Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong
Chước Bắc Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Cuộc chiến gián điệp
Vưu Tốc: Gái đẹp vẫy tay là tới, xua tay là đi sao?
Cô hơi khựng lại rồi cầm gối ôm, ngồi dịch đến bên ghế cách xa chiếc điện thoại nhất.
Tưởng Trì Kỳ nghe vậy thì chống cằm nhìn về phía Phong Sở Du, hùa theo: “Hóa ra em là loại người này à?”
“Dì nhỏ” mà Phong Sở Du nói chắc là mẹ của Tưởng Trì Kỳ nhỉ?
Vưu Tốc: “???”
Tưởng Trì Kỳ lạnh nhạt nói.
Vưu Tốc: /Khóc thút thít/
Âm thanh trong trò chơi có vẻ đã được bật lên.
“Cậu chơi nữa không?”
“Cách phòng chống b**n th** trên internet!” Vưu Tốc bỏ lơ lời của Tưởng Trì Kỳ, dựa người ra sau, giả bộ không mấy để ý: “Cậu có bị ai quấy rối trên mạng không?”
Vưu Tốc: Chạm nhẹ mấy lần hihi.
Vưu Tốc: Xem quảng cáo 30 giây để giúp người ta hồi sinh đi.
Cậu tự đặt ra thời gian nghỉ ngơi, quyết định mười lăm phút sau mới tiếp tục tìm Vưu Tốc để tiếp nhận “tra tấn”.
“… Khá vui.”
“Không cần phải kết bạn wechat nữa.” Người đàn ông liếc Phong Sở Du một cái rồi nói: “Trong wechat của cô ấy có giấu bảo bối đấy.”
“Ừm…”
Từ nay về sau cô không dám lén vào wechat của người khác nữa.
Tưởng Trì Kỳ ung dung ngước mắt nhìn cô.
“Dì nhỏ?”
Vưu Tốc tr vẻ đắc ý, có vẻ là quá nhập tâm nên suýt nữa chính cô cũng tin là thật.
Alipay chuyển đến 600 tệ. (khoảng 2 triệu VND)
Vưu Tốc cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tưởng Trì Kỳ đang quét qua đỉnh đầu mình, cả người cô càng lúc càng căng cứng.
Vưu Tốc: Bây giờ đang ngồi trong xe một anh trai khác để gửi tin nhắn cho anh Tưởng đây.
Vưu Tốc: Cậu đừng hiểu lầm nhé, tôi không có ám chỉ gì cậu đi, thật đó!
Tưởng Trì Kỳ: Sao mấy ngày hôm trước không nhắn tin cho tôi?
Ổn rồi.
Chiếc vỏ bọc trên mạng mà cô che giấu bấy lâu nay chính là lá chắn bảo vệ của cô, là không gian cá nhân duy nhất để cô tạm thời thoát khỏi chính mình.
“Thế tiền đấy…. Cảm ơn anh họ của em nhiều!!!”
Bầu không khí xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lạ thường.
Cô mở wechat.
“Nếu có người yêu cầu cậu gửi những ảnh riêng tư trên wechat thì cậu sẽ làm thế nào?”
Vưu Tốc khó hiểu nhìn anh.
Điện thoại lập tức bị cô tắt màn hình, hai mắt Vưu Tốc vẫn đờ ra.
Ngay cả khi Tưởng Trì Kỳ quay lại phòng làm việc, Vưu Tốc vẫn không nhìn lại chiếc điện thoại một lần nào.
–
Những ngón tay thon dài của anh lướt trên màn hình, chỉ chưa đầy nửa phút, trò chơi đã được cứu lại.
Vưu Tốc: Rốt cuộc ở trong mắt cậu, tôi là gì chứ?
Chỉ do phản xạ tự nhiên nên không nhịn được cười, Vưu Tốc đột nhiên cảm nhận được hai ánh mắt tập trung vào mình.
Vưu Tốc: Anh này cho tôi xem cơ bụng.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu sờ của anh ta rồi?
Cô tỏ ra bản thân tổn thương cực kỳ, mặt không đổi sắc mà trách ngược lại cậu: “Vậy mà cậu lại xóa tôi….”
Đâu chỉ có thể, cô còn chưa từng chơi game này bao giờ luôn.
Lời thoại hoành tráng của Hàn Tín đột ngột vang lên bên tai.
