Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Gà hầm thật thơm quá!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Gà hầm thật thơm quá!


“Đây là bát canh được hầm từ Hắc Vũ Đại tướng quân của ngươi, sao có thể giống những bát canh khác được?”

Tuy bất mãn, nhưng liế.m liế.m môi, hắn vẫn luyến tiếc hương vị canh gà.

Thật là đáng ghét!

Lúc cưỡng ép tay hắn cầm dao, bắt hắn g·i·ế·t Hắc Vũ Đại tướng quân thì sao không hỏi hắn có đồng ý không?!

Nhà ai nấu canh mà cần đại công tử của phủ đứng bếp làm cây cột gỗ?

“Uống thì uống, chẳng qua cũng chỉ là một bát canh thôi mà.” Hắn lầm bầm.

Nàng rời kinh khi còn nhỏ, ngay cả họ hàng còn chưa nhớ rõ, nói gì đến hoàng thân quốc thích?

Nàng lọc sạch thịt và xương để lấy nước canh, cho cơm vào nấu sôi, chần qua vài cọng rau xanh, đập thêm một quả trứng gà, rồi phủ lên trên mấy miếng thịt đùi gà, sau đó múc vào hai bát, đưa cho Uông ma ma mang đi.

A Vi lại tiếp lời: “Người ta nói tự tay nấu ăn là ngon nhất, chắc ngươi chưa từng xuống bếp lần nào nhỉ?

Uông ma ma trông coi nhị môn, không biết chuyện phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mười phần chắc hết chín phần là bị vị quý khách kia ép phải xin canh rồi.

Ai cũng biết hầm gà thì phải chọn gà mái già, không hiểu sao biểu cô nương lại chọn một con gà trống.

Ngươi còn lóc xương!”

A Vi liếc hắn một cái, cổ tay khẽ động, nước canh chảy xuống bát, nói nửa bát là đúng nửa bát.

A Vi nghe vậy, khẽ nhướng mày.

“Uống canh đi.” Nàng nói.

Đây là Hắc Vũ Đại tướng quân, là con gà mà hắn yêu thích nhất!

Lục Chí lườm cái nồi trên bếp, nghẹn khuất đáp: “Thành Chiêu quận vương, nói ra ngươi cũng không biết đâu.”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, Lục Chí lại nhớ tới cảnh A Vi một tay xách gà, một tay cầm dao, bất giác rùng mình.

Sau đó, hắn lại bị A Vi liếc qua hai mắt, cuối cùng vẫn cắn răng, không cam lòng mà bưng bát lên.

Lần này về kinh, chuyện cần sắp xếp quá nhiều, nàng cũng chưa có thời gian tìm hiểu về những quý tộc quan viên bên ngoài.

Bây giờ lại biết nói đến lễ nghĩa, tự nguyện rồi?

Đáng ghét!

Tối nay, từ trước ra sau viện, ai đến ai đi, truyền lời gì, tất cả đều phải qua tay bà.

A Vi cầm muôi múc canh, nhưng không đổ vào bát của Lục Chí, mà hỏi:

Dĩ nhiên bà cũng biết biểu cô nương và đại công tử đã ầm ĩ một trận, lại thấy thế tử phu nhân cho Văn ma ma xách đại công tử về nội viện, thì cũng đoán ra trận chiến này ai thắng ai thua.

“Hắn lợi hại lắm sao?”

Chương 18: Gà hầm thật thơm quá!

Là Chỉ huy sứ của Trấn phủ ty!”

A Vi mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên nghi ngút, lộ ra sắc canh trong vắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lửa đã tới độ, mùi thơm bốn phía tràn ra.

Mặt Uông ma ma cười tươi như hoa.

“Còn đây là cái cánh gà lớn mà ngươi cứ nhớ mãi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hu hu!

A Vi nhìn hắn, hỏi một câu: “Ngươi biết mình bây giờ trông như cái gì không?”

Tuy thịt chắc, nhưng ít mỡ, chỉ cần mở nắp vung ra đã thấy thiếu chút tinh túy.

