Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Ngoại truyện 1 (3): Ngày thứ 3
“Thì ra là vậy, là tôi nghĩ không khéo.” Luke gật đầu, là một đứa trẻ thông tin, cậu thừa biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Ọc Ọc Ọc!
Bọn họ đã ăn vụn bánh mì khô gần như cả năm nay, đôi khi thì có thêm chút mứt hoặc bơ gần hết hạn sử dụng, cảm giác khô khốc đó đã chán ngấy cả cổ, nhưng vì cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại, cô bé cũng chẳng đòi hỏi gì.
...
“Ngồi nghỉ một chút đi rồi chúng ta về, nhiêu đây chắc cũng đủ để mua hai ổ bánh mì nhỏ rồi, chia cho mỗi người một mẩu chắc đủ thôi.”
Đứng từ xa nhìn bộ dáng lam lũ bẩn thỉu của chúng, Luke nổi lên một chút thương hại, bèn đi qua đó.
Không biết vì sao một Mafia cao quý lại dừng chân trước hai đứa trẻ bên vệ đường thế này, nhưng tốt nhất là nên cố gắng hành sử một cách bình thường.
“Vậy thay thế nó bằng đồ ăn đi. Ông, cầm lấy tiền này và mua gì đó về đây cho hai đứa nó đi, nhanh lên trước khi trời tối.” Nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ rực dần buông xuống, Luke quay sang ra lệnh cho người Mafia. “Rồi sau đó đưa chúng về chỗ ở an toàn.”
Nếu như có một kẻ xấu này đó biết về chuyện một đứa trẻ mồi côi có được một đồng vàng, hắn sẽ ngay lập tức nổi lòng tham và muốn c·ướp đoạt nó, tình huống tệ nhất, có thể chính chúng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Có chuyện gì thế?” Đây là lần đầu tiên Luke thấy Povisco làm vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, liền hỏi.
Hai bên nhanh chóng bắt tay hợp tác.
“Vâng, vậy lát nữa tôi sẽ trở lại.” Nghe vậy, người Mafia mới gật đầu, dẫn hai đứa trẻ mồ côi đang có ấn tượng tốt hơn chút với Mafia, rời đi.
“Ý ông là sao?” Luke cũng đoán rằng Povisco sẽ cho người đi theo đảm bảo mình an toàn nên không trách cứ việc tại sao lại bám theo, chỉ quay sang chờ đợi lời giải thích.
“Cũng có thể là do tôi nghĩ quá lên, nhưng mà không phải mọi chuyện dường như đang ‘dễ’ một cách bất thường sao. Ý tôi là, nó giống như nhà Lauvos đang xúc tiến mọi thứ diễn ra nhanh hơn vậy.”
Nhìn đống đồ ăn (Đồ bịt miệng) trên bàn, Luke tỏ ra mình không phiền với điều này, cậu quyết định châm chước một chút cho mấy người kia, chỉ cần không đi quá giới hạn....yeah... chỉ cần không uống quá khuya và gọi taxi chở về là được.
Rời khỏi quán nhậu, Luke vô mục đích đi lòng vòng quanh khu ngoại ô.
“Làm ơn!”
“Xin lỗi, nhưng chúng tôi đã đặt bàn trước rồi, dịp khác, nếu có cơ hội.” Lịch thiệp từ chối hảo ý của đối phương, Povisco mang theo Luke rời đi.
Hiện nay, Grey Halls dưới lệnh Miss Sicily đã thực hiện nhiều cuộc cải cách nhắm vào nền kinh tế, tuy đã bắt đầu chuyển sang sử dụng tiền giấy là chủ yếu, song, một số thành phố ở Siracusa vẫn lưu hành tiền xu.
...
...
“Vậy còn cậu thì sao, sếp?” Mafia không đáp ứng ngay mà lo lắng hỏi.
“Sao vậy? Nhóc không thích nó à?”
Hai đứa trẻ cũng thực bất ngờ khi có một người dừng lại trước chúng, đứa bé trai rất nhanh giật mình lấy lại tinh thần, nó đưa chiếc hũ kim loại ra nói.