Tiết học bổ túc hóa học của Phong Sở Du chỉ kéo dài hai mươi phút. Vì chỉ là mấy bài không làm được, dưới hướng dẫn của Tưởng Trì Kỳ, chẳng mấy chốc cậu đã hiểu ra.
Thực ra việc tạm thời tránh được kiếp nạn vào lúc chiều đã khiến tâm trạng của cô được thả lỏng hơn nhiều. Tuy nhiên trải nghiệm đó lại tạo ra sự lo lắng mới cho cô, làm cô cảm thấy phải tìm được chỗ để xả ra mới được.
Từ việc cứng đờ cầm điện thoại, cô chuyển sang việc vùi mặt vào đầu gối.
Cậu còn chưa yêu đương bao giờ, nhỡ đâu gặp phải con nhỏ lừa đảo rồi bị lừa tiền lừa tình thì sao???
Tưởng Trì Kỳ nói với giọng điệu nhạt nhẽo, chỉ ra sự thật.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu ngồi xe của ai.
Vưu Tốc: Tại bận quá ấy mà, người ta bận gần c·h·ế·t luôn.
Hai mắt Vưu Tốc mở to, hóng hớt quay sang nhìn Phong Sở Du.
Chương 29: Cuộc chiến gián điệp (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thì gửi cho họ thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghỉ ngơi một lúc xong, Vưu Tốc lại phụ đạo hơn một giờ đó, lúc xong đã là tám rưỡi tối.
Thấy k*ch th*ch không?
Vưu Tốc cứng đờ nhìn đi chỗ khác.
“Hay là tâm sự về chủ đề hot nhất hiện nay đi.”
Có hay không mà tôi còn không biết hả?
“Được thôi, cậu muốn tâm sự cái gì?”
Tưởng Trì Kỳ: Không có được tôi nên tìm người thay thế à?
Tôi sẽ hủy kết bạn với cậu, từ nay về sau tuyệt đối không làm phiền cậu nữa, cậu có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra được không???
Chứng sợ giao tiếp trước đó hoàn toàn biến mất, Vưu Tốc chân thành nhìn thẳng vào mắt Tưởng Trì Kỳ: “Tại uống nước nhiều quá nên không cẩn thận ợ thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không khí ẩm ướt sau cơn mưa tràn vào cơ thể qua cổ họng, chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh bị vạch trần sau đó, hơi thở của cô đã trở nên khó khăn.
Anh không nhắc gì đến việc cô chơi game dở, dường như câu nói “chơi không tệ” lúc đứng sau lưng cô chỉ là ảo giác.
Tưởng Trì Kỳ: Bây giờ không bận nữa à?
Vưu Tốc chống cằm, nhìn qua gương chiếu hậu về phía Tưởng Trì Kỳ, thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên, trông có vẻ rất vui.
Lúc này, cả ba người ngồi trên sofa.
Người làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng.
Trời ơi, Tưởng Trì Kỳ, cậu cũng khoái trò chơi tình yêu mì ăn liền thế này sao? Trên mạng nhiều người xấu như vậy, vốn dĩ tôi chỉ vui miệng nói vậy thôi mà!!!
Tưởng Trì Kỳ với mái tóc đen mềm rủ xuống trên trán, tập trung vào trò chơi, dường như không có điều gì khác để nói.
……
“Thôi được rồi, dù sao dì nhỏ đã nói nếu anh còn không tìm bạn gái thì dì sẽ nghĩ là anh thích bạn nam đấy.”
Vậy sao cô chẳng nhận được bức nào thế?
“Thấy cậu cứ tìm nước uống, tôi đã lấy cốc cho cậu rồi đấy.”
Vưu Tốc căng da đầu, mở miệng dạy dỗ anh: “Không có cũng phải học cách phòng ngừa. Nếu nhé, tôi nói là nếu.”
Xu hướng này rõ ràng sẽ khiến xe cộ không di chuyển được trong ít nhất nửa giờ nữa.
Xấu hổ như thể làm trò lén lút, cô che kín mặt mình lại.
“Không phải đâu, em chắc chắn không hề xóa cô Vưu!”
“Có cười gì đâu….”
Vưu Tốc: 5 tiếng rồi mà không trả lời tin tức của tôi!!!
Trong đầu Vưu Tốc lập tức nhớ lại tên mà cô đặt cho Tưởng Trì Kỳ trên wechat: Tên gay đói khát.
Bây giờ lớp vỏ bọc bị gỡ bỏ, không gian riêng tư bị người lạ xâm nhập khiến Vưu Tốc ngột ngạt không thở nổi.