Sau khi thu dọn bếp núc, A Vi thầm nghĩ:

Tức đến mức Lục Chí không nhịn được, ợ ra một hơi đầy mùi canh gà.

Sớm biết vậy thì khỏi thêm canh cho Lục Tuấn, đúng là lãng phí!

Có điều, trong nồi đã chẳng còn lại bao nhiêu.

“Ngươi có ăn đầu cánh không?

“Ta nào có nhớ cái cánh gà lớn!”

Ngươi còn vặt lông!

Mao bà tử giúp A Vi trông lửa, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: Thơm thì thơm, nhưng gà không được ngon!

Nghẹn đến buồn nôn.

Đang định miễn cưỡng uống thêm một muôi nữa, thì thấy bên ngoài có người cầm đèn lồng đi tới.

Nàng nếm thử, điều chỉnh lại độ mặn, rồi lấy đũa gắp thịt ra, vừa làm vừa nói chuyện với Lục Chí.

A Vi chọn một miếng, lại đưa cho Lục Chí xem một miếng.

Nghĩ đến cảnh một con gà còn lông lá bị quẳng vào nồi hầm, hắn đã thấy buồn ói.

Lục Chí không động đậy.

Ít mỡ, thanh thoát.

Cũng đâu thể đốt hắn đi cho ấm.

Con dao của nàng được giữ rất kỹ, lưỡi sắc bén, mặt dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Lục Chí cứng họng, không chịu trả lời.

Lục Chí bị nghẹn.

Lục Chí bị dày vò cả buổi, bây giờ tuy không khóc nữa, nhưng người vẫn rũ rượi, mũi thì tắc nghẹt, giọng nghèn nghẹt cãi lại:

Nàng dùng vải ướt lau sạch vết máu trên đó, rồi giơ lên soi trước ánh sáng, kiểm tra từng chút một.

Mũi hắn bị tắc, đứng cả buổi cũng chẳng ngửi được bao nhiêu mùi hương, nên tự nhiên không cảm thấy bát canh này có gì hấp dẫn.

A Vi nghe thấy, thuận miệng nhắc nhở:

“Vậy chẳng lẽ,” A Vi hỏi lại, “ta để nguyên con gà còn lông mà hầm lên cho ngươi ăn?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ đến con gà đen c·h·ế·t thảm kia, bát canh này còn uống vào được sao!

Vả lại, Lục Niệm cũng chẳng hơn nàng bao nhiêu, đối với nàng mà nói, người và vật trong kinh thành đều đã thay đổi.

Án của nhà họ Kim rất khó lật lại, một bát canh thôi, không trông mong gì mở thêm được đường lui, nhưng cũng không đáng để kết thêm kẻ thù.

Lúc cúi xuống, nhìn thấy những miếng thịt còn sót lại trong bát, Lục Chí không nhịn được bĩu môi.

Lục Chí mặt đen thui, đặt bát canh xuống bàn.

Xem ra cũng không phải đang nấu canh theo cách bình thường.

“Cái cổ này cũng cho ngươi, xem thử xem, đây chính là nhát dao ngươi tự tay cắt đấy.”

“Ta g·i·ế·t?!” Hắn đỏ mặt tía tai, “Là ngươi ép ta g·i·ế·t!

Lục Chí nhìn chằm chằm cái muôi trên tay nàng.

Nàng vẫn chưa biết Trấn phủ ty là nha môn gì, nhưng một vị Chỉ huy sứ nắm thực quyền, A Vi không muốn đắc tội.

Không đợi hắn trả lời, nàng thản nhiên nói luôn:

Lục Chí suýt nữa thì hít thông cả mũi vì tức giận.

A Vi bèn quay sang nhìn Lục Chí.

Sau đó, mặc kệ Lục Chí có nhảy dựng lên hay không, nàng xoay người trở lại bếp.

