Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 87: Chương 87

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Chương 87


Trái tim Bùi Cận Bạch thoáng chốc như bị ai bóp chặt. Anh vội vàng vứt điện thoại sang một bên, quay mặt người trong lòng lại với mình, lau nước mắt cho cô, luống cuống xin lỗi: "Xin lỗi, anh sai rồi, anh sai rồi, được chưa nè?"

"Chú." Bởi vì chưa kính trà cho Bùi Viễn Phong nên Cố Thư Di chưa sửa xưng hô: "Chú có buồn không ạ?"

Bùi Cận Bạch cầm điện thoại, nghe Bùi Linh Thư giải thích xong thì ngẩn người, ý thức được tối nay mình trách oan Cố Thư Di thật rồi.

Và rồi Cố Thư Di bỗng nhớ đến cảnh mình khóc lóc om sòm, đòi bỏ nhà ra đi, không muốn kết hôn nữa chỉ vì mấy câu nói của Bùi Cận Bạch vào đêm hôm qua.

"Em chưa kết hôn với ai bao giờ." Cô chậm rãi giải thích.

Cố Thư Di vừa khóc vừa bỏ ra ngoài. Giờ phút này, thái độ lạnh lùng, hung dữ mà Bùi Cận Bạch dành cho cô tối nay cứ quanh quẩn trong tâm trí cô mãi.

Mùa xuân đã đến, cuối cùng hôn lễ cũng diễn ra.

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Đi xin giấy chứng nhận ly hôn nữa là xong.

Khi cô vặn nắm cửa, hai người đối mặt với nhau, người con gái khắc sâu trong tim anh ngay từ cái nhìn đầu tiên biến mất sau cánh cửa.

Nghe thấy lời đề nghị này của Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch dừng mấy giây rồi đồng ý, báo lại với MC rằng họ muốn thay đổi quy trình.

Cô thừa biết rằng việc mình đã không uống rượu được rồi mà còn về nhà, lao lên giường trong tình trạng say khướt, Bùi Cận Bạch không biết nguyên nhân sự việc, trách móc cô mấy câu khi thấy bộ dạng kia của cô là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng bản thân Cố Thư Di không hề biết khi say mình lại phá phách như vậy.

Bùi Cận Bạch vô cùng hối hận vì lúc nãy về nhà thăm Cố Thư Di, thấy cô say bí tỉ, chưa làm rõ tình hình mà đã hơi nặng lời với cô. Người cô ngoài mùi rượu ra thì không hề có mùi gì khác cả, dù có đi chăng nữa thì sao anh có thể chê được?

Cố Thư Di mấp máy môi, cuối cùng cũng chịu thổ lộ nỗi lòng của mình: "Tiểu Bạch à."

Thường thì lúc đi vào, ba của cô dâu sẽ là người dắt tay cô dâu về phía chú rể. Ban đầu Bùi Viễn Phong bảo mình sẽ hoàn thành khâu này thay cho ba của Cố Thư Di, nhưng khi nghe được kế hoạch, cô nghĩ ngợi, hỏi mình có thể tự đi một mình được không.

Chuông điện thoại vẫn còn reo.

Cô không cần ai dắt tay, cũng không cần ai trao tay cô cho ai. Cô có thể một mình bước từng bước về phía Bùi Cận Bạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một sự hồi hộp cô chưa từng có trong đời.

"Ưm ưm!"

Buổi sáng thức dậy, Cố Thư Di không còn đau đầu nữa. Tối hôm qua Bùi Cận Bạch nấu canh giải rượu cho cô, bảo cô uống rồi mới cho đi ngủ.

Cố Thư Di khi say rượu không thể nào hiểu nổi hành động của Bùi Cận Bạch, chỉ thấy tủi ơi là tủi. Nhưng còn Cố Thư Di khi tỉnh táo thì lại luống cuống vì chính mình.

Cô đến với anh bằng chính đôi chân của mình.

Bởi vì cô biết rằng, việc Bùi Viễn Phong bằng lòng thay thế vị trí của ba ruột sẽ là lời khẳng định và tôn trọng cao cả nhường nào với mình trước mặt các khách mời tham dự.

Trong khi rõ ràng họ đã đi lấy giấy kết hôn luôn rồi.

