Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 79: Kẻ mù thật, kẻ giả mù

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Kẻ mù thật, kẻ giả mù


Mao bà tử còn cho thêm mấy viên bánh trôi nhỏ làm từ bột nếp, điểm chút bột năng để chè sánh quyện, thơm ngọt vừa vặn.

Còn về Vạn Thông…”

Không hổ danh là kẻ từng tung hoành chốn triều đình, mỗi câu nói đều sắc bén như dao.

Tằng thị làm sao chợp mắt nổi?

Còn nhà người ta thì sao?

“Biết đâu bá phụ đã nghĩ quá nhiều.

Đó là nguồn bạc đã bị cắt đứt.

“Ngươi dám diễn trò trước mặt ta, ngoài mặt một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác!”

Dù thế, ta vẫn tìm cách giữ lại cho ngài năm nghìn lượng bạc, ba rương dược liệu ấy chuyển tay cũng thu về khoản không nhỏ.

Đến lúc đó chỉ có thể lấy lý do làm ăn thất bại để che đậy.

Ngươi hẳn phải biết ta đang ám chỉ điều gì.

Chỉ cần Lục Ích không muốn làm rùm beng, Dương Tập Văn khôn ngoan lắm, sẽ không bám riết lấy Vạn Thông đâu!

Ông gọi quản sự vào châm thêm trà, nhấp một ngụm nhỏ, hương trà đậm đà giúp ông dịu bớt phần nào tâm trạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngày Lục Niệm gây rối linh đường, phá sập cả rạp tang, cuối cùng chỉ đòi được cái viện Xuân Huy viên.

“Thuận Thiên phủ, tên Dương Tập Văn ấy!” Tằng Thái Bảo hừ lạnh.

“Không,” Lục Niệm uể oải đáp, ngáp một cái, “nó qua Hàm viện rồi.”

Định Tây hầu vừa đến Hàm viện, thì thấy Lục Tuấn và Tang thị cũng đã có mặt.

Phải nói là ngược lại, ông cảm thấy cực kỳ chướng tai!

Đừng tự ý hành động nữa, nếu để xảy ra chuyện, đến ta cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu!”

Điều ngươi cần làm là nghĩ xem bây giờ phải giải quyết thế nào!

Tằng thị hít sâu, kìm nén cơn tức, không giấu nổi sự oán trách: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tằng Thái Bảo tức đến bật cười.

Tằng thị giữ chặt nét mặt lạnh lùng, nghe Tằng Thái Bảo chất vấn dồn dập, cuối cùng chỉ đáp lại:

“Thôi thì nói thẳng ra nhé, ngài mà đi cúng chùa, ít ra mấy vị đại sư còn tụng kinh cầu phúc cho ngài, mọi khoản cúng dường đều rõ ràng minh bạch.

Chưa kịp dứt lời, Tằng Thái Bảo đã lạnh giọng ngắt lời, ánh mắt sâu thẳm như thể muốn nhìn thấu lòng người:

Hắn là người chịu tổn thất lớn nhất – mất quân cờ, mất tay chân, thiệt hại rõ ràng!”

Đặc biệt là Tằng thị vẫn giữ bộ dạng bình thản, đoan trang như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nếu chưa đến mức đó, thì mọi thứ chỉ là một vũng bùn nhão nhẹp.

Giờ nhìn lại, thật chẳng đáng để bận tâm.

Nói trắng ra, cũng chỉ là chuyện cỏn con năm xưa.

Lý lẽ thì không sai, nhưng để kẻ gây họa nói ra thì đúng là nực cười!

Dù có ngờ rằng chuyện không đơn giản như bề ngoài, bà ta cũng chẳng thể đoán được vấn đề nằm ở chuyện dời viện.”

Tiếng gọi mơ hồ, hình như là tên một nữ nhân nào đó.

Ngươi có ngày hôm nay là nhờ gia tộc nâng đỡ rất nhiều, đừng vội phủ nhận.

“Phải nói, cũng đã lâu lắm rồi ta mới thấy bá phụ nổi giận như thế này.”

