Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48: Chương 48

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Chương 48


Đặc biệt là bây giờ, khoảng cách an toàn giữa hai người đã bị phá vỡ. Người đàn ông áp mặt lại gần, cơ thể cao lớn và rắn rỏi như gông cùm xiềng xích khóa chặt cô nằm gọn giữa anh và sô pha. Mùi đàn hương tươi mát đặc trưng trên người anh ập vào mũi cô, cô phát hiện dường như mình không còn khả năng suy nghĩ được gì cả.

Trong những ngày cận tết, người ta đi dạo hội chùa chung với cậu không phải chỉ vì muốn làm bạn bè bình thường với cậu thôi đâu.

Cô phát hiện lồ ng ngực lại xuất hiện cảm giác khó chịu âm ỉ nữa rồi.

Có điều anh ấy chỉ thoáng tỏ vẻ kinh ngạc ra mặt, sau đó nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.

Trước giờ Bùi Cận Bạch không thích những người tình nguyện đợi cùng anh.

Cô không cảm thấy đau đớn, mà vào lúc cô tự nhủ với mình không được ảo tưởng, ngay lúc cô nói với mình rằng hoàn toàn không thể là lý do đó mà chỉ là ngẫu nhiên thôi thì cảm giác khó chịu này ngày càng mãnh liệt.

Chẳng lẽ hôm đó cô không giấu kín đầu của Bùi Cận Bạch ư?

Người mà cô không thích? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lần sau tôi không dám làm thế nữa.”

Hôm nay, chị Lưu vừa gặp cô ở phòng làm việc thì đã âm thầm gửi tin nhắn cho cô. Cô ấy bảo cô đừng nói chuyện đã đụng mặt cô ấy và thư ký Cao ở hội chùa, bên cạnh đó chị Lưu dứt khoát nói hết với cô mà không giấu diếm gì cả.

Cô thầm nhủ với bản thân rằng “thôi, đừng nghĩ nữa!”

Sau khi trò chuyện với chị Lưu xong, Cố Thư Di bèn đến phòng nhân sự sau một kỳ nghỉ tết.

Hoặc có lẽ anh cảm thấy cô quá đáng thương khi mới mùng 1 tết mà cô đã khóc sướt mướt quay về đây.

Dường như không tìm ra lời giải thích nào thích hợp hơn thế nữa, cô xoắn xuýt hồi lâu mới trả lời: [Vâng ạ.]

Cô thành công có được trái tim của anh rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Lê bước ra khỏi phòng làm việc, Bùi Cận Bạch nhìn mặt bàn, nhớ lại cảnh đầu năm đầu tháng Cố Thư Di đã khóc lóc quay về dinh thự Cảnh Nam.

Thời gian thực tập đối với những sinh viên vừa tốt nghiệp như cô sẽ kéo dài đến giữa tháng 3 hoặc chậm nhất là cuối tháng 3, nội bộ công ty sẽ có đợt đánh giá và bảo vệ chính thức. Lỡ không đậu thì cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện cô tìm việc khác trong kỳ tuyển dụng mùa xuân này.

Nói chung là tuyệt đối không bởi nguyên nhân nào khác.

Cố Thư Di đọc tin nhắn này thì nhận ra chị Lưu không nhìn thấy mà chỉ đoán hơi chuẩn thôi.

Cô mưu tính trăm phương nghìn kế nhưng lại rất ngây thơ, rõ ràng dã tâm của cô ấy không bao giờ thực hiện được nhưng cuối cùng nó đã trở thành hiện thực - cô đã thành công.

Đây là hai bức ảnh chụp Cố Thư Di duy nhất ở trong điện thoại của anh.

Cố Thư Di gặp lại chị Lưu và thư ký Cao ở phòng tổng giám đốc.

Cố Thư Di suy nghĩ chốc lát lại trở mình, nằm trên giường nhắm mắt lại.

Giống hệt cô ấy và thư ký Cao hẹn hò lén lút bên ngoài và không muốn chạm mặt với đồng nghiệp trong công ty nhất.

