Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Chương 29
...
Song tuyết lấp nhưng đường lại rất dễ đi mà không hề trơn trượt, khi giẫm giày trên nền còn có tiếng sột soạt.
Nhưng ảnh khi nãy cô chụp chỉ có người tuyết, niềm mong mỏi ban đầu đã thoả mãn, lòng tham lại thường trỗi dậy. Cố Thư Di cầm điện thoại của Bùi Cận Bạch, len lén nhìn người đang đứng ngay đó, cứ như Bùi Cận Bạch đang đợi cô chụp ảnh xong vậy.
Sở dĩ được mệnh danh là tiền nhiều như nước là vì công ty Hòa Quang hằng năm sẽ mời nghệ sĩ được nhân viên bình bầu nhiều nhất đến diễn, nhân viên sẽ được đu idol ngay tại đó luôn.
Cố Thư Di chỉ ước sao có thể xuất khẩu thành thơ ca ngợi người đàn ông độ lượng lại biết nhìn xa trông rộng như tổng giám đốc Bùi ngay tại chỗ.
Sau đấy Cố Thư Di tìm hiểu mới biết, đăng ký diễn không phải chỉ có mỗi nhân viên muốn lên diễn văn nghệ, mà còn có cả nghệ sĩ mà nhân viên muốn xem, trình diễn những tiết mục đặc sắc nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thư Di lắng nghe tiếng động của anh.
Ngay khi cô định điền không vào cột này, chị Lưu đã copy paste cái của mình rồi gửi cho Cố Thư Di, hào hứng đề xuất: "Hay em chép của chị nhé?"
Ấy mà trong giây lát cô lại chẳng nghĩ ra được thơ ca hợp tình, chỉ gật đầu cười trừ: "Cảm ơn tổng giám đốc Bùi."
Bùi Cận Bạch phản ứng nhanh, trong nháy mắt đã tóm gọn Cố Thư Di.
Cố Thư Di mãn nguyện đứng bên người tuyết, hơi cúi người để sát lại gần nó rồi nở nụ cười tươi tắn trước ống kính, tay giơ chữ V làm kiểu.
Bùi Cận Bạch dẫn trước, chưa kịp quay lại dặn dò Cố Thư Di rằng đá hoa cương đã đóng băng nên nền đất rất trơn trượt, người đằng sau lại chẳng nói chẳng rằng, hoá ra đã trượt được một nửa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô móc điện thoại mở phần máy ảnh, lại từ đâu nhảy ra phần nhắc nhở pin điện thoại quá thấp.
Mỗi người tuyết mà phải lăn lộn ba trăm sáu mươi độ để chụp, không bỏ sót bất kì ngóc ngách nào.
Còn lại mục người nổi tiếng mà bạn muốn gặp ở buổi tiệc.
Một ngày nghỉ lễ Giáng Sinh đã hết, văn phòng trụ sở Hòa Quang quay lại hoạt động.
Ngày Lễ Giáng Sinh thứ hai.
Bùi Cận Bạch: "..."
Thế là Cố Thư Di “ừ” một tiếng, tiến về phía trước, dè dặt theo đuôi.
...
"Tí nữa gửi cho tôi với được không?"
Cố Thư Di lại lấy điện thoại chụp dáng vẻ mới của người tuyết, sau đó mới nhớ ra hôm qua điện thoại cô bị đông cứng hết pin nên mới mượn điện thoại Bùi Cận Bạch chụp, vậy mà hình như cô chưa nhận được ảnh nào cả.
Chị Lưu trông thấy Cố Thư Di lăn lộn với mẫu đăng ký: "Em không có nghệ sĩ nào muốn gặp sao?"
Chị Lưu phấn khích điền vào mẫu trên máy tính, câu hỏi thứ nhất liệu có muốn diễn văn nghệ thì cô ấy lập tức chọn không, sau đó tới mục những nghệ sĩ bạn muốn gặp nhất trong tiệc liên hoan, cô ấy gõ một mạch một dãy dài.
Cô nheo mắt thành một đường chỉ quan sát tình hình, khi chắc chắn đã an toàn thì mới mở mắt ra.
"Vâng ạ, vâng ạ." Nghịch tuyết nặn tuyết có đủ rồi, hơn nữa còn chụp cả ảnh, Cố Thư Di hài lòng chẳng còn gì luyến tiếc, vội theo sau Bùi Cận Bạch.
