Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Trò chơi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Trò chơi


Vưu Tốc nhìn với vẻ thắc mắc, nhưng lúc này Tần Lâm rõ ràng đã không còn hứng thú nói chuyện với cô nữa. Tần Lâm hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ làm sao để cứu vớt người bạn mù quáng trong tình yêu của mình.

“Vưu Tốc…”

Vưu Tốc quay đầu lén nhìn phản ứng của Tưởng Trì Kỳ, thấy anh có vẻ hơi sững sờ thì tâm trạng mới khá hơn đôi chút, kéo Tần Lâm đi tìm lớp học.

Giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu.

Chiều thứ Sáu.

Cảm giác mệt mỏi vẫn còn kéo dài.

Người đàn ông mà cô không gặp suốt bốn ngày qua đang tựa tay lên khung cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt quen thuộc với vẻ lạnh lùng.

“Sau khi nhận ra thì anh Tưởng lập tức tránh xa, cách xa đến 8m luôn.”

Đây không phải là kịch bản điển hình của một người yêu mù quáng sao?

Tưởng Trì Kỳ hờ hững nhận lấy điện thoại cậu em họ ném qua, lười biếng đáp, “Được, lát nữa anh giúp em leo rank.”

Tần Lâm và Vưu Tốc: “…”

“Sợ bị hiểu lầm nên nghĩ rằng cần giải thích vài câu.”

“Over!”

Không tỉnh dậy.

Tưởng Trì Kỳ: Không nói chuyện.

“Ừ, tôi dạy nó môn hóa.”

Người đông đúc, bước chân lộn xộn, cho đến khi bước vào nhà ăn, Vưu Tốc vẫn không thể tìm thấy anh.

“…Có tay là được rồi.” Vưu Tốc nghiêm túc trả lời.

“Chơi khá lắm.”

Trên WeChat, “cô” là một người say mê một cách cuồng nhiệt, mà những người cuồng nhiệt thì thường không bình thường.

Vưu Tốc liếc nhìn cô nàng một cái, sau khi chắc chắn rằng Tần Lâm sẽ không gọi điện cho Thắng Thiên Dương nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhận thấy Vưu Tốc đang ở bên cạnh, anh hơi nghiêng người nhường cho cô một lối ra.

Có lẽ vì không còn nhiều năng lượng để lo lắng về khoảng cách xã giao, buổi học của cô diễn ra khá suôn sẻ, nhưng cô luôn tìm cớ để rời khỏi phòng mỗi khi để Phong Sở Du có thời gian tiếp thu bài giảng.

Nhịp thở đều đặn của cô hòa vào âm thanh xe cộ bên ngoài, lồng ngực phập phồng nhẹ đến mức khó nhận thấy. Trên gương mặt, những sợi lông tơ mỏng manh gần như trong suốt và hàng lông mi cong vút khẽ run rẩy, cô co ro chiếm hai phần ba chỗ ngồi, trông như một con vật nhỏ.

“Anh và cô ấy lướt qua nhau giữa đám đông, anh nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô ấy, rồi bảo cậu bạn sâu bọ bên cạnh giải thích, không để cô gái của anh phải chịu chút uất ức nào, hu hu hu…”

“Sao ậu còn chưa vào?”

Nhận thấy Tần Lâm không để ý đến mình, Vưu Tốc mới lặng lẽ mở điện thoại ra.

“Không được, em cần phải thay đổi không khí một chút.”

Vưu Tốc gãi đầu, gương mặt đỏ ửng khi đứng lúng túng trước mặt Tưởng Trì Kỳ.

“Đợi đã…”

“Đấy có phải là nick của anh đâu!”

Ngón tay của Vưu Tốc vừa chạm vào bàn phím, còn chưa kịp trả lời anh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Phong Sở Du, người đang ngồi trong chiếc ghế sofa mềm mại, cựa quậy một chút. Chiếc áo phông rộng thùng thình trên người cậu nhăn lại thành những nếp gấp.

Phong Sở Du lo lắng không yên cho những ngôi sao mà mình đã vất vả leo lên trong game.

