Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Chương 47
Không thể bởi vì Bùi Cận Bạch là người tốt không nổi giận mà mạo phạm đến anh được.
Bùi Cận Bạch: “Biết sai là được.”
Mười phút sau, Cố Thư Di một lần nữa cầm tay cầm trò chơi.
Cố Thư Di ăn uống xong, vì phép lịch sự nên không rời đi ngay, ít ra cũng phải trò chuyện với chủ nhà một lúc.
[Đây là ai?]
Đã tới giờ ăn trưa.
Cố ý chiếm hời từ anh.
Cố Thư Di tỏ vẻ hồn nhiên không biết gì: “Hả?”
Cô nhìn Bùi Cận Bạch vẫn ngồi cách xa, không nhịn được nhích lại gần.
Cố Thư Di uống thêm một ngụm nước mới để ý vẻ mặt Bùi Cận Bạch hơi kỳ lạ, cô hỏi giống với anh: “Hôm nay tổng giám đốc Bùi cũng không có lịch trình gì à?”
[Trông dáng vẻ xấu trai thì làm bạn bình thường, còn là trai đẹp thì trực tiếp tóm lấy.]
Chớp mắt đã đến mùng năm.
Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch ngồi ra xa, chợt cảm thấy hơi chột dạ.
Sau khi thuận lợi qua mấy màn, hai người nghỉ ngơi một lúc.
Cố Thư Di đọc tin nhắn và hơi sửng sốt.
...
Anh hỏi hôm nay cô ra ngoài chơi hay là đang ở nhà.
Cô ngồi ở ghế sô pha nhìn màn hình tivi, chợt nhớ đến lần trước chơi game với Bùi Cận Bạch rồi cãi nhau.
Cố Thư Di rời khỏi giao diện tin nhắn, mới phát hiện có người gửi tin cho cô.
Cố Thư Di quyết định ngồi một lát rồi xuống lầu.
Giờ phút này Cố Thư Di cuối cùng cũng thừa nhận, không phải tại Bùi Cận Bạch, chính cô lúc chơi game mới là xấu tính, dễ dàng chơi xấu, tính tình nóng nảy.
Cố Thư Di không ngờ hôm nay Bùi Cận Bạch cũng ở nhà, vừa đúng lúc cô đang nghĩ giải quyết bữa trưa nay thế nào thì nhận được tin nhắn này, cô vội vàng lên tầng trên.
Bùi Cận Bạch biết chắc hẳn Cố Thư Di đã gặp mặt hai người bạn cùng trường cô nói lúc sáng.
Trong kỳ nghỉ tết, thành phố B vắng vẻ hơn rất nhiều, những nhân viên đến từ nơi khác đã quay lại làm việc, dần dần nó lấy lại sự nhộn nhịp vốn có. Hai ngày trước họ hàng nhà Bùi Cận Bạch kết hôn, quan hệ khá gần gũi nên không đi không ổn lắm, do đó anh đã bỏ một bữa tiệc vốn nằm trong lịch trình đi.
Đồ ăn hôm nay do một nhà hàng đồ tây đưa đến.
Làm người nên đường đường chính chính.
Cố Thư Di sắp ăn no trái cây, nhưng đối diện với giao diện thất bại của trò chơi, cô chỉ đành ăn để bịt kín miệng. Cố Thư Di hầm hừ duỗi tay bốc trái cây.
Sau đó anh không khỏi sầm mặt, hỏi: “Rốt cuộc cô đang học đại học hay học cấp ba?”
Cô ấp ủ lời kịch xin lỗi, do dự đắn đo mãi mới thừa nhận hành vi phạm tội của mình: “Xin lỗi anh nhiều, vừa rồi đúng là tôi định...”
Sau đó cô nhanh chóng đáp: [Tổng giám đốc Bùi, hôm nay tôi ở nhà.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Điền: [!!!]
Bùi Cận Bạch rửa trái cây xong bê đến, thấy Cố Thư Di nhìn màn hình tivi chằm chằm nên hỏi: “Cô muốn chơi game à?”
Bùi Cận Bạch ở bên cạnh cảm nhận được Cố Thư Di không ngừng nhanh mạnh đồ ăn.
Cố Thư Di suýt thì ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất.
Bùi Cận Bạch bắt đầu trò chơi, vẫn là trạm kiểm soát mà họ thất bại lần trước.
