Vạn Biến Hư Ảo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 242: Năng Lực Bị Nghi Ngờ
- Hừ, nếu là như vậy thì càng đáng nghi, lỡ như thứ này không phải do hắn soạn ra, mà do lãnh đạo nghiên cứu rồi đưa cho hắn thì sao?
Cứng quá thì dễ gãy, Huy Hoàng nhìn Ngọc Thành với ánh mắt tràn đầy thương cảm, tên này nhất định sẽ gặp xui xẻo trong thời gian tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Tuấn Vũ dứt khoát đi xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người, thân hình nhanh chóng đi khuất về khu chính trị, trong đó có một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho hắn nghỉ ngơi.
Lê Quân cười khổ, lão quả thực vừa mới ngồi xuống còn chưa ấm chỗ, nhưng cũng không có ý trách Dương Tuấn Vũ, tên này làm việc luôn ngắn gọn, kiệm lời, cái hắn quan tâm đến chỉ có mục đích và hành động như thế nào cho hiệu quả.
Lãnh đạo trung ương đã nói thế, những người khác đương nhiên không dám nghĩ nhiều, bọn họ tranh thủ mời ông ở lại uống chén trà, nhưng Lê Quân lắc đầu nói đang có việc cần giải quyết nên lập tức rời đi.
- Ngọc Thành, đội trưởng nói có lý đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vì những thứ quá tốt đẹp mà Bộ trưởng Lê Quân thông báo, các quân khu trong một tháng này phải nói là chạy đua từng ngày, ai cũng muốn mình là những người đầu tiên được trải nghiệm đợt đào tạo lớn nhất từ trước tới nay.
- Ngọc Thành, lá gan cậu quá bé, có gì mà không dám nói.
Chỉ có như thế mới có thể đáp ứng được các yêu cầu khắt khe của cuộc chiến công nghệ cao, một chút lơ là, thái độ rề rà nhất định sẽ phải trả một cái giá đắt.
- Đúng vậy, tôi thấy hắn còn không thuộc lòng bài diễn văn phát biểu nên mới chỉ nói vài câu cho xong. Thật là không hiểu vì sao cấp trên lại phái hắn xuống, nhìn thế nào cũng giống một tên thư sinh, thân hình đúng là có chút cơ bắp, nhưng chỉ giống mấy kẻ thường tới phòng tập gym. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quân khu 1.
Chương 242: Năng Lực Bị Nghi Ngờ
Nhưng không phải ai cũng có thể thông qua vài lời mà có thể ngộ ra nhiều điều, ngoài mấy chiến sĩ mang xe tới đón hắn ban sáng, nhưng người khác đa phần đều ôm thái độ vô cùng khó hiểu tới lấy bản kế hoạch đã được xếp chồng một chỗ.
- Chào tất cả mọi người, tôi, Dương Tuấn Vũ, người sẽ đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên trong lần đào tạo lần này. Hi vọng quãng thời gian chúng ta làm việc với nhau sẽ đạt được những thành công vang dội.
Quân khu 1 và 2 là hai nơi đạt tiêu chuẩn đề ra của Lê Quân sớm nhất, và đó đương nhiên là đích đến của Dương Tuấn Vũ và Doãn Trung San.
...
Và tránh để sinh ra những nhiễu loạn không đáng có, ông thậm chí còn xuất hiện trong ngày Dương Tuấn Vũ tới Quân khu 1 nhận chức Huấn Luyện Viên Cao Cấp.
Mà cứ cho điều này là đúng, hắn có lẽ cũng chỉ là một huấn luyện viên thiên về lý thuyết mà thôi, trong chiến đấu sinh tử, lý thuyết hay tới mấy cũng vô dụng.