Nhưng hiển nhiên Cố Thư Di đã quá cố chấp, dù ai có nói gì thì cô cũng không chịu nghe. Cuối cùng Bùi Cận Bạch cũng ý thức được cho dù mình giải thích cỡ nào đi chăng nữa thì người mà mình đang đối mặt lúc này cũng chỉ là một con sâu rượu đầu óc mụ mị mà thôi. Thế là anh dứt khoát kéo cô qua, hôn lên môi cô.

Không biết Cố Thư Di có hiểu anh đang nói gì hay không, cô cứ ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt mãi.

"Người chồng tàn bạo, nhẫn tâm, khắt khe, không có tình cảm này xin lỗi em." Bùi Cận Bạch lại ôm cô vào lòng, tự dưng anh phát hiện vốn từ của cô cũng phong phú phết. Anh sực nghĩ đến một chuyện: "Đã thả chim bồ câu* anh một lần, sau này không được thả lần hai đâu đấy."

"Em không muốn kết hôn với một người chồng tàn bạo, nhẫn tâm, khắt khe, không có tình cảm đâu!"

Chương 87: Chương 87

Anh biết rằng, ngày mai khi cô đi ra từ cánh cửa đó, cô sẽ là cô dâu của mình.

Lúc hỏi câu này, trong lòng Cố Thư Di vô cùng thấp thỏm.

Sang năm mới, Cố Thư Di đã chuyển đến tổ cloud. Bởi vì phải xin nghỉ mấy ngày để kết hôn nên cô mang kẹo mừng đến cho các đồng nghiệp trong tổ mới sớm. Lúc phát kẹo mừng, cô còn nghe mọi người chúc mừng trong tiếng cười vui vẻ.

Hai người không nói gì thêm, bởi vì cả hai đã bên nhau đủ lâu nên chỉ cần im lặng nắm tay nhau là đủ, không cần phải nói gì thêm nữa.

Đó là một nụ hôn đầy lưu luyến. Hai người tỉ mẩn mô tả hình dáng lưỡi của nhau, khi hôn hàng mi dài, nhọn nhẹ nhàng phớt qua gò má, mang lại cảm giác nhồn nhột.

Mãi đến khi kết hôn, Cố Thư Di mới biết thì ra hôn lễ cũng cần tổng duyệt sớm.

Lúc tách ra, Cố Thư Di phát hiện mình đang căng thẳng vì không biết nên hôn thế nào khi được người dẫn chương trình bảo cô dâu và chú rể hôn nhau vào nghi lễ thành hôn ngày mai.

Không biết do có men say hay ấm ức quá mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thư Di càng đỏ bừng hơn nữa: "Rồi sao! Em muốn ly hôn, không kết hôn với anh nữa!"

Cố Thư Di nhìn điện thoại. Trong nhóm chat, Đường Điền và Bùi Linh Thư đang hỏi khi nào cô về, họ đang chờ trong phòng.

Bùi Cận Bạch: "..."

Bùi Cận Bạch nhoẻn môi cười, nắm tay Cố Thư Di, nói thật với cô: "Cũng không đến nỗi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Cận Bạch mỉm cười, xoa lưng cô: "Cái này thì có gì đâu mà buồn."

Bùi Linh Thư gọi điện để hỏi Cố Thư Di về đến nhà chưa, sau đó, từng lời từng chữ do cô ấy thốt ra đều toát lên sự chột dạ do đã lỡ chơi quá đà. Bùi Linh Thư nói trong lúc họ chơi game, do mấy người bạn kia cứ chơi trò nói thật hay mạo hiểm, hóng hớt chuyện liên quan tới anh, chị dâu không muốn quấy rầy anh nên chọn uống rượu.

Sau khi hoàn thành nốt khâu chuẩn bị và tổng duyệt cuối cùng của hôn lễ thì sắc trời đã muộn, Bùi Cận Bạch đưa Cố Thư Di đến khách sạn.

"Hôi đâu mà hôi!" Anh cố gắng giữ cô nàng đang nổi đóa này lại: "Không hề có mùi gì luôn!"

Rõ ràng hai người đã sống cùng nhau một khoảng thời gian rất dài, cũng đã đính hôn từ lâu, đã đến thời điểm cần kết hôn rồi. Nhưng không biết tại sao khi đám cưới sắp sửa chính thức diễn ra, Cố Thư Di lại phát hiện mình vẫn bồn chồn không yên.

Bùi Cận Bạch khẽ mỉm cười.