Bùi Cận Bạch nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Hôm nay cả hai chúng ta đừng ai nói chuyện.”
Tổng giám đốc người ta chắc gì đã muốn làm bạn với cô?
[Đồ ăn hơi nhiều, không ăn hết.]
...
Trong phòng chỉ còn âm thanh hiệu ứng trò chơi và tiếng ấn bàn phím.
Đáp xong, cô nhớ đến Bùi Cận Bạch nên hơi khựng một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô lập tức rụt tay, Bùi Cận Bạch cảm thấy ban đầu chỉ là một cái chạm khẽ vào tay, rồi dần dần trở nên ‘nặng’ hơn.
Cố Thư Di biết người đối diện sẽ có phản ứng này, cô đáp: [Chỉ là một người bạn thôi, thật đó.]
Cố Thư Di: “...”
Cho nên đối với một số trường hợp, có đôi khi đã biết trước kết quả thì không nên mơ tưởng đến nó nữa.
Cố Thư Di đi xem phim hai ngày, hôm nay cô tính nằm ở nhà chơi, sau đó nhìn thấy ảnh Đường Điền chụp cô ấy chơi mạt chược ở quê gửi cho cô.
Anh không nói chuyện, tiếp tục nhìn màn hình chơi.
Người gửi là Bùi Cận Bạch.
Kỳ nghỉ tết âm lịch ở Hòa Quang kéo dài đến mùng chín.
Cố Thư Di im lặng, cô không biết mình có nên nói rõ vấn đề Bùi Cận Bạch chưa kết hôn mà là cô với Bùi Cận Bạch, trừ việc hai người là một nam một nữ ra thì giữa bọn họ có khoảng cách như trời và biển.
Cố Thư Di quay về không có việc gì làm, Bùi Cận Bạch cần phải tham gia một vài sự kiện đã hẹn trước, thời gian rảnh rỗi không nhiều.
Anh quay đầu đi, tự nhủ với bản thân không hề để ý đến những gì mà mình vừa mới ngửi và cảm nhận được.
Hai người trong trò chơi kiểu gì cũng đụng phải nhau.
Cố Thư Di vô thức muốn lên tiếng, giận dữ nhắc anh nhưng lúc nào cô cũng tự dặn lòng phải ngậm miệng, thế nên cô bốc một quả dâu vừa rửa sạch nhét vào miệng, nhai ngấu nhai nghiến.
Bởi lẽ mối quan hệ bạn bè này chỉ có cô đơn phương cho là thế.
Bùi Cận Bạch rút tay về: “Không có.”
Bùi Cận Bạch có vẻ khá quan tâm đến động thái của cô, tuy hai ngày nay anh không có mặt ở dinh thự Cảnh Nam nhưng trên wechat vẫn hỏi cô đang làm gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi Bùi Cận Bạch đề nghị hôm nay không ai nói chuyện, cô cảm thấy không ai nói lời nào rất công bằng. Dù thiếu đi giao lưu ngôn ngữ với nhau, độ khó của trò chơi tăng lên, nhưng nói vài câu thì chắc chắn sẽ cãi nhau, thà không nói còn hơn.
[Uổng công tớ lo lắng tết nhất cậu không có ai bên cạnh, được lắm Cố Thư Di, thế mà chuyện này cậu cũng giấu tớ.]
Cố Thư Di ý thức được điều gì, sai đó cô không thể không nhắm mắt, hơi gian nan nói: “Tổng giám đốc Bùi.”
“Không phải anh bảo hôm nay không nói gì sao?” Cố Thư Di bị gọi tên nắm chặt tay cầm, dè dặt nhìn người đàn ông nhíu mày.
Một lần nữa anh phải chắc chắn trông vẻ ngoài Cố Thư Di thành thật đấy nhưng thực tế gì cũng dám lén lút làm.
Cố Thư Di đành quay đầu tiếp tục chơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mãi đến khi trò chơi kết thúc, Bùi Cận Bạch cảm nhận sự ngẫu nhiên đó ngày càng nhiều, cũng không biết có phải cái chạm vừa rồi cho người nào đó linh cảm hay không, mà lúc lấy trái cây khuỷu tay không cẩn thận chọc vào anh một cái, lúc điều chỉnh tư thế ngồi, chân không may đá vào người anh một phát.