Ngọc Thành không đồng ý với thái độ coi thường lý thuyết của đội trưởng Huy Hùng, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị người bên cạnh cắt ngang:
Dương Tuấn Vũ không nói quá nhiều về bản thân, cũng như không nói những lời hoa mỹ làm gì. Chính vì sự khác biệt đó, cùng với ngoại hình còn rất trẻ, những quân sĩ bên dưới bắt đầu tỏ ra nghi hoặc.
Không chỉ có kế sách, kinh nghiệm thực chiến cũng là một trong những ưu điểm nổi trội nhất của hắn. Đặc biệt trong thời đại với các loại v·ũ k·hí mới được phát minh ra, nhiều vấn đề tôi còn phải tìm tới hắn nhờ hỗ trợ.
Nghe những lời nhận xét này, Lê Quân nhiều ngày đều trăn trọc suy nghĩ, cuối cùng, ông quyết định tin tưởng người chiến hữu vào sinh ra tử cùng mình.
Thao trường đã có mặt đầy đủ hơn 30 ngàn người, họ xếp thành những hàng dài, khoảng cách mỗi người, mỗi hàng đều tăm tắm, Dương Tuấn Vũ đứng trên bục cao, lưng thẳng, cảm xúc hào hùng dâng lên trong lòng, hít sâu một hơi, thái độ hắn trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén quét xuống toàn bộ các sư đoàn.
Một người vóc dáng hơi nhỏ con, thoạt nhìn hơi nhút nhát.
Theo hắn mà nói, những kẻ không biết lấy lòng cấp trên, không biết luồn cúi thì mãi mãi không thể thăng tiến được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Mỗi người lát nữa sẽ khi trở về sẽ được phát một bản tài liệu nói sơ bộ về các chương trình tập luyện, mọi người nhớ đọc cho kỹ. Được rồi, buổi gặp mặt sáng nay kết thúc, tất cả có 3 tiếng để chuẩn bị cho buổi tập luyện đầu tiên diễn ra vào 13 giờ chiều nay. Tất cả giải tán!
Ngọc Thành lắc đầu, tay đưa lên bản kế hoạch:
Là một trong những thành viên trực tiếp tham gia nghiên cứu khoa học quân sự thời hiện đại của Thịnh Thế, có thể nói, những thứ mang tới trong lần đào tạo này không ai rõ ràng hơn hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Quân nhớ lại, theo lời của người đồng đội vào sinh ra tử nhiều năm của mình, Doãn Trung San đã nói: “Dương Tuấn Vũ là một người rất tài năng, cậu ta có thái độ làm việc vô cùng chuyên nghiệp, trí tuệ mưu lược tuyệt đối không thua kém những nhà chiến lược gia nổi tiếng.
- Mấy cậu thấy vị huấn luyện viên mới của quân khu thế nào? Tôi thấy hắn quả trẻ, có khi tuổi còn ít hơn tôi, người như thế thì lấy đâu ra kinh nghiệm mà giảng dạy chứ? Chẳng lẽ là con cháu của vị nào đó?
- Có lý hay không, các người cứ đợi tới chiều nay không phải sẽ rõ hay sao? Bàn tán thì có tác dụng gì, thay vào đó tranh thủ thời gian về phòng mà đọc hết chương trình huấn luyện đi, nếu không tới lúc bị hỏi không trả lời được sẽ bị phạt đó.
Đồng chí Bộ trưởng, ông tuyệt đối nên tin tưởng vào năng lực huấn luyện của hắn, mà trao quyền hạn tương xứng.”
- Các cậu xem, trong này viết rất chi tiết các bài tập, cùng với thời gian từng chương trình đào tạo, mọi thứ đều rõ ràng, hợp ý. Đây hẳn là do vị huấn luyện viên kia dày công suy nghĩ giúp đỡ chúng ta nâng cao tố chất, các cậu không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nếu Dương Tuấn Vũ tới quân khu 2 của Vũ Chấn Phong thì có lẽ mọi thứ đã khác, nhưng hắn không lựa chọn như vậy, quân khu 1, một địa phương hoàn toàn xa lạ, mọi thứ ở đây hắn chưa có bất cứ thông tin gì. Nhưng điều này không khiến hắn cảm thấy lo lắng, ngược lại, thái độ vô cùng bình thản.
