Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Chương 45
Sự náo nhiệt và đông người hiển nhiên cũng là một phần không thể thiếu của hội chùa.
Bị người ta vạch trần việc mình ỷ thế ép người trong lúc cãi nhau nên xấu hổ quá muốn đánh nhau với cô à?
Cố Thư Di suy tư, xong vẫn quyết định không đi lên chào hỏi.
Cố Thư Di đút tay kia vào túi, thở phào một hơi, tự nhủ đừng để ý đến bàn tay kia, chỉ cần nắm tay thì sẽ không bị lạc.
"Tổng giám đốc Bùi." Ánh mắt của cô có vẻ hơi xem thường: "Anh muốn đánh tôi thì cứ việc nói thẳng."
Dịp Tết ở thành phố B có rất nhiều hội chùa, phân tán ở các khu vực khác nhau, hội chùa nào cũng có điểm đặc biệt riêng, có nơi chủ yếu là biểu diễn văn hóa dân gian, có chỗ lại làm công viên tuyết.
Cố Thư Di thầm nghĩ đó chẳng phải là chị Lưu và thư ký Cao trong văn phòng tổng giám đốc sao?
Cố Thư Di thầm nghĩ cô muốn đi đâu chơi thì liên quan gì đến anh.
Anh không quan tâm lúc đầu Cố Thư Di tiếp cận anh vì có âm mưu không tốt, chỉ cần cô thật lòng muốn gả vào nhà họ Bùi, cũng thật lòng thích anh là được.
"Mua bộ này bao giờ thế?" Bùi Cận Bạch thấy Cố Thư Di đã chuẩn bị xong thì hỏi.
"Tổng giám đốc Bùi.'' Cố Thư Di mở cửa chào đón Bùi Cận Bạch với cái khăn đang quàng dở trên cổ.
Ngày hôm sau là mồng hai Tết.
Chương 45: Chương 45 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Cận Bạch: "Sao lại nói vậy?"
Bùi Cận Bạch: "Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi hội chùa."
Cố Thư Di đã mặc đồ xong, chỉ còn khăn quàng cổ là chưa kịp buộc, nghe thấy tiếng chuông, cô nhanh bước đi ra mở cửa.
Sau khi đi vào trong, Bùi Cận Bạch vẫn nắm tay Cố Thư Di, hoàn toàn không có ý buông ra.
Cho đến khi Cố Thư Di mệt mỏi thở dài một hơi, lại nhìn lên màn hình TV đang hiện giao diện trò chơi thất bại.
Nghe vậy, Bùi Cận Bạch nhíu mày: "Cãi nhau với ai?"
Cố Thư Di nhìn thấy kẹo hồ lô ô mai bọc đường phèn ở quầy hàng bên đường trên tay một người đi đường.
Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch chăm chú, nghe anh đề nghị như vậy, cô thực sự muốn hỏi lại anh, dù sao cũng là một tổng giám đốc có máu mặt của một tập đoàn quốc tế, nói vậy mà không thấy xấu hổ à?
Thời gian diễn ra hội chùa bình thường đều là từ tám rưỡi đến năm, sáu giờ chiều, hai người hẹn xuất phát lúc mười giờ sáng.
Cố Thư Di: "Hả?"
Cô thả chân xuống ghế sô pha, vừa đi dép lê vừa nói: "Nếu tổng giám đốc Bùi không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây."
Cô đứng sững tại chỗ, quên cả bước đi tiếp khiến một du khách đằng sau va vào người cô.
Bùi Cận Bạch đứng đợi ở lối vào, nhìn bộ trang phục hôm nay của Cố Thư Di thì chợt nhớ đến món bánh dẻo nhân khoai môn mà đầu bếp ở biệt thự Thanh Sơn từng làm khi anh còn nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô thích không khí ăn tết náo nhiệt của hội chùa.
"Anh cảm thấy... Không đẹp sao?" Cố Thư Di thận trọng hỏi, không thì cô cũng không biết phải giải thích thế nào khi Bùi Cận Bạch nhìn cô với ánh mắt như vậy.
Người giàu lại càng muốn có nhiều tiền hơn, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc.