Vưu Tốc: Một anh trai cũng đẹp trai như cậu vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dù là nam hay nữ thì cũng cần phải bảo vệ bản thân chứ.”
“Không rảnh.”
Dưới sự căng thẳng tột độ, từ đầu đến tay, Vưu Tốc cảm thấy như da đầu và các ngón tay đều cứng đơ, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ, như thể sắp nhảy ra ngoài. Đến khi Tưởng Trì Kỳ từ phía sau vòng ra trước mặt cô, cô mới có chút động tĩnh.
Vưu Tốc: !!!!
“Chán quá hahaha, hay là chúng ta tâm sự đi.”
Tưởng Trì Kỳ nhếch môi, đột nhiên chuyển hướng ánh mắt, âm u nhìn cô.
Hóa ra anh có sở thích này, đúng là tên bi3n thái c·h·ế·t tiệt!
Tưởng Trì Kỳ: Ra gặp mặt đi.
Tầng bảy….
Dù sao cũng là bạn bè, Vưu Tốc cảm thấy mình nên nhắc nhở anh.
Người đàn ông nói với vẻ bình thản.
Vưu Tốc gửi thêm mấy câu giấu đầu lòi đuôi.
Vưu Tốc như dự cảm được điều gì đó không ổn, lập tức cúi đầu xuống.
Chiếc điện thoại yên tĩnh gần ngay trước mắt, không khóa, tiếp tục nhắc nhở cô về những chuyện xấu hổ vừa xảy ra.
Vưu Tốc lại cảm nhận được phản ứng sinh lý kỳ lạ đang quấy phá mình, nhưng trong tình huống cấp bách, cô vẫn cố tỏ ra bình thường.
Hai phút sau, cuối cùng Vưu Tốc vẫn chẳng thể chống lại sự cám dỗ.
Đồng đội ngay lập tức đổi giọng, “Hàn Tín, cậu vừa dùng chân chơi đấy hả, làm chúng tôi suýt nữa nghĩ rằng ván này xong rồi, quá k*ch th*ch, đại ca làm thêm một ván nữa nhé!”
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Vưu Tốc, Phong Sở Du lại hỏi thêm một câu: “À đúng rồi đó anh, sao anh không tìm một cô bạn gái đi?”
Cô không thể gây chuyện thêm nữa, tạm thời phải tránh khỏi cơn bão này thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Càng đừng nói đến chuyện gặp nhau ở ngoài, cậu có biết mấy tổ chức chuyên buôn bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g người không….”
“Nếu họ….” Tưởng Trì Kỳ lười biếng ngắt lời cô: “Buổi tối trộm xem ảnh của tôi, thì tôi còn cảm thấy….”
Đúng là trời cao phù hộ b**n th**.
Cảm giác căng thẳng vẫn còn tiếp tục, Vưu Tốc theo bản năng mở khóa điện thoại, ấn vào khung chat với Tưởng Trì Kỳ.
Không biết anh đã đứng sau lưng từ khi nào, nếu cả quá trình cô vào wechat của Phong Sở Du để xóa kết bạn với avatar có hình con mèo quen thuộc ấy bị anh nhìn thấy thì….
Thế giới sắp tận thế rồi… phải không?
Cả hai ngồi trong một chiếc xe, anh chỉ cần liếc qua màn hình của cô thôi là sẽ hiểu rõ mọi thứ.
Tưởng Trì Kỳ: “……”
“Nếu họ có được ảnh của cậu rồi tối nào cũng lén xem, cậu không cảm thấy khó chịu hả?”
Xe cậu đó!
Tưởng Trì Kỳ: Tôi cũng sẽ cho cậu sờ.
Phong Sở Du vừa chuyển đến căn hộ rộng lớn này chưa lâu, không có nhiều người lạ đến nhà, chiếc cốc thủy tinh này là anh tìm ra từ bộ ấm trà.
Vưu Tốc liếc nhìn những biểu tượng anh hùng mà cô không hề quen thuộc trên điện thoại, lắc đầu mạnh.
“Có vẻ như cậu không biết chơi Hàn Tín.”
Nhận ra cơ thể mình đang phản ứng đau đớn về mặt sinh lý, Vưu Tốc nắm chặt mép áo, từ từ ngẩng đầu lên, như thể đã đưa ra quyết định quan trọng.