Luke còn nhỏ nên chưa bị hành, nhưng cậu đã nhiều lần nhìn thấy cảnh những người khác phải chạy hộc hơi đi chuẩn bị cho những cuộc tiếp đón nên cũng hiểu phần nào.
“Hả?” Luke còn chưa kịp phản hồi, vài Mafia đã tiến đến nâng cậu lên rồi nhanh chóng tụ tập ra xe.
Sau khi bị lôi ra khỏi phòng, Povisco bị cưỡng ép mặc lên người một bộ suit mới được chuẩn bị sẵn thay cho bộ đồ bẩn thỉu giặt không hết mùi bữa qua, rồi bị lôi ra xe đi thẳng đến dinh thự nhà Lauvos.
“Sặc!” Nước lạnh đổ ào ạt lên mặt, Povisco rất nhanh sặc nước bàng hoảng tỉnh lại. “Gì vậy cậu Luke?”
7:11
“Tôi?” Luke tính toán rồi trả lời. “Chắc là tôi sẽ trở lại chỗ Povisco thôi, trời cũng sắp tối rồi.”
Bỏ qua bọn họ, Luke bắt đầu nhìn quanh quán nhậu này.
Còn lại Luke, như đã nói, cậu một đường trở lại quán nhậu.
Trên đường, Luke có thuyết minh sơ qua tình hình.
Thứ duy nhất thay đổi có lẽ là vị trí nằm, hẳn là khoảng tối hôm qua, Povisco có tỉnh dậy một lần, uống miếng nước, đi vệ sinh rồi leo hẳn hết lên giường ngủ tiếp.
Mọi thứ vẫn như cũ, ông ta vẫn nằm đó bất động, ngáy o o trên giường.
Nhìn vào vài đồng bạc lẻ nằm trong chiếc hũ kim loại, thu hoạch hôm nay lại chẳng có bao nhiêu, đứa trẻ tên là Erwin thở dài một hơi.
Leng keng!
Povisco đại diện cho nhà Luckbolts cũng không có vấn đề gì, chất lượng đảm bảo, giá cả phải chăng, ông không ngần ngại chốt deal ngay và luôn.
“Haha, ta cũng sẽ chẳng vui vẻ gì nếu phải đón tiếp những thành viên của gia tộc lớn như nhà Bellones đâu.” Không chỉ Povisco, điều này thì tài xế Mafia ngồi trước cũng đồng tình gật đầu.
“Nếu không phiền, phu nhân nhà Lauvos cùng công tử muốn mời mọi người ở lại ăn trưa có thể chứ?” Bàn bạc xong, người quản gia, có vẻ như kiêm luôn vị trí thân tín của Don nhà Lauvos đưa ra lời mời.
“Nó đủ để chúng ta mua rất nhiều bánh mì?”
“Xin lỗi thưa quý ngài, nhưng bọn cháu không thể nhận thứ này được.” Bất ngờ, dù nắm trong tay một đồng vàng quý giá, cậu bé Erwin lại cầm nó lên và trả lại cho Luke.
Hai người quyết định tìm một bên vệ đường ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, thuận tiện nhìn xem có ai đi ngang qua và cho họ một chút tiền lẻ không.
Luke không phản ứng gì với lời tâng bốc đó, cậu nhận lại đồng tiền từ cậu nhóc Erwin.
“Ý cậu là, miễn có thể kiểm soát được, cậu sẽ đồng ý cho chúng tôi đi uống đúng chứ?” Povisco, người bên ngoài thoạt nhìn giống dân hệ cơ bắp không não nhưng thực chất lại tương đối nhạy bén, nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Luke, bình tĩnh đáp.
Ngoại truyện 1 (3): Ngày thứ 3
Ngoài ra, sau khi chuyển đổi hoàn toàn sang tiền giấy, tiền xu lại càng trở nên quý hơn vì giá trị sưu tầm, nhiều người sẵn sàng chi một khoản tiền lớn hơn nhiều so với giá trị để sỡ hữu chúng, Luke đếch biết tại sao, nhưng cậu hay được khách của Liena tặng thứ này.
