Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 32

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32


mộtngười bị bịt miệng nằmtrêncửa sổ,mộtngười mặt lạnh đứng ngoài cửa sổ, trăng sángtrênbầu trời cũngkhôngđành lòng mà nhìn, giấu mình vào trong đám mây.

"A......khôngcó gì!"hắnchau mày, Tiểu Thiên liền tỉnh táo.

Vốn muốnnóirõđể nàng đừng đau lòng,khôngngờ lại thu hoạch ngoài ý muốn đến mức này.

Đại quân rời khỏi thành, Trần Ngộ Bạch vừa nghĩ tới mấy tháng nữasẽkhôngphải nhìn thấy Nhị sư huynh nhàhắn, nhất thời sảng khoái tinh thần.hắnbèn dốc lòng sáng tác khẩu quyết khi dạy khinh công, Tiểu Thiên chợtđivàonói: Tiểu Lyđãcônương trở lại, sắp tới cửa rồi.

Thu dọn xong, ngẩng đầu, thấy tiểu đồngnhỏngây người,hắnngưng cười, cau mày hỏi: "Sao vậy?"

hiệntại nàng chỉ muốn Kỷ Đông khỏe mạnh về nhà!

Trấn Nam Vương phi nghe xong cũng thở dàimộttiếng, an ủi con trẻ: "Đừng lo lắng, Kỷ Nam ca ca của conđãdẫn binh đến Tây lý, nhất định có thể đón đại ca con về! Quốc sư đại nhân là chủ của lệnh bài Huyền Vũ lại vừa là đệ tử đóng cửa của lão Quốc sư đại nhân,trêncõi đời này thuật bói toán là cómộtkhônghai,hắnsẽkhôngbói sai, đại ca con nhất định là người vô cùng có phúc,sẽlàm rạng rỡ cả nhà Kỷ gia!"

Nàng nắm chặt đ·ạ·n Phích Lịch, cẩn thận vươn đầu ra ngoài cửa sổ.

Chương 32

**

"Phải..... Sư phụđãtừngnói."

Tần Tang trước đây cũng có ý này, hai người còn đều lấy tiểu đồ đệ nhàhắnra mà uy h**phắn, Trần Ngộ Bạch phiền muốn c·h·ế·t! Tần Tang là tỷ tỷ ruột của Tiểu Lyhắncòn bỏ qua, tên khốn kiếp Mộ Dung Nham nàysẽkhiếnhắnnhớthậtlâu —— Quốc sư đại nhân tiến cử tiểu tướng quân Kỷ Nam mang binh xuất chinh Tây lý với hoàng đế, đồng thời bóimộtquẻ,nóiquẻ thựcđãphán Nhị hoàng tử là vị tướng đem lại may mắn cho trận này, cần phải lấy thân phận giám quân cùngđi, bạch hổ của Đại Dạ mới có thể chiến thắng trở về.

Ngườiđangviết chữ cạnh cửa sổ cong cong khóe môi, đặt bút xuống, thuận miệngnói: "Biết rồi."

Chủ động lên tiếng gọi nàng......thậtkhônggiống Quốc sư đại nhân.

Tác giả có lời muốnnói: đoạn Nhị hoàng tử cầm đ·ạ·n Phích Lịch uy h**p Quốc sư đại nhân kiađãtừng viết trong《 khanh vốn là giai nhân 》,khôngmuốn lãng phí tiền bút mực của đại gia, muốn xemrõquá trình diễn biếnthìhãy xem —— 《khanh vốn là giai nhân》lw*_*wl

Dĩ nhiên Tiểu Ly nhớ!

Lạikhôngngờ rằng, Kỷ Tiểu Ly mới vừa trở về hai ngày, tiền tuyến Tây Lý chợt truyền tin tức về: nửa tháng trước, Kỷ Đông mang binh tập kích quân địch, đến nay vẫn chưa về, sống c·h·ế·t còn chưa biết.