“Dạy em hóa học, dạy em hóa học đi. Em phải nghỉ ngơi một lát trước khi tiếp tục học lịch sử, mấy thứ văn chương này làm đầu em rối hết cả lên…”

Không thể nào.

Như thể nhận ra sự thắc mắc của cô, Tưởng Trì Kỳ giải thích, “Hóa học của nó khá ổn, không cần học phụ đạo toàn diện, chỉ có vài bài không hiểu thôi.”

“Cũng hơi cô đơn, hay là cậu ngồi với tôi?”

Đợi một giây, hai giây, ba giây.

Trong đầu Vưu Tốc hiện lên những thành ngữ lịch sử liên quan đến Hàn Tín* như “phong ba trận chiến”, “nhục nhã dưới khố”, “đi đường ngầm thành Trường An”, cô đón lấy điện thoại một cách vững vàng, đi ra ngoài mà không ngoảnh lại.

“Ít nhất cũng phải nói rõ ràng chứ. Tao sẽ gọi cho Thắng Thiên Dương.”

Những lời nói của Thắng Thiên Dương như một quả bom hẹn giờ, suốt buổi học, trong đầu Vưu Tốc cứ thỉnh thoảng lại bị nó “nổ tung” một lần. Sau khi bị “nổ” liên tục bảy, tám lần, cô nhận ra mình không thể tiếp tục tự hù dọa bản thân nữa.

Vì muốn Tưởng Trì Kỳ vui mà phải chịu đựng lời lẽ cay nghiệt của Nghiêm Lê, thậm chí khi anh nói chuyện với người con gái khác cũng vô cùng khoan dung. Lúc bạn mình muốn đi đối chất với gã cặn bã đó, cô lại ngăn cản hết mức vì sợ mình làm phiền anh ấy.

Mười phút sau, cả hai ngồi ở hàng thứ tư giữa lớp.

“?”

Lúc đó trong sảnh người ra người vào tấp nập, tác phong của Nghiêm Lê cũng từng bị phê bình trên confession, nào là uốn tóc khiến cả tầng bị cúp điện, cãi nhau với giáo viên trên lớp, cãi vã với bạn cùng phòng lúc nửa đêm rồi đập mạnh cửa.

Tính cách thay đổi.

“Đúng rồi, anh họ, lát nữa giúp em leo rank bằng nick của em nhé.”

Vưu Tốc nhớ lại một chút rồi gật đầu đồng ý, “Đúng là hôm đấy Tần Lâm như vậy thật.”

(*Hàn Tín mà nữ chính biết là một vị tướng nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, sống vào thời kỳ cuối của nhà Tần và đầu nhà Hán. Ông được biết đến với nhiều thành tích quân sự đáng nể, đặc biệt là việc giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ để thành lập nhà Hán.)

Đột nhiên, não của Vưu Tốc như bị một đòn giáng mạnh.

Mỗi khi thấy Tưởng Trì Kỳ vẫn ngồi trên ghế sofa, cô lại quay vào phòng học.

Cô nàng nhìn Vưu Tốc với ánh mắt thương hại, nắm lấy tay cô nghiêm túc như thể đã phát hiện ra một bí mật nào đó.

Cả người Vưu Tốc khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục giả vờ không nghe thấy, tránh né vấn đề.

Anh nhìn cô một cái.


Tưởng Trì Kỳ: “…”

Hai người xấu hổ nhìn nhau, thay phiên quay sang xin lỗi các bạn học ở dãy trước và sau vì giọng nói oang oang của Thắng Thiên Dương.

“À, đúng rồi.” Vưu Tốc đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra vào thứ Hai, ánh mắt cô vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, chiếc mũi nhỏ xinh hít nhẹ một hơi, cố gắng tỏ ra vô tình hỏi, “Hôm đó Thắng Thiên Dương đã gửi cho Tần Lâm rất nhiều tin nhắn…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sợ cậu tự ti.”

(*Hàn Tín là một vị tướng trong game “Vương Giả Vinh Diệu” (Honor of Kings) và “Liên Quân Mobile” (Arena of Valor), hai tựa game MOBA nổi tiếng. Trong game, Hàn Tín được xây dựng như một sát thủ với khả năng cơ động cao và sát thương lớn.)

