Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Huyễn cảnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Huyễn cảnh


Cuối cùng thì Mộc Tinh thua trận, trở lại nguyên hình, hắn bị trường thương ghim vào một siêu mặt trời đang thiêu đốt.

Tuy vậy nhưng lọt vào tai của Cơ Thanh Thanh thì lại khác. Như vậy khác gì nói nơi đây là của hắn, cũng như hắn cùng với nàng đều là hậu nhân của Đại Đế.

Cơ Thanh Thanh lúc này vẫn chưa thể hiểu được hư ảnh đó là ai.

- Còn ngươi...hừm...theo quẻ bói thì Xích Quỷ sẽ chẳng an lành đâu. Sau thành Đế ba nghìn năm sẽ rõ, đến tinh vực này tìm ta rồi ta sẽ nói rõ.

Phía xa hư ảnh của Lạc Long Quân tan biến dần, nhưng cảm giác bị đè nén vẫn còn tồn tại.

Khung cảnh thay đổi, lúc này đang ở ngoài không gian vũ trụ. Bây giờ Lạc Long Quân mới yên tâm bung hết sức. Lạc Long Quân không dùng v·ũ k·hí, đơn giản là tung quyền nhưng lại lấy mất một cánh tay của Mộc Tinh, tuy ít lâu sau liền khôi phục nhưng cũng cho thấy sức mạnh của Lạc Long Quân.

- Các ngươi có thể gọi ta là Lạc Thiên Thiên Tôn.

Nam tử mở lời làm cho Đoàn Bình An chấn kinh.

- Ngươi phù hợp. Hậu nhân của ta, ngươi là kẻ phù hợp với tất cả. Hắn không nói dối, hắn đã đúng. Xem ra tộc ta đã suy bại thật rồi. Chỉ là còn ý chí thì sẽ còn tồn tại. Con Rồng cháu Tiên không phải để tượng trưng!

- Chỉ có điều ngươi chỉ tự do ba vạn năm, sau thời hạn phải đến tinh vực của ta. Đến đó ta sẽ nói tiếp.

Lạc Thiên Thiên Tôn cười rồi vẫy tay, nhẹ nhàng thu Mộc Tinh vào tay áo.

Lạc Thiên Thiên Tôn nhìn cả hai nói.

Cơ Thanh Thanh gật đầu nghe theo, lúc này mồ hôi đã chảy khắp người, sau lưng lạnh toát, nếu không phải do Đoàn Bình An nhắc nhở thì có lẽ nàng sẽ quỳ ở đó nữa.

Cả hai từ từ lui ra, đến khi ra khỏi, đóng cửa lại thì mới thở ra một hơi. Đoàn Bình An theo ghi nhớ của mình mà tiến lại chỗ bức tranh đã chứng kiến trong huyễn cảnh. Như là rất quen thuộc, cả tòa cung điện này hắn đi hầu như là không lạc, như là đã in sâu vào trí nhớ.

- Kết thúc rồi, chúng ta đã phân thắng bại, đem tộc nhân của ngươi rời khỏi Xích Quỷ tinh đi, ta sẽ không làm gì đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lạc Long Quân nhắm mắt nói.

Một giọng nói vang lên, phá tan sự tĩnh mịch của vũ trụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Đây rồi!

Mộc Tinh không do dự, thành Đế là sự nghiệp cả đời của hắn.

"Ầm ầm" trực tiếp vào trận chiến, Lạc Long Quân đánh với Mộc Tinh. Lạc Long Quân uy vũ cầm trường thương đâm đến, không gian nứt vỡ tạo ra những khe nứt. Một Tinh lúc này hóa hình thành người, là một nam tử mặc lục bào, tay cầm quạt xông đến, chỉ là một lần vẫy quạt thì rễ cây và dây leo lao ra khóa chặt lấy. Lạc Long Quân gào lên một tiếng, kéo Mộc Tinh ra tận thiên ngoại để đánh.