“Tưởng Trì Kỳ…”
“Lần sau dì nhỏ mà còn giục anh tìm bạn gái thì em sẽ nói giúp anh.”
Vưu Tốc: Hoàn toàn là vì sự ngưỡng mộ và đánh giá vẻ đẹp cơ thể của con người thôi.
Vưu Tốc: Còn cho tôi sờ vào nữa.
Vưu Tốc: Nhưng nếu cậu cứ một hai phải ép cô gái ngây thơ như tôi nhìn cơ bụng của cậu thì….. /lau nước miếng/
“Em còn có ba mối tình rồi đó.”
Nếu may mắn, nhảy xuống có c·h·ế·t luôn được không vậy?
Vưu Tốc lén nhìn Tưởng Trì Kỳ.
Vưu Tốc: Bingo!
Tưởng Trì Kỳ dựa vào bàn trà, cúi đầu cầm chặt chiếc điện thoại mà Vưu Tốc vừa vội vã ném lên ghế sofa, ánh mắt anh phản chiếu những cảnh tượng phức tạp trong trò chơi, lấp lánh ánh sáng.
Phong Sở Du cố gắng biện bạch, cuối cùng lại chẳng tìm được bất kỳ bằng chứng nào, cậu cứ lẩm bẩm bảo ma làm hả, còn chưa kịp xin kết bạn wechat lại với cô, Tưởng Trì Kỳ đã ra tay trước.
Ánh mắt nghi ngờ của Phong Sở Du chuyển từ Tưởng Trì Kỳ sang Vưu Tốc.
Cảnh đêm cùng ánh đèn neon bao trùm trên con đường tấp nập xe cộ, bên ngoài mưa rơi lất phất đường về trường vẫn bị kẹt xe nghiêm trọng. Có vẻ vì trời mưa nên những người thường xuyên đi xe máy điện cũng bắt đầu chọn đi oto.
Tưởng Trì Kỳ lười biếng điều chỉnh ghế hơi ngả ra sau.
Điện thoại vẫn tiếp tục hoạt động.
Người đàn ông bên cạnh cười khẽ một tiếng, Vưu Tốc cũng nhếch môi.
Xem ra anh vẫn chưa phát hiện ra gì cả.
Tưởng Tri Kỳ đặt cổ tay lên vô lăng đen bóng, cúi đầu nhàm chán nhìn vào điện thoại. Cảm thấy hơi buồn chán, Vưu Tốc quay sang nhìn tay anh đang chạm vào vô lăng.
Vưu Tốc: Tôi cũng có thể miễn cưỡng nhìn một xíu.
“Cậu cười cái gì?”
Phong Sở Du cố gắng hiểu câu nói đó, nhưng cuối cùng lòng hiếu kỳ của cậu không đủ mạnh, chẳng thể hiểu nổi mà cũng không muốn hiểu nữa, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ tôn trọng nhìn chằm chằm Tưởng Trì Kỳ.
Tưởng Trì Kỳ đã rời khỏi ván này.
Vưu Tốc úp điện thoại xuống, tìm cách để bắt chuyện.
“Cậu không được như vậy!” Nhận ra có vẻ Tưởng Trì Kỳ nói thật, Vưu Tốc nhíu mày, nghiêm túc nhắc nhở anh.
“À….”
Bỗng nhiên có hai tin nhắn mới hiện ra.
Vưu Tốc hơi ngẩn ra, từ từ nhìn về phía cạnh bàn trà, quả thực thấy chiếc cốc thủy tinh quen thuộc mà cô thường dùng đã được đặt ở đó.
Ban nãy cô còn ba hoa về rank của mình cơ đấy.
Tưởng Trì Kỳ yên lặng nhìn cô một hồi, rồi đột nhiên cười nhe: “Không có.”
Anh bị người nhà giục tìm bạn gái sao?
Vưu Tốc: “…..”
“Em định thanh toán trước cho cô Vưu mà sao không tìm được wechat của chị ấy nhỉ?”
“Nước thải hạt nhân?”
Đấy đấy xem kìa, còn nói dối cả tôi?
Điện thoại đã để chế độ im lặng từ trước.
“Phụt….”
Chị đây biết thuật phân thân đấy.
Vưu Tốc bị cảm giác k*ch th*ch lôi cuốn, thấy anh nhảy từ app khác vào wechat, đầu ngón tay gõ trên màn hình.
Phong Sở Du: “Ơ….”
Dùng chân chơi…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.