“À… Cô đến nhanh quá, em vẫn còn vài kiến thức chưa học thuộc xong.”

“?”

Cô bận rộn đến mức chân không chạm đất, thậm chí có lúc quên trả lời tin nhắn của Tưởng Trì Kỳ trên WeChat.

Thang máy lên đến tầng bảy.

Nhưng vì ngồi nhờ xe của người khác, cô cũng không dám nói gì, chỉ cảm ơn rồi vội vàng xuống xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không biết từ khi nào đồng đội đã mở mic, vừa vào lại trò chơi, Vưu Tốc đã bị chửi te tua, “Cái gì vậy Hàn Tín, cậu đang dùng chân chơi game à? Còn treo máy nữa, có tinh thần chơi game không thế?”

Giống hệt như lần trước ở quán net.

Đi qua đi lại, cô mệt đến mức gần như kiệt sức, cảm giác như vừa chạy xong một cuộc thi 800 mét.

Tần Lâm lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc nói: “Học hành chăm chỉ, ngày càng tiến bộ.”

Nhiệm vụ phụ: Lén lấy điện thoại của Phong Sở Du, xóa số liên lạc của cô trong điện thoại của cậu ấy.

Dạy môn hóa, vậy sao còn cần học thêm môn lịch sử…

“Cậu không buồn ngủ nữa rồi à?”

Phong Sở Du và Tưởng Trì Kỳ: “…”

“…..”

Tần Lâm bên cạnh vẫn đang nghĩ làm cách nào để nhắc Tưởng Trì Kỳ về chuyện Nghiêm Lê ngày hôm qua mà không quá đường đột, thì Vưu Tốc đã gửi tin nhắn xong và cất điện thoại đi.

“Sạch rồi.” Vưu Tốc ngẩng đầu để lộ gương mặt thanh tú, cô cẩn thận bước lên xe, cúi người thắt dây an toàn, “Cậu cũng đi tìm Phong Sở Du à?”

Tưởng Trì Kỳ, một người có tài ăn nói độc địa như anh sao có thể bỏ qua cơ hội trêu chọc cô.

Vưu Tốc nghe thấy tiếng lê dép từ xa đến gần, sau đó Tưởng Trì Kỳ với vẻ mặt lười biếng tựa vào cửa, giọng không mặn không nhạt, “Gì đấy?”

Khóe môi Tưởng Trì Kỳ khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười rất nhẹ.

“Xả ra? Chẳng lẽ mày bảo tao đi mắng người ta một trận sao?”

Cô đã nắm chắc kịch bản của một người bạn u uất.

Sau vụ rắc rối vừa rồi, Tần Lâm vội vàng tắt tiếng điện thoại, gửi lại cho Thắng Thiên Dương một câu chửi, rồi nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi giữ điện thoại ở cửa lớp.

“Tôi bảo cậu ta gửi.” Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhếch môi cười nói.

Với tính cách của Tưởng Trì Kỳ, nếu biết cô chính là “Nicotine Đau Buồn” chắc chắn anh đã lôi cô ra mà tra hỏi một trận rồi, chứ đâu có nhẫn nhịn.

Nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ đổi chỗ cho nhau.

Tuần này dường như có quá nhiều chuyện xảy ra, ngoài mười ba tiết học chính trong tuần, còn có việc mua sắm trước cho sự kiện tuyển sinh câu lạc bộ, đăng ký cho cuộc thi tranh luận và tuyển dụng của hội sinh viên, từng việc từng việc chồng chất khiến mỗi ngày Vưu Tốc chỉ ngủ được sáu tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vưu Tốc vội vàng tắt âm thanh trong game, vừa cắn ngón tay vừa suy nghĩ cách điều khiển.

Tần Lâm vẫn còn tức giận thay cô, vừa nhai xíu mại mua dọc đường vừa bực tức nói: “Tại sao mày bị cảnh cáo mà cậu ấy lại không biết gì, còn dám nói chuyện với con nhỏ đó?”

“Chẳng lẽ cô giáo Vưu đã đạt đến trình độ Vương giả trăm sao rồi sao?”