A Vi lại đổi bát, chọn cho Lục Niệm và Tang thị mỗi người mấy miếng thịt, thêm canh rồi để Văn ma ma mang sang chính viện.

A Vi cũng nhận ra, ngẩng đầu nhìn, thì thấy là Uông ma ma trông coi cổng nhị môn.

Khi đứng ngoài thư phòng của Lục Chí, nàng cũng đã thấy Định Tây hầu cùng vị quý khách kia.

Nhưng vừa liếc qua đại công tử đang đứng ở góc tường kia…

Thanh đạm mà không nhạt, ngọt thịt lại có dư vị kéo dài.

Khó khăn lắm mới tự tay g·i·ế·t được một con gà, chẳng lẽ không nếm thử chút xem sao?”

Nãy nghe người truyền lời nói biểu cô nương đang hầm canh gà, giờ vừa bước vào đã thấy mùi thơm tỏa khắp nơi, khiến nô tỳ chảy cả nước miếng.”

Tuy nguyên liệu có chút thiệt thòi, nhưng có lẽ vì xương được lóc ra trước khi hầm nên nước canh còn ngọt hơn bình thường.

Cơm trắng vốn để dành nấu cháo sáng mai, nhưng bây giờ phải dùng để làm cơm canh gà.

Lục Chí nhìn càng rõ thì càng tức: “Lợi hại!

“…”

Lúc đó, vẻ mặt của Định Tây hầu… chậc, khó mà nói thành lời, cứ như muốn độn thổ ngay tại chỗ, làm sao có tâm trạng uống canh?

A Vi lấy nước ra rửa con dao hôm nay đã dùng: “Canh gà phải uống khi còn nóng.”

“Vị khách tới cửa là ai?” nàng hỏi.

Nhưng mà… canh gà thơm quá!!!

A Vi “thân thiết và hào phóng” hỏi ngay: “Có cần ta múc thêm một muôi không?”

Ta nghe nói gà lông đen cánh khỏe, có thể vỗ bay lên được, ngươi tay chân gầy yếu thế này, ăn theo hình bổ hình đi.”

Còn bát dành cho Lục Chí thì vẫn để trên chiếc bàn con cạnh đó.

“Hầu gia vừa sai người đến nói, ngài ấy đang bàn chính sự với quý khách, nghe nói bên này có hầm canh gà, nên muốn xin hai bát để xua tan cơn mệt mỏi.”

Hắn cũng chẳng muốn ăn thịt, dứt khoát nhắm mắt, ngửa cổ uống như uống thuốc.

Nước canh nóng hổi xua tan đi cơn lạnh do bị dọa đến túa mồ hôi, từ miệng xuống đến dạ dày, chỗ nào cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.

Bà cười nịnh, rồi vào thẳng vấn đề:

Lục Chí lập tức thấy phiền.

Quả nhiên, A Vi không biết thật.

Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn trả lời, ta còn có thể chừa lại cho ngươi nửa bát.”

“Thơm quá!

“Giống hệt con gà mắc dịch!”

Ai ngờ, vừa mới để nước canh chảy vào miệng, vị ngon vốn bị khứu giác chặn lại liền tràn ra ngay tức khắc.

Bàn tay ấy rất ổn định, muôi nghiêng nhẹ nhưng không rơi ra một giọt canh nào.

Muốn canh gà thơm ngon mà không ngấy, thì lửa nấu rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là nguyên liệu.

Thấy vậy, A Vi chậm rãi nói: “Một nồi canh chỉ còn bấy nhiêu, nếu để họ lấy hai bát, ngươi sẽ không còn phần.

Lục Chí vốn không muốn uống bát canh kia, nhưng vừa bị ánh sáng phản chiếu từ con dao làm chói mắt, lại nghĩ đến cảnh người này điên cuồng cầm dao hôm nay, trong lòng không khỏi run rẩy.

Có thể đừng nhắc tới con gà lông đen của hắn nữa không?!

A Vi suy nghĩ một chút, lấy từ tủ ra một bát cơm trắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Gà hầm thật thơm quá!