Đoàn Bình An chậm rãi nói

- Suy nghĩ nhiều làm chi, ngài cách ta quá xa, xem chừng chỉ có một chút huyết mạch nhỏ mà thôi. Nhiều khi là dòng chi thứ.

Người đó nói xong Đoàn Bình An cũng hiểu ra bản thân đang nhập vào ai.

- Con dân của ta, dù cho có bao nhiêu năm tháng qua đi thì vẫn cứ thế, sẽ không bị mai một.

Nam tử đó toát ra vẻ thoát tục, nhẹ nhàng cất bước nhưng hư không dưới chân hắn như đang cố chịu đựng mà run rẩy.

- Cùng là một nơi, ta tuy mở linh trí sau khi ngươi tu luyện trăm năm nhưng không thể không trở thành Đế, ta thành Đế thì đã sao?

- Được.

Hắn bước lên, tay vô thức đặt lên, một lúc sau hắn ngồi xuống. Lúc này dường như không phải là Đoàn Bình An nữa, như là một người khác. Cơ Thanh Thanh thì có cảm giác trước mắt của mình như mà một bậc đế vương vậy. Nàng vô thức quỳ xuống dập đầu, linh cảm mách bảo nàng nếu ngóc đầu lên sẽ c·hết ngay lập tức.

Mộc Tinh lúc này không chịu thua mà gào lên, muốn vùng vẫy thoát ra. Lạc Long Quân thì khoanh chân ngồi trên tinh không, lặng lẽ nhìn Mộc Tinh đang giẫy giụa.

Mộc Tinh lúc này toát ra yêu khí nồng nặc, đạo ngân Mộc đạo dày đặc khiến cho không gian không chịu được mà từng trận nứt vỡ. Lạc Long Quân cũng không kém, liền phát ra kim quang chói mắt, sau lưng lại là một cái hư ảnh trống đồng Đông Sơn, đạo ngân Kim đạo toát lên áp chế lại.

- Người đó...người đó là ai?

Có một cái tinh cầu, sinh vật vẫn đang còn hoang sơ, sự sống chỉ mới ở mức cơ bản. Một chỉ của Mộc Tinh liền hủy diệt, lại một chỉ của Lạc Long Quân lại khôi phục. Thực lực người tư chất Đế được để thăng lên rất nhiều.

Mộc Tinh lúc này gào lên, thoát khỏi vòng vây.

Người đó nói với chính mình cũng như là nói với Đoàn Bình An nghe.

Lạc Long Quân hóa lại thành hình người nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đoàn Bình An nhận ra nét mặt của Cơ Thanh Thanh liền nói.

Ngai vàng chớp động, cộng hưởng với viên ngọc màu trắng kia. Cả hai đều phát ra luồng sáng, khác là ngai vàng là màu vàng kim còn viên đá là màu trắng. Bỗng một loại lực lượng lạ kỳ hôi thúc Đoàn Bình An bước lên. Một loại cảm giác "muốn" cứ hôi thúc hắn.

Cả hai lại lao vào chiến đấu, không chiến không thôi. Tinh không nứt vỡ, cả hai không biết đã giao chiến đến đâu. Thần thông, thuật pháp, binh khí đều thi triển ra. Vì con đường thành Đế của bản thân, vì hậu nhân mà che chở. Đoàn Bình An nhìn thấy cảnh này liền có chút kinh ngạc, trận chiến này không phải để cho tu sĩ Phàm cảnh như hắn xem được nhưng hiện tại hắn đang nhìn thấy, tuy chỉ đang ở góc nhìn khán giả đang quan sát nhưng là vẫn cảm nhận được.

Chưa kịp làm gì thì lại có một lực mạnh mẽ kéo ý thức của Đoàn Bình An đi. Thoát khỏi huyễn cảnh thì hắn bị đá ra khỏi ngai vàng, văng ra hơn chục bước. Lúc này uy áp vô hình kia đã dịu đi, Cơ Thanh Thanh cũng có thể ngẩn đầu lên nhưng nàng lại nhanh chóng dập đầu lần nữa.