Học sinh chăm chỉ đương nhiên tâm trạng của giáo viên cũng tốt, Vưu Tốc bước vào phòng với tâm trạng vui vẻ.

Đúng là ông trời giúp cô mà.

Vưu Tốc lén liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ, nhận thấy anh có vẻ sắp nói gì đó, cô lập tức nhắm chặt mắt, giả vờ như vẫn đang ngái ngủ, mong rằng có thể thoát khỏi tình huống khó xử này.

Vưu Tốc siết chặt lòng bàn tay. Giờ điều quan trọng nhất là ngăn không cho mọi chuyện bị bại lộ.

Cô đưa tay xoa nhẹ cổ vì mệt mỏi.

Nói thêm một từ nữa sẽ bị lộ tẩy.

Nghe vậy, Tưởng Trì Kỳ nhướng mày, lấy chiếc gối ôm đang dựa vào chân anh ra, vỗ vào chỗ trống trên ghế sofa, “Vậy lại đây, ngồi xuống đây.”

“Này, Thắng Thiên Dương, đưa điện thoại cho Tưởng…”

Vưu Tốc vòng qua chỗ đường khô ráo, để lại hai dấu chân ướt, chỉ khi đế giày khô hẳn cô mới vội vàng gật đầu, “Tiện chứ.”

Phong Sở Du còn trẻ nên dễ bị lừa, cậu tự nhủ chẳng lẽ cô giáo Vưu là cao thủ ngầm, lập tức tỏ ra kính trọng hơn nhiều.

Tưởng Trì Kỳ cười nhẹ, một tay đặt lên bàn.

Ai mà biết được Tưởng Trì Kỳ có giống như một số phụ huynh trong các bộ phim, vì lo cho việc học của con em trong năm cuối cấp ba mà nhân cơ hội này đăng nhập vào WeChat của cậu để kiểm tra các hoạt động giải trí và giao tiếp của cậu ấy.

Nhưng lần này lại không có sự trùng hợp như thế.

Tưởng Trì Kỳ chăm chú nhìn, cho đến khi đèn đỏ chuyển xanh, anh mới mỉm cười.

“?”

Vô tình đi ngang qua, nhìn thấy anh đứng với cô gái khác, tức giận mà nói vài câu thì có gì là sai?

Vưu nhanh tay giật điện thoại tắt máy. Nhận ra hành động của mình có phần quá rõ ràng, cô cảm thấy hối hận, chưa kịp nghĩ ra lý do để giải thích thì Tần Lâm đã ngộ ra.

Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ dừng lại trên khuôn mặt cô, sau vài giây, anh đột nhiên bật cười, rất hào phóng ném điện thoại cho cô, chân vắt lên ghế, ngồi chẳng đứng đắn chút nào.

Để chắc chắn, cô còn vào phần lịch sử thêm bạn bè để xóa cả bản ghi kết bạn.

Phong Sở Du dừng bước, gọi lớn về phía phòng khách, “Anh họ!”

Phong Sở Du đã hẹn buổi học phụ đạo vào lúc bốn giờ chiều nay, Vưu Tố tan học lúc ba giờ, ngồi tàu điện ngầm qua đó sẽ mất khoảng một tiếng, quay lại cũng mất thêm thời gian, cô không muốn về quá muộn nên sau khi tan học liền nhờ người mang sách chuyên ngành về giúp, rồi đi thẳng đến ga tàu điện ngầm gần trường.

Tình huống hiện tại, thời điểm, địa điểm, con người đều đã đủ, chỉ còn chờ anh mở miệng.

“Thông báo rộng rãi, thông báo rộng rãi…..”

Ngữ điệu như thể hiểu rõ mọi chuyện.

“Mày không thấy ấm ức hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhờ có lời giải thích của Thắng Thiên Dương, tâm trạng của Tần Lâm rõ ràng đã khá lên nhiều. Cô nàng vừa lật sách vừa khẽ hát líu lo.

Tưởng Trì Kỳ ngước mắt lên.

Vưu Tốc đành uể oải lết vào phòng học.

“Đừng keo kiệt quá, để cô ấy chơi một chút có sao đâu?”