Cô quay đầu tìm một vòng, thấy gian hàng ở ngay phía trước, đang định nói muốn ăn kẹo hồ lô ô mai bọc đường phèn, đang định bước đi thì chợt dừng lại.
Bùi Cận Bạch quan sát Cố Thư Di.
Sau đó, anh rũ mắt nhìn Cố Thư Di, nói: "Đi thôi."
Cố Thư Di đã ra quyết định, theo thói quen định đút tay vào túi lại phát hiện không di chuyển được.
"Không có gì." Cố Thư Di thôi nhìn, bắt đầu xoắn xuýt có nên chào hỏi thư ký Cao và chị Lưu không.
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe ở gần cổng hội chợ, dòng người đông đúc và sôi động chen chúc rất đông.
Cô cảm thấy hội chùa ở trong mắt người phương Bắc cũng không khác tuyết cho lắm, nghe có người thích đi chơi hội chùa thì sẽ vô cùng chán ghét nói năm nào cũng chỉ có những hoạt động đó, có gì hay mà chơi.
Đúng chín giờ năm mươi lăm phút, chuông cửa vang lên.
"Hôm nay anh không ở cùng gia đình à?" Cố Thư Di gõ ngón tay, tò mò nhìn Bùi Cận Bạch đã chơi game với mình đêm nay.
...
Bà cụ Hà là người tốt, quản gia Hách là người tốt, những họ hàng thân thích kia cũng là người tốt, thậm chí Bùi Cận Bạch cũng là người tốt.
"Không có dự định gì." Cố Thư Di không biết Bùi Cận Bạch hỏi chuyện này làm gì.
Bùi Cận Bạch: "..."
Rất mềm, nhân bánh cũng mềm dẻo, cắn một miếng, vị ngọt thanh lại không ngán.
"Muốn ăn gì?" Bùi Cận Bạch cúi đầu hỏi.
Nếu anh không phải người tốt thì bây giờ cô cũng không ngồi đây nói chuyện với anh, mới vừa rồi còn hùng hồn cãi nhau với anh.
"Thế nên cô mới quay lại đây?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Cố Thư Di, sau đó chợt nhận ra điều gì, anh im lặng một lát rồi giải thích: "Tôi không muốn làm gì cô."
Cố Thư Di cứ đi hai bước lại quay chung quanh tìm kiếm Bùi Cận Bạch, hiếm khi có người cùng cô đi chơi hội chùa, tốt nhất không nên bị dòng người tách ra.
Anh cảm thấy vừa rồi hai người đang cãi nhau nửa chừng lại dừng lại cũng không phải cách hay, giải thích bằng lời nói thì Cố Thư Di lại nói anh dùng quyền thế ép người, thế thì chỉ còn một cách nguyên thủy nhất để người ta tâm phục khẩu phục chính là đánh một trận.
Cố Thư Di mấp máy môi, chần chừ nói: "Tôi thích đi hội chùa."
Thế là cô nhìn xuống tay phải, lại thấy tay cô cũng đang bị người khác nắm lấy.
Vậy là người miền Bắc chán ngấy với tuyết lại thích đi hội chùa à?
Trên nhánh cây trụi lủi có treo đầy lồng đèn đỏ và các loại kết đặc trưng của Trung Quốc, bên cạnh còn có rất nhiều câu đối và chữ Phúc viết tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, cô chợt nhận ra điều gì đó, hình như là một chuyện càng nghiêm trọng, càng không thể để người ta nhìn thấy hơn.
Bùi Cận Bạch đứng sau lưng Cố Thư Di ngăn cản cô với đám người, thấy cô cứ đi hai bước lại quay lại tìm mình, sau vài giây do dự ngắn ngủi, anh giơ tay nắm lấy cổ tay cô.
Cố Thư Di không hiểu hàm ý của câu nói này, chỉ khẽ nói: "Còn chẳng phải vì ký túc xá đã đóng cửa rồi sao!"
Nếu như chào hỏi thì chẳng khác gì phá vỡ tình yêu ngầm của bọn họ.
Ai mà ngờ được chị Lưu luôn muốn kết hôn với ngôi sao nam lại ngầm thích thư lý Cao miệng rộng hay buôn chuyện trong văn phòng tổng giám đốc.