Còn… còn nói nàng ta nông cạn, mắt nhìn ngắn.”

Hôm đó, hầu gia uống say, nửa đêm khát nước bèn gọi người rót trà.

Lý ma ma khi ấy liền đưa ra một vài đề nghị…

Thấy sắc mặt Tằng thị hơi tái đi, Tằng Thái Bảo dừng lại một lát, rồi tiếp tục với giọng chậm rãi nhưng đầy uy lực:

“Ta cũng hiểu tính Lục Ích.

“Chuyện này không đáng để giải thích với bá phụ.” Tằng thị nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng.

“Bá phụ không bằng nói rõ cho ta biết, rốt cuộc là ai đang điều tra Vạn Thông, và điều tra thế nào?

Tằng Thái Bảo đang nhấp trà, nghe vậy liền đặt chén xuống bàn cái “cạch”, âm thanh vang lên đầy bực tức:

“Phải tiếp đãi thật tốt.” Lục Niệm gật đầu, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo:

Lý trí thì hiểu là vậy, nhưng cảm xúc lại thật khó chịu đựng.

Lời vừa ra đến miệng, Tằng thị bỗng khựng lại.

Chỉ xét về bạc, phụ thân nàng sẽ không làm gì Tằng thị cả.

Khổ nỗi, A Vi không chỉ ăn uống ngon lành mà còn bình luận từng món, giọng điệu rõ ràng vang vào tận phòng ngủ.

Đành để A Vi thay ta hỏi thăm xem Tằng thị sau khi về phủ Thái Bảo đã bàn bạc được cái gì với bá phụ Thái Bảo của bà ta chưa?

“Ông ta bảo ta che giấu cho kỹ.” Tằng thị nghiến răng ken két, ánh mắt đầy căm phẫn.

“Vậy chẳng lẽ ông ta không có đuôi để che giấu sao?

Trong đầu bà ta giờ chỉ toàn là những toan tính về Lục Niệm:

Ta tự nhận mấy năm nay làm việc kín kẽ, nhưng dù sao cũng có chỗ sơ hở.

Lục Niệm thực sự đã tra ra vấn đề?

Khi ấy, Lý ma ma cũng khinh bỉ mà nói rằng Lục Niệm đúng là nông cạn, mắt nhìn không xa.

Lý ma ma vội vàng đỡ bà ta:

Vừa bước vào chính phòng, Định Tây hầu chỉ thấy mỗi Lục Niệm, liền cười hỏi:

Giờ lại có người muốn giúp bà ấy chữa cháy.”

Bà ấy không biết, tất nhiên là có người dạy.

“Tiệm rượu ở Tây Nhai đối với nàng ta chẳng đáng gì, dù không đập phá Thu Bích viên, nàng ta cũng có thể lấy được từ tay A Tuấn.

“Hay cho ngươi, Lục Niệm!” Tằng thị nghiến răng, vỗ mạnh vào thành xe, ánh mắt tối sầm đầy hận ý:

Sau khi tan triều, Định Tây hầu lo lắng cho tình hình trong phủ, nên từ chối lời mời uống rượu của đồng liêu, vội vàng quay về phủ.

“Không phải.”

Vài ngày sau, nàng càng nghĩ càng thấy cái tên ấy giống với khuê danh của Liễu thị.

Tằng Thái Bảo im lặng, không cắt lời bà ta, nhưng điều đó không có nghĩa là ông thấy vừa tai.

“A Chiêm trẻ người non dạ, tưởng chuyện này đơn giản, liền để Tiết Ba thay ngươi xử lý, kết quả giấu giếm cả Tiết Văn Viễn.”

Nhưng giờ nhìn lại, bọn họ đã sai hoàn toàn.

Lần này ngài giúp đỡ hắn, cũng nên để hắn hiểu rõ, thân thích vẫn là thân thích.”

“Người ta làm việc đều có mục đích cả.

Thấy Tằng thị có vẻ đã thu lại tính khí, Tằng Thái Bảo cũng không tiếp tục truy cứu.