Giọng nói cà lơ phất phơ của Thắng Thiên Dương rõ ràng vang lên:

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Vưu Tốc: “Được, được!”

Lần này Phong Sở Du không đóng cửa, khe cửa khép hờ liên tục vang lên tiếng đọc bài nhỏ nhẹ từ bên trong.

Trông Vưu Tốc hoàn toàn không giống người biết chơi game, chưa kể đến việc có chơi giỏi hay không.

Phong Sở Du cảm thấy mí mắt phải của mình nhảy lên không ngừng.

!!

Anh vẫn tiếp tục chơi game, tay không ngừng di chuyển khi trả lời, Vưu Tốc nhìn vào những cảnh chiến đấu kịch tính trên màn hình, tim đập thình thịch.

“Thông báo, thông báo! Vừa nãy anh Tưởng đây không nói chuyện với ai cả, chỉ đứng đấy thôi, người khác tự nói chuyện một mình mà anh Tưởng không thèm để ý!”

“Hôm đó vô tình thấy một bóng người u ám đầy sầu muộn giữa đám đông, đi ngang qua suýt bị luồng khí oán giận đó dọa c·h·ế·t.”

Tưởng Trì Kỳ liếc mắt nhìn cô, rồi đưa tay chạm nhẹ vào sau đầu cô đang bị tê cứng, kéo dài giọng khen ngợi.

Hôm qua có một trận mưa lớn, khu vực gần trường có địa hình thấp nên mặt đường nhựa thỉnh thoảng vẫn còn những vũng nước nông. Vưu Tố đang chú ý đến bước chân thì bất chợt nghe thấy tiếng còi xe.

Cô dừng lại một chút rồi bổ sung, “Phòng học yên tĩnh mà.”

Giống như một chiến binh thực thụ.

Có vẻ như Tưởng Trì Kỳ định chơi xong ván này rồi mới giúp Phong Sở Du.

Phong Sở Du lập tức kêu lên kinh ngạc, “A! Cô giáo Vưu, cô biết chơi game sao?”

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ, Vưu Tốc khẽ nắm chặt ngón tay, thả lỏng người rồi từ từ dựa vào lưng ghế.

Thời gian vào học cũng sắp đến, Vưu Tốc cũng theo đó mà nộp điện thoại.

Nếu điều đó thực sự xảy ra, Tưởng Trì Kỳ sẽ phát hiện ra rằng người vừa hẹn lịch dạy kèm với em họ của anh và người mà anh thường xuyên trò chuyện “sôi nổi” vào ban đêm lại là cùng một người…!

“Có thể cho tôi thử chơi game này không?”

Giọng nói của Tưởng Trì Kỳ nhẹ nhàng vang lên.

“… Vào trong dạy kèm đi.” Tưởng Trì Kỳ có vẻ hơi thất vọng, mí mắt hơi sụp xuống, giọng nói dần trở nên lạnh lùng, “Đã trả tiền rồi đấy.”

Nhưng khi bước vào thang máy, khung cảnh quen thuộc liền khiến Vưu Tốc không khỏi nhớ lại cảnh tượng gay cấn lần trước khi đến khu chung cư này.

Làm sao anh biết cô và Tần Lâm đã nhìn thấy anh ở sảnh?

“Chiến tích của cô thế nào?”

… Anh diễn tiếp đi, cô đều thấy hết rồi.

Vưu Tốc bình thản mở sách, rút nắp bút ra: “Nghe nói tiết này…”

Hàn Tín, nếu một ngày nào đó ngài biết rằng mình sẽ trở thành một nhân vật trong trò chơi, bị một cái tháp nhỏ xíu đánh bại, hãy nói cho tôi biết, ngài có còn tiếp tục kiên trì vươn lên sau khi chịu đựng sự nhục nhã dưới háng hay không nhé TT?

Dù có phàn nàn thế nào đi nữa thì cậu thiếu niên vẫn tự giác đi về phía phòng học, “Đợi em trả lời tin nhắn đã, cô Vưu.” Cậu nói rồi chạm vào màn hình điện thoại hai lần.

Cô dùng ngón tay di chuyển phím điều khiển, nhân vật bắt đầu chạy rồi dừng lại dưới tháp, máu lại tụt xuống hết.