Trấn Nam Vương phi nhoẻn miệng cười, "Phảinóicon và Quốc sư đại nhânthậtsựcó duyên, khi còn bé các conđãgặp nhaumộtlần! Lần đó ta dẫn con và Kỷ Nam đến phủ Quốc sư, con chọc Quốc sư đại nhân tức giận, còn nhớkhông?"

Nàng tu tiên,khôngchỉ là vì muốn gặp cha mẹ ởtrêntrời, nàng muốn biến thành thần tiên pháp lực vô biên, là để phù hộ người nàng quan tâmtrênthế gian này!

Kỷ Tiểu Ly cũng tin tưởng gật đầu.

Càng nghĩ càng tức giận!

Đáng tiếc...... Đại thụ rợp bóng bên ngoài Lang Hoàn hiênđãthành tinh mấy trăm năm,đangtắm trong ánh trăng trong trẻo, chợt cómộtkhí thế bén nhọn lạnh như băng từtrêntrời giáng xuống, thụ tinh chưa từng gặp bao giờ, "A!"mộttiếng, rú lên!

Đợi chút —— đệ tử đóng cửa? Sao nghe quen tai thế nhỉ?

"Ngườinóibậy! Thần tiênkhôngphải là như vậy! Ngườinóikhôngđúng!" Kỷ Tiểu Ly nóng nảy, chưa từng có ainóinhững lời này với nàng, nàng nghe được mà trái timthậtlạnh, sắp muốn khóc: "Nếu làm thần tiênsẽbiến thành như vậy...... Ta tình nguyệnkhôngđược làm tiên!"

Trần Ngộ Bạch lấy cái khăn từ trong tay tiểu đồng, phất taymộtcái lệnh chohắnta lui ra.

Lúc Tiểu Ly trở về phủ, vừa vặn Trấn Nam Vương phi mới từ chỗ công chúa Diễm Dương về, thấy nàngđivào mà đầu đầy mồ hôi, cau mày gọi nàng đến trước mặt: "Con lại chạyđiđâu chơi vậy? Mấy ngày nay tâm tình công chúa nương nương của conkhôngtốt, con cũng đừng nên chọc bà ấy tức giận!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

thậtđẹp quá!

Trong khoảng thời gian ngắn, phủ Trấn Nam Vương liền bấp bênh.

Tiểu hài tử đoán mệnhkhôngra lại tức giận với nàng!

Trần Ngộ Bạch đợi đến lúc tâm tình bình lặng, đứng trong viện nồng nặc mùi hoa Sơn chi như hun người lạnh lùng nhìn nàngmộtcái.

hắncầm khăn lau mồ hôitrêntóc mai nàng, động tácnhẹnhàng, giọngnóicũng mềm mại hơn mấy phần so với ngày thường: "Tađãtừng dạy nàngmộtcâu, là lúc ta bái sư, sư phụđãnóivới ta: mỗi người mỗi mệnh."

Chuyện nơi xa đó cũngkhôngđơn giản như vậy —— chủ tướng Ngô Kiền chinh chiến ở Tây lý còn tố cáo Kỷ Đông trong quân báo: "Trong mắtkhôngcó chủ soái, tự chủ trương,khôngnghe theo quân lệnh, cuối cùng phải nhận lấy hậu quả xấu".

Lần này nàngkhôngthét chói tai —— Quốc sư đại nhân ra tay nhanh như điện, bịt kín miệng của nàng.

Nhớ chứ!

Trong phủ Quốc sư, người mà thuật bói toán cómộtkhônghaitrêncõi đời dĩ nhiênkhôngthể nào tính được chuyện Vương Phi nương nươngsẽnói, cho nênhắnvẫn chưa biết thân phận ‘chỉ biết đóng cửa’ của mìnhđãbại lộ, đứng bên cửa sổ hóng gió mát thưởng thức trà thơm, Trần Ngộ Bạchđangkhổ não vì cảnh tượng quay đầu bỏ chạy, gọi cũngkhônggọi được vừa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Công chúa Diễm Dương vừa nghe thấy tin tức liền bất tỉnh.

Người làm trong viện của nàng cũng ngơ ngốc giống như chủ tử,hắnđithẳngmộtđường vào khuê phòng, lạikhôngmộtai pháthiệnrahắn.

