Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Nghịch Thiên Mẫu Kim và Hư Vô giới
Đoàn Bình An không hiểu hỏi.
Cả hai không đứng ở đó lâu, nhanh chóng di chuyển. Ở nơi bọn họ đứng là một vùng trống giữa khu rừng. Rừng cũng nhiều cây cối cao to và rậm rạp, tuy vậy nhưng chẳng có con vật hay người nào cả. Có thì cũng chỉ là gió thổi làm cho những tán lá lay động tạo ra âm thanh.
Trên đường cả hai người nhận ra không chỉ có cảnh rừng mà còn có núi non sông ngòi, đôi lúc lại ra tận bãi biển. Hư Vô giới lại không phải hư vô mà là một không gian lạ kỳ chỉ có phong cảnh, không có sinh vật. Một lực lượng vô hình đang chăm sóc nơi đây.
- Ầy da. Ngốc thế? Đây là Nghịch Thiên Mẫu Kim, là thứ chỉ có ở Nghịch Thiên Hà này mới có mà thôi. Là kim loại nhưng ở thể lỏng, nhìn tựa như khói nhưng rất nặng, nhìn chậm chạp nhưng lại rất nhanh. Nói chung tên sao thì cũng như vậy. Nhanh lên!
Cơ Thanh Thanh định phát ra thần thức nhưng không thể.
- Nơi đây...không lẽ là Hư Vô giới!
Cơ Thanh Thanh thì không thể điều động linh lực do bị không gian nơi đây áp chế. Đoàn Bình An thì có thể nhưng chỉ trong một khoảng thời gian nhất định. Trong thời gian có thể thì hắn nhấc Cơ Thanh Thanh lên bay cho nhanh còn lúc không có thì chỉ đi bộ.
- Hư Vô giới là gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đoàn Bình An có chút hưng phấn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi suốt mấy ngày liền, cả hai phát hiện bản thân dường như không đói cũng không khát, lại không mệt. Nhận ra được nên tốc độ ngày càng nhanh. Thoáng đã trôi qua một năm, cả hai người không nghỉ mà cứ thế đi.
Cơ Thanh Thanh không nói gì, chỉ đi theo sau lưng Đoàn Bình An. Nàng cảm giác có một loại ánh mắt đang quan sát cũng như một thứ uy áp đáng sợ đang vô hình đè xuống tinh thần của nàng. Trong vô thức nàng nắm chặt lấy tay của Đoàn Bình An. Đi hết một vòng, chú ý của hai người hướng vài chỗ cung điện kia.Vào bên trong, dọc hành lang thì có rất nhiều tranh vẽ và chữ viết.
Đoàn Bình An không hiểu.
- Hư Vô giới...nói rằng không phải ta cũng tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn lên trời thì Đoàn Bình An bất ngờ, là một khoảng trời xanh mây trắng, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống. Nếu không phải lúc trước cảm nhận được bản thân đang chìm xuống thì chắc rằng hắn đã xuyên đến thế giới nào khác nữa.
Đợi hai người nói chuyện thì đàn Nghịch Thiên Mẫu Kim đã lao đến, chúng có màu kim sắc, sau đó lại đổi thành bạch sắc, lại sang tử sắc, đổi màu liên tục.
Cơ Thanh Thanh đáp.
Chương 38: Nghịch Thiên Mẫu Kim và Hư Vô giới
Trong lúc đi do buồn chán nên có chút tâm sự cho đỡ chán. Cơ Thanh Thanh nói hết bất mãn của bản thân rồi nói về ước muốn của mình. Đoàn Bình An không chút giấu diếm tiết lộ bản thân không thuộc nơi đây mà từ hành tinh khác vô tình đi đến và đang tìm đường về nhà. Cả hai tâm sự cũng như thấu hiểu được nhau hơn, đến một ngày Đoàn Bình An giải trừ Phong Nguyên thuật cho Cơ Thanh Thanh và trả lại tư trang nhưng nguyên thạch thì không. Hắn không cần nữ trang nhưng tài nguyên thì có và rất rất cần.
Tranh vẽ có nhiều, mang lại vẻ cổ xưa và lâu đời. Chữ viết thì thuộc chữ cổ, đọc không hiểu. Tiến vào chính điện thì có một ngai vàng to ở giữa, trang trí một thứ mà Đoàn Bình An thân thuộc. Là chim Lạc và rồng cùng với hình ảnh người dân đang nhảy múa.
Đoàn Bình An suy nghĩ nhưng chẳng đến đâu.
"Vù vù" Nghịch Thiên Mẫu Kim như bị thu hút mà điên cuồng lao về phía Đoàn Bình An. Thấy không ổn, hắn lại không muốn gây bất lợi gì cho Cơ Thanh Thanh nên đẩy nàng ra, bản thân hứng chịu toàn bộ.
- Đó là thứ gì?
"Ting ting ting" viên ngọc trong thức hải của Đoàn Bình An rung động, nó bay ra từ mi tâm của Đoàn Bình An. Ấn đường hắn lóe lên, ánh sáng màu trắng nhu hòa hiện ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơ Thanh Thanh kinh ngạc.
Phía sau ngai vàng là một bảng chữ treo cao khắc" "Lạc Long Quân Đại Đế hiến một phần ba thế giới, phong cai quản nơi đây đợi thành Thần".
Đến một ngày, cả hai từ xa thấy một nơi có kiến trúc, từ xa nhìn là một quần thể kiến trúc khổng lồ, như cả cả thành phố ở bên trong. Mất tiếp vài ngày để đến. Một năm không có người nên bây giờ chỉ cần có người mà thôi là cả hai đều vui mừng rồi. Nhưng đã để họ thất vọng rồi, quần thể kiến trúc này chỉ có vật mà không có người.