Hay là nó không biết giá trị của thứ này?
Hai đứa trẻ vốn cũng chẳng trông đợi nhiều, định bụng chờ thêm tí nữa rồi về, thì bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt, che khuất ánh mặt trời đang chiếu về phía họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có thể là vì có thêm một thành viên nhỏ tuổi, Povisco không dám dẫn cậu đến những nơi dành riêng cho người nhớn trong thành phố, Don Liena sẽ xé xác ông nếu biết chuyện, thay vào đó, họ cố tình chọn một quán nhậu bình dân nằm gần ngoại ô.
Quan sát hai đứa trẻ mồ côi tỏ ra sợ hãi, Luke không nói câu nào, trong lòng như thể đang tính toán nên nói gì cho hợp lý.
Kỳ lạ là, thông thường, mỗi khi Luke nói như thế này, sẽ có từ một vài đến đa số Mafia hùa theo tỏ ra bỏ cuộc.
“Haha, khá khen mấy đứa nhóc này rất tỉnh táo và không bị cám dỗ với đồng tiền, bởi vì cho dù có cầm được một đồng vàng trên tay, bọn chúng cũng chẳng thể nào sử dụng được nó đâu.” Nhìn tán thưởng hai đứa trẻ mồ côi một cái, người Mafia bắt đầu giải đáp thắc mắc.
“Mong là vậy đi.” Cậu gật đầu, rồi im lặng trên hết đoạn đường về khách sạn.
Không ngần ngại dốc ngược đổ hết chai nước đó lên mặt Povisco.
Nhà Luckbolts có trụ sở ngay gần thủ đô, công việc tiếp đón các ông lớn diễn ra khá thường xuyên, và thật sự thì rất mệt mỏi. Cứ mỗi lần sắp phải tiếp ai đó, để tiết kiệm chi phí thì Liena lại sai họ đi chạy vặt đủ thứ, khó thì không, nhưng cực kỳ phiền, và chán, nên thành ra chả ai thích cả.
Mặc dù biết thằng con mình nhặt về trưởng thành rất sớm, dù mới có 4-5 tuổi đã chững chạc hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, Liena vẫn chẳng thể nào an tâm khi để cho nó đi ra ngoài một mình. Đặc biệt, những đứa ‘trưởng thành’ sớm lại luôn không biết tự lượng sức mình, cứ cố tình vướng vào những rắc rối không cần thiết.
Tiếng vỗ tay vang lên, hai Mafia trực sẵn bên ngoài bước vào theo lệnh Luke.
Vì vậy, trong khi giao nhiệm vụ cho Povisco, cô đã nhấn mạnh rất nhiều là phải luôn để mắt tới Luke, dù cậu có đi đâu thì cũng phải có người theo cùng.
Khắc hẳn với trong thành phố ồn ào, nơi đây yên tĩnh hơn hẳn (Thật ra là do Povisco đem phí công tác ra bao luôn quán, Luke không biết) thịt tươi và rau rừng được thu hoạch từ buổi sáng, không có gì phải phàn nàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thưa quý ngài, liệu ngài có thể buông một chút lòng hảo tâm mà giúp đỡ hai đứa trẻ nghèo hèn này được không ạ?”
Đây không chỉ là tình trạng của mỗi mình họ, mà hầu như là của các thành viên Mafia tầm trung và thấp trong các gia đình, tổ chức hoành tráng chỉ mang lại mặt mũi cho những người đứng đầu, họ cùng lắm chỉ được ăn ké chút đồ thưa, thậm chí là chẳng có, thích làm sao được.
“...” Gập quyển sách trên tay lại, Luke vô ngữ nhìn những người đàn ông “khốn khổ” trước mặt.
Nhưng mà...
“Cháu thích, nhưng mà...” Erwin đang định trả lời thì một giọng nói vang đến.
Rồi như nghĩ ra gì đó, Luke thọc tay vào túi quần xong đưa lên cao, búng tay một cái.