Nhưng nếu cuộc gọi của Tần Lâm được kết nối, Tưởng Trì Kỳ sẽ dễ dàng liên tưởng người đang phàn nàn về anh trên điện thoại với người đã quấy rối anh trên WeChat…

“Cũng đúng.”

Chuyện này thì có liên quan gì đến việc yêu đương mù quáng chứ?

“?”

Phong Sở Du ngẩng đầu lên khỏi những nhân vật lịch sử phức tạp, bước nhanh ra khỏi phòng học, “Cô Vưu, cô nghỉ ngơi một chút đi, em đi làm vài bài hóa để thư giãn.”

Nhiệm vụ chính: Dạy kèm tốt.

Khoảng cách này… có phải gần quá rồi không? Nếu cô ngồi xuống, quần hai người sẽ chạm vào nhau mất.

May mà các bạn học xung quanh cũng thấy lời nói của Thắng Thiên Dương khá hài hước nên không tỏ vẻ khó chịu gì.

“…”

Vưu Tốc cúi đầu, thở dài buồn bã: “Không sao đâu… Chỉ cần Tưởng Trì Kỳ vui là được rồi.”

Chương 28: Trò chơi

Trái tim nặng nề dần dần được xoa dịu.

Cứ trốn sau cái danh ảo trên mạng mà chửi bâng quơ thế này là tốt rồi.

Giữa bối cảnh rực rỡ, nhân vật trong game vẫn đang chạy và tung kỹ năng, Vưu Tốc đứng dậy, dừng lại ở cửa và nhìn Tưởng Trì Kỳ đầy hy vọng như muốn ra hiệu cho anh.

Đôi tay của Vưu Tốc đang điên cuồng bấm màn hình bỗng nhiên dừng lại.

U ám đầy sầu muộn, oán giận ngút trời…

“Em gái à…”

Không chỉ là hôm nay, mà tận đến thứ Sáu, cô vẫn không gặp lại Tưởng Trì Kỳ.

Vốn dĩ việc cô nhắn tin cho Tưởng Trì Kỳ trên wechat chỉ là tiện tay mà thôi.

Nói dối bị bắt tại trận, còn bị chặn ngoài cửa đe dọa.

“À đúng rồi, cái máy pha cà phê tự động mới được chuyển đến sảnh, đừng ai mua, xếp hàng mất mười phút mà uống dở đến mức muốn nôn.”

“Đừng hỏi làm gì.” Vưu Tốc căng thẳng, cố gắng giữ phong thái của một người chơi giỏi.

Giáo viên vẫn chưa đến, trong lớp cũng rất ồn ào. Vưu Tốc lật vài trang sách, nhớ lại những kiến thức đã học ở tiết trước.

“Xe sắp đi rửa rồi không cần phải làm thế.”

Cô lập tức tỉnh táo, con ngươi co lại.

“… Anh họ, em có cảm giác chuyện này không ổn.”

Ban đầu chỉ là một lời đe dọa vu vơ, không ngờ Phong Sở Du lại nghiêm túc đến vậy.

“Cậu có biết chơi Hàn Tín* không?”

Bị lộ thân phận vào lúc này, trong lòng Vưu Tốc cảm thấy như thể ngày tận thế sẽ đến vào ngày mai.

Có biết hay không thì cũng phải biết.

Trên đường dường như rất tắc, Vưu Tốc mở mắt ra phát hiện đã là năm giờ rồi, bình thường hành trình không cần mất nhiều thời gian như vậy.


“… Gần như sắp được rồi.”

“Khu Thượng Gia, tiện đường không?”

Vưu Tốc nhận ra giọng mình quá vui mừng, cô vội ho nhẹ vài tiếng để hạ thấp giọng, “Hay là hai người vào phòng học, tôi ra phòng khách.”

“Đi thôi.”

Không lẽ là do tin nhắn WeChat vừa rồi bị lộ…

Trong xe của Tưởng Trì Kỳ không biết dùng loại nước hoa gì, nhưng mùi hương nhẹ nhàng của hoa cam hòa quyện với không khí trong lành sau cơn mưa, mang lại cảm giác thư giãn như hòa mình vào thiên nhiên.

