Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53
Ngu ngốc...... Trần Ngộ Bạch buồn cười, trong nháy mắtđãkhôngcòn tức giận. Cầm lọ thuốc, rút cái bàn trong tay nàng để quamộtbên, lại nhét lọ thuốc vào trong tay nàng.
Trần Ngộ Bạch lạnh giọng ra lệnh: "Đổi, ngay!"
Lần an ủi nàythậtđúng là......còn khiếnhắnđau hơn trận đánh kia......
cônàng ngu ngốc này!
Ngón tay Ngu Ngốc quánhỏ, khí lực yếu, khi thoa thuốckhôngdùng đúng sức, thế nhưng taynhỏbé ấm áp mềm mại, sờ tới sờ luitrênngườihắn, Trần Ngộ Bạch rất hưởng thụ, tròng mắt đen trong trẻo hơi híp lại.
"Ừm...... Phu quân?" Nàng hồi tưởng điều Vương Phi nương nương dạy, trưng cầu ý kiến củahắn.
Ôm nàng đặt ngồi xuống bàn trang điểm xong, ánh mắt của Trần Ngộ Bạch vẫnkhônggiảm phần vui vẻ: "Gõ cửa sổ làm gì? Tại saokhôngvào qua cửa chính?"
Nàng lại vui vẻ nở nụ cười, cười đặc biệt ngơ ngốc, trong đôi mắt là gương mặt củahắn, Trần Ngộ Bạchkhôngnhịn được, như bị mê hoặc cúi đầunhẹnhàng hônmộtcái lên ánh mắt của nàng.
Thoa thuốc xong rồi, Quốc sư đại nhân mặt lạnh lập tức cao ngạo đuổi ngườiđi.
Cuối cùng cũng tìm được thuốc, nhưng váy người kia lại tán loạn, khuôn mặtnhỏnhắn đỏ ửng, hai mắt mịt mờ, cả người mềm yếu, bị phu quân khóe miệng mỉm cười kéo qua thoa thuốc.
Kỷ Tiểu Ly câm lặng, lấy hết dũng khí, sợ hãi hỏihắn: "thậtrathì...... Là bởi vì trong tên người...... Cómộtchữ ‘Bạch’ sao?"
"Bởi vì...... Quá muộn." Nàng còn tưởng Quốc sư đại nhân cũng giống như nàng, lúc ngủ ngoài phòng vẫn luôn có hai nha hoàn trực đêm.
Chẳng lẽthậtđãthông minh hơn? Biết ám chỉ chohắn?
khôngcần người khác lo lắng vàkhôngai lo lắng là hai việc khác nhau,hiệntạihắnvẫn mạnh mẽ như trong quá khứ, nhưnghiệntại có tiểu ngu ngốc cùngmộtnhịp thở, cùng vinh nhục vớihắn,hắncườimộttiếng ánh mắt nàng liền phát sáng,hắnbị thương nửa đêm nàngkhôngngủ tới thoa thuốc.
"Mau vàođi!"hắnkhôngkiên nhẫn thúc giục.
"Vương Phi nương nương dạy: cử án tề mi." Nàng nâng đến mỏi tay,khôngthể làm gì khác hơn là rụt cổ, khiến cho cái bàn kia vẫn cao hơn mày.
"Đưa nàng về trước."hắnlạnh lùngnói, lại giải thíchmộtcâu: "Trời quá tối, nàng đần như vậy,sẽlạc đường."
Đây là phủ Trấn Nam Vương, hôm nay mới vừa lãnh giáo phụ tử Kỷ gia ra oai phủ đầu...... Trong lònghắnkhôngngừng tự khuyên mình.
"Người...... Người người người!khôngđúngkhôngđúng!" Cửa sổ phía nam còn mở, cây cổ thụ thành tinh nơi tường bên ngoài cười cực kỳkhôngđứng đắn, cành lá khẽ run, nàng mắc cỡ c·h·ế·t được: "Thuốc!"
Tối nayhắndắt tay nàng dạo bước, ánh trăng dịu dàng, nàng chợt có chút can đảmkhôngthểnóirõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn nàng ung dung vui vẻ vào viện Nam Hoa, có tỳ nữ ra ngoài đón nàng, cho đến khi bóng dáng kia biến mất hẳn, người lẳng lặng đứng thẳng dưới ánh trăng mới xoay người quay trở về.
Vốn Tiểu Ly cũng chỉ tới đưa thuốc,hắnđuổi người nàng liền thànhthậtbước ra ngoài. Trần Ngộ Bạch tức giận nhếch khóe miệng lên, nhưng cũng hết cách, mặt lạnh cũng vẫn phải đuổi theo.
"không!"hắndịu dàng trầm mặt lạnh giọng từ chối.
Trần Ngộ Bạch biết nghe lời đổi sang phía bên kia, khéo léo mềm mại giống nhau như đúc, cầm trong tay, ch*m r** v**t v*, "Là vật này sao?"
Miệng nàng vừanóiđến thuốc, bàn tayđãchui vào vạt áo trước ngực móc móc tìm,đangchậm rãi vuốt dọc toàn thân nàng, tra xét xem vừa rồi nàng té có trầy trụa gìkhông,hắnnắm cổ tay nàng, lôi tay của nàng từ trong vạt áo ra ngoài.
Vừa chạm vào liền tách ra, nhưng trái timhắnvẫn rung mạnh,khôngđược tự nhiên ho khanmộttiếng, lôi nàng từ trong lòng ngực ra đẩy về phía trước.
Vui vẻ trong mắt Trần Ngộ Bạch sâu hơn, thấp giọng hỏi: "đãtrễ như thế, nàng còn tới đây làm gì?"
Người bịhắnmở tung cửa sổ đẩy té xuống, uất uất ức ức bò dậy từ trong bụi cỏ,khôngthèm phủi sạch chìa bàn tay chohắn, may mà lúc này tâm tình Quốc sư đại nhân vui vẻ, căn bảnkhôngthèm để ý, đỡ hai tay nàngnhẹnhàng kéo dậy ôm lấy, kéo người chui vào cửa sổ.
"Vậy......vậy phải gọi bằng tên gì?" Nàng hơi nghiêng đầu, "Vương Phi nương nươngnói, sau khi thành thân takhôngthểsẽgọi người là sư phụ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tác giả có lời muốnnói: thiên hạ quả nhiênkhôngai có bản lĩnh như Quốc sư đại nhân, Quốc sư đại nhân ngài tiến bộthậtthần tốc, ngàyđitrăm dặm nha!
Mặt được thoa thuốc xong, Quốc sư đại nhân mặtkhôngđổi sắc với tay bắt đầu c** q**n áo, Tiểu Ly nghe cổ thụ tinh huýt gió vui vẻ thưởng thức, vội vàng từ đầu gốihắnnhảy xuống, chạyđiđóng cửa sổ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ngộ Bạch túm nàng ra ngoài, nàng cười nâng mặt lên, ánh mắt lấp lánh: "Ta thích mới gọi là Tiểu Bạch, người...... có muốn được gọi là Tiểu Bạchkhông?"
Lúc nàng nhào vào trong lònghắn, Trần Ngộ Bạchđãhết giận, giờ phút này nàng ngước khuôn mặtnhỏnhắn trước mắthắn, đôi mắt trong suốt chứa ánh trăng dịu dàng,hắncòn gì màkhôngvui?
Buổi tối lúc dùng bữa ở Nam Hoa viện nghe Kỷ Namnói: lúc cha con bọn họ "thân thiết",côgia mới đến "khôngcẩn thận" bị chút "Vết thươngnhẹ"...... Nàng lập tức ănkhôngthấy ngon,thậtvất vả chờ đến ban đêm khi Vương Phi ngủ say, vội lặng lẽ bò dậy, cầm thuốc trị thương giảm sưng tấy chạy tới thămhắn.
Ngón tay thon dài thoa chút thuốc mỡ,nhẹnhàng thoa lên khóe miệng nàng, tỉ mỉ xoa tròn, nàng "ưm"mộttiếng kêu đau, bịhắncười mắngmộtcâu: "Đáng đời! Coi lần sau còn dám leo cửa sổkhông?!"
Lần đầu Quốc sư đại nhân cợt nhả như vậy, nhưngcôvợnhỏxinh nhàhắncăn bảnkhônghiểu phong tình, nắm taynhỏđấmhắn, giãy giụa trong ngựchắngiống như cá nhảy khỏi nước.
Khóe miệng bầm tím vui vẻ cong lên.
"Tùy nàng thôi!" Quốc sư đại nhân rất "Thờ ơ" trả lời.
Cổ thụ tinh bên ngoài phát raâmthanh than thở "Xời ——" buồn nôn.
Kỷ Tiểu Ly bịhắnníu lại, quay đầu kỳ quái nhìnhắn.
Tiểu Ly gật đầumộtcái, mở lọ thuốc, chà nóng thuốc mỡtrênngón tay, ngoắc ngoắc tay gọihắnhạ gương mặt xuống!
"Làm gì vậy?"
"......" Đôi môi Quốc sư đại nhân giật giật, mím chặt lại.
Trước giờ vẫn luôn thương tiếc và xót xa cho nàng, nhưng hôm nay dần dần pháthiệnra cảm giácyêuchìu từ trong thương xót.
Nàng trả lời đúng lý hợp tình: "Ta tới đưa thuốc cho người mà!"
Quốc sư đại nhân vừa nghe lời này nhất thời mất hứng, ôm nàng từtrênbàn xuống, đẩy ra cửa: "Thoa thuốc xong rồi, quay về ngủđi!"
Con c·h·ó póc lông trắng kia lập tứckhôngvui xông đến “gâu gâu gâu” Quốc sư đại nhân, lại hung hãn nhe răng gầm thét, nhưng Quốc sư đại nhân chỉ lạnh lùng nhìnmộtcái, đông cứng nó tại chỗ, sau khi định thần lại, nó cụp đuôi điên cuồng chạy trốn.
Vì vậy nàng cố ý cất giọng khinh thường đả kích: "Sao võ công của sư phụ lại kém vậy? Để bị đánh thành như vậy, mặt của người rất khó coi!"
Chương 53
Cảm giác này tuy đẹp nhưng quá buồn cười,hắncũngkhôngdám suy nghĩ sâu hơn, cúi đầu cong khóe miệngkhôngtự chủ được chậm rãi lắc đầumộtcái.
Tiểu Ly "Á"mộttiếng, giải thích: "Bên ngoài gió lớn! Ta sợ người c** q**n áosẽcảm lạnh!"
Tự lên tinh thần, Kỷ Tiểu Ly lấy can đảm, khó khăn hỏi dò: "Ngườikhôngcho gọi bọn chúng là Tiểu Bạch, vậy người muốn gọi mình là Tiểu Bạch sao?"
Kỷ Tiểu Lyđangxót xa cho vết máu bầm dài sưng totrênlưnghắn, thấyhắn"đau lòng" lắc đầu, nàng vội dịu dàng an ủi: "Sư phụ đừng đau lòng, cha ta và các ca ca ngày ngày tập võ, người đánhkhônglại bọn họ cũngkhôngcó gì đáng ngại. Huống chi lần này người bị bọn họ đánh thảm như vậy, lần sau bọn họ cũng biết bản lĩnh của ngườikhôngtốt,sẽkhôngra tay với người nữa!"
"Ta tới đưa thuốc cho người, người còn chưa thoa thuốc kìa!" Kỷ Tiểu Ly cầm lấy lọ thuốc từ trong tayhắn, con ngươi đảo quanh, giống như nhớ ra cái gì đó,đitới bên kia giường cầm lấy cái bànnhỏ, đặt lọ thuốc lêntrên, hai tay nâng lên ngang mày mình, hết sức phấn khởi trình chohắn.
**
Phu, quân...... Nhạc mẫu đại nhânthậtđúng là —— hiền lương thục đức, dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết cách dạy congái!
Dọc con đường có đèn lồng chiếu sáng, vợ chồng mới cưới tay dắt tay chậm rãi bước. Lúcđingang qua viện Vãn Tình,mộtcon c·h·ó póc lông trắng đột nhiên chui ra, sủa “gâu gâu gâu” về phía Tiểu Ly.
Trần Ngộ Bạch nhíu mày.
Trần Ngộ Bạch quyết địnhkhôngnhịn nữa —— đưa tay phải bóp mặt của nàng.
Nàng đóng cửa sổ rồi quay lại, thântrêntinh tráng của phu quân nhà nàngđãtr*n tr**,đangnhíu màykhôngcó ý tốt nhìn nàng.
"Tiểu Bạch!" Nàng cho làhắnchấp nhận, liền gọimộttiếng, trong trong trẻo trẻo!
"đãtrễ thế này còn muốnđitừ cửa chính?"hắnlạnh mặt khiển trách,khôngnóilời nào, ôm ngang nàng lên,đitới bên cửa sổ, áo choàng đen nhanh nhẹn nhảy ra.
Rơi xuống đất,hắnđể nàng xuống "Thuận tay" dắt tay nàng, cùng nàngđira ngoài viện.
"Nàng đóng cửa sổ làm gì?"hắncong khóe miệng hỏi.
Trần Ngộ Bạch nhất thời tối mặt.
Trong tròng mắt đen dịu dàng nhìn chăm chú vào nàng nổi lên những vòng rung động.
Ban đầu lúc biếthắntên là Trần Ngộ Bạch, nàng cố ý lặng lẽ hỏi Kỷ Nam ba chữ này. Khi đó nàng liềnâmthầm ước đoán được vấn đề này, bất quá vẫnkhôngdám hỏi.
Tiểu Ly vui vẻ ra mặt hô lên "Tiểu Bạch!", cúi người định ôm nó, bị Quốc sư đại nhân lôi trở lại.
Tiểu Ly kỳ quái hỏihắn: "Sư phụkhôngtrở về ngủ sao?"
Trần Ngộ Bạch ôm siết trêu đùa, vui quên trời đất.
Tiểu Lykhôngphục —— vết thương củahắncòn nặng hơn nàng!
Vành tai khéo léo như bạch ngọc, trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, nàng vùng vằng đẩyhắn: "khôngphải cái này......khôngphảiđangtìm cái này!"
khôngđịnh viết truyện cổ đại về Lục hoàng tử, nếu cảm thấy hứng thú vớihắnthìcó thể xem truyệnhiệnđại, cũng vui vẻ ấm áp thoải mái như thế
Kỷ Tiểu Ly bị người lại mất hứng lôi về phía trước, quẹo cuamộtcái, viện Nam Hoađãở trước mắt,hắndừng bước, cất giọngkhôngvui hỏi: "Kỷ Tiểu Ly, có phải bất kỳ s·ú·c sinh nào bên cạnh nàng đều gọi là Tiểu Bạchkhông?"
Đây quảthậtchính là những lời khen ngợi hiếm có nhất suốtmộttrăm năm qua!
Sau đóhắnlạnh mặt lệnh cho tiểu thê tử ‘cử án tề mi’: "Đến thoa thuốc cho ta."
Quốc sư đại nhân hừmộttiếng.
"Màu trắng, dĩ nhiên gọi là Tiểu Bạch......" Tiểu Ly giải thích chi tiết.
Nhưng Trần Ngộ Bạch chỉ yên tĩnh ngồi xuống, đưa tay ôm nàng vào trong lòng, để nàng ngồitrênđầu gối bôi thuốc chohắn.
Nàng nghiêm túc bôi thuốc chohắn, dùng hết sức mình. Trần Ngộ Bạch nghe nàng dùng sứcnhẹthở gấp hổn hà hổn hển, đầu tiên tâm tư còn có chút mờ mịt, dần dần lại thấy mấy phần dịu dàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Muốn?" Ngườiđangcợt nhả ôm nàng trầm giọng nở nụ cười, há mồm ngậm vành tai nàng, "Ha —— có phải muốn học cho xong đoạn hôm quakhông? Ừ......hiệnquảthậtcũngđanglà ‘ánh trăng nghiêng trong suốt, rọi sáng nửa cửa sổâmu’......".
"Tìm gì vậy?"hắncúi đầu, đôi môi như có nhưkhôngdính vào lỗ tai nàng, hô hấp nóng bỏng: "Ta tìm giúp nàng!"
"Đứng lên!"hắncười vươn tay,nóivới nàng.
"Đổi thành gì?" Có người trong lòngđangmong đợikhôngdứt, mặt lạikhôngbiểu cảm lạnh giọng hỏi.
Nhưng lần này tiểu nha đầu nhanh trí, bụm mặt nhanh chóng nhào vào trong lònghắn, hai tay ôm thắt lưnghắn, mặt dính sát vào timhắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ mười bướcmộtngọn đèn lồng trắng như tuyết của phủ Trấn Nam Vương uất ức tối sầm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.