“Đúng là sếp nhỏ, rất sáng suốt.” Thấy cậu hiểu ra rất nhanh, tay Mafia không khỏi hùa theo ‘khen ngợi’ nịnh bợ vài câu.
Cô bé mồ côi nhận ra điều này thì ngay lập tức muốn chạy trốn, bị Mafia theo dõi không bao giờ là chuyện tốt, nhưng cậu nhóc đã bị cậu nhóc giữ lại.
Đây là sự thật, cho dù cầm một đồng vàng trên tay, tìm cách tiêu thụ nó ở khu ổ chuột tại các thành phố lớn đã tương đối khó, đừng nói tới một thành phố bình thường ngay sát biên giới này.
Thế nên có thể tạm thời an tâm, Luke ngồi riêng ra một bàn cũng bắt đầu ăn uống, khác với đám người lớn kia, cậu ăn thực sự ít, chỉ một chút là no.
...
Nhìn thấy Luke đang đi đến, ông thở dài một hơi đi nhanh đến chỗ cậu.
Chiều hôm đó.
Ít ra thì hiện tại, ngoài trang trí trong phòng, nó cũng có một chút tác dụng.
“Chưa hết, cậu nghĩ gì về việc sẽ có một kẻ nào đó biết việc một đứa trẻ mồ côi nắm trong tay một đồng vàng?”
Đi lung tung một tẹo nữa cũng thấy chẳng có gì thú vị, có chút cảm thấy hối hận vì không mang theo cuốn sách đang đọc dở.
Tiếng bụng réo lại vang lên cắt ngang giọng nói khiến cô bé mồ côi xấu hổ, còn những người khác thì cười rộ lên.
Bên Lauvos như chỉ muốn xả hàng cho nhanh còn làm chuyện khác nên không kỳ kèo trả giá, dứt khoát đẩy giá thị trường ra.
Đang giờ tan làm, nhân công trở về trên con đường chiều này cũng nhiều, nhưng hiển nhiên chẳng ai đứng lại cả, lo thân mình còn chưa xong, ai lại rảnh chuyện đi lo cho người khác, với lại còn chưa chắc chúng có thứ đó trên người không.
Vài tiếng sau... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hở?” Ông nói, càng làm Luke cảm thấy nghi hoặc hơn về chuyện gì đã xảy ra.
“Đây là...”
Đến nơi, Luke đáng lẽ vô phận sự phải chờ ở ngoài xe, cậu lại có chút lo lắng Povisco vẫn chưa hết say và nói gì đó lung tung, nên cũng đi vào theo luôn.
Nói thật, ông ta tìm được một nơi khá tốt.
Ngày thứ 3.
Thấy hai đứa trẻ dán mắt vào đồng tiền sáng bóng, Luke nở nụ cười nhẹ khiến cậu trở nên bớt đáng sợ trông thấy, đồng thời cũng khiến hai đứa trẻ nhớ lại có người đang đứng trước mặt chúng.
Đến khi định hình lại thì cậu đã ngồi riêng một chỗ với một cốc sữa nóng trên bàn.
“Không có gì, ta cũng mong hai gia đình sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn trong tương lai.”
“Nhanh không phải là tốt hơn sao?” Povisco không hiểu hỏi.
“Đúng vậy!”
Trong ba loại tiền xu thường thấy, một đồng vàng có mệnh giá lớn nhất.
Dù người trước mặt chẳng cao hơn mình bao nhiêu, Erwin vẫn cẩn thận, nhẩm từng chữ mình nghe lỏm được từ mấy tên giang hồ trong xóm nghèo thường xuyên tâng bốc người khác ra xắp xếp lại nói ra.
Hiện tại đang là giờ tan tầm, cậu thấy có một khu chợ nhỏ nên đi vào xem thử, nhưng cũng chẳng có gì nên rời đi luôn.
Ra ngoài dinh thự Lauvos, hai người bước lên xe trở về khách sạn.