Phát hiện sự bất thường của Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Cận Bạch vốn không muốn nghe máy, nhưng thấy tên người gọi được hiển thị trên màn hình điện thoại là Bùi Linh Thư thì đành ôm cái người đang giãy giụa bằng một tay, tay còn lại bắt máy.

Bùi Cận Bạch nâng gáy Cố Thư Di bằng một tay, v**t v* mái tóc dài nơi lòng bàn tay mình. Thấy Cố Thư Di ngẩn người, đôi môi cô trở nên diễm lệ, căng mọng hơn nữa vì sưng đỏ, anh cất lời, từ ánh mắt cho đến giọng điệu đều đầy trìu mến: "Do anh sai hết, bé cưng à."

Nói xong câu ấy, cô giận dỗi đẩy lồng ngực của anh ra: "Em hôi lắm mà, đừng lại gần em, đừng chạm vào em!"

Cái gì cũng là lần đầu tiên cả.

Đôi mắt vốn đã đong đầy nét cười của anh giờ lại càng cười tươi hơn nữa. Anh bất đắc dĩ hỏi cô: "Thì có ai kết hôn rồi đâu?"

Bao nhiêu lời cằn nhằn của cô đều bị anh chặn lại.

Cho dù nhà họ Bùi không chủ trương phô trương, lãng phí, xa hoa nhưng dù gì thì họ cũng là gia đình danh giá, đám cưới được tổ chức hết sức long trọng và hoành tráng. Tính riêng hoa thôi là đã lên đến mấy chục ngàn đóa, tất cả đều là hoa tươi được hái cùng ngày và vận chuyển tới đây theo đường hàng không.

Cố Thư Di khóc nức nở chạy ra ngoài như thể đã hạ quyết tâm. Cảnh tượng bất thình lình ấy làm Bùi Cận Bạch hốt hoảng ôm lấy Cố Thư Di đang lảo đảo từ đằng sau. Nghe cô nói không muốn kết hôn nữa, anh ôm cô chặt hơn, nhíu mày: "Em nói gì vậy hả?"

Vờ như chưa có gì xảy ra thì rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.

Cố Thư Di nhớ rất kỹ mình không thể uống rượu được, chẳng qua do thua trò chơi thật hay thách, không muốn tiết lộ vấn đề riêng tư ở phương diện đó của hai người, vả lại cô cũng biết tối nay Bùi Cận Bạch có tiệc xã giao, không muốn mạo hiểm quấy rầy tới anh nên cô mới cố gắng uống hết thôi.

Cô ấm ức quá, muốn ly hôn ngay tại chỗ luôn cho rồi!

Răng môi hai người tách khỏi nhau, nhưng không cách quá xa.

Bùi Cận Bạch vốn đang định an ủi Cố Thư Di đừng sợ, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa khi cô nói cô hồi hộp, nhưng vừa nghe vế cuối của cô thì anh bật cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho đến đêm trước khi hôn lễ diễn ra.

Nghe loáng thoáng giọng Cố Thư Di, Bùi Linh Thư ở đầu dây bên kia chắc chắn lúc này cái người say khướt kia đã về với Bùi Cận Bạch an toàn, biết chắc mình mà tiếp tục thì sẽ bị ăn mắng nên không chờ Bùi Cận Bạch nói gì, cúp máy ngay khi vừa giải thích xong.

Dạo gần đây, Bùi Linh Thư và Đường Điền rất chăm chỉ lên kế hoạch cho việc gây trở ngại trên đường chú rể đến đón cô dâu trong ngày kết hôn. Đường Điền vẫn còn hơi e dè trước quyền thế, sợ mình cản chú rể xong thì đường đến Hòa Quang cũng tịt luôn. Còn Bùi Linh Thư thì cứ như lần đầu tiên trong bao nhiêu năm cuộc đời có cơ hội cản trở Bùi Cận Bạch công khai, cảm thấy nở mày nở mặt như "cuối cùng cũng có ngày anh rơi vào tay em", phấn khích một cách quá đà như uống máu gà, ước gì có thể xuyên đến ngày tổ chức hôn lễ ngay lập tức.

Cô ép bản thân đừng suy nghĩ linh tinh nữa, toàn bộ đã được sắp xếp hết rồi, cô chỉ việc làm theo thôi. Cảm nhận được điện thoại lại rung lên, đoán chừng là hai cô phù dâu lại thúc giục, cô nhìn Bùi Cận Bạch: "Vậy em vào nhé."

Ai mà ngờ được tửu lượng của cô lại thấp đến mức mới uống một ly thôi mà đã gục rồi.