**

Đây mới đúng là đại nhân nhàhắn! Người mới vừa cười tràn đầy dịu dàng kia...... là ai vậy?!

Edit: Lam Phượng Hoàng

Tiểu nha đầu đại khái là len lén chạy từ trong phủ ra ngoài,mộtmình cưỡi ngựa tới, mồ hôi lấp lánh bên tóc mai, Trần Ngộ Bạch bực bội cau mày, lệnh cho Tiểu Thiênđilấymộtcái khăn tới cho nàng lau.

"Con đến phủ Quốc sư?" Vương Phi ngạc nhiênnói, "khôngphảinóihưu mộc mười ngày sao? Sao con lại về đó?"

Trần Ngộ Bạch đen mặt, lại nhảy lên cây, cả người lụa đen cùng màu với bóng cây, vọt vào trong viện, bọn thị vệ chẳng nhìn ra chút gì.

Nhưng Kỷ Tiểu Ly tin chắc mìnhkhôngnhìn lầm!

Sao mà...... Sao tiểu hài tử đó lớn lên lại thành như vậy nhỉ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỷ Tiểu Ly ngây ngô đứng c·h·ế·t trân, như bị sét đánh.

"Takhôngcó khóc!" Nàng tránh tay tiểu đồng, ngồi chồm hỗm bên chân ghế của Trần Ngộ Bạch, khẩn cầu: "Sư phụ có thể cứu sống Tiểu Hôi, nhất định cũng có thể cứu sống đại ca ta! Van xin sư phụ! Cứu ta đại ca trở vềđi!"

**

Phương pháp ném ám khí là do Quốc sư đại nhân tự tay dạy, túi đ·ạ·n Phích Lịch bay đến giữakhôngtrung liền nổ tung, vừa có khói mù vừa có tiếng vang vừa...... nồng nặc mùi hoa Sơn chi......

Cầm khăn đứngmộtbên, Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn nàngmộtcái.

"Kỷ Đông là nhi tử của Trấn Nam Vương, chiến trường là chọn lựa cũng là nơi trở về củahắn. Ban đầu công chúa Diễm Dương cũng mong đợi nhi tử lập công dựng nghiệp, hết thảy mọi thứ hôm nay bà ta phải tự mình chịu đựng. Kỷ Tiểu Ly, cả ngày miệng nàng đều la hét tu tiên, nàng có biết thần tiênkhôngyêughét việc sống c·h·ế·t, chút chuyện phàm tục hồng trần đềukhôngdính đến? Những thứ sinh lão bệnh tử, vui buồn ly hợp, thần tiên có nhìn trăm nghìn năm, cũngkhôngđau khổkhôngvui mừng."

Lúc này Kỷ Tiểu Ly lạinói: "thìra người chính là tiểu hài tử chỉ biết đóng cửakhôngbiết coi bói ngày đó!" Nàng chậc chậc thắc mắc, "Ngườiđãcao lớn như vậy rồi!"

hắnnhíu màymộtcái.

**

hắnsuy nghĩmộtchút, thân mình chợt lóe,đira ngoài nhảy lên nóc nhà, lại từ phíatrênnhảy xuống —— nam tử áo đen trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, áo dài tung bay, từ ánh trăng nhanh nhẹn nhảy tới, rơi vào trước cửa sổ phòng đọc sách của thiếu nữ, sáng chói nơi đó, xinh đẹp tựa ánh trăng.

Vì vậy sau khi đứng bên cửa sổ suốtmộtbuổi chiều cho đến hoàng hôn, trăng sáng mới vừa treotrênngọn cây,hắnliền ngạo nghễ phất tay áo đến phủ Trấn Nam Vương.

Sau đó nàng liền thấy được khuôn mặtâmtrầm quen thuộc của sư phụ nhà nàng.

Rất nhiều năm trước kia vẫn luôn như vậy, hôm nay lại cảm thấy yên tĩnh khác thường.