Cố Thư Di vừa nghĩ đến đây thì bỗng im lặng.

Lễ tình nhân!

Không đúng! Cố Thư Di bỗng nghi ngờ khôn kể, cô nhớ rất rõ lúc ấy mình ôm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u anh lắm mà, thậm chí tai anh còn không lộ ra ngoài nữa.

[Em nhớ giữ bí mật giúp chị nha.]

Không phải là bạn bè bình thường!

Cố Thư Di kinh ngạc nhìn anh.

Cố Thư Di nhẩm đếm, kỳ thực tập của mình còn không nhiều thời gian nữa.

Mỗi lần nhắm mắt lại, cô đều thấy gương mặt của Bùi Cận Bạch trong mấy hôm đón tết vừa qua. Bắt đầu từ hội chùa đến đủ thứ chuyện xảy ra sau đó, nghĩ đi nghĩ lại, cô bỗng nhớ về cuộc trò chuyện với Đường Điền vào sáng hôm nay.

Hay nói đúng hơn xin chúc mừng Cố Thư Di.

Tối đó, Cố Thư Di nằm trằn trọc trên giường, không ngủ được.

Cố Thư Di nhắm mắt lại, không nhớ rõ tối nay mình đã ngủ thế nào.

Bùi Cận Bạch xem hết ảnh chụp rồi thoát ra khỏi album.

Khi phục vụ mang đĩa đựng hoa quả tình yêu lên cho hai người, Cố Thư Di mới nhận ra nhà hàng đã tự động cho rằng hai người họ là một cặp tình nhân.

Kỳ nghỉ tết đã kết thúc, cuối cùng Trần Lê cũng gặp lại sếp Bùi của mình sau kỳ nghỉ dài. Anh ấy nói chúc mừng năm mới, tiện thể cảm ơn vì bao lì xì năm nay mà anh cho mình.

Người đàn ông mở mắt ra.

Cố Thư Di không ngờ hai người vẫn đang tìm hiểu lẫn nhau, vội vàng hứa hẹn sẽ không kể chuyện này với ai cả.

[Bọn chị còn đang tìm hiểu, chưa chính thức trở thành người yêu của nhau đâu.]

Cô vốn định cãi lại rằng “có bao giờ tôi động tay động chân với anh đâu chứ” nhưng bỗng nhớ ra số lần mình đắc tội với Bùi Cận Bạch hình như rất nhiều thì phải.

Cô nói với anh rằng cô cãi nhau với người cô không thích, nên mới trở về chứ không kể chi tiết cho anh nghe.

Bùi Cận Bạch phóng to ra, thấy mũi Cố Thư Di ửng hồng vì lạnh nhưng cô vẫn mỉm cười tươi rói vì đã đắp người tuyết thành công, sắc mặt dần giãn ra, từ từ nở nụ cười trên môi.

Khi hơi thở ấm nóng gần chạm vào má, cuối cùng Bùi Cận Bạch cũng chịu đứng dậy, nhìn gương mặt ngơ ngác của cô gái bên dưới, sau đó từ từ kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Anh vẫn chưa nói với cô

Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch tao nhã ăn thức ăn, muốn nói lại thôi. Nếu anh đã không phủ nhận thì hình như cô không có lập trường gì lên tiếng lúc này cả.

Bùi Cận Bạch nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên lịch, anh nhận ra giữa mình và Cố Thư Di còn thiếu một bước cuối cùng nữa.

Vì vậy cô đành cun cút thừa nhận, cúi gằm mặt xuống.

Không phải anh không biết mục đích thật sự của Cố Thư Di khi động tay động chân, có điều vì thấy cô chủ động nhận sai và xin tha nên mới cho cô cái bậc thang leo xuống.

