Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Chương 44


Bùi Cận Bạch cảm thấy huyết áp sắp lao l3n đỉnh đầu đến nơi rồi, anh cố gằn giọng nói: "Cố Thư Di!"

Sao vừa nóng giận lên là quên hết tất cả chứ?

Sau khi ăn xong, Cố Thư Di cảm thấy năng lượng trên người mình đã tràn trề hơn rất nhiều, nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn.

Cố Thư Di chợt sửng sốt vì đề nghị này: "Hả?"

Nếu lúc đầu Cố Thư Di còn nhớ phải giữ cảm xúc ổn định, nói chuyện lễ phép nhưng sau đó, khi chơi một màn mà bị c·h·ế·t đến tám lần thì cô cảm thấy huyết áp bắt đầu tăng lên.

Như thể không cần phải quan tâm bất cứ thứ gì khác.

Hôm nay bắt đầu chơi màn mới.

Nhưng khi nghe thấy anh gọi, Cố Thư Di lại giật mình, sống lưng lạnh toát như có Thần C·h·ế·t đang gọi hồn đằng sau lưng.

Khi nhận ra mình vừa cãi nhau với Bùi Cận Bạch, toàn thân Cố Thư Di lập tức tỉnh táo lại.

"Chúc mừng năm mới!" Lại là đơn hàng đồ ăn của tổng giám đốc Bùi ở tầng mười chín, sau khi cửa mở ra, quản lý tòa nhà cười híp mắt đưa đồ lên, ai ngờ lại bắt gặp một gương mặt bực bội không vui.

Bùi Cận Bạch nhận ra khi Cố Thư Di chơi game thì sẽ như thế này.

Thật đáng kinh ngạc!

Hai bên thái dương của Bùi Cận Bạch giần giật.

"Chúng ta đánh một trận đi."

Bùi Cận Bạch thử điều chỉnh máy móc rồi quay sang nhìn người đang ngồi trên sô pha, hỏi: "Ăn tối chưa?"

Cố Thư Di nhìn dòng chữ "Chúc mừng qua màn" trên màn hình trò chơi, thầm nghĩ đây mới là năng lực ổn định của bọn họ.

Bùi Cận Bạch: "Đã nói rồi thì là thật.''

Anh thấy đôi mắt vừa khóc xong của Cố Thư Di rõ ràng vẫn còn đỏ nhưng vẻ đau thương trên mặt cô đã không còn sót lại chút gì, bây giờ đang ngồi trên bàn ăn mạnh mẽ mở túi đựng đồ ra.

Giao diện trò chơi đã hiện lên trên màn hình, Cố Thư Di ngồi trên sô pha, nhận lấy tay cầm trò chơi mà Cố Thư Di đưa cho. Thấy anh vừa ngồi chọn đồ ăn trên điện thoại vừa hỏi cô muốn ăn gì, không hiểu sao cô lại có cảm giác an toàn và thả lỏng.

Trước khi chơi, Cố Thư Di hít sâu một hơi, tự nhủ phải làm lại từ đầu, không được quá căng thẳng như vừa nãy, nhất định phải giữ bình tĩnh. Sau khi cô chuẩn bị xong, Bùi Cận Bạch bắt đầu ván vừa rồi hai người chơi mãi không qua.

Ánh mắt xin phép của Cố Thư Di rất chân thành.

Có người sau khi nói câu đầu tiên thì giống như mở máy hát.

Sau đó, anh hồi tưởng lại chuyện vừa rồi lại cảm thấy buồn cười. Hôm nay mới mồng một Tết, vốn định nhờ trò chơi để di chuyển sự chú ý của cô, không ngờ cuối cùng lại cãi nhau với Cố Thư Di như hai đứa trẻ con.

Cuối cùng cô không chỉ nói mà còn rống to như vậy.

Cố Thư Di kinh ngạc nhìn anh, lại nhớ đến lần trước hai người mới chơi được nửa chừng đã qua màn.

Cố Thư Di nghe giọng điệu bình tĩnh của người đàn ông thì không hiểu sao anh lại nói "sẽ" được, cô hít sâu một hơi, đang định hỏi anh có công năng đặc biệt nào mà còn biết dự đoán nữa thì chuông cửa vang lên.

Cốt truyện của trò chơi vẫn là hai người tí hon cố gắng nhặt càng nhiều vàng càng tốt trong khi bị quái vật tấn công, còn phải né tránh và phản công lại, sau đó đi đếm địa điểm cuối cùng.

