Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Trình diễn
Đừng nói có bất trắc gì xảy ra, chỉ sự cố nhỏ như thế này thôi cũng đủ khiến nhà Saluzzo mất sạch thể diện rồi.
“Đúng thật, nãy trước khi đi cậu ta có nhắc anh là nếu thấy lâu quá không trở lại thì có lẽ cậu ta đứng ở hành lang phụ chờ đấy, chúng ta ra đó thử xem?”
Twilight out!
“Cảm ơn.” Twilight đưa tay bắt lại.
Đúng lúc này, giọng nói của Leontuzzo vang lên từ phía sau.
Twilight lấy ra một thanh Chocolate ngậm lên miệng thưởng thức trong khi ngồi chờ.
“...”
“Một tràng pháo tay cho Salamander Luke Luckbolts! Người thừa kế nhà Luckbolts, với tài năng đã được kiểm chứng bởi những nghệ sĩ hàng đầu, sẽ trình diễn một nhạc khúc Piano ngay bây giờ!”
“Tôi biết, Salamander, anh chỉ mới vừa được giới thiệu trên sân khấu mà.” Cellinia nói một cách đương nhiên.
Felix đi trước không nói gì, còn Leontuzzo, cậu quay lại nhìn Lappland, một lúc sau mới thở dài nói ra.
“Hành lang nào?” Cả hội nhìn theo hướng cô nhóc chỉ, nhưng ở đó chỉ có mỗi một bức tường trống rỗng, chẳng còn gì cả.
“Trong kia ồn thật nhỉ? À mà nhóc không ở trong đấy xem à, sao lại ra ngoài đây?”
Ngay khi âm vang từ phím đàn cuối cùng ngân hết, đại sảnh ngập tràn trong tiếng vỗ tay.
“Những gì người khác nói chỉ mang tính chất chủ quan, tôi không có mặt ở nơi cũng như cái ngày đó cũng như chính xác chuyện đã diễn ra nên không thể phán xét anh được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phiền anh.” Ném chiếc Vest qua một bên, Twilight vươn vai run người một cái rồi đi qua cửa phụ.
“Leon! Bọn tôi đi kiếm Twilight đây. Cậu đi luôn không?”
Twilight đứng dậy trong tiếng vỗ tay chúc mừng ấy, cậu cúi chào thay cho lời cảm ơn, rồi bước về sau cánh gà. (Khác với khi xuất hiện, cậu không thể đóng cói cả chiếc đàn mang đi, nó sẽ được hỗ trợ đem vào sau.)
“Cũng bình thường, không có gì đặc biệt.”
Cánh cửa chắn giữa đại sảnh và hành lang họ vừa đi qua đã biến mất không một tăm hơi.
Chương 119: Trình diễn
“Chúc may mắn.” Twilight cũng gật đầu tạm biệt.
Đi ra sau cánh gà, Twilight cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm thở hổn hển ra.
...
Thi xong được thằng bạn giới thiệu cho con game cuốn quá, hơi lười viết nên chương này lên hơi trễ. Cũng vì lý do này nên tác đã nghĩ ra một giải pháp!
“Mà nhà Texas à? Nghe nói bọn họ có nhiều tiền lắm, chuyển cơ cấu