- Ưm...
- Hư Vô giới, không thể đi đến, không thể tiếp cận... Á! Sao ta lại không thể dùng linh lực?
- A! Muốn c·hết thì c·hết một mình đi! Ta chưa muốn c·hết! Oa oa...ta khóc rồi, bổn tiểu thư khóc rồi nè oa...oa...ta còn muốn trấn áp ca ca mấy vạn năm, ta còn muốn thành Đế! Oa oa...!
Đàn Nghịch Thiên Mẫu Kim điên cuồng lao vào khắp thân thể hắn, mọi ngóc ngách đều có chứa thứ mẫu kim này. Không đau cũng không khó chịu nhưng sức nặng đã rất nhiều, Đoàn Bình An bắt đầu chìm xuống. Ở một khoảng cách nhất định, một sợi dây từ Đoàn Bình An quấn lấy Cơ Thanh Thanh, kéo nàng xuống theo.
Đoàn Bình An nói.
- Thượng giai luôn, là nguyên liệu để đúc Đế binh đó!
Nghìn trượng, lúc này càng lúc càng sáng. Một vạn trượng, sáng đến độ chói mắt. Một trăm vạn trượng, lúc này dường như không thể mở mắt ra do quá sáng. Một nghìn vạn trượng, không thể nhìn được vì quá sáng. Một ức trượng, lúc này cả hai bị một lực hút kéo đi, hết xuống rồi lên, rồi qua trái qua phải, Cơ Thanh Thanh khóc đến độ ngừng khóc rồi bị dọa cho ngất đi, chỉ có Đoàn Bình An đang chịu đựng. Viên ngọc thì thủy chung bay trước mi tâm như đang liên lạc.
Cơ Thanh Thanh suy cho cùng cũng chỉ là cô nàng mười sáu tuổi nên những trải nghiệm này là quá sức với nàng. Bị kéo xuống theo mà không biết bên dưới có gì khiến nàng sợ hãi mà khóc lên.
Cơ Thanh Thanh cũng tỉnh lại, nàng cũng bất ngờ như Đoàn Bình An.
- Làm sao để thoát đây?
Chốc Đoàn Bình An thoáng rùng mình một cái, một cảm giác gì đó khiến hô hấp của hắn nhanh hơn. Viên ngọc từ mi tâm lúc này đã rời đi, tiến lại chỗ ngai vàng kia.
Ba chữ "Lạc Long Quân" làm cho hắn chấn động. Người Việt Nam ai ai cũng biết cái tên này. Từ lâu đã thành một tín ngưỡng, cũng là thủy tổ của người Việt Nam. Người này có rất nhiều truyền thuyết nhưng rất ít có thể chứng minh nhưng hiện tại có ba chữ này ở đây thì đã chứng minh hết thảy.
- Làm v·ũ k·hí được không?
Vạn ức trượng, độ sâu không thể tin được!
Cơ Thanh Thanh lay tay áo của Đoàn Bình An. Bây giờ nàng không quan tâm bản thân đang b·ị b·ắt cóc nữa.
Cơ Thanh Thanh mất kiên nhẫn. Nàng thuộc trong tứ gia là Cơ gia, bí mật biết chắc chắn rất nhiều. Đây là thứ mà tất cả các thế lực ở Lạc Thiên tinh vực thèm muốn.
Đoàn Bình An lúc này đang chịu một sức nặng khủng kh·iếp. Hắn như có cảm giác vừa nặng lại vừa nhẹ, cả hai thay phiên nhau. Cũng như linh lực hắn chập chờn lúc có lúc không. Nghịch Thiên Mẫu Kim len lỏi khắp thân thể hắn, nếu không phải tố chất của hắn đặc biệt thì e rằng đã bị sức nặng đè trên từng tế bào này dập cho thành hư vô.
Mở mắt ra, Đoàn Bình An thấy bản thân đang nằm ở một mảnh đất trống đầy cỏ, bên cạnh là Cơ Thanh Thanh đang ngất chưa tỉnh. Đoàn Bình An ngồi dậy định mở ra thần thức quét xung quanh nhưng lại không mở được, chốc lại mở được. Hắn cười khổ, Nghịch Thiên Mẫu Kim đang hoành hành trong cơ thể của hắn mà bản thân không thể làm gì được.
- Đoàn Bình An, có thể thu thì lấy đi, càng nhiều càng tốt. Ôi trời! Tận một đàn luôn kìa!
Cả hai người trèo núi vượt sông, qua không biết bao nhiêu là địa hình. Nơi đây còn có cả ngày và đêm, như một thói quen thì đêm xuống Cơ Thanh Thanh lại buồn ngủ, chiều theo nên đến đêm là lại dừng bước. Cũng có thời tiết mưa gió bão bùng tất cả. Cả hai trải qua nhiều thời tiết khắc nghiệt.
Quần thể kiến trúc này chia ra làm bốn là đông, tây, nam, bắc. Mỗi nơi là kiểu hình quạt xòe ra. Quần thể kiến trúc hình tròn, bên ngoài quần thể có nơi kiểu như ngoại thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào bên trong là một khung cảnh nhiều tòa nhà cao thấp, một tòa cung điện nguy nga tráng lệ khổng lồ ở giữa trung tâm quần thể kiến trúc. Sầm uất là hai chữ duy nhất trong suy nghĩ của hai người, đương nhiên là phải có người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.