Người trước mặt này đang mặc trên người một bộ suit đen lịch thiệp nhìn thôi cũng đã biết mắc tiền và rõ ràng rất có thể là một Mafia.
Người chủ quán vầ nhân viên ở đây là một nhóm thợ săn nhỏ (Trừ thú quý hiếm thì Siracusa cho phép người dân săn bắn bình thường) họ sẽ vào cánh rừng gần thành phố săn bắn vào buổi sáng và mở quán khi mặt trời lặn, đây là những gì Luke nghe được trong khi Povisco vừa gọi món, vừa nói chuyện phiếm (Thăm dò) người chủ quán.
Erwin từng được những đứa trẻ lớn hơn trong khu ổ chuột kể về những người này, Mafia là những người đang điều hành thành phố và cực kỳ đáng sợ, khi thấy họ thì tốt nhất nên tránh đi chỗ khác thì hơn.
“Thì thế, nhưng mà không hiểu sao tôi lại có một linh cảm kỳ lạ về điều này, như thể họ không vui vì chúng ta ở đây vậy.”
“Erwin, mình hết đi nổi rồi.” Hai đứa trẻ mồ côi đã đi khắp ngoại ô Norvana trong ngày hôm nay, bởi vì xuất thân của mình, chúng chẳng thể bước vào thành phố, và người dân sống ngoài ngoại ô thì cũng chẳng giàu có gì cho cam.
Dùng bữa xong, uống hết ly sữa, Luke mặc kệ mấy người kia, thấy không còn gì thú vị nữa thì đi thẳng ra ngoài quán.
“Vậy thì tôi sẽ nhận lại nó, và để bù cho đồng tiền này...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rọt rọt rọt!
“Không có thời gian giải thích đâu, xe sắp đến rồi, tôi sẽ giải thích trên đường đi.”
“Một đồng vàng.”
Đối diện bên kia, Povisco cũng những Mafia khác đã bắt đầu Order bia, rượu cùng đủ thứ đồ nhắm khác.
Nhìn bộ dáng ngủ như c·h·ó c·hết này của ông, Luke không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào nhà vệ sinh, đổ đầy chai nước mình mang theo rồi quay trở lại phòng ngủ....
May thay, cuộc giao dịch diễn ra thực suôn sẻ khiến hành động của cậu có chút dư thừa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Povisco mới tỉnh, còn chưa kịp định thần thì đã bị lôi ra ngoài.
Mang theo suy nghĩ chín chắn như vậy, nhưng không thể chối bỏ sự thật rằng đôi chân của cậu nhóc Erwin đang run rẩy, sau lưng lúc này đã chảy đầy mồ hôi.
Thoạt nhìn, Povisco trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng là một trong những thuộc hạ lâu đời nhất của Liena, chút chuyện chính sự ông có thừa khả năng lo liệu.
“Hừ.” Nhìn bàn đối diện có dấu hiệu bắt đầu ầm ỹ lên, Luke hung ác nhìn qua một chút, nhưng rồi cũng chỉ có thế, cậu thở dài ra một hơi rồi cầm ly sữa lên uống.
“Tôi e rằng quyết định của thằng nhóc đó là đúng đắn, thưa sếp nhỏ.” Đó là Mafia được Povisco cử đi theo Luke nhằm đảm bảo cậu an toàn.
“Chỉ một chút thôi, lần này đảm bảo sẽ không say ngoắc cần câu như bữa trước đâu, tôi hứa.” Povisco, người có vẻ như/chắc chắn là cầm đầu đám này mở miệng cố gắng thuyết phục.
“...” Luke nhíu mày nắm chặt mắt xoa xoa, vừa rồi hơi thất lễ chút, một trong hai đứa trẻ mồ côi là nữ, và bộ quần áo rách rưới chúng mặc căn bản chẳng thể che nổi thân thể suy dinh dưỡng của chúng.
Người kia hiểu ý gật đầu, đội mũ vào đứng dậy, bảo trì khoảng cách đi ngay theo sau Luke.