Đáng lý ra, dù những cô gái trẻ trung xinh đẹp như Cố Thư Di bị đồng nghiệp bắt gặp khi đang hẹn hò với người yêu thì cũng sẽ không giấu kỹ như vậy, bởi vì có ai quen với ai đâu, thế mà cô ôm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u người đó, chắc chắn vì nguyên nhân nào khác khó nói.

Chị Lưu tin tưởng Cố Thư Di, biết cô đã hứa không nói với ai thì chắc chắn sẽ không tọc mạch. Cô ấy bỗng nhớ lại chàng trai trẻ tuổi bị Cố Thư Di ôm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u vào lòng trong hôm dạo hội chùa, không muốn bọn họ nhìn thấy, dường như không muốn ai gặp mình cả.

Cô khẽ nhếch môi, vẻ mặt hơi cứng ngắc.

Cố Thư Di cảm thấy nhịp tim trong lồ ng ngực ngày càng nhanh dần, cô bất giác nín thở, từ từ lùi về sau, thế nhưng sau lưng cô lại là ghế sô pha.

Khi mới quen nhau và tiếp xúc với nhau, Cố Thư Di cảm thấy mất tự nhiên và khá áp lực. Có điều khi đã đắc tội với anh nhiều lần, áp lực dần dần biến mất, thậm chí cô còn can đảm cãi cọ với anh những lúc hai người chơi game nữa, nhớ lại rất thú vị và thư giãn.

Cô thầm tự nhủ với mình rằng có lẽ vì cô chỉ tình cờ xuất hiện.

Cô cảm giác cả gương mặt lẫn vành tai của mình lúc này nóng đến độ chạm tay có thể bỏng.

Hai người chơi trò chơi suốt buổi trưa, tối đêm cùng ra ngoài ăn cơm.

Chị Lưu nhắn tiếp: [Có phải tổng giám đốc mai mối cho em không thế?]

Cố Thư Di cố gắng phớt lờ trái tim loạn nhịp trong lồ ng ngực, khẽ mấp máy bờ môi. Ban đầu cô định giải thích rằng “anh đừng hiểu lầm, tôi không định trăm phương nghìn kế tiếp xúc thân mật với anh”, có điều nhớ lại những hành vi lén lúc của mình lúc nãy, cô bèn cúi đầu nhận lỗi, khẽ xin lỗi: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc Bùi.”

Ban đầu anh định đặt điện thoại xuống và bắt đầu làm việc, có điều vừa nhìn ngày tháng hôm nay trên lịch thì bỗng sững sờ, dường như nhớ đến chuyện gì đó.

Anh ấn vào lịch trong điện thoại, bắt gặp dòng ghi chú trong giao diện lịch hôm thứ sáu, ngày 14 tháng 2 có đánh dấu là ngày lễ tình nhân.

Nhưng người đó là Bùi Cận Bạch cơ mà! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh không thể nào quên cảnh tượng Cố Thư Di nước mắt đầy mặt, đứng ở trước cổng nhìn anh, hình ảnh ấy gần như bóp nát trái tim anh.

Khi người đàn ông vừa đứng dậy, Cố Thư Di mới bắt đầu hô hấp trở lại, ánh sáng không còn bị che chắn nữa, cuối cùng tầm mắt cũng trở nên rõ ràng.

[Chị đừng nói cho người khác biết nhé.] Mặt cô hơi nóng lên.

Bùi Cận Bạch biết đây là đĩa hoa quả tình yêu mà nhà hàng đặc biệt chuẩn bị cho mấy cặp đôi thì không có phản ứng gì quá trớn, anh không từ chối, càng không định đính chính mối quan hệ của hai người.

Bùi Cận Bạch nói xong, không nhìn từng sợi mi cong vút và đen bóng trên mắt Cố Thư Di nữa mà dời sang bên cạnh, bắt gặp vành tai vốn trắng nõn của cô dần dần biến thành đỏ bừng.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Bùi Cận Bạch nhớ hồi trước mình chưa từng quan tâm đến những ngày này.

Cố Thư Di lấy làm kinh ngạc trước tin nhắn của chị Lưu.