Trong bức tranh là nhiều người đang chiến đấu, bố cục phân rõ hai bên. Bên phải là Lạc Long Quân, bên trái là Xương Cuồng - Mộc Tinh. Cả hai đang lao vào nhau. Đoàn Bình An vô thức chạm tay vào, chốc bị kéo vào huyễn cảnh.

- Từ từ lui ra, đừng nhìn lên...

- Có thể coi là thủy tổ của ta.

Đoàn Bình An phía xa nói lại.

- Mộc Tinh suy cho cùng cũng chỉ là tham vọng, nếu ngươi đã thắng thì ta chẳng can ngăn. Mộc Tinh, ngươi muốn thành Đế không? Tinh vực này không được thì tinh vực khác, đại vũ trụ bao la vô ngần không thiếu đâu.

Lạc Thiên Thiên Tôn nói.

Lạc Long Quân cùng với Mộc Tinh nhìn về hướng xa. Chỉ thấy không gian vặn vẹo, rồi một thân ảnh bước ra. Là một nam tử, hắn tóc trắng, đạo bào màu trắng, khuôn mặt không thể nhìn rõ vì ở mức độ này là quá cao với Đoàn Bình An. Cũng như Mộc Tinh cùng với Lạc Long Quân thì hắn chẳng thấy rõ.

Lạc Long Quân hóa lại thành rồng, không phải là giao long mà chân chính là rồng. Chân Long!

Mộc Tinh lúc này cũng nghi hoặc.

- A!

Thân dài vạn trượng, quấn quanh Mộc Tinh, buộc phải hiện hình. Đơn giản chỉ cắn và xé nhưng đã tiêu hao Mộc Tinh không biết là bao nhiêu sức mạnh.

Chương 39: Huyễn cảnh

Lạc Thiên Thiên Tôn nói xong ném ra một cái ngọc giản rồi biến mất.

Đoàn Bình An ngay lúc ngồi xuống như được truyền vào ký ức của ai đó. Hắn nhận ra bản thân đang là ai đó đang ngắm một bức tranh. Lại theo người đó đi khắp chốn cung điện này. Một lúc sau tiến ra bên ngoài, trên tòa cung điện cao nhìn xuống, là một khung cảnh người người qua lại, đông đúc huyên náo.

Đoàn Bình An tìm được.

Một bức tranh cũ nhưng lại bảo quản rất tốt, nét vẽ trong tranh do người vẽ quá nhập thần nên từng chi tiết trong bức tranh đều sống động như thật.

- Tốt tốt...

- Ngươi cứ xảo trá đi, một phần là ngươi tàn sát con dân của ta, một phần là mỗi tinh vực chỉ có thể chịu được một Đế mà thôi, đây cũng là tranh giành. Ngươi thắng, ta đưa con dân ta rời đi, ngươi thua, ngươi là kẻ phải rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Gào!

Một thân ảnh to lớn uy nghiêm đang ngồi trên ngai, ánh mắt sắc bén nhìn ra hướng xa, khuôn mặt góc cạnh không cảm xúc gì nhưng rất uy. Không thể nhìn rõ là miêu tả tình cảnh này.

Đến đây tầm mắt của Đoàn Bình An tối lại, sau đó hắn hoàn hồn trở về thực tại, tay vẫn đang chạm vào bức tranh, Cơ Thanh Thanh vẫn đang đứng quan sát.

- Hai hậu bối tranh suất thành Đế sao? Thú vị nha.

Lui ra hơn một trượng mới có thể thả lỏng được. Cơ Thanh Thanh lúc này hơi thở dồn dập, nàng đã hiểu vì sao khi đối mặt với Đại Đế thường thì chẳng có ai dám mặt đối mặt cả vì uy áp áp chế hết thảy đó.

Đoàn Bình An không tự chủ được mà bước ra một bước, không gian chấn động. Cơ Thanh Thanh muốn ngăn lại nhưng bị lực lượng kia áp chế lại, nàng chỉ có thể đưa mắt nhìn Đoàn Bình An bước lên ngai vàng kia.

- Ngươi...ngươi chắc? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Huyễn cảnh