Hình như anh dùng sự im lặng để tỏ vẻ tuân theo quy định hôm nay không nói gì.
Cố Thư Di: [...]
Đường Điền biết có đôi lúc Cố Thư Di rất ngu ngơ, trước kia Lâm Dụ Dương ám chỉ rõ ràng như thế mà cô vẫn chưa nhận ra: [Cậu sẽ không cho rằng tết nhất người ta đi dạo hội lễ chùa với cậu chỉ vì muốn làm bạn bình thường với cậu chứ?]
Cố Thư Di đáp đang xem phim, sau đó còn chụp cả hình vé gửi cho anh, thuận tiện review ngắn gọn, đề nghị anh nếu muốn đi xem phim thì nên xem bộ nào hay, bộ nào không hay.
“Vừa rồi cô định làm gì?” Anh liếc Cố Thư Di, thong thả nói tiếp câu cô chưa nói hết: “Trăm phương ngàn kế muốn tiếp xúc tay chân với tôi à?”
Sau lần đi hội chùa đó, chị Lưu và thư ký Cao không có động thái gì, bên Cố Thư Di cũng không tỏ vẻ hay hành động gì cả, hiển nhiên cả hai bên cực kỳ ăn ý tự hiểu thầm trong lòng mà không nói ra, muốn đối phương quên mất cảnh tượng bọn họ gặp gỡ nhau.
Hơn nữa, cái chân kia do không cẩn thận đạp vào đùi sau của anh, Bùi Cận Bạch nhướn mày lên tiếng: “Cố Thư Di.”
“Ồ.” Cô nhanh chóng cất bước đuổi theo anh.
Nhưng làm thế nào cũng không thể qua một màn.
Bùi Cận Bạch chỉ đành hít sâu một hơi.
“Lần sau đi.” Quả nhiên, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, người đàn ông trả lời.
Sau đó anh lạnh mặt đứng phắt dậy, nói: “Lần này tạm thời tin cô.”
[Bạn giới tính nam.]
Bùi Cận Bạch không nói chuyện.
Bùi Cận Bạch đưa trái cây cho Cố Thư Di, hôm nay không định ra ngoài, lại nom dáng vẻ mất mát khi nghe thấy anh nói không muốn chơi game của Cố Thư Di, dường như bọn họ ngồi ở đây cũng chẳng biết phải làm gì.
Bùi Cận Bạch nhìn thấy Cố Thư Di đã hai ngày không gặp.
[Anh ấy và tớ không có khả năng.]
Sau đó Cố Thư Di càng nghĩ càng tự trách.
Cô đã quen với việc một mình đón năm mới, năm nay có người cùng đi dạo hội chùa với cô, cô rất vui vẻ.
Lúc này Cố Thư Di mới phát hiện mình không cẩn thận chụp cả Bùi Cận Bạch vào bức ảnh, cô cực kỳ hối hận khi không kiểm tra trước khi gửi. Đối mặt với sự thẩm vấn của cô bạn Đường Điền, cô chỉ có thể đáp: [Một người bạn mà thôi.]
Cố Thư Di nghe xong lập tức ngước mắt lên: “Anh chịu chơi... với tôi à?”
Chương 47: Chương 47
Quả nhiên, đánh được một lát, mâu thuẫn bắt đầu bùng nổ.
Thật ra sau lần trước, khi về nhà Cố Thư Di đã nghĩ kỹ, tuy nói cả hai người đều có vấn đề nhưng thực tế Bùi Cận Bạch xem như giữ bình tĩnh, phía khơi mào cuộc cãi vã là cô.
Cố Thư Di run lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cố Thư Di nhận nhiệm vụ ăn uống bước đến, đồ ăn trên bàn cơm vẫn còn nóng.
Một lát sau, Đường Điền lại gửi một tấm ảnh đến.
Lúc bốc trái cây, cánh tay không cẩn thận chạm vào người bên cạnh một chút.
“Ăn cơm trước.”
Cố Thư Di: “!!!”
“Đã ra ngoài chơi rồi, hôm nay muốn ở nhà nghỉ ngơi.” Cố Thư Di nhận chai đồ uống rồi vặn nắp một lúc, kết quả nắp chai đóng quá kín, cô vặn một lúc mà không mở được.