Rồi cô nhìn bức ảnh Bùi Cận Bạch chụp mình và người tuyết, ngẫm một lát lại gửi tiếp một tin: [Chúc tổng giám đốc Bùi Giáng Sinh vui vẻ~]
Nghĩ lại mới nhớ lần nào Bùi Cận Bạch cũng giật mũ để tóm gọn được mình, Cố Thư Di nghĩ đây đâu phải là mũ áo, là điểm yếu của cô mới phải.
Tim cô đập thình thịch, cảm nhận được bàn tay người đàn ông đang ôm eo mình, tay còn lại túm mũ áo của cô.
Khi cổ tay được nắm lấy, cô thoáng ngẩng đầu.
Thế mà lúc nhìn cô gái nhất quyết chụp chung với người tuyết xong mới đi dẫu đầu mũi đã đỏ ửng lên vì tê cóng trong máy ảnh, Bùi Cận Bạch hơi cúi người, chỉnh lại bố cục.
Cố Thư Di còn chưa kịp nhấn nút, cảnh báo pin quá thấp đã chuyển sang "Pin quá thấp, điện thoại tự động sập nguồn".
Cố Thư Di dùng đủ loại bố cục của điện thoại để chụp người tuyết, không thể không trầm trồ, quả nhiên là điện thoại của tổng giám đốc, pin trâu còn chống được nhiệt độ thấp.
Chương 29: Chương 29
Hai phút sau.
Cố Thư Di nhìn chiếc điện thoại không bằng cục gạch của mình.
Bùi Cận Bạch "ừ" một tiếng rồi cất điện thoại, lần này mới đáp: "Đi thôi."
Nên mới sớm mai Cố Thư Di đã nhắn tin cho Bùi Cận Bạch, cô vòng vo ám chỉ ảnh tối quả vẫn còn trong điện thoại anh.
Cày cuốc đến cuối năm còn được sếp chi tiền mời nghệ sĩ đến trình diễn, nhân viên cày suốt một năm cũng không cần phải diễn trò cho sếp, tuyệt vời ông mặt trời.
Bùi Cận Bạch nhìn bức ảnh Cố Thư Di chụp cùng người tuyết.
Cố Thư Di cười ngượng: "Em không hay xem mấy người nổi tiếng cho lắm."
Cố Thư Di nhìn dãy nam siêu sao đang lên chị Lưu gửi qua.
Cố Thư Di bị trượt nên sợ c·h·ế·t khiếp, cúi đầu nhìn chân như đang trượt tuyết dưới nền, quên nói “Cảm ơn tổng giám đốc Bùi”, phút chốc chẳng biết đi tiếp kiểu gì.
Bùi Cận Bạch lại đỡ cô đứng dậy.
Vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không, ánh mắt ấy đã nói lên rằng hết thảy những điều anh làm đều xuất phát từ nhân cách tốt đẹp, người được dắt tay dù có bất kỳ phản ứng gì thì cũng là tưởng bở.
Cố Thư Di đang than ngắn thở dài, không ngờ đi làm ở đâu cũng không thoát khỏi số phận phải diễn văn nghệ cuối năm cho sếp, lạ thay nhân viên ở phòng giám đốc rất tích cực, thậm chí là hăng hái nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Cận Bạch nhìn hai bức ảnh trên điện thoại, lặng thinh hồi lâu, cuối cùng anh bỏ điện thoại xuống nhưng lại chẳng nhấn xóa.
Bùi Cận Bạch nhìn đôi ủng không chống trơn trên chân cô.
Cận cuối năm nên công việc cũng không quá nhiều, không khí trong phòng giám đốc cũng khá thong thả. Việc đầu tiên cần làm hôm nay là điền vào mẫu ở trong nhóm nhân viên mà Trần Lê yêu cầu, vẫn còn một tháng nữa, buổi liên hoan cuối năm ở Hòa Quang năm nay, mọi người muốn đăng ký diễn tiết mục gì thì điền vào mẫu.
"Điện thoại anh còn pin không nhỉ?"
Trên tay của Bùi Cận Bạch không còn tuyết nữa.
Bùi Cận Bạch khẽ hừ một tiếng, lấy viên đá trong lòng bàn tay cô, điểm thêm mắt và mũi cho người tuyết.
Nhưng khi anh xóa còn lại hai bức cuối cùng, anh chợt ngừng tay.