Anh đưa tay, nghịch ngợm chọc hai cái vào cánh tay cô.

Cô nằm sấp trên bàn nhìn Tần Lâm vẫn đang miệt mài tìm kiếm những trường hợp yêu đương mù quáng, gương mặt của cô nàng cũng trở nên giận dữ hơn vì những câu chuyện trên mạng.

Còn Vưu Tốc thì lại bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên. Tại sao Tưởng Trì Kỳ đột nhiên bảo Thắng Thiên Dương gửi những lời như thế?

“Cậu ở đây có cô đơn lắm không?” Vưu Tốc nở nụ cười nịnh nọt.

Câu nói quen thuộc.

Ngoài việc giúp cậu chơi một trận game để hợp lý sử dụng điện thoại, Vưu Tốc cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác.

Nói cô ta là con nhỏ xấu xa cũng không phải quá đáng, vì có cả yếu tố cảm xúc trong đó.

Tần Lâm thấy cô chịu đựng như vậy thì cảm thấy thương xót, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Này chị em tốt, tao nói thật nhé, mày không thể như vậy được, ấm ức mà không giải tỏa sẽ dễ bị tổn thương đấy, mày phải tìm cách xả ra.”

Sau khi làm xong những thao tác này trong nửa phút, Vưu Tốc mới vội vàng trở lại giao diện game.

Vưu Tốc nhíu mày, bị câu nói của Tần Lâm làm cho ngớ ngẩn đến mức như thần hồn lìa khỏi xác, “Nói nhảm tiếp đi, dùng từ ngữ kỳ quặc nữa thì kịch bản quảng cáo của nhóm tuần này mày sẽ là người chấp bút.”

Chỉ mười giây sau khi Vưu Tốc ngồi xuống ghế ở phòng khách, Hàn Tín đã bị g·i·ế·t. Cô kinh hãi nhìn vào màn hình điện thoại, thấy dòng chữ “Hồi thành” hiện lên, liền bất chấp tất cả mà chuyển sang giao diện WeChat, tìm số liên lạc của mình và nhấn xóa.

“… Em gái à, mày đúng là kiểu yêu mù quáng rồi.”

Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách, từng giọt nối thành dòng. Hướng mưa lần này thẳng hơn, không có gió nên sẽ không tạt vào trong xe.

Tần Lâm vẫn đang mơ mộng, chống cằm, giọng điệu ngọt ngào, vừa nói vừa cười bâng quơ viết nên một đoạn tiểu thuyết:

Vưu Tốc lộ vẻ do dự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì vậy, ngay khi tan học vào buổi trưa, cô lập tức tìm kiếm bóng dáng của Tưởng Trì Kỳ trong đám đông, giả vờ tình cờ gặp gỡ để thăm dò ý tứ của anh.

Chưa kịp dạy xong 40 phút, Vưu Tốc đã ra ngoài uống nước ba lần, rồi còn mượn cớ đổ nước để đi lấy giẻ lau hai lần.

Sao cô có thể quên được hai nhiệm vụ đã đặt ra từ tuần trước chứ.

Người đó chính là cô gái mà khi nói chuyện với nam sinh còn lắp bắp không trôi chảy…

Vưu Tốc nghe xong liền gật đầu.

“Tất nhiên.” Giọng cô trầm xuống, “Cứ để tôi lo.”

Giọng điệu này rất phổ biến, không để lộ ra điều gì.

Cơ hội hiếm có, điện thoại của Phong Sở Du còn được mở khóa sẵn…

Lần trước Vưu Tố đã giao cho cậu bài tập học thuộc lòng và nói rằng lần này sẽ kiểm tra. Nếu tỷ lệ chính xác không đạt 90%, lần sau sẽ không dạy kèm nữa.

Khi đi qua một ngã tư đèn đỏ đang tắc nghẽn, Tưởng Trì Kỳ lơ đãng ngẩng đầu, bỗng nhận ra Vưu Tốc đang tựa vào cửa sổ, ngủ rất nhẹ nhàng.

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ điện thoại của Tần Lâm, âm thanh rất lớn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Trò chơi