Bùi Cận Bạch đọc đống lời bình luận hoa hòe lòe loẹt về mấy bộ phim mà Cố Thư Di gửi đến.
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di nhăn gương mặt nhăn nhó dốc sức vặn nắp, anh đưa tay muốn mở giúp cô thì lại thấy Cố Thư Di đặt chai nước lên bàn rồi lấy quần áo bọc vào bên trên, dùng lực vặn một cái, nắp mở ra.
Sau khi nói chuyện với Đường Điền xong, cuối cùng Cố Thư Di cũng giải thích cho cô ấy tin rằng đó chỉ là một người bạn khác phái bình thường.
Anh cho đó là ngẫu nhiên thôi.
Bùi Cận Bạch cười xong thì cụp mắt, anh đột nhiên sáp lại gần, trên người anh có mùi gỗ đàn thoang thoảng.
Bùi Cận Bạch nhìn vành tai bắt đầu chuyển sang màu đỏ của Cố Thư Di.
Cô cảm thấy hành vi bản thân lén lút trả thù, thi thoảng mượn cớ đá anh một phát đúng là không nên làm.
Đó là bức ảnh ban nãy Cố Thư Di đã gửi, Đường Điền tinh mắt vẽ vòng ra vạt áo của một người đàn ông xuất hiện ở góc bên phải dưới cùng.
Rõ ràng bình thường cô cũng dễ tính mà.
Cố Thư Di ngơ ngác khi bị hỏi vấn đề này, cô nhìn vẻ mặt sa sầm của người đàn ông, nhỏ giọng đáp: “Chẳng phải anh đã biết rồi đấy sao.”
Rõ ràng chỉ có học sinh cấp ba yêu sớm mới phải che che giấu giấu, sợ bị người khác phát hiện.
Bùi Cận Bạch liếc nhìn Cố Thư Di mò đến.
Cô bất lực nghe lời bình luận “cô càng ngày càng to gan”, giờ phút này mọi điều muốn nói cô đọng thành một câu: “Xin lỗi tổng giám đốc Bùi rất nhiều.”
“Sao hôm nay không ra ngoài xem phim?” Bùi Cận Bạch đưa cho Cố Thư Di một chai đồ uống.
“Tôi thật sự không cố ý...”
“Tổng giám đốc Bùi này.” Cố Thư Di nuốt nước bọt, mở miệng gọi một tiếng.
Thành công đánh mất cơ hội chơi game.
Cố Thư Di cúi đầu chỉnh lại áo lông vũ bị đè cho nhăn nhúm, tay cô khựng lại một chút.
“Không có lần sau đâu đấy.” Anh nhấn mạnh.
Người đàn ông khẽ nhíu mày.
Bùi Cận Bạch nghe thế thì bàn tay bưng rổ hoa quả khựng lại.
Cố Thư Di đọc tin nhắn này thì cụp mắt, đáp: [Không.]
Cố Thư Di có cảm giác tôi sớm đã biết đáp án rồi.
[Dung ma ma đang nhìn bạn.jpg.]
Bùi Cận Bạch dứt khoát ngồi xa cô một chút.
Cố Thư Di không khỏi ngửa ra sau.
“Tổng giám đốc Bùi à, ngồi đó không dễ nhìn đâu?”
Cô thay đổi chủ đề: [Mùng mấy cậu về?]
Cố Thư Di cũng gửi ảnh mình đi xem phim hai ngày và ảnh đi dạo hội chùa cho cô ấy xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Cận Bạch nhìn thao tác của Cố Thư Di, lần đầu tiên anh biết nắp bình còn có thể mở kiểu đó.
Cố Thư Di nghe anh cười thì ngước mắt lên, không biết anh đang cười cái gì.
Bùi Cận Bạch đáp lại trong giây lát: [Lên đây đi.]
Đường Điền: [Đẹp trai không?]
Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch ngồi xa xa l**m môi, nhớ lại vừa nãy, chắc là anh đã thật sự nhận ra điều gì đó rồi.
Người đàn ông trước mặt đột nhiên phì cười thành tiếng.
Mùng ba và mùng bốn, Cố Thư Di một mình đi xem hai bộ phim điện ảnh chiếu dịp tết.
Cố Thư Di vặn được nắp cầm chai uống một ngụm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.