Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục
Cửu Thập Lục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Phụ thân ngươi còn đợi lòng hiếu thảo của ngươi đấy
Bên ngoài, gió lạnh rít qua khe cửa, thổi đến mức ván cửa rung bần bật.
Người c·h·ế·t rồi, xương cũng có thể xông.
Do dự một hồi, ông cố nặn ra một câu:
Quản sự họ Lưu nghe vậy, vô thức thốt lên: “Bấy nhiêu lông sợ là không đủ làm chổi đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi xem thường nhà họ Dư có bao nhiêu người c·h·ế·t à?
Chẳng qua nàng cố tình làm thế để dọa Lục Chí mà thôi.
“Ta biết.”
“Chỉ là tỷ đệ bọn trẻ đùa nghịch, để vương gia chê cười rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ai nói chỉ có nhiêu đây?” A Vi nghiêng đầu, nhìn Lục Chí, mỉm cười nói: “Ngươi cứ đi Tướng quân phường xem một trận đấu gà, ta lại đi mua một con gà về.
“Xong rồi, xương đã bỏ hết, giờ lật cả con gà lại,” A Vi đặt dao xuống, cầm lấy cổ con gà, đưa lên trước mặt hắn: “Nhìn xem, đây có phải là con gà lông đen ngươi thích không?”
“Bộ khoái nói, vết xông ra gọi là ‘huyết ấn’, có thể phán đoán được vết thương xuất hiện trước hay sau khi c·h·ế·t.”
Lục Chí bị giam trong tiểu trù phòng, co ro như con chim cút, áp sát người vào tường.
Nếu nói A Vi cố ý hành hạ con gà đã tắt thở kia, thì dường như không phải.
Đầu Lục Chí ong ong, há miệng định phản bác, nhưng lại nghẹn lời.
Nhưng nếu bảo nàng xuống tay dứt khoát, nhanh gọn thì lại chẳng thấy được chút nào.
Biết rõ hắn chỉ là thuận miệng nói chơi, nhưng người nghe vẫn không khỏi rợn cả người.
A Vi đặt gà xuống, lật chiếc thau gỗ lên, đặt cả con gà, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g và xương vào trong, sau đó bắt đầu phân phó hai quản sự:
Cái đó gọi là cánh gà!”
Bên cạnh cổng sân viện, Định Tây hầu thấy màn kịch này sắp kết thúc, liền đưa tay lau mồ hôi trán, lại len lén liếc nhìn Thẩm Lâm D·ụ·c mấy lần.
Trước thì Định Tây hầu khó khăn lắm mới kéo được Thẩm Lâm D·ụ·c đi, sau thì A Vi cũng thu dọn xong đống dao bếp, giao Lục Chí cho Văn ma ma mang về Xuân Huy viên.
Nhưng bảo hắn đứng trước mặt A Vi mà thừa nhận bản thân bị dọa sợ, rồi hứa rằng sẽ không đến Tướng quân phường nữa, hắn lại không muốn cúi đầu.
Không dây dưa, không chậm chạp, nhưng lại khiến Lục Chí rợn cả tóc gáy.
Trước ngày hôm nay, Lục Chí chưa từng nghĩ rằng việc g·i·ế·t gà lại đáng sợ đến như vậy.
Không phải cũng chỉ là một con dao, một cách làm thôi sao?”
Bộ khoái lôi từng khúc xương ra, rửa sạch, sắp xếp lại ngay ngắn, sau đó rưới rượu và dấm vào hố than lửa, dùng hơi nóng bốc lên mà xông xương.”
Định Tây hầu nghe mà mắt hoa tai ù.
Nhưng vấn đề là, hắn đã tận mắt chứng kiến “Hắc Vũ Đại tướng quân” tắt thở, rồi lại bị nàng làm thành cái bộ dạng này.
Ta không tin—”
Khổ nhất là, vừa bị hơ nóng đến rát mặt, vừa bị nước mắt khô lại bám dính vào da, vừa rát vừa ngứa đến khó chịu.
“Đưa cho Diêu ma ma mang đến cho tiểu cữu giải rượu.”