Vấn đề duy nhất hiện có là an ninh khu vực quanh đây, theo những gì cậu được kể thì trật tự quanh các vùng biên giới khá là loạn, lại còn gần ngoại ô nữa chứ. Nhưng dù nói vậy, trừ khi là một âm mưu rõ ràng nhắm vào nhà Luckbolts, không thì chẳng ai đủ dại để tập kích cánh tay phải của Don Liena đâu.
Ngay trong nhà hàng khách sạn, một đống Mafia đồng loạt cúi đầu trước một đứa trẻ.
Dù không trị giá bằng tiền giấy, một đồng vàng vẫn đủ để cho một gia đình hạng vừa có một bữa ăn thịnh soạn.
Một đồng xu vàng gọn gàng nảy leng keng vào trong chiếc hũ sắt làm hai đứa trẻ mồ côi trợn trong mắt.
Nhưng khi vừa về đến nơi, cậu nhìn thấy Povisco mang theo biểu cảm nghiêm trọng, cùng những người khác vọt ra khỏi quán rượu.
“Còn nữa, một khi đã uống rồi, tôi chẳng thể nào kiểm soát được mấy người cả!”
Đúng như mấy gã Mafia kia dự tính, một Luke non nớt không có quá nhiều quyết đoán trong những việc không quá ảnh hưởng đến mình, thấy mọi chuyện đã rồi, cậu cũng chỉ mặc kệ rồi cho qua mà thôi, đừng chủ động chọc c·h·ó/rồng con là được.
Đùa, họ đến thành phố này là để đi công chuyện, không phải đi chơi, ngày đầu tiên chưa có gì thì còn châm chước được, nhưng bắt đầu từ hôm nay, trước khi có sự đồng ý của cậu, đừng tên Mafia nhà Luckbolts nào mơ tưởng uống được một giọt rượu.
Rọt rọt rọt!
Mệnh lệnh này sau đó được quán triệt đến từng thành viên nhà Luckbolts tham gia chuyến đi, bây giờ chẳng phải mở miệng, chỉ cần ra hiệu một cái thì sẽ có người chấp hành.
Nghe cậu nói, cô bé đi bên cạnh cũng trầm hẳn xuống.
Đang định quay trở lại quán nhậu kiếm đường kéo Povisco về thì Luke chợt để ý bên kia đường, hai đứa trẻ (Có vẻ là mô côi) đang ngồi ăn xin ở đó.
Ngoại truyện 1 (3):
Điều này nằm ngoài dự kiến của cậu, bởi vì thông thường thì bất cứ đứa trẻ nào cũng không cưỡng lại được những thứ sáng lấp lánh.
Norvarna.
“Xin cảm ơn thưa ngài, vật tư sẽ được kiểm kê và vận chuyển đến Rietti sớm nhất có thể, cảm ơn vì sự hợp tác thưa ngài.”
Y hệt bữa hôm qua, sáng sớm, Luke một lần nữa đi vào phòng Povisco kiểm tra.
“Đúng vậy, dứt khoát một cách bất thường.” Khác với b·iểu t·ình thoải mái của ông, Luke vẫn thực cẩn thận đưa ra suy đoán của mình.
Tất nhiên, vì ngồi một mình nên chẳng ai biết ý định đó của cậu, thấy Luke đi ra ngoài, Povisco nhìn về phía một Mafia.
Bây giờ mới tầm cỡ 5 giờ chiều hơn, trời vẫn còn sáng, cậu muốn đi dạo loanh quanh một chút rồi quay trở lại ngay.
“Không là không, bà già đã quán triệt rồi, trừ khi đã xong hết tất cả mọi việc, còn nếu chưa thì không bất cứ một người nào được phép đụng tay vào một giọt rượu nào cả.” Luke lắc đầu thẳng thừng từ chối.
Clap! Clap!
“Ai dà, suôn sẻ hơn ta nghĩ, không ngờ nhà Lauvos dứt khoát ký hợp đồng đến vậy.” Trong khi chờ tài xế khởi động, Povisco cởi chiếc áo suits ngoài nóng nực vắt lên ghế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.