Đó là căn phòng ở tầng cao nhất. Giờ phút này, cửa đang đóng.

"Một quy trình thôi mà."

Anh đứng ở cửa, dõi theo đến khi Cố Thư Di vào phòng.

Giờ đây, cô nàng say khướt, bị trách oan vẫn còn đang rơi nước mắt lã chã, tính chuyện bỏ trốn trong khuỷu tay bên kia của anh.

Hồi đón Tết, anh bị ba dượng kéo qua dặn dò đạo làm chồng suốt một buổi tối, lúc ấy anh cứ ngỡ mình đã biết cách làm chồng vì đã sống chung với Cố Thư Di rồi. Nhưng giờ phút này, nhìn Cố Thư Di sắp kết hôn với mình, tự dưng anh thấy khác hẳn.

Kết quả, sự hy sinh luôn suy nghĩ cho anh, luôn làm mọi thứ vì anh của cô lại bị đổi lấy bằng việc đang ngủ ngon lành ở nhà thì bị dựng đầu dậy một cách dữ dằn, thô bạo, cùng với lời chê cô thối um vì uống rượu!

Lúc đi phỏng vấn ở Hòa Quang, cô còn không căng thẳng như vậy.

Bùi Cận Bạch: "Ừm."

Nghi thức trọng đại và long trọng thế này cần duyệt trước quy trình của hôn lễ, bao gồm cách di chuyển, cách trao lời thề nguyện.

May mắn thay, lợi ích duy nhất của việc uống rượu đêm qua là cô có thể vờ như mất trí nhớ để không phải đối diện với một số chuyện.

"Em đánh anh hay mắng anh cũng được, nhưng không được nói không kết hôn, không được nói ly hôn nghe chưa?"

Nhưng đến lúc kết thúc, Bùi Cận Bạch cảm nhận được rõ mồn một người trong ngực đã nhũn ra.

Tất cả những gì đã qua cũng hóa thành hoa tươi trên đường đi.

Đã đến lúc hai người phải tách ra. Nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín, Cố Thư Di quay đầu nhìn Bùi Cận Bạch - người có vẻ đang chờ cô đi vào.

Bùi Cận Bạch nắm tay Cố Thư Di. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù đã sống chung với nhau thì đính hôn âu vẫn khác kết hôn.

Cô chưa vào ngay.

Mãi đến hôm sau thì cô mới tỉnh rượu.

Ban đầu Cố Thư Di còn nức nở muốn giãy giụa, khổ nỗi sức mạnh của hai người cách nhau quá xa, sự ma sát nơi môi hơi nhoi nhói. Người đàn ông tìm được cơ hội, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, dò vào. Hành động ấy làm gì chứa đựng bất kỳ sự chê bai nào, có chăng cũng chỉ là vơ vét và chiếm đoạt không ngừng mà thôi.

"Thả em ra!" Sau khi thấm men say, Cố Thư Di hệt con sâu mềm oặt vùng vẫy qua lại.

Cố Thư Di biết Bùi Cận Bạch hiểu Bùi Viễn Phong nên lúc này tâm trạng mới không còn thấp thỏm nữa, xem quy trình hôn lễ cùng anh.

Bùi Cận Bạch đưa Cố Thư Di đến tận khi ra khỏi thang máy.

Anh thấy thấp thỏm, có ý thức trách nhiệm hơn khi chuẩn bị bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời hơn là hồi hộp.

*Nghĩa bóng của cụm này chỉ việc không giữ lời hứa.

Cô nhắn lại rằng mình sẽ về ngay.

May mà còn chưa làm lễ kết hôn.

Cuối cùng, Bùi Cận Bạch cúi đầu hôn Cố Thư Di.

Theo kế hoạch, Cố Thư Di sẽ xuất giá từ khách sạn nên đêm trước đó phải ở tại khách sạn.

Rõ ràng từ đó đến giờ, cô luôn giữ hình tượng chín chắn, hào phóng cơ mà!

Cố Thư Di sực nhớ ra cả mình và Bùi Cận Bạch đều là lần đầu tiên kết hôn.

...

"Thế anh không hồi hộp sao?" Cố Thư Di hỏi Bùi Cận Bạch - chàng trai với đôi mắt biết cười.

Có lẽ Cố Thư Di hiểu câu "thả chim bồ câu" này. Cô đột nhiên phì cười trong lòng anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Chương 87