“Là cánh gà!
“Vẫn là vết cắt này của ngươi, mũi dao đâm vào, tách khớp cánh gà ở đây ra,” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Canh gà cần thời gian hầm, nhưng không cần quá chú ý, A Vi liền đổ nước muối vào huyết gà.
Có lẽ do sợ quá mức, hắn nghiến răng nghiến lợi mà cãi lại A Vi:
Làm việc ở Xuân Huy viên đã lâu, bà ta nghe phu nhân mắng thế tử cũng không ít lần, nên trong lòng đã tự rút ra được một bài học:
“Dù là xương gà hay xương người, không phải đều là lóc xương sao?
Hôm nay một người, ngày mai một người, c·h·ế·t không rõ ràng có vô số.”
G·i·ế·t gà thì g·i·ế·t gà, sao cứ lôi con người vào?
Lục Chí nghe đến sững người, há miệng cứng đờ, nhìn chằm chằm bộ xương gà đặt bên cạnh, rồi lại nhìn xuống cánh tay mình.
Xem ra nha môn khi thẩm vấn vẫn còn quá nhân từ.
Một cái miệng ngay cả đám nước tiểu ngựa còn coi như ngọc lộ quỳnh tương, chỉ cần nếm được chút hiếu tâm của con trai, vậy là đủ rồi.”
Huyết gà đông lại, nàng đặt lên một bếp khác đun nóng, sau đó cho mề gà, tim gà đã cắt nhỏ vào luộc chín, lại trụng qua hai ba nhánh rau cải xanh, cuối cùng múc một muôi nước canh gà chưa hầm nhừ rưới lên.
Bà lão phụ bếp trong bếp họ Mao, không rõ chuyện trước đó, tốt bụng nhắc nhở:
“Cắt gãy xương đòn, lật da qua, vừa tách vừa lật, xuống tay phải nhanh mà cũng phải nhẹ, dần dần tách rời cả khung xương gà và da ra.”
Ông từng giao thiệp với Thành Chiêu quận vương trên triều đình, cũng biết miệng lưỡi vị vương gia này nổi danh tùy hứng, không kiêng kỵ.
Vậy gà và người có gì khác nhau?”
“Giờ thì đến phần xương đùi, bóp chỗ này, rồi dùng dao cạo thịt xuống.”
Khi ấy, số người còn có thể đứng lên chẳng còn bao nhiêu, mẫu thân ta thân thể không chịu nổi, chỉ có thể để ta đi.”
Thẩm Lâm D·ụ·c nhàn nhạt bình luận.
Biểu tỷ nhà họ Dư, lúc không cười thì đáng sợ, lúc cười lên thì lại giống như kẻ điên.
Một con gà oai phong lẫm liệt, đến tận giờ phút này, lại mềm oặt như một cái túi vải.
Nếu A Vi cứ thế xách con gà này tới, hắn chắc chắn sẽ không tin.
Lục Chí: “…”
Chương 17: Phụ thân ngươi còn đợi lòng hiếu thảo của ngươi đấy
A Vi chẳng buồn để ý đến Lục Chí, chỉ tiện tay dúi bình máu gà vào lòng hắn:
“Khi quan tài mở ra, người đã hóa thành bùn.
“Lớp da ở lưng rất mỏng, không được để lại vết rách, ngươi sờ thử lưng mình xem, có phải cũng mỏng hơn chỗ khác không?”
Bổn vương phải nghiên cứu lại, trước tiên nhổ móng tay, sau đó rút xương ngón tay, ngón chân, rồi đến xương chân…”
“Biểu cô nương, e là nước canh còn chưa đủ độ lửa đâu.”
Ngươi nói có đúng không?”
Lục Chí theo phản xạ rụt cổ về sau: “Giờ ngươi đã g·i·ế·t gà, vặt lông, vậy đã đủ chưa?”
“Cữu cữu ta cả ngày say túy lúy, chắc cũng chẳng nếm được gì ra hồn.
“Cô nương quý phủ, thủ pháp thật độc đáo.”
“Bổn vương lại rất tán thưởng kỹ thuật lóc xương này.