Công ty cho nghỉ, Đường Điền cũng về nhà, cô không có việc gì làm, cũng không có ai để hẹn đi chơi.
Hoặc có lẽ trong lòng cô biết rõ Bùi Cận Bạch sẽ không làm khó cô.
Bùi Cận Bạch: "Không muốn đi đâu chơi à?" Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Có lẽ mùng một Tết, đa số mọi người đều đón năm mới với gia đình nên vé xe rất dễ mua, không cần phải canh.
Nhưng vì câu hỏi của anh, cô nhớ đến hai năm trước mình ở lại thành phố B ăn tết kiểu gì cũng sẽ đi chơi hội chùa.
Cố Thư Di gật đầu: "À."
"Không phải." Bùi Cận Bạch lập tức phủ nhận, lại bổ sung một câu: "Đẹp lắm."
Cô đột ngột quay lại nên tất nhiên không có dự định gì.
Đánh c·h·ế·t cô cũng không ngờ được thư ký Cao và chị Lưu bình thường có mối quan hệ khách sao, ở công ty chẳng có gì liên quan đến nhau lại ngầm nắm tay nhau đi chơi hội chùa.
Chỉ là dắt tay thôi mà, có gì to tát đâu.
Hôm nay Cố Thư Di và Bùi Cận Bạch đi đến hội chùa lâu đời, náo nhiệt và uy tín nhất ở gần dinh thự Cảnh Nam, nằm ở trong một công viên, không chỉ có đủ loại đồ ăn vặt dân gian, các di tích văn hóa phi vật thể mà còn có nhiều tiết mục nghệ thuật, xiếc và diễu hành.
Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch: "Ngày mai mấy giờ chúng ta đi?"
Hình như cô không muốn nói quá nhiều về chủ đề này nên thở dài cảm thán: "Tổng giám đốc Bùi, tôi cảm thấy trưởng thành thật tốt."
Cô buông tay cầm trò chơi ra, chợt nhận ra sau khi cãi nhau với sếp thì cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái không thể diễn tả được.
Anh thật sự là một người rất tốt.
Cố Thư Di dậy từ sớm, vẫn còn nhiều thời gian, lại còn là đi chơi ngày tết nên cô ngồi trước gương trang điểm, cuối cùng lại tốn mất hơn một tiếng.
Cố Thư Di nghe vậy thì phồng má.
...
Có cảnh sát giao thông đứng trên đường duy trì trật tự giao thông.
Khi cảm nhận được nhiệt độ từ làn da của người đàn ông, Cố Thư Di sững sờ.
Có lẽ bởi vì cả đêm Bùi Cận Bạch không hỏi gì nên Cố Thư Di chỉ cúi đầu nhìn ngón tay, cảm thấy chút chuyện của mình chẳng có gì cần giấu giếm.
Nói là mồng bốn mới về nhưng mới đếm mồng một đã ngồi khóc lóc trước cửa, còn bị người ta phát hiện.
Giờ đã qua Tết, Cố Thư Di cảm thấy chắc mình cũng không làm được bao lâu nữa.
Cô ngạc nhiên thốt lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông trước mặt thì không nói nên lời.
Cô nói xong thì im lặng, cũng không biết mình có thể làm cái chức vợ sắp cưới nghèo khó của nhà giàu này đến bao giờ.
Cố Thư Di nhận ra mình gặp được toàn người tốt trong câu chuyện này.
Chị Lưu và thư ký Cao không công khai tình cảm với các đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc thì rõ ràng là không muốn để người khác biết.
Hai người lại im lặng một lúc.
"Xế chiều vừa qua đó, mới về." Bùi Cận Bạch đáp.
"Sau khi nhận lương cuối năm, thấy giảm giá nên mua."
Một câu chuyện dù có phức tạp đến đâu thì nhân vật phụ cũng không thể nhảy nhót mãi được.
Năm ngoái, hội chùa nào còn thu vé mười đồng một người, nhưng năm nay miễn phí nên càng có nhiều người đến.
Yêu đương ngọt ngào ở tuổi trung niên thật ngọt ngào biết bao!
"..."
Giữa dòng người đông đúc, Cố Thư Di nhìn cặp đôi đang đứng trước trước gian hàng bán ô mai bọc đường phèn.
Cặp đôi đều khoảng ba mươi tuổi, lúc này, bọn họ đang cười nói ngọt ngào nắm tay nhau, người đàn ông đang mua kẹp hồ lô cho người phụ nữ.
Khi đi dạo còn nắm tay nữa.
Cố Thư Di buộc khăn xong rồi khoác túi lên, lại phát hiện Bùi Cận Bạch vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
"Không, không phải." Cố Thư Di vội vàng xua tay, rồi lại nghĩ mình đi một mình thì hơi cô đơn, có người đi cùng có lẽ sẽ tốt hơn.
Nghe vậy, Bùi Cận Bạch khẽ cười.
Vừa đi vào trong hội chùa đã nhìn thấy một hàng dài các gian hàng văn hóa và đồ ăn lâu đời, còn có những món như lạc, khoai môn và bánh đậu xanh mới ra lò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi bị kéo cổ tay, Cố Thư Di hơi sửng sốt, cảm thấy chắc sợ lạc nhau nên mới nắm tay như vậy, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay anh lại lần ra trước, dắt tay cô.
Đêm nay nhìn thấy cô, hình như anh lại xác định rõ trái tim của mình một lần nữa, thậm chí còn chắc chắn được một việc...
Mặc dù Hào Quang không cấm tình yêu công sở nhưng lúc làm việc, mọi người vẫn giữ khoảng cách thích hợp, không hỏi đến cuộc sống cá nhân của người khác, gần như chỉ biết đối phương vẫn còn độc thân hay đã lập gia đình thôi.
Nhất định không thể đi lên chào hỏi được.
Công viên tổ chức hội chùa rất lớn, dòng người chỉ đi từ cửa vào đã phải chen chúc rồi, sau khi vào trong thì dễ đi hơn nhiều.
Bùi Cận Bạch chỉ nghe thấy Cố Thư Di cúi đầu, nhỏ giọng nói chuyện.
"Đi thôi."
Bùi Cận Bạch nhíu mày: "Không thích à?"
Cố Thư Di: "Ừm."
Cố Thư Di chủ động mở miệng: "Tôi cãi nhau với người ta nên mới quay về."
Thoải mái đến mức cô thậm chí còn không quan tâm mình có bị làm khó dễ không.
Cố Thư Di cảm thấy mình còn chưa ngốc đến mức muốn dùng vũ lực với một người đàn ông cao hơn mét tám, lại còn khỏe mạnh trai tráng để giải quyết vấn đề: "Tôi không đánh."
"Xin lỗi." Bùi Cận Bạch gật đầu xin lỗi người nọ.
Phải một lát sau cô mới nhận ra Bùi Cận Bạch đang hỏi mình.
Bùi Cận Bạch: "Mấy hôm nay cô có dự định gì không?"
Cố Thư Di: "Ừm."
Lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên có người đưa ra yêu cầu này với cô.
Bùi Cận Bạch phát hiện Cố Thư Di cứ trợn mắt kinh ngạc nhìn về một hướng thì cũng nhìn theo, nhìn dòng người vẫn đi lại bình thường thì hỏi: "Nhìn gì thế?"
Cố Thư Di có cảm giác mình vừa biết được một tin chấn động vào đúng ngày mồng hai Tết.
Anh đã từng nắm tay cô như vậy.
Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nhìn thấy cô mặc đồ bình thường, nhưng khi cửa mở ra, cảnh tượng lại khác hẳn những gì anh tưởng tượng.
Bùi Cận Bạch nhìn chằm chằm Cố Thư Di đang hết sức kinh ngạc với lời đề nghị của anh.
Hôm nay Cố Thư Di mặc một chiếc áo khoác ngắn màu tím nhạt mà anh chưa từng thấy, quần jean và khăn quàng cổ màu trắng.
Cố Thư Di ngừng lại một lát, mới nói: "Với... Người ghét tôi."
Cố Thư Di nói xong thì cảm thấy đã không còn sớm nữa.
Cố Thư Di hơi há miệng, tự nhủ dắt tay sẽ dễ hơn nắm lấy cổ tay một chút.
"Anh đợi chút, tôi xong ngay đây." Cố Thư Di mở cửa xong thì tranh thủ thời gian buộc khăn cho xong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.