Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35
Hình ảnh nàng rơi lệ đầy mặt luôn luônhiệnra trước mắthắn, vẫy tay cũngkhôngtan. Trần Ngộ Bạch cảm thấy trái tim mình cực kỳkhôngthoải mái, như bịmộtbàn tay nắm chặt, tránh cách mấy cũngkhôngthoát, vô cùng buồn bực.
Áo đen thẳng tắp, lạnh lùng tài giỏi, dung mạo xuất sắc như tiên, đây là quốc sư đại nhân mà!
Kỷ Tây cắn răng oán hận, đánhmộtquyền lên bàn đá!
“Việc nên làm thôi.” Trần Ngộ Bạch thản nhiên cắt đứt lời củahắn, ngay cả khóe mắt cũngkhôngthèm liếc đếnhắn. Lúc này Tiểu Ly cúi đầu lau nước mắtđilướt qua ngườihắn,hắnnhướng mày, bướcmộtbước về phía trước.
Đó là phương thuốc mà mỗi tháng Tiểu Ly đều phải dùng, lần trướchắnđãđem đến cho nàng.
Tần Tang cười,nhẹnhàng hỏi: "Khiến nàng đau lòng, là ngươi đúng sao?"
Kỷ Tiểu Ly thích chơi trò chơi, chơi đến cực kỳ vui vẻ. Thực ra từnhỏnàngđãkhônghề khóc lóc ầm ĩ, cho nàng chút điểm tâm mà nàngyêuthích liền cười tủm tỉm, chỉ cầnkhôngđánh nàng,khôngđập bể lò luyện đan của nàng, nàngsẽkhôngbao giờ khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Tây yên lặng trong chốc lát, chợt nở nụ cười, chậm rãinói: "Nếu nàngkhôngmuốn đến phủ quốc sư, chúng ta hãy nghĩ biện pháp, thỏa mãn tâm nguyện của nàng."
Edit: Thanh Thanh
Nhưng Kỷ Tiểu Ly vừađi, Trần Ngộ Bạch liềnkhônglộ vẻ gì, dù lời của Kỷ Tây có chân thành đến thế nào, ýẩntrong lời đến đâu,hắncũng chỉ nhếch nhếch khóe môi, thốt ramộtchữ: "Được."
Nàng đau lòng...... chính là cái sai củahắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này tiếng gió ngoài cửa sổ càng loạn, giờ phút này trong lòng quốc sư đại nhân lại càng khó chịu, vung tay áo thiếu chút nữa đánh Thiên mật sứ mặc áo tím rơi xuống lầu.
Nàng nhanh chóng duỗi chân ra, đámộtcước.
Tiểu đồng cònnhỏtuổi, lạikhônghiểu chuyện, đương nhiênhắnsẽkhôngtrách tội.
Chỉ nghe ngườinóimộtcâu, liền xua tan mây thấy trăng sáng.
"hắngạt con!" Nàng đau lòng cố chấp lặp lại: "hắnlừa con!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay, có thể Vương phi nương nương vẫn chưa pháthiện, nhưng Kỷ Tây lại thấy rấtrõ: quốc sư đại nhân trẻ tuổi của Đại Dạ lạnh lùng vô tình, nhìn ai cũng lộ vẻ lạnh nhạt, chỉ duy nhất khi nhìn về phía muội muội nhàhắnthìánh mắt luôn là dây dưakhôngdứt,yêuthương, nóng bỏng......
Kỷ Bắc bừng tỉnh hiểu ra, gật đầunói: "Cũng phải,khôngít lần nghe nàng khen quốc sư đại nhân, mỗi khi đến phủ quốc sư đều vui vẻ nhưđangvề nhà!"hắnvuốt cằm, "Bất quá, quốc sư đại nhân đúng là cũng rất đáng tin! Chuyện Sở Hạo Nhiên của phủ Thượng Thư lần trước...... Ha ha ha ha!"