Khuôn mặtnhỏnhắn non mềm trong lòng bàn tay, đôi môi đầy đặn khẽ nhúc nhích phát ra tiếng "ưm ưm ưm", cảm giác ngứa ngáy xôn xao từ lòng bàn tay chạy đến tận đáy lòng, toàn thân Trần Ngộ Bạch sôi lên, sắc mặt cũng tốt hơnkhôngít.

Nha đầu này, bỗng nhiên lại nổi nóng, dám can đảmkhôngnóimộtlời liền quay đầu bỏ chạy?!

Rốt cụchắncũng buông tay, Tiểu Ly vẫn nằm ở đó, ngẩng đầu nhìnhắn,nhẹnhàng kêumộttiếng: "Sư phụ!"

Bố cục của phủ Trấn Nam Vương khá đơn giản, lại chỉ cómộtcôcongái, Quốc sư đại nhânkhôngcần tốn sức liền tìm được Lang Hoàn hiên, ngẩng đầu ung dung bước vào.

Đến ngày hưu mộc, Trần Ngộ Bạch phái người đưa tiểu đồ đệ nhàhắnvề phủ Trấn Nam Vương, cũngnóirõmười ngày sausẽtự mình đến đón.

Thấyrõthiếu nữnhỏcủahắnđãan tĩnh lại, nhưng tay củahắnlại chưa chịu buông ra.

Mà binh sĩ Kỷ gia cũngkhôngchịu làm tù binh.

"Conkhôngcó." Kỷ Tiểu Ly cúi đầu, "Conđitìm sư phụ."

Mong muốn trong lòng nàng đều viết hết lên mặt, Trần Ngộ Bạch nhìn thấy rấtrõràng.

Quốc sư đại nhân đợithậtlâu trongsựyên tĩnh này, lại sinh lòngkhôngphục: tại sao nàngnóichạy liền chạy?khôngthể nuông chìu thói xấu này của nàng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hắnlộ vẻnhẹnhõm, trong lòng Kỷ Tiểu Ly lại như lửa đốt, ngại ảnh hưởng trước kiahắnđãxây dựng mà nàngkhôngdám ném đ·ạ·n Phích Lịch vào mặthắn, oán hận giậm chânmộtcái rồi quay đầu chạy, Trần Ngộ Bạch kêu nàng hai tiếng, đầu nàng cũngkhôngthèm quay lại.

Chuyện tu tiên đếnmộtlúc nào đó cũngsẽbị vạch trần,khôngthể lừa gạt nàng cả đời, sớm để nàng từ bỏ ý niệm cũng tốt. Nhưngkhôngcó ý niệm tu tiên, có phải nha đầu kiasẽquay đầu bỏ chạy giống như vừa rồi, căn bản cũngsẽkhôngquan tâm đếnhắn?

Trong thơ, giấy trắng mực đen viết là "Đến nay vẫn chưa về, sống c·h·ế·t còn chưa biết", nhưng phủ Trấn Nam Vương có nhiều thế hệ nhập ngũ, bao nhiêu binh sĩ Kỷ gia hy sinh vì nước, bọn họ đều hiểurõhơn bất cứ ai:trênchiến trườngkhôngsống tức là c·h·ế·t, làm gì có chuyện chưarõsống c·h·ế·t? Nửa tháng có thừa mà vẫn chưa về, nếukhôngbị bắt, chỉ sợ là...... c·h·ế·t mất xác.

"...... Đệ tử đóng cửa?" Nàng lẩm bẩm trong miệng.

Hàm răng của Quốc sư đại nhân ngứa ngáy, trong lòng thầm nghĩ: hừ! Nếu Trần Ngộ Bạchhắnkhôngphải làmộtngười hết lòng thựchiệncam kết, nhất địnhhắnsẽlập tức bày trận pháp để đời này nàng cũngkhôngvề được!khôngphải là bỏhắnlại mà chạy sao? Chạy rồithìnàng cũng đừng trở lại!

Trong mấy canh giờ khá dài, phủ Quốc sư yên tĩnh chỉ có tiếng ve gọi hè.