Hắn là kẻ sĩ diện, chỉ vì chút bạc cỏn con này, hắn sẽ không làm ầm ĩ lên đâu.

Dù có điều tra thế nào, cũng không thể lần đến đầu mối của Vạn Thông.

“Phải.” Tằng thị đáp cộc lốc, vẻ mặt bực bội.

“Vạn Thông còn dính líu tới phần lợi nhuận của đám tay chân kia, chuyện này càng rối rắm!”

Dù Lục Niệm có giỏi gây chuyện đến mấy, Lục Ích cũng tuyệt đối không dám phế bỏ ngươi.

Có thể ngồi vững trên ghế Phủ doãn Thuận Thiên, Dương Tập Văn tất nhiên có bản lĩnh thật sự, đặc biệt giỏi giữ mình trong sạch, đúng kiểu “con thỏ khôn có ba hang.”

Người cứ chờ xem, để ta ‘tiếp đãi’ bà ta thật chu đáo.”

Đã bước vào cổng thứ hai, Định Tây hầu chợt đổi ý, quyết định ghé qua Xuân Huy viên.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc chỉ có thể là tên của một nữ nhân có quan hệ mờ ám với hầu gia.

“Thôi để ta qua đó nghe ngóng xem sao,” ông vội vàng nói, “xong sẽ quay lại.”

May quá.

Lý ma ma bị ánh mắt ấy làm cho bối rối, tim chợt đập thình thịch, vội vàng khép nép hỏi:

Một bên là thuộc hạ tin cậy được bồi dưỡng nhiều năm, một bên là quân cờ hữu dụng được nâng đỡ bấy lâu, giờ thì cả hai đều sắp bị phế bỏ!”

Kẻ mù thật, kẻ giả mù.”

Tằng Thái Bảo vuốt râu trầm ngâm.

Cũng như việc ta có được ngày hôm nay, không thể phủ nhận có công lao của ngươi.

“Đêm qua ngươi nói về Lục Niệm thế nào nhỉ?” Tằng thị chậm rãi hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lý ma ma.

Âm thầm lặng lẽ biển thủ bạc, sau lưng còn chửi ngài là đồ ngu!”

“Hai năm trước không phải tại ngài thúc giục sao?

Ngươi với hắn thành thân gần ba mươi năm, không chỉ có con trai mà cháu nội ruột của ngươi cũng đã bảy tám tuổi.

Lời nói thì như đang phân tích lý lẽ, nhưng thực chất là ngầm đe dọa.

“Vậy một người thiếp từ bao năm trước còn chưa bước chân vào cửa, ngươi dây dưa với nàng ta làm gì?

Thay vì ở đây trách móc ta, sao ngươi không chịu nghĩ kỹ về con riêng của Lục Ích đi?

“Dương đại nhân có đích thân nhắm vào chuyến tiêu ấy không?”

Bà ta không ngừng nhắc nhở bản thân: “Mình không phải là kẻ ngu ngốc chỉ biết trút giận như Lục Niệm!”

Vừa tra đã lòi ra hết sao?”

Định Tây hầu quay sang hỏi A Vi:

Người phụ nữ này thật biết cách che giấu cảm xúc.

Muốn Tằng thị phải trả giá, cuối cùng vẫn là phải lấy máu trả máu.

Hừ, ta chẳng thấy Lục Niệm có gì đáng sợ cả…”

“Qua đó làm gì?”

Lục Niệm nghe tiếng bước chân vội vã của ông, nhếch môi cười khẩy một tiếng chua chát.

Vừa thấy Định Tây hầu bước vào, Tằng thị liền nói:

“À?”

Dù có che đậy kỹ đến đâu, chỉ cần ai đó cố tình moi móc, sớm muộn gì cũng lộ ra, chỉ là vấn đề thời gian và công sức mà thôi.

Nhưng đến khi bước lên xe ngựa, bà ta lập tức sụp xuống ghế, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.