Quốc sư Đại Dạkhôngphải chỉ làm mấy việc Tế bái cầu phúc đơn giản như vậy, quốc sư nắm giữ lệnh bài Huyền Vũ, trong mệnhđãđịnh là phải bảo vệ Đại Dạ, là đại thần đáng tin cậy nhất của hoàng đế.nóiđến thuật bói toán lại càng huyền diệu, kỳthậtquẻ tượng rất vòng vo lằng nhằng, người này tài giỏi ở chỗ có thể thông qua bói toán mà giải thích cặn kẽ tình hình thiên hạ. Khi hoàng thượng có việc lớnkhôngthể quyết liền cho gọi quốc sư đại nhân,nóigì nghe nấy, vô cùng nể trọng, dướisựtrợ giúp của quốcsựđại nhân, mỗi quyết định đều rất sáng suốt, mọi việc đều thuận lợi.mộtquốc sư đại nhân như thế,khôngchỉ đa mưu túc trí, tâm cơ cũng rất thâm sâu.
Nhưng nếuhắnkhôngsai, sao giờ phút nàyhắnlại khổ sở như thế?
Hôm nay nha đầu kia đau lòng như vậy! Cònkhôngphải là chuyện lớn?!
Ngoài cửa sổ là bóng đêm ô tận, nhưng lạikhôngcó người từ dưới lầu ôm cây cột từng chút từng chút leo lên, bám vào cửa sổ, tươi cười sáng lạnkhônglokhôngnghĩ gọihắnmộttiếng "Sư phụ".
Mà Trần Ngộ Bạch chưa bao giờ lộ sắc mặt tốt với người khác, vì sao lần đóhắnvà Kỷ Bắc xínhắnbóimộtquẻ,hắnlại dễ dàng lộ vẻ thân thiết hòa nhã đồng ý?
Tiểu Thiên tự biết mìnhđãgây ra họa lớn,trênđường trở về khóc thiếu chút nữa ngấtđi, Trần Ngộ Bạch bảo lão quản gia sắp xếp ổn thỏa chohắn.
Ngón tay Kỷ Tây xoanhẹcốc trà, khuôn mặtanhtuấn lộ vẻ tối tăm, mắt cũng chưa nâng: "Thất vọng."
Trước mặt mọi người, dưỡng nữ lại đột nhiên vô lễ làm càn như thế, Trấn Nam Vương phi vừa tức vừa thẹn, sắp ngấtđi. Kỷ Tây bảo Kỷ Bắc nhanh chóng đuổi theo tiểu nha đầu. Mà Tô công công nhìn dấu chân xinh xắntrênvạt áo đen của quốc sư đại nhân, tròng mắt sắp lồi ra rồi!
Giọng nàngnhẹnhàng, chỉ thong thả hỏimộtcâu này, Trần Ngộ Bạch nhướng mày,trênmặt nhất thời cứng nhắc.
Trần Ngộ Bạch tức giận khó nhịn quay đầu trừng mắt liếc nàngmộtcái.
Trong lòng Kỷ Tây mừng rỡ, ngoài miệng lại xin tội với quốc sư đại nhân: "...... Ấu muộithậtquá tinh nghịch! Chờ phụ thân trở vềsẽdạy bảo lại nàng, nhất địnhsẽbắt nàng giáp mặt trực tiếp nhận lỗi với quốc sư đại nhân!" Trong lònghắnlại thốt lên "Muội muội tasẽkhôngbao giờđitheo ngươi nữa".
Giống nhưhắnnghe màkhônghiểu ý trong lờinóicủa Kỷ Tây —— nếu Kỷ Tâyđãkhẳng định là giáp mặt nhận lỗi,hắnliền chờ nàng đến, mặt đối mặt vớihắn.
Trước khiđiTiểu Ly nắm lấy ống tay áo Vương phi, rầu rĩ kéo kéo kiên quyết cầu xin: "Mẫu thân, conkhôngmuốn quay lại phủ quốc sư! Conkhôngmuốnđitheo kẻ lừa đảo học đoán mệnh!"
Trấn Nam Vương phi và Kỷ Tây Kỷ Bắc cùng lên tiếng trách mắng, Kỷ Tiểu Ly đáhắnxong liền bỏ chạy ra ngoài.
Việc này cũngkhôngai muốn xảy ra.
Trấn Nam Vương phi thấy nàng khóc đến kiệt sức, cũng đau lòngkhôngthôi, thấp giọng dỗ nàng vài câu, dứt khoát lệnh cho Tề ma ma đưa nàng về hậu viện.
hắnnâng tay, tungmộtchưởng, làm cho tám ô cửa sổtrêntường đồng loạt mở ra.
Nàngnóixong, cười cười rút mảnh giấy từ trong tay áo ra.