Dương Tuấn Vũ, người làm tâm điểm của sự chỉ trích lại đang nhàn nhã ngồi trong phòng uống trà. Đối với hắn những lời mỉa mai kia hoàn toàn là rác rưởi. Mọi thứ cứ tới lúc huấn luyện tự nhiên sẽ rõ ràng.
Không ai muốn rớt lại phía sau, nếu được tham dự trước, họ sẽ có thêm thời gian để tập luyện và phát triển những gì đã được học.
Ngọc Thành tức giận bỏ đi, mấy người này quá coi trọng bản thân mà luôn nghĩ người khác không bằng. Tên Huy Hùng kia nếu chẳng phải có người thân trong ngành, với tầm nhìn hạn hẹp của hắn làm sao có thể ngồi lên cái chức tiểu đội trưởng này.
Sự nghi ngờ về năng lực huấn luyện của Dương Tuấn Vũ không chỉ có một nhóm Huy Hùng, thái độ lạnh nhạt và cách làm việc lạ lùng của hắn khiến nhiều người nhất thời không thích nghi được.
Phải biết các buổi gặp mặt huấn luyện trước đây, nguyên buổi sáng là giới thiệu, đọc diễn văn, ca nhạc văn nghệ đủ thứ, rồi ăn một bữa thịnh soạn sau đó một ngày mới tiến hành thao luyện, đâu có như vị huấn luyện viên này, tuổi quá trẻ, lại giống như không coi ai ra gì, các vị lãnh đạo ngồi trên kia còn chưa có cơ hội phát biểu, bộ trưởng Lê Quân vừa tới còn ngồi chưa ấm chỗ đã phải đứng dậy, đây đúng là làm việc không có trước sau, vô tổ chức.
Nguyễn Huy Hùng, một vị tiểu đội trưởng vừa đi vừa bàn tán về lần tập trung chớp nhoáng vừa rồi.
Thái độ cửa Ngọc Thành khiến mấy người đi theo đội trưởng rất tức giận, bản thân Huy Hùng cũng vô cùng khó chịu với thái độ làm người của Ngọc Thành.
Nghe hắn nói vậy, một người bên cạnh chen vào bổ sung:
- Các cậu đừng nói linh tinh, cẩn thận người khác nghe thấy chúng ta sẽ bị phạt đấy.
Theo như cậu nói thứ này rất chi tiết, một người còn trẻ như hắn lấy đâu ra nhiều kiến thức và kinh nghiệm như thế.
Bộ trưởng khi thông báo cuộc đào tạo toàn quân cũng không hề nói gì về huấn luyện viên của bọn họ, vì thế đã có nhiều tin đồn đoán là vị thủ trưởng này, vị thủ trưởng kia sẽ tới giảng dạy. Nhưng vạn phần không ngờ, người tới lần này lại trẻ tuổi như vậy, hơn nữa, tiếng tăm của hắn trong quân gần như không có chút nào.
Mọi người ngẩn ngơ, không chỉ riêng quân sĩ, các vị lãnh đạo ngồi trên khán đài cũng được một phen ngớ người. Họ không nghĩ buổi gặp mặt hoành tráng như vậy, tập hợp nhiều người như thế mà chỉ để hắn nói vài câu rồi về.
Sở dĩ hắn làm vậy chính là muốn thể hiện một phần ý đồ của mình: “Không thủ tục rườm ra, không nói lời nịnh nọt, trong quân chỉ nên có sự nghiêm túc và chính xác.”
Hắn chính là huấn luyện viên, cái hắn huấn luyện không chỉ năng lực tác chiến mà còn chính là thay đổi thái độ và tác phong làm việc của hệ thống q·uân đ·ội.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.