“Ta còn chưa qua, ngài cuống cái gì?” Lục Niệm liếc ông một cái, bật cười khẩy:

Ta chỉ là phụ nhân nơi khuê phòng, chuyện bên ngoài mù mịt như sương khói.”

Đành phải bò dậy, mặt đối mặt với “tinh linh chuyên đi gây sự” này.

Hôm qua nghe câu ấy, bà ta đã có cảm giác gì đó không ổn, quen thuộc nhưng không sao nắm bắt được.

Ta với A Vi nói không thông, chi bằng ngài nói với nó đi.”

“Ngài nói là… con hổ điên?”

Tằng thị rời khỏi thư phòng, gương mặt đã lấy lại vẻ bình thản, không còn chút dấu vết nào của sự tức giận.

Bầu không khí trong thư phòng nặng nề như cơn giông sắp ập đến.

Tối qua bà ta nói không ít chuyện về cô phu nhân, nhưng rốt cuộc là câu nào?

Chẳng lẽ Vạn Thông không có đối sách gì chắc chắn?

“Trước đây ngươi làm mọi chuyện đều dựa theo chỉ dẫn của ta chứ?” Tằng Thái Bảo nhíu mày hỏi.

“Ta cũng muốn đi lắm, nhưng tiếc là lực bất tòng tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ khi quyền quản lý gia sản được giao cho con dâu A Tuấn, Tằng thị không còn dễ dàng kiểm soát nguồn bạc như trước, cũng không thể tiếp tục cung cấp đều đặn cho bá phụ.

Lý ma ma ngẩn ra, không kìm được buột miệng:

Nhưng suốt chừng ấy ngày, nàng không tìm thấy dù chỉ một chút ký ức nhỏ nhoi liên quan đến cái c·h·ế·t của mẹ mình.

“Giờ đây dù có xảy ra chuyện, cũng chẳng liên quan gì đến ngươi sao?”

Ai mà nghĩ tới chứ!”

A Vi nói liên tục, từng câu từng chữ nhẹ nhàng nhưng sắc bén, giọng không lớn, tốc độ không nhanh, nhưng lại không cho ai có cơ hội chen lời vào.

Không nông cạn thì là gì?

Bá phụ không biết đấy thôi, đêm qua cái viện ta ở suýt chút nữa bị nàng ta đập nát cả, không ai dám động vào con điên ấy đâu.

Nàng ta lôi chuyện sính lễ của Bạch thị ra điều tra, moi móc đủ thứ.

“Ta vẫn nói lại lần nữa: Che giấu cho kỹ!” Tằng Thái Bảo căn dặn, ánh mắt sắc lạnh.

“Ngài xem, ngài gọi Tằng Thái Bảo là thân thích, là đồng minh, chốn triều đình còn kính cẩn gọi một tiếng Thái Bảo, về nhà lại phải lễ độ kêu là bá phụ, làm tròn bổn phận cháu rể.

Có lẽ vì tâm trạng thư thái, hôm nay nàng ăn uống rất ngon miệng, bữa trưa còn dùng nhiều hơn thường ngày, đến xế chiều lại đòi ăn thêm điểm tâm.

“Nói cho cùng, một nét bút chẳng thể viết thành hai chữ Tằng.

Thứ duy nhất liên quan đến Vạn Thông, chỉ có số bạc và dược liệu mà hầu phủ gửi đến Thục địa hai năm trước.

Thay vì trách hỏi ta vì sao, chi bằng nghĩ cách xử lý cho ổn thỏa thì hơn.”

Sau một hồi suy nghĩ, Tằng Thái Bảo mới chậm rãi nói:

Khóe miệng Tằng thị khẽ giật.

Khi Lục Niệm đập phá Thu Bích viên, nàng đã rõ ràng:

Dù sao thì ông ta đâu có thiếu tiền.

Chuyện của ngươi, chẳng có gì to tát cả.

Mấy khoản bạc tham ô định chối kiểu gì đây?”

Nếu nàng ta không nhắm đến từ trước, làm sao có thể lần ra được đến đầu mối của Vạn Thông?

