luật hoa văn, phân biệt theo thứ tự: Khối đất, toà núi, đại thụ, nhánh sông, biển, người, mặt trời, góc trời.
Trầm Uyển Nhan đưa tới năm sáu bình, Huỳnh Ngộ cảm động chỉ thiếu việc chảy nước mắt: "Trầm muội không chỉ dung mạo xinh đẹp mà còn có tấm lòng lương thiện, ca không có gì trả ơn, chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Ở trong ngục hắn quá uất ức, lại gặp được tiền bối tù phạm chỉ điểm, sáng chế ra môn kiếm pháp thượng thừa này. Sau đó hắn đào ngục, nửa đêm đồ sát cả nhà vị quan kia. Chạy lên núi làm cướp, tự lập môn hộ, gọi là Thái Giám Môn. Dựa vào kiếm pháp tinh thâm, lâu dần danh tiếng vang dội, trở thành một đại lão giang hồ."
Ánh mắt Huỳnh Ngộ sáng rực, đúng a!
Trầm Uyển Nhan như chợt nhớ ra gì đó, từ trong ngực áo lấy ra một đống bình lọ:
Huỳnh Ngộ và Trầm Uyển Nhan há hốc mồm, phía trong căn phòng này đầy vàng bạc, trang sức lấp lánh, các loại kỳ trân dị bảo, ngân kim vải lụa, tinh thạch ngọc trai chất đầy phòng. Ở chính giữa có đặt một rương kim loại lớn.
Nếu bị nhốt ở nơi này, dần dần c·h·ế·t đi trong tuyệt vọng do thiếu thức ăn và nước uống, quả thực là tàn nhẫn. Không nghĩ mà run. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vậy dù nhiều đệ tử bị thương nặng, vẫn nén đau sử dụng thuốc chữa thương khác, quyết bo bo cất giữ Kim Dược Sa.
"Phi!"
Huỳnh Ngộ nhìn đến hình vẽ một lão giả mặc áo bào, tay chỉ lên mặt trời.
Hắn khẽ thở dài. Dù đang an ủi người khác nhưng chính hắn cũng đang buồn bực không thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn phía bức tường xung quanh, khắc những hình ảnh kỳ lạ. Có người bay, có thú phun lửa...
"Ngươi tìm được gì rồi?" Trầm Uyển Nhan vui mừng chạy. Huỳnh Ngộ liền chỉ cho nàng hoa văn mặt trời.
Cũng chỉ Trầm Uyển Nhan mang thân phận Kiếm Nữ mới có thể mang trong người số lượng nhiều như vậy. Đổi lại là đệ tử bình thường, có được một bình đã mừng rỡ nhảy cẫng, sử dụng tiết kiệm từng giọt một.
Sau đó, hắn cũng gia nhập cùng Trầm Uyển Nhan dò xét bốn phía. Nhưng mãi không tìm được manh mối nào hữu ích. Nơi này là một căn mật thất phong kín, bốn phía im ắng đáng sợ.
Chỉ cần có được một góc nơi này, liền có thể sống cả đời không lo nghĩ a!
"Chẳng lẽ cần sắp xếp đúng thứ tự?" Trầm Uyển Nhan thốt lên.
"Làm sao bây giờ a, nếu không thể ra, chúng ta sẽ c·h·ế·t đói trong này." Dù sao Trầm Uyển Nhan cũng là nữ tử, lần đầu tao ngộ kiểu nguy hiểm này, càng nghĩ càng gấp gáp hoảng hốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy muốn luyện kiếm pháp này, cần phải tự cung?" Huỳnh Ngộ hỏi.
"Đây là..." Trầm Uyển Nhan hơi nhíu mày, sau đó thất thố kinh hô: "Quan Cô Quỳ Kiếm."
Huỳnh Ngộ an ủi: "Ngươi không nên đánh mất bình tĩnh a..."
Thế nhưng lúc này nàng đã nghi thần nghi quỷ, sau khi hai người soi xét một hồi, phát hiện xung quanh hoàn toàn ôn hoà, không có một điểm có bẫy rập.
Hai người miệt mài thử nghiệm chạm vào hoa văn.
Yên tĩnh!
Hết cách rồi, vào lúc tính mạng nguy hiểm, nếu có Kim Dược Sa liền có thể sẽ nhặt lại một mạng từ Diêm Vương.
"Đúng vậy. Truyền nhân của nam tử kia đều là người bất nam bất nữ. Vì Quan Cô Quỳ Kiếm quá mức lợi hại bá đạo, các đại môn phái cảm nhận được uy h·i·ế·p, liên hợp tiêu diệt Thái Giám Môn. Đệ tử Thái Giám Môn bị g·i·ế·t sạch, bóng dáng Quan Cô Quỳ Kiếm biến mất trong giang hồ. Những tưởng nó đã tuyệt diệt, không ngờ lại được cất giấu ở đây." Trầm Uyển Nhan đáp.
Huỳnh Ngộ vui vẻ xem xét châu báu xung quanh. Tiến đến rương lớn giữa phòng, chậm rãi mở ra từng chút một. Bộ dáng hết sức cẩn thận, một khi có động tĩnh liền chạy.
"Biến cố xảy ra quá nhanh làm ta nhất thời quên mất, trong người ta mang rất nhiều Kim Dược Sa a, ngươi cầm lấy."