Lần đầu tiên, hắn thực sự hiểu được lời tổ phụ hay mắng chửi: “Không có xương cốt” là thế nào.
“Gà c·h·ế·t rồi, xương có thể xông.
Hắn không biết bản thân sợ mấy thủ đoạn khám nghiệm tử thi kỳ quái kia hơn, hay là sợ chính con người A Vi hơn nữa.
Lục Chí ban đầu ôm chặt cổ và lưng, giờ lại vòng tay ôm sát hai bắp tay mình.
Một lần g·i·ế·t gà như thế, còn có lần sau ư?
“Vương gia, chúng ta vào thư phòng bàn chính sự trước đi, chuyện quan trọng vẫn là trên hết.”
A Vi đối với Mao bà tử thì khách khí, nhưng khi nhắc đến Lục Tuấn, giọng điệu lại chẳng còn chút kiên nhẫn nào.
Không muốn tiếp tục nghe hắn thao thao bất tuyệt về xương cốt tay chân gì nữa, Định Tây hầu đành nghiến răng cắt ngang:
“Ngươi nghĩ ta chưa từng thấy xương người sao?”
“Lóc thịt phải sạch sẽ, bắp tay cũng vậy, trước hết là cắt gân, sau đó kéo xuống.”
Hắn há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt nổi một chữ.
“Bóp chặt lớp da, cứ thế men theo xương mà xuống dao, phần da lưng gà rất mỏng, nhất định phải cẩn thận.”
“Ngươi còn thực sự là một kẻ điên!
A Vi liếc hắn một cái, nhấc miếng xương cánh gà vừa lọc ra lên, đưa đến trước mặt hắn:
Sắc mặt Lục Chí càng thêm khó coi, đôi mắt vừa rồi đã ngập nước giờ lại đỏ hoe.
Tay A Vi không ngừng động, miệng cũng không ngớt giảng giải:
“Để điều tra rõ nguyên nhân, có một lần nha môn nói phải khai quan nghiệm cốt, cần người nhà họ Dư có mặt.
Thẩm Lâm D·ụ·c hiển nhiên không đồng tình với cách nói này.
Bên trong, bếp lò đỏ rực, nhiệt khí hừng hực khiến một bên mặt hắn nóng rát.
Tay trên của ngươi có gì khác với cánh gà?
“Cầm cho chắc vào, phụ thân ngươi còn đang đợi lòng hiếu thảo của ngươi đấy!”
A Vi lại giơ con gà ra trước mặt hắn một chút: “Oai phong không?”
Định Tây hầu nhất thời khó xử, đáp cũng không được, không đáp cũng không xong.
Tang thị mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn cố theo cùng, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, không hề mở miệng cầu xin cho Lục Chí một lời nào.
Vị vương gia này, trên mặt rõ ràng mang vẻ hứng thú chưa trọn.
Chỉ trích ai đó một cách vòng vo, bà ta rất rành! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không tin cái gì?” A Vi cắt ngang lời hắn, cặp mắt hờ hững hất lên, giọng nói bình thản nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
“Ngươi sợ cái gì?
Gom góp vài lần chẳng phải sẽ đủ sao?
A Vi đem con gà đã mềm oặt như túi vải ra chặt thành từng khúc, chần qua nước sôi cùng với xương, rồi thêm nấm hương và câu kỷ tử vào nồi hầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đùa nghịch?”
“Thu gom lông gà lại, phơi khô, làm chổi lông gà.”
Trong truyện còn có Quan Công cạo xương chữa thương, ngươi chỉ đang nhìn ta cạo xương cánh gà thôi mà.”
Hắn mắt kém, thực sự không thể nhìn ra con gà này còn có chút gì giống với con “Hắc Vũ Đại tướng quân” của hắn.
Mao bà tử chẳng lên tiếng.
Tiểu trù phòng đã sớm nhận được tin, lửa dưới bếp vẫn luôn được giữ cháy.
Theo lý mà nói, chỉ nấu một bát canh thôi thì chẳng cần phải lóc xương toàn bộ con gà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.