Đợi đến khi nàng ta thật sự vào cửa, khiến ngươi chướng mắt, ngươi muốn tìm chuyện gây sự, ta cũng hiểu.

Mà nghĩ kỹ lại, cũng chưa chắc là bà ấy bịa, có khi là do Thái Bảo đại nhân nghĩ ra.”

Định Tây hầu cảm thấy nghẹn họng, không nói nên lời.

Xuân Huy viên là Xuân Huy viên, nhưng bạc và dược liệu, Lục Niệm chưa bao giờ buông bỏ.

Không có A Vi ở đây, ông lại chẳng biết mở lời với con gái thế nào, trong lòng chợt nảy sinh ý định… rút lui.

“Ngày đó, bá phụ bảo A Chiêm đưa tờ giấy tới, nói rằng bên Vạn Thông cũng có người dò hỏi.” Tằng thị chỉnh lại tư thế, nghiêm túc đáp:

Xét cho cùng, rắc rối lần này là do nhà họ Tằng gây ra cho nhà họ Tiết, còn mặt mũi gì để nói chuyện “tình thân” ở đây?

Việc của ngươi là khiến Lục Ích biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì!

“Như bà ấy từng nói hôm qua ấy mà, trước kia chẳng phải xuất thân giàu sang gì, trước khi gả đi cũng chỉ là con gái nhà quan nhỏ, năng lực có hạn, chẳng mấy khi tinh thông mấy chuyện quản lý tài sản.

“Ba mươi năm trời, số bạc chênh lệch trước sau ấy đủ để dựng cho ngoại tổ mẫu một ngôi gia miếu, mời trăm vị cao tăng ngày đêm tụng kinh không ngớt, hương khói nghi ngút đến tận bây giờ, còn dư bạc để dựng thêm cho ngài một ngôi nữa.”

“Giờ thì hay rồi, cái rắc rối vớ vẩn ấy lại bị đưa lên tận Thuận Thiên phủ, đám tay chân chạy việc cho Tiết Ba đều bị tóm gọn.”

“Cái viện Hàm viện mới ấy vị trí không tệ chút nào, nằm ngay phía đông nam của chúng ta.

Giờ gặp rắc rối, ngươi phải tìm cách giữ vững vị trí của mình bên cạnh Lục Ích.

Một là để hỏi han tình hình của A Niệm, hai là… mì dưa chua tối qua thực sự quá ngon!

Đúng rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính phòng của Hàm viện chỉ có ba gian, A Vi tránh mặt Lý ma ma, ung dung ngồi chễm chệ ở gian giữa, dáng vẻ thản nhiên như đang đợi trà chiều.

“Đêm qua trong phủ có chút chuyện, nên nghỉ ngơi không được tốt.” Tằng thị miễn cưỡng tìm cho mình một cái cớ, rồi nói thêm:

Gạt qua sự nhảy dựng đầy hỗn loạn của Lục Niệm, Tằng thị cũng không nhớ nổi đã bao nhiêu năm rồi chưa từng bị ai chỉ thẳng vào mặt mà quở trách như thế.

Nàng đã về kinh được một thời gian, sống trong Xuân Huy viên này mỗi ngày.

Nhưng chuyện đó đã qua nhiều tay, khó lòng liên hệ trực tiếp được.”

Nhưng nếu thật sự chỉ xem hắn là một con thỏ biết luồn lách, thì hàm răng thép ấy khi cắn người cũng đủ để xé rách một cánh tay.

Bà ta đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc bén như dao, găm chặt vào Lý ma ma.

Còn lý do nàng ta phát điên ư?

“Sau này làm việc phải suy tính cẩn thận.

“Ta chỉ biết Lục Niệm đang xoay xở với một tiêu cục nhỏ.

“Ta mới biết gần đây, hóa ra cái tiêu cục nhỏ ấy đổi chủ là do ngươi đứng sau bày trò.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi họ mới trở về kinh, ngươi không vừa mắt, ta còn hiểu được.