Thế nhưng sự thích thú và tình nguyện của cô có quan trọng không? Quan trọng ở chỗ nào?

Đối diện với người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo, Trần Lê nhận được nhiệm vụ riêng đầu tiên của năm mới.

Dường như Trần Lê không ngờ nhiệm vụ riêng đầu tiên của năm mới mà Bùi Cận Bạch giao cho anh ấy lại là nhiệm vụ này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bất kể cô ra ngoài dạo chơi hay chỉ đợi ở trong nhà, cô đều muốn ở cùng Bùi Cận Bạch.


Cô rất thích ở cùng Bùi Cận Bạch.

Cố Thư Di nhận ra không biết tại sao Bùi Cận Bạch bỗng muốn đi dạo hội chùa với cô, không biết tại sao hôm nay anh rảnh rỗi cả ngày để ở cùng cô. Rõ ràng Bùi Cận Bạch là kiểu người bận trăm công nghìn việc, dù anh rảnh rỗi được một ngày thì cũng có vô số cách thức g·i·ế·t thời gian, có vô số người xếp hàng xin được gặp mặt anh.

Cô ấy hy vọng cô mau chóng kết hôn để được xem mặt người đó là ai.

Sau đó Cố Thư Di bỗng cảm thấy lồ ng ngực và dạ dày của mình hơi khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Cận Bạch nhắm mắt lại, sau khi xác định bản thân mình thích Cố Thư Di, anh không còn quan tâm đến mục đích của cô khi tiếp cận mình nữa.

May mắn thay Bùi Cận Bạch không định truy cứu đến cùng, anh cầm máy điều khiển trò chơi rồi bảo: “Tiếp tục.”

Đó là ngày mà cô kết thúc chuỗi thời gian trong thân phận cô sợ sắp cưới nghèo khó của gia đình quyền thế, được người lớn sắp xếp.

Đó là điều tra gia cảnh của Cố Thư Di giúp anh, phải điều tra thật kỹ.


Làm sao cô ấy biết được?

Bùi Cận Bạch vẫn bình tĩnh như không: “Lần trước cô cũng nói y hệt bây giờ.”

Cố Thư Di nghe vậy bèn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người đàn ông trước mặt rất lâu.

Cố Thư Di bỗng siết chặt những ngón tay đặt trên gối đầu, mi tâm khẽ giật.

Chị Lưu: [Có phải chàng trai hẹn hò với em hôm đó cũng là người trong công ty chúng ta đúng không?]

Chương 48: Chương 48

Tấm lưng dày rộng của anh đã che gần hết ánh sáng, vì vậy ánh sáng giữa hai người rất mờ, nhiệt độ ngày càng cao, dường như gương mặt của đối phương cũng đã trở nên mông lung trong mắt người còn lại.

Anh chỉ muốn biết gia đình như thế nào lại ép con cái rời đi khi chúng mới về nhà ăn tết chưa đầy một buổi tối.

Hôm nay là thứ tư, ngày 12 tháng 2.

[Chị còn phải quan sát anh ấy một khoảng thời gian nữa.]

Cố Thư Di ôm cái bụng khó chịu của mình, mở mắt ra và phát hiện mình lại nghĩ đến đây nữa rồi.

[Hiểu mà.] Chị Lưu thoáng mỉm cười trước những lời xấu hổ của cô gái, có điều cô ấy vẫn cảm thấy tò mò.

Bùi Cận Bạch ấn mở album ảnh trong điện thoại, ngắm nhìn hai bức ảnh chụp Cố Thư Di và người tuyết, người phương Nam cố chấp với việc ngắm tuyết trong đêm giáng sinh.

Không biết tổng giám đốc Bùi giới thiệu chàng thanh niên tài tuấn nào trong công ty cho cô nhỉ.

Mùng 9 tháng 1, Hòa Quang quay trở lại làm việc sau một kỳ nghỉ tết.

Thế là cô cũng vùi đầu vào bữa ăn. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Chương 48