Kỷ Bắc bịhắndọa sợ, nghĩ rằnghắncũng đau buồn cho Tiểu Ly, trong lòng càng thêm nôn nóng hấp tấp: "Nhị ca! Canóixem bây giờ phải làm sao?!"
Đêm đó, mọi người trong phủ Trấn Nam Vương vắt hết óc dỗ thiếu nữnhỏvừa vỡ mộng tu tiên, phủ quốc sư cũng im lặngkhôngchút tiếng động.
"thậtra......" Nàng cười, dừngmộtchút, "Cũngkhônglà chuyện lớn gì đâu!"
Chỉ là trong lònghắn......thậtsựrất khổ sở.
Beta: Lam Phượng Hoàng
"Đúng vậy, quốc sư đại nhân......thậtlà đa mưu túc trí." Kỷ Tây cười lạnhnói.
Đây là quốc sư đại nhân mà Hoàng đế của Đại Dạ cũngkhôngthể bắt chẹt được đó! Làhắnnóimuốn cưới vợ, chẳng qua hoàng thượng chỉ thoáng chần chờmộtlát, quốc sư đại nhânhắnliền tháo lệnh bài Huyền Vũ bên hông ném tới trước mặt hoàng thượng đó!
Cuối cùnghắncũng hiểu được thứ khó chịu đè nén trong lòng mình là cái gì rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 35
rõràngkhôngphải lỗi củahắn!
"Hẳn là hôm nayđãphải quay lại rồi chứ? Sao vậy, nàngkhôngchịu đến đây?" Tần Tangnói.
Tần Tang cố nhịn nỗi lòng muốn cười to, cố ý thở dàimộthơi: "Trước khi ra cửa Quốc sư đại nhânkhôngtự bói cho mìnhmộtquẻ sao?"
Tác giảnóira suy nghĩ của mình: trong tình cảm, chúng ta luôn tìm tìm kiếm kiếm, nghiêng ngả lảo đảo, đơn giản chỉ muốn tìmmộtngười như vậy: chỉ cần chúng ta đau lòng,hắnliền cảm thấy đó là sai lầm củahắn.
Tần Tang bámmộttay vào song cửa sổ, cố gắng nép người tránhmộtchưởng mạnh mẽ mới đánh vào người, thở phàomộthơi, nàng cườinói: "Quốc sư đại nhân cảm ơn người đưa phương thuốc đến bằng cách này sao?"
"Nàngkhôngcòn ở đây nữa."hắnlạnh lùngnói.
"khôngphải là thất vọng chứ?! Chắc Quốc sư đại nhân cũng chỉ thuận miệngnóira...... Lời như thế nàng cũng tin, nếu tanóimặt trời mọc hướng Tây, nàng có tinkhông?"
**
Nhưng lần này nàng lại khóc vô cùng thương tâm, ai dỗ cũngkhôngđược.
Kỷ Bắc dỗ nàng cả nửa ngày, chiêu gì cũng đều dùng hết, cúi đầu chịu thua mà lui quân.
"Sao lại là ta sai?!" Quốc sư đại nhân lạnh mặt phất tay áo, tức giậnnói.
**
Sau khi bước rahắngặp Kỷ Tây ngồimộtmình trong viện, vội vàng bước tới, khó hiểu hỏi Kỷ Tây: "Nhị ca! Rốt cuộc vì sao Tiểu Ly lại đau lòng như vậy? Thất vọng sao?"
Tô công công nắm lấy thánh chỉ tứ hôn do đích thân hoàng thượng ngự bút trong tay áo, nhìn người bị nhị thiếu gia của Trấn Nam Vương lạnh lùng trừng mắt, có chút trợn mắt há hốc mồm – đây có phải là quốc sư đại nhânkhông?
Kỷ Tây liếc mắt đánh giá đệ đệ mồm năm miệng mườimộtcái, nhấpmộtngụm trà xanh, cất giọng trầm thấp: "Tiểu Ly vô cùng tin tưởng vị sư phụ này,nóigì nghe nấy, nay nàng biết mình bị lừa, đương nhiênsẽđau lòng gấp bội."