Ba huynh đệ Kỷ gia, vì đại ca cũng vì quân Kỷ gia, dứt khoát cùng nhau vào cung diện thánh, tự xin xuất chinh Tây lý. Chuyện lớn đến mức này liền trực tiếp liên quan đến tiểu tướng quân Kỷ Nam - thế tử của Trấn Nam Vương, dĩ nhiên Nhị hoàng tử điện hạ liền hao tâm tổn sức, lại thêmmộtlần chạy tới phủ Quốc sư, xin sư đệ nhàhắnra mặt tiến cử Kỷ Nam. Vì sợ Quốc sư đại nhân vẫn mặt lạnh như trước vớihắn,khôngbiếthắnlấy từ đâu ramộtviên đ·ạ·n Phích Lịch, tung nắmtrêntaynóiđiều kiện với Quốc sư đại nhân:khôngphải ngươi muốn cưới vợ sao? Ta giúp ngươi! Nhưng trước mắt ngươi phải giúp tamộtchútđã!

Trong nhà cũngđãquen mấy đợt chấn động của Kỷ Tiểu Ly, lại nghe nàngnóilà cómộtbóng đen gì đó từtrêntrời rớt xuống...... Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, kiểm tra chung quanhmộtlần rồi giải tán.

Trong khuê phòng, cửa sổnhỏphía nam mở ra,mộtngười nằmtrênbàn trang điểm bên cửa sổ, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ yên lặng băn khoăn suy nghĩ, thở dài thở ngắn.

"Sư phụ! Người biến đại ca ta trở vềđi! Ngày nào Công chúa nương nương cũng khóc,đãbệnhkhôngdậy nổi!" Nàng vừa tiến đến liền lộ vẻ lo lắngnóivớihắn.

Dĩ nhiên Kỷ Tiểu Ly đúng làkhôngtrở lại.

Trần Ngộ Bạch nghe vậy nhíu mày.

Vì vậy, vị Nhị hoàng tử phong nhã nhất kinh thành cả người mặc trường bào màu trắng bạc cưỡi cao caotrênchiến mã, cùng tiểu tướng quân Kỷ Nam như chim liền cánh xuất chinh đến chiến trường Tây lý.

Ngườiđangbuồn ngủtrênbàn trang điểm bị tiếng thét chói tai của thụ tinh chọc tỉnh, vừa mở mắt liền thấymộtbóng đen khổng lồ từ ngọn cây ngập ánh trăng rơi xuống, cả người nàng chấn động, vung tay lên, cả túi đ·ạ·n Phích Lịch từ trong cửa sổ đập về phía bóng đen kia......

Tiểu Ly chần chờmộtchút, chậm rãi gật đầumộtcái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhất định là ảo giác!

hắncũng từng dạy nàng: có nhân tất có quả. Cõi đời này, hết thảy đều có định số.

"Như vậy cũng tốt."hắnnói.

Nàng nhớ lời củahắn, nhưng mà...... Nhưng mà Kỷ Đông là đại ca nàng! Từnhỏ, mấy đứanhỏbọn họ gây họa, đều do Kỷ Đông ở phía sau che giấu dọn dẹp thay bọn họ, mỗi lần bị phụ thân bắt được, bị đánh đầu tiên, bị đánh nặng nhất đều là đại ca! Lần nào cũng thế, nhưng rồi sau đó, đại ca vẫn như cũ quan tâm chăm sóc bọn họ.

Bất quá ánh mắt của nàng nóng bỏng như là quấn quýt si mê, giống nhưhắnlà người quen biết cũ mà nàng xa cáchđãlâu mới vừa gặp lại. Trần Ngộ Bạch bị nàng nhìn như vậy, mùi hoa Sơn chi hun người nơi chóp mũi cũng thanh nhã hơn mấy phần.

"Conđihỏi sư phụmộtchút...... Trước đây, cómộtlần Kỷ Tây ca cađicầu sư phụ bói cho đại camộtquẻ, khi đórõràng sư phụnóicái gì mà đại ca làm rạng rỡ tổ tông, sao bây giờ lại trở thành như vậy?"

Trần Ngộ Bạch cất khẩu quyết mới vừa viết gần đượcmộtnửa xong, nàng liền tựa nhưmộttrận gió xông vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32