Chiếc ghế sô pha này rõ ràng được thiết kế cho những người đàn ông chân dài, mà tư thế chơi game đa phần là thả lỏng, Cố Thư Di ngồi như bây giờ thì không thể dựa eo vào thành ghế được, ngồi lâu sẽ rất mệt.

Cố Thư Di: ?

Một giọng nói đầy tức giận vang lên bên cạnh: "Anh không thấy tôi mà nhảy ra sau một chút thì sẽ c·h·ế·t sao?"

"...Thế nào cũng được."

Cố Thư Di nghe Bùi Cận Bạch nói với mình như vậy thì không khỏi sửng sốt.

Rõ ràng trước khi bắt đầu chơi đã lên kế hoạch sẵn rồi, dù sếp có bảo muốn nói gì thì nói nhưng cũng không thể ngây thơ nghĩ gì nói đấy được. Có lẽ lúc đó sếp có thể tuân thủ lời hứa không nổi giận nhưng khi qua chuyện thì sẽ bắt đầu làm khó.

Màn hình TV ở phòng khách vẫn là giao diện trò chơi đang tạm dừng.

Bùi Cận Bạch ngồi đối diện Cố Thư Di, thấy cô ăn cứ như đang nhai thịt ai đó, hoàn toàn không nhìn ra đang thưởng thức đồ ăn.

Cố Thư Di liếc nhìn giao diện trò chơi rồi lại nhìn Bùi Cận Bạch.

Cố Thư Di còn tức đến mức hét lên bảo anh dùng quyền thế ép người.

Cố Thư Di vừa bận rộn thao tác vừa phải nghe lời Bùi Cận Bạch, còn khi cô biểu đạt cái gì thì lại nói rất nhiều: "Tổng giám đốc Bùi, cẩn thận đằng sau."

"Hay là thế này đi, đêm nay tôi cho cô hai tiếng."

Trò chơi kết thúc.

Bảo cô lúc chơi game không phải câu nệ, nghĩ gì thì cứ nói với anh.

Anh đã ăn tối rồi nên bây giờ không định ăn nữa, chỉ thấy Cố Thư Di mở sẵn đôi đũa của anh rồi đặt lên bát cơm sau đó cúi đầu và một miếng lớn.

Anh chưa từng nghĩ như vậy nha!

"Ăn xong chưa, xong rồi thì chơi tiếp."

Hành động mạnh bạo cứ như đang trút giận.

Cô quay sang nhìn Bùi Cận Bạch, nuốt một ngụm nước miếng, muốn tóm lấy cọng cỏ cứu mạng là lời hứa sẽ tha thứ cho cô trong vòng hai tiếng, còn giải thích rõ ràng là do anh chơi không đúng. Nhưng người đàn ông bên cạnh chỉ nhíu mày, khẽ nói: "Đừng ồn ào nữa."

Khi người đàn ông một lần nữa bình tĩnh nói với cô: "Cô không nên nhảy lên trước." Cố Thư Di rốt cuộc không thể nhịn được nữa, buột miệng nói: "Tôi không nhảy lên trước thì nhảy đi đâu?"

Từ nhỏ đến lớn, giáo viên đều nói chơi game hại người quả không sai mà.

Bùi Cận Bạch nói ngắn gọn: "Cô đi bên trái."

Nhạc nền làm tăng thêm sự căng thẳng và hồi hộp.

Bùi Cận Bạch đặt đồ ăn xong thì ném điện thoại lên sô pha, nói: "Chơi thôi."

Câu trả lời là đã ăn từ trưa rồi.

Lần này cả hai người đều qua màn ngay lần chơi đầu tiên.

Cố Thư Di siết chặt tay cầm trò chơi trong tay, sắp trợn mắt lườm anh đến nơi, cuối cùng không nhịn được nói: "Thế tiền xu ở bên trái thì sao?"

"Chỗ đó có đạo cụ ẩn."

Đây đã là lần thứ mấy cô vào nhà Bùi Cận Bạch ở trên lầu rồi.

Ánh mắt như là muốn chơi tiếp nhưng lại như không muốn chơi.

Nhưng khi sếp bảo bạn nói gì cũng được thì bạn không thể thực sự nói hết ra đâu, về sau sếp lại nhỏ mọn ghi thù với bạn thì mệt.

Người trực ngày mồng Một Tết chính là quản lý bất động sản của dinh thự Cảnh Nam.

Nhưng vừa bắt đầu chưa đến hai phút thì hai người đã va vào nhau, không kịp chạy trốn nên bị quái vật ăn thịt.