Có Bánh Miễn Phí Tức Có Yêu. Người nào đó đã cất giấu một bảo tàng ở đây, hẳn sẽ lưu lại thủ đoạn nào đó bảo hộ a.
Bất quá, những hoa văn này chỉ có thể làm mật thất hơi rung động là dừng.
"Đúng vậy a, quá tốt quá tốt!" Huỳnh Ngộ vui theo, giang hai tay dự định ôm Trầm Uyển Nhan ăn mừng. Nhưng nàng đã nhanh chóng tránh đi.
Kim Dược Sa là bảo bối chữa thương của phái Diệu Sơn, công hiệu thần kỳ, nội thương ngoại thương đều có thể chữa. Phi thường có tiếng tăm trong giang hồ.
Huỳnh Ngộ thử chạm vào hình vẽ mặt trời kia, bất ngờ xảy ra, toàn mật thất bỗng nhiên rung động, âm thanh "Kịch" vang lên một cái.
Hoa văn mặt trời có chút kỳ lạ a.
Thấy đã có thánh dược chữa thương, không thể thoát y phục chữa trị, Huỳnh Ngộ hơi thất vọng.
Bởi vậy Kim Dược Sa trong giang hồ rất hiếm thấy và quý giá.
Hắn hơi lắc đầu để tỉnh táo. Mở ra bình Kim Dược Sa. Một mùi thơm hăng truyền vào mũi. Nghiêng bình, một chất lỏng màu vàng sền sệt chảy ra, bên trong còn có kim sa lấp lánh. Sờ vào cảm giác như cát, bôi lên vết thương, một đạo cảm giác mát lạnh, đau rát truyền đến, nhưng sau đó cảm giác đau đớn tán dần, thay vào đó là sự êm dịu tê tê.
Trầm Uyển Nhan thấy có "vật lạ" cũng tiến đến xem. Huỳnh Ngộ mở ra, thì thấy viết lít nha lít nhít chữ.
"Oa!"
Hai người cẩn trọng soi đuốc tiến vào, cảnh trong phòng dần hiện ra dưới ánh đuốc.
"Kiếm pháp này cách đây rất lâu từng làm giang hồ gà bay c·h·ó chạy, một nam nhân cưới tiểu thư nhà quan gia, là một thư sinh nghèo thi đỗ một chức quan nhỏ, ở rể nhà vợ, có tật xấu ưa thích đi thanh lâu, một ngày bị vị tiểu thư kia nổi cơn ghen, chém đi mệnh căn của hắn. Lại bị nhà vợ nổi trận lôi đình đánh một trận ném ra khỏi cửa. Tố cáo lên triều đình thi hồi chức vị, bắt nhốt đại lao nhiều năm.
Với lại, phái Diệu Sơn quản lý đệ tử rất nghiêm ngặt, Kim Dược Sa chỉ Nội Truyền Bất Ngoại Truyền, nếu phát hiện có đệ tử lén đem thánh dược của môn phái bán ra ngoài, nặng nhất có thể bị phế võ công. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chính là: Địa, sơn, thụ, giang, hải, nhân, nhật, thiên.
"Quả nhiên là thần dược." Huỳnh Ngộ nghĩ thầm.
Bất quá chỉ thế là dừng, ngoài ra không còn động tĩnh gì, toàn bộ mật thất lại yên tĩnh như cũ.
Hai người tìm tòi, từ các vị trí hẻo lánh không ai ngờ tới, đến các vị trí nổi bật liếc mắt nhìn thấy.
Dù Trầm Uyển Nhan đã cố tình dời ánh đuốc, nghiêng người đi để Huỳnh Ngộ không nhìn được, nhưng hắn vẫn nhìn thấy tấm vai trắng nõn không vết sẹo, Huỳnh Ngộ thầm rạo rực trong lòng.
"Không biết là kẻ nào chôn bảo tàng ở đây, cuối cùng lại tiện nghi cho chúng ta." Huỳnh Ngộ lần đầu tiên trong cả kiếp này và kiếp trước được thấy nhiều châu báu như vậy, vui vẻ nói.
Hoàn toàn không có bất ngờ nào cả, trong rương chỉ có một đống trang sức tinh xảo mỹ lệ, ngay tại phía trên đống bảo vật này, là một ngọc giản cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phân biệt tìm thấy các hoa văn có thể kích hoạt mật thất rung động: một khối đất, một nhánh sông, một góc trời, một toà núi, người, biển, đại thụ.
Trầm Uyển Nhan hồi tưởng kể lại.
Sau nhiều phen ngồi xe ngựa mật thất rung rung liên tục, cuối cùng một bức tường mật thất chia làm hai, lộ ra một không gian đen kịt không thấy lối đi.
Đừng có bỗng nhiên vừa mở rương liền bay ra một đống côn trùng, bọ cạp, phi tiêu các loại hình a!
"Cẩn thận xung quanh có cạm bẫy." Trầm Uyển Nhan cảnh giác nói.
Trầm Uyển Nhan đỏ mặt, quay đi không để ý đến hắn, tự mình bôi thuốc lên vết thương, sau đó tiếp tục nghiên cứu bốn phía tìm lối ra.
Chương 6: Quan Cô Quỳ Kiếm
"Quá tốt rồi!" Trầm Uyển Nham hưng phấn hô lớn.
Hoa văn mặt trời vô cùng bé nhỏ so với bức tường lớn, xen lẫn giữa các hoa văn chằng chịt như kiến, nếu không để ý chắc chắn sẽ không nhìn thấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.