Lý ma ma cuối cùng cũng hiểu ra mấu chốt, ngạc nhiên thốt lên:

Nếu chẳng may ghi nhầm ngày, đại sư chùa Đại Từ còn đích thân đến tận Chính Dương môn tìm Phùng đại nhân để đối chứng.

Còn nhà họ Tằng thì sao?

Khi A Niệm muốn đâm người, từng câu từng chữ đều sắc như kim châm.

“Ý phu nhân là… nàng ta chỉ lấy Xuân Huy viên làm bình phong, thực ra…”

Thấy Tằng thị vẫn dán chặt ánh mắt như dò xét vào mình, Lý ma ma đành cố lục lọi trí nhớ, mãi sau mới cẩn trọng nói:

“Phụ thân và A Tuấn ấy à, một người thì mù thật, một kẻ lại giả vờ mù.

“Ta nghe nói, Tiết đại nhân có chút bất mãn với A Lăng, làm con bé tủi thân đến mức phải khóc lóc quay về nhà.

“Ngươi phải hiểu rõ, ta gọi ngươi đến đây không phải để nghe ngươi giải thích, cũng chẳng phải để ngươi ngồi đó than thở hay chỉ trích kẻ khác.

Chỉ cần ngươi che giấu tốt, thì một kẻ điên cũng chẳng làm gì được ngươi!”

Ngược lại, ta còn phải nghĩ cách bù đắp cho Tiết Văn Viễn.

Vậy mà vừa rồi, khi đứng trước mặt người ngoài, bà ta lại kéo dài bộ mặt cau có để thiên hạ chê cười?

Nếu không muốn để lộ mục đích thật sự, thì phải bày ra một vở kịch giả.

“Làm sao ta biết được Tiết Ba lại để xảy ra sơ suất trong cái chuyện nhỏ nhặt ấy, để rồi sau bao năm vẫn có người moi ra làm bằng chứng.

“Chính ta cũng muốn hỏi ngươi đây, tại sao?!”

Đúng vậy.

“Giờ này sao không về ăn tối với mẫu thân con?”

Chương 79: Kẻ mù thật, kẻ giả mù

Tằng thị bị đánh thức, nghe rõ không phải gọi mình, cũng chẳng phải Bạch thị hay đám ma ma, nha hoàn canh đêm.

A Vi cười tít mắt, nụ cười còn ngọt hơn cả bát chè đậu đỏ:

Điều này khiến cơn giận tích tụ trong lòng bà ta bốc lên ngùn ngụt.

Tằng Thái Bảo sững lại.

Tằng thị đúng là có ý đó, nhưng miệng lại lùi một bước:

Hít sâu một hơi, bà ta cố nén lửa giận xuống.

Con nghĩ xem, sao bà ta đoán được ta lấy tiệm chỉ để làm màu, mục đích thực sự là ép bà ta rời khỏi Thu Bích viên?

Còn chuyện điều tra trong hầu phủ, dù tra ra gì đi nữa, chẳng lẽ ngươi không xử lý nổi?”

Nếu trung khuê còn trong tay ta, Lục Niệm muốn tra cũng chẳng dễ dàng gì!”

Ngươi nghĩ ta khiến ngươi mất quyền quản lý trung khuê sao?

Một kẻ có thể rà soát sổ sách rõ ràng như vậy, chắc chắn không phải kẻ điên hay kẻ ngu!”

“Chuyện này cũng đã xảy ra từ bao năm trước rồi.

Bá phụ nói nghe nhẹ nhàng, nhưng đối với bà ta thì…

“Tiết Văn Viễn đau đầu lắm đấy!

Ta vì xoay xở giúp ngài mà tự làm mình đổ bệnh, nếu không, làm sao đến mức để con dâu cướp mất quyền quản lý trung khuê?

Bát chè là món đậu đỏ nhuyễn, được ninh kỹ trên bếp, đậu mềm nhừ, bỏ vỏ, chỉ còn lại lớp bột mịn mượt.

Cái tiệm chỉ là món quà kèm theo, vậy rốt cuộc mục đích thật sự của nàng ta là gì?”