Cố Thư Di nghĩ ngay là đồ ăn đã đến nên lập tức quẳng tay cầm xuống rồi đi lấy.

Cố Thư Di tươi cười nhìn thông báo qua màn trên giao diện trò chơi, tự nhủ cứ duy trì như vậy, nhưng đến màn tiếp theo thì lại không qua được.

Vừa mới khóc xong nên cô còn vô thức giật giật một cái, sau đó mới trả lời câu hỏi của người đàn ông:

...

"Ừ, đúng rồi, là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi! Dù sao màn nào tôi cũng vừa nhặt đồ vừa đánh quái chứ đâu được nhàn nhã như anh."

Lại thêm một màn nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cảm ơn tổng giám đốc Bùi." Sau khi được cho phép, Cố Thư Di nở nụ cười vui vẻ, lập tức ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, điều chỉnh tư thế thoải mái để chơi game, dưới chân vẫn còn đi đôi tất bông.

Bùi Cận Bạch cảm thấy chắc Cố Thư Di đã quên béng mất chuyện cô khóc như mưa lúc mới về đây rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sao không hỏi tại sao cô lại chạy về đây? Tại sao lại khóc? Mà lại hỏi cô có chơi game không?

Bùi Cận Bạch nghe vậy chợt sửng sốt.

Nghe vậy, Bùi Cận Bạch quay sang nhìn Cố Thư Di đang ngồi ngay ngắn trên sô pha.

Chương 44: Chương 44

Cố Thư Di cảm thấy có lẽ do mới bắt đầu nên vẫn chưa quen tay.

"Anh định dùng quyền lực để áp chế tôi à?" Cô cao giọng.

Bùi Cận Bạch nghe thấy tiếng đóng cửa của Cố Thư Di thì quay ra nhìn, lúc này mới nhận ra hình như có người không vui lắm.

Cố Thư Di nói xong câu đó mới nhận ra mình vừa làm gì.

Sau khi Cố Thư Di ăn cơm xong, lúc quay lại ghế sô pha trên phòng khách, cầm lấy tay cầm trò chơi thì cô mới chợt nhận ra câu nói của Bùi Cận Bạch có ý gì.

Cố Thư Di cầm tay cầm trò chơi, nhìn giao diện trò chơi đã được chuyển sang giao diện mừng năm mới.

Bùi Cận Bạch hỏi tiếp: "Lên lầu chơi hay tôi mang máy chơi game xuống đây?"

Thế là anh lại bắt đầu lên mạng chọn đồ ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc đầu anh còn thấy dáng vẻ nhảy dựng lên của Cố Thư Di khá thú vị nhưng nghe nhiều rồi, đến lúc cả hai người đều có sai sót nhưng anh còn chưa nói gì, Cố Thư Di đã bắt đầu trách móc vì sai sót của anh thì Bùi Cận Bạch mới phát hiện hình như mình không thể giữ được sự bình tĩnh nữa rồi.

Khi một người thực sự tức giận, sẽ phát hiện mọi lời tự nhủ phải giữ bình tĩnh lúc đầu đều biến mất, chỉ còn nhớ được mỗi lời cam đoan ban đầu: "Cô nói gì tôi cũng tha thứ."

Sau câu nói gần như là buột miệng này, không gian trong phòng đột ngột tĩnh lặng.

Rút kinh nghiệm từ màn trước, vì thiếu giao tiếp mà chạy cùng một hướng, cuối cùng va vào nhau mà c·h·ế·t, trong màn tiếp theo, hai người vừa chơi vừa nói ra suy nghĩ của mình.

"Tổng giám đốc Bùi." Trước khi chơi, Cố Thư Di quay sang nhìn Bùi Cận Bạch, đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, càng đến đây nhiều thì cô càng không khách sáo: "Tôi có thể đặt chân lên sô pha không?"

"Tại, tại sao? Thật hả?" Cô ngạc nhiên hỏi.

Bùi Cận Bạch vừa nói xong câu: "Cô lùi lại một chút." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tất nhiên tôi không sai rồi, vừa nãy anh nên đi nhặt đạo cụ mới đúng." Người bên cạnh hùng hồn cãi lại.

Cố Thư Di cắn răng: "Tôi mà đi thì quái vật sẽ đến, anh sẽ c·h·ế·t."

Bùi Cận Bạch thấy Cố Thư Di dường như đã khôi phục lại lý trí thì cảm xúc cũng hạ xuống.

Cố Thư Di ăn cơm rất nhanh.Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nhìn đuôi mắt vẫn còn đỏ ửng của cô, anh ra chiều suy tư, sau đó bình tĩnh nhìn Cố Thư Di vừa giận dỗi.

Trò chơi tiếp tục.

Bùi Cận Bạch: "Tôi nghĩ sẽ không c·h·ế·t đâu."

Phải lắp đặt máy chơi game thì mới chơi được nên Cố Thư Di chọn đi lên lầu.

Cảm thấy lát nữa mình sẽ vì bước chân trái ra khỏi căn phòng này mà đầu tiên là bị Hòa Quang vô tình sa thải, sau đó lại mất đi thân phận vợ chưa cưới của gia đình giàu có năm trăm ngàn tệ một tháng.

"Dù cô nói gì thì tôi cũng không truy cứu."

Nhất là lúc nghe thấy người đàn ông bên cạnh ung dung nói: "Đáng lẽ vừa rồi cô nên đi bên trái."

Thật ra cô đã nhịn từ tối hôm qua, đồ ăn vừa trôi vào bụng mới cảm nhận được cơn đói. Ăn như hổ đói xong bát cơm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Cận Bạch đối diện hình như còn chưa động đũa.

Muốn chơi là vì khi qua màn rất thú vị, không muốn là vì cảm thấy rất dễ tức giận, lại còn dễ sinh bệnh trong người.

"Đều là lỗi của tôi sao? Chẳng lẽ vừa rồi cô không sai?" Bùi Cận Bạch phản bác lại lời trách móc của Cố Thư Di.

Hai người tí hon kề vai sát cánh chiến đấu với quái vật.

Ở mấy màn trước, hai người phối hợp rất ăn ý, thế nên Cố Thư Di khá tự tin vào màn hôm nay.

"Cố Thư Di." Thế là Bùi Cận Bạch lại gọi khẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Anh đừng đi chỗ đó, sẽ rơi xuống đấy, tổng giám đốc Bùi!"

Thậm chí còn tự tin tranh cãi tay đôi với sếp, ngay cả chính cô cũng không phản ứng kịp.

Cố Thư Di vừa ăn cơm vừa thầm chửi bới giai cấp tư sản đáng ghét, chơi game mà cũng phải nói chuyện lễ phép, bị tức cũng phải nuốt giận vào trong.

Anh cố gắng nói lý: "Cô không sai thật sao? Tôi đi nhặt đạo cụ ở mãi xa, thời gian đó không đủ để cô nghĩ ra à?"

Càng về sau, cấp độ trò chơi càng cao, nhịp độ càng lúc càng nhau, độ khó cũng càng ngày càng lớn.

Huyết áp vừa tăng lên do trò chơi tụt xuống không phanh.

Bùi Cận Bạch đứng dậy, bước lại gần.

"Sang bên phải."

"Tổng giám đốc Bùi, đây là đạo cụ ẩn."

Quản lý tòa nhà há hốc mồm ngạc nhiên trước cô gái Cố Thư Di ở tầng mười tám lại xuất hiện trong nhà Bùi Cận Bạch.

Cố Thư Di chuyển đến cửa mới rồi ấn nút bắt đầu.

Tình hình dường như hoàn toàn không như cô dự đoán.

Cố Thư Di biết, theo lý mà nói, việc một cô gái đến nhà một người đàn ông vào ban đêm là điều không nên nhưng khi ở bên Bùi Cận Bạch, cô không hề cảm thấy nguy hiểm.

"Chẳng lẽ không phải?" Người kia còn dõng dạc nói.

Lần trước hai người chơi chưa được một tiếng, đã chơi qua màn mà lúc trước Cố Thư Di không chơi qua được.

Bùi Cận Bạch thấy Cố Thư Di câu nệ thì nói: "Sau này không phải hỏi tôi, muốn ngồi thế nào thì ngồi."

Thay vào đó là cảm giác sốc và kinh hãi về những gì mình vừa làm.

Bùi Cận Bạch vẫn bình tĩnh nói: "Tôi sẽ đi lấy luôn."

Cố Thư Di không để ý người bên ngoài là ai, cô cầm lấy cái túi từ tay ánh ta rồi không cảm xúc nói: "Cảm ơn, chúc mừng năm mới!" Sau đó lập tức đóng cửa lại.

"Tôi nhàn nhã?" Bùi Cận Bạch quay đầu lại nhìn Cố Thư Di, kinh ngạc hỏi: "Chơi lâu như vậy mà cô nói tôi đều dựa vào cô?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Chương 44