Đến mục này thì Cố Thư Di chần chừ một hồi, cô không hâm mộ ai cả, cũng chẳng biết nhiều về người nổi tiếng, nên để chọn ra một nghệ sĩ muốn gặp nhất thì nhất thời chẳng chọn được ai.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng lớp tuyết rơi xuống vẫn chưa tan, cả thế giới vẫn nhuốm một màu trắng xóa.
“Tổng giám đốc Bùi…"
Lúc cô xuống tầng pin điện thoại vẫn còn khoảng ba mươi phần trăm, song cũng không chịu nổi với thời tiết âm mười mấy độ, thế nên tốc độ tụt pin của đồ điện tử cũng chỉ tính bằng giây thôi.
"Cảm ơn tổng giám đốc Bùi!" Cố Thư Di đợi Bùi Cận Bạch chụp xong liền chạy đến. Cô tiến về phía điện thoại xem bản thân trong hình, vui sướng thành lời: “Tổng giám đốc Bùi chụp đẹp thật đấy."
Về gần đến cửa tòa nhà tuyết càng thưa hơn, vì ấm lên thì tuyết tan thành nước, nhiệt độ thay đổi thì đóng thành băng.
Cố Thư Di nhìn người tuyết mới nặn xong thì phấn khích đến mức vội vàng chụp ảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Cận Bạch hiếm khi hồi âm lại: [Cảm ơn.]
Anh chọn hết các ảnh gốc của người tuyết gửi qua, khi bên ấy đã nhận, Bùi Cận Bạch định xóa hết những tấm ảnh Cố Thư Di đã chụp.
Nên Cố Thư Di đành buông điện thoại, nhìn người đàn ông trước mặt ướm hỏi.
"Ồ, em điền ngay đây." Cố Thư Di liền di chuột, trước tiên là chọn không ở câu hỏi liệu có muốn biểu diễn tại tiệc liên hoan không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tổng giám đốc Bùi," Cố Thư Di hỏi dò, dè dặt ngỏ lời lần nữa: "Anh giúp tôi chụp tấm ảnh được không?
“Đi thôi.”
Bùi Cận Bạch đứng nhìn Cố Thư Di cầm ngang điện thoại, hẳn là đang đợi cô chụp xong.
Chỉ vì được chụp ảnh cùng với người tuyết mà người sinh ra ở miền Nam này lại nở nụ cười rạng rỡ đến vậy, còn chẳng màng đến giá buốt, đến bức ảnh thứ hai còn tháo cả găng tay để làm chữ V.
Chị Lưu điền xong còn hí hửng tự hào nhìn lại một lượt tờ đăng ký, rồi thấy tờ đăng ký trên máy tính của Cố Thư Di vẫn còn trống trơn.
Cố Thư Di không ngờ người tuyết Bùi Cận Bạch nặn tối qua vẫn còn đó, bên vệ sinh dọn tuyết trên đường lại không hốt người tuyết đó đi, mới một đêm đã được choàng thêm một chiếc khăn quàng cùng mũ, chắc hẳn là người trong tòa nhà đã thêm vào.
Bùi Cận Bạch mở album ảnh.
Cố Thư Di đờ đẫn nhìn điện thoại đã tự tắt nguồn.
Nếu ngày mai lại đến chụp, chắc hẳn tuyết sẽ không còn mới toanh như đêm nay được, mà không chừng sáng mai bên vệ sinh đã dọn mất rồi.
Cố Thư Di nhận được hình Bùi Cận Bạch gửi đến thì trả lời lại ngay: [Cảm ơn tổng giám đốc Bùi!]
Cố Thư Di nhìn loạt tên mà chị Lưu điền đều là những nam diễn viên trẻ đẹp ngời ngời bật lên nhờ phim thần tượng trong hai năm trở lại đây, diễn xuất là thứ yếu, chỉ cần đẹp trai, hình tượng tốt là đủ.
May mà dừng lại trước một giây, không Cố Thư Di sẽ phải biểu diễn màn xoạc chân trước cửa.
Anh vốn định chụp đại cho xong việc.
Lại ngó đến người tuyết đắp vất vả trước mặt.
Đang khẽ dìu bàn tay Cố Thư Di thì bỗng anh ngừng lại vài giây, anh dứt khoát di chuyển xuống dưới, nắm lấy cổ tay cô cách lớp áo lông vũ.
Bùi Cận Bạch lại đứng nhìn Cố Thư Di chụp nát máy anh.
…
"Thư Di, sao em không điền vào."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.