“Ngươi biết vì sao ta gọi ngươi đến đây không?” Lông mày ông giãn ra đôi chút, gương mặt già nua thoáng vẻ ôn hòa.

Nghĩ đến đây, Lục Niệm đặt bát chè xuống, nụ cười trên môi nhạt dần.

Trong phòng, Tằng thị ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt mệt mỏi rã rời.

Mùa đông này, gió tây bắc thổi tới, ta xem thời tiết tối nay sẽ có gió to đấy.

Định Tây hầu nghe mà choáng váng đầu óc, mặt đỏ lên vì tức giận lẫn xấu hổ.

Tằng thị cố nén giận, nở nụ cười lạnh nhạt:

Nhưng hết trước chẳng ra trước, sau chẳng ra sau, đột nhiên ngươi lại gây ra chuyện thế này là sao?!

“Ý ngươi là muốn nói với ta rằng, của cải không vào túi ngươi, các đầu mối cũng chẳng phải do ngươi sắp xếp,” giọng nói của Tằng Thái Bảo không lớn, nhưng từng chữ nặng trĩu, khí thế của kẻ từng nắm quyền cao chức trọng khiến người ta khó lòng chống đỡ,

“Lục Niệm là con điên, nàng ta làm loạn lên thì ngay cả hầu gia cũng phải nhường nhịn.

Giờ thì bà ta đã hiểu.

“Chuyện đó thì chưa,” Tằng Thái Bảo đáp, “Nhưng nghe tin từ bên dưới truyền lên, hắn đã dò hỏi rất nhiều chuyện liên quan.”

Vừa ăn, Lục Niệm vừa cười đùa với A Vi:

“Đợi phu nhân nói xong rồi về,” A Vi phủi mấy vụn điểm tâm trên tay, rồi thản nhiên nói:

Lý ma ma không thể đuổi người, đành phải bưng trà dâng điểm tâm.

Nếu phủ lại xảy ra chuyện lớn thêm một ngày nữa, e rằng ông cũng không chịu nổi.

Tằng thị lại hỏi:

Trong Xuân Huy viên, Lục Niệm đang nhâm nhi bát chè ngọt.

Chính là “nông cạn, mắt nhìn ngắn”!

Nếu không chắc chắn, thì đến hỏi ta.

Nếu cô phu nhân thực sự có bản lĩnh ấy, sao trước kia lại không có sức phản kháng gì?

“Chẳng lẽ là ngoại tổ phụ dạy bà ấy cách biến bạc thành không khí à?

Hoàng hôn dần buông xuống.

Dù thật sự là vì chuyến tiêu ấy, thì sao lại tra tới Vạn Thông?

Không giống kiểu cãi vã tay đôi, lời nói của A Vi giống như chiếc roi mềm đánh vào lòng người, từng nhát từng nhát, không chảy máu nhưng đau thấu tim gan.

“Tốt lắm, chuyện từ bao năm trước!” Tằng Thái Bảo nheo mắt lại, ánh nhìn lạnh như băng:

“À… ta còn nói nàng ta làm việc không có quy tắc, hành sự tùy tiện, chỉ biết chọc cười người khác.

Khi bước qua cửa chính, rồi đến cửa giữa, ông không thấy ai hấp tấp chạy ra báo tin dữ, điều này khiến ông thở phào nhẹ nhõm.

Tằng thị nghe xong, tức đến mức ngực phập phồng:

Một loạt suy nghĩ chớp nhoáng lướt qua đầu bà ta, tựa như những tia lửa điện lóe sáng trong tâm trí.

“Hầu gia, mới chỉ một ngày thôi, ta còn chưa kịp nhớ lại rõ ràng.

“Phu nhân?”

Bởi vì chuyện đã quá xa xưa, mà khi đó nàng còn quá nhỏ để nhớ rõ bất cứ điều gì.

Huống hồ, vị bá phụ này của bà ta, từ khi bà ta gả vào hầu phủ và được thăng tiến, đã bao giờ từng nói chuyện với bà ta bằng giọng điệu ấy đâu?

Còn bảo ta cẩn thận với Lục Niệm.

Tằng thị mím chặt môi, cố chấp nói:

Tằng thị không trả lời.

Ta đâu có ý g·i·ế·t gà lấy trứng.

Giờ ngài bảo ta không để ý đến chuyện bạc và dược liệu năm xưa, ta làm sao mà che nổi?”

Nghe vậy, ông chợt nhận ra Lục Niệm không hẳn là kẻ ngu ngốc như họ vẫn nghĩ.

Nói xong, Định Tây hầu vội vàng bước ra ngoài.

Tằng thị nghiến chặt răng hàm, sắc mặt tối sầm.

Tang thị liếc nhìn Lục Tuấn đang há hốc mồm sững sờ, rồi cúi đầu vỗ tay tán thưởng thầm trong lòng.

Tằng Thái Bảo không thèm để ý đến lời châm chọc của bà ta.

“Ngươi không cần vòng vo như vậy!

Nhà họ Dư ở Thục địa rốt cuộc đã dạy cho nàng ta những gì?

Chỉ là, dù Tằng thị có bực bội khó chịu đến đâu, bà ta vẫn giữ được đôi phần lý trí.

Chuyện sổ sách là thứ khó giấu nhất.

Giờ thì hay rồi, Dương Tập Văn đã hỏi đến tận đầu Tiết Ba, ngươi bảo Tiết Văn Viễn phải làm thế nào?”

Đối với bá phụ, chuyện này chỉ đơn giản là như thế.

Coi cả nhà ngài như ngân khố di động, muốn rút bạc lúc nào thì rút.”

Huống hồ, quyền quản lý trung khuê đã sớm giao cho thê tử của A Tuấn, Tằng thị thậm chí có khi còn chẳng bị phạt.

“Hắn chẳng khác gì một con thỏ khôn lỏi!”

Đã tra chuyện bạc và dược liệu rồi, vậy mà cuối cùng chỉ cần một cái viện nhỏ.

Nói đi cũng phải nói lại, đó là một hy vọng xa vời.

Dù sao thì Liễu thị cũng đã mang theo con gái bước chân vào phủ rồi.

Cái tiêu cục ấy sao có thể so bì với Vạn Thông được?

Định Tây hầu nghe xong, mặt biến sắc như gặp phải kẻ thù:

Đống bạc ấy chưa đến mức gây tổn hại lớn.

Tằng thị khẽ mím môi, lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong.

“A Vi đang bận trong bếp à?”

“Tại sao ư?” Tằng Thái Bảo bị mấy lời của bà ta chọc tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán,

Ai ngờ đâu, đúng là g·i·ế·t gà lấy trứng, đó lại là khoản cuối cùng, để lại hậu họa cho hôm nay.

A Vi thì vẫn thong thả ngồi trên chiếc ghế gần cửa nhất, dáng vẻ ung dung vô cùng.

Trên đường đi, gặp ai bà ta cũng nở nụ cười nhã nhặn, chào hỏi khách khí, trò chuyện những câu chuyện gia đình vụn vặt.

Tằng thị không hiểu rõ về Dương Phủ doãn, bà ta chỉ nắm chắc một lý lẽ:

Cuối cùng cũng chỉ là bịa chuyện thôi, ta ngồi đây nghe thử xem bà ấy về nhà mẹ đẻ rồi bịa ra câu chuyện gì.

“Phu nhân, người sao thế?”

Tằng thị không rảnh để nguyền rủa nhà họ Dư.

Tằng thị chậm chạp “bừng tỉnh”, bỗng chốc khó chịu với sự tồn tại của Liễu thị.

“Chuyện ba mươi năm trước có gì mà phải nhớ lại?

“Nhưng ai mà ngờ được nàng ta lại lôi cả chuyện chuyển nhượng cửa hàng ở Trường Lạc phường và lệnh giới nghiêm ban đêm ra điều tra.

Nếu không phải ngoại tổ phụ, thì chỉ có thể là Thái Bảo thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Kẻ mù thật, kẻ giả mù