Giọng điệu nàythậtsựquá mứccôđơn, khiến tính khí hóng chuyện nóng hầm hập trong lòng của kẻkhôngtimkhôngphổi như Tần tang, cũng bị đông lạnh.
thậtsựlà rất mới mẻ! Tần Tang thầm nghĩ, quốc sư đại nhân của Đại Dạ, cao quýkhôngai bì kịp, cùng chiếu chỉ do chính tay Hoàng đế ngự bút và thái giám tâm phúc của ngài đích thân đến phủ, thế mà lạikhôngthể cưới được dưỡng nữnhỏcủa phủ Trấn Nam Vương!khôngchỉ thế, còn bị đámộtcước, chán nản quay về!
hiệntại kẻ bị tiểucônươngđangkhóc lóc làm cho tay chân luống cuống.... là ai vậy?
Trong lònghắncàng thêm nóng vội, bực bội ưu phiền, oán hận nghĩ: cho tới bây giờhắncũng chưa từng chính miệngnóihắnlà tiên, chính nàng tự ý hiểu sai mà gán ghép, còn dám tráchhắn?!
Cả đời nàyhắnđều bói toán đoán vận mệnh cho người khác,đãsớm chán ghét rồi.
Mà Trần Ngộ Bạchthìlại cáo từ Trấn Nam Vương phi, cất bướcđithẳng,khôngthèm liếc nhìn Kỷ Tâymộtcái —— dùng lờinóiđể tranh hơn thua là trò chơi trẻ con, quốc sư đại nhân cũngkhôngthích chơi trò chơi với người khác.
Kế tiếp, nàng nghe thấymộtgiọng điệu lạnh lẽo, lời ít mà ý nhiều kểmộttin tức mới mẻ.
Trấn Nam Vương phi nghekhôngvô nữa, dỗ cho nàng mau mau rờiđi: "Biết rồi biết rồi...... Hôm naykhôngđi, tối hôm nay mẫu thânsẽở với con!"
Kỷ Tiểu Ly ngẩn mặt lên, nước mắt đầy mặt.
Vương phi nhấn mạnh là "Hôm nay"khôngđi, Kỷ Tây ởmộtbên nghe được rấtrõràng, suy nghĩ trong đầu xoay tít,hắntiến lênmộtbước, ôm quyền áy náynóivới quốc sư: "Tiểu muội trẻ người non dạ, gần đâyđãđược quốc sư đại nhân thông cảm, tại hạ xin thay phụ thân đa tạ quốc sư đại nhân!"
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn lướt qua, nhưngkhôngđưa tay nhận lấy.
Vạt áo lụa đen thêu hoa cỏ phức tạp bằng chỉ vàng giống như có sức sống hơi lay động, khóe mắt Tiểu Ly liếc đến, mối hận trong lòng càng khó nuốt trôi -hắncòn dám mặc quần áo mà nàngmộtlòng thành kính may từng đường kim mũi chỉ!
Cứ nhưmộtđấm lạimộtđấm đánh vào gối bông, dù Kỷ Tây có là người chính chắn, cũng phải biến sắc,nóikhôngra lời.
Tô công công lộ vẻ khiếp sợ,nóicũngkhôngnóiđược, Trấn Nam Vương phi đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột, dời bước đến bên người Kỷ Tiểu Ly,nhẹnhàng dỗ nàng: “Được rồi, được rồi.... Sư phụ con cũngkhôngcố ý muốn gạt con, suốt ngày con cứ ồn ào muốn tu tiên, chẳng qua ngài ấy chỉ đùa với conmộtchút!"
Kỳthậtphảinóilàkhôngthể trách Kỷ Tây —— mặc dù Đại Dạ vẫn chưa có văn bản điều luậtrõràng về việc quốc sưkhôngthể thành thân, nhưng từ lúc khai quốc tới nay, nhiều vị đảm nhiệm vị trí quốc sư chưa ai từng thành thân sinh con, cho nên khắp thiên hạ đều xemnhẹ, Kỷ Tây cũng xemnhẹ. Mà quốc sư đại nhân đương nhiệm, dù sao vẫn làmộtnam tử trẻ tuổi.
**
Tần Tang cười dài: "Ý của ta là: nếu đại nhânđãsai,thìxin lỗi nàng là được! Tiểu Lykhôngphải là đứanhỏcứng mềm đềukhôngthông."
sựkhác thường này tất có vấn đề! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ngộ Bạch khoanh tay đứng đó, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thản nhiênnói: "Ta chưa bao giờ bói toán cho mình."
Trong lòng Kỷ Tây căm hận chính mình: tại sao lúc ấy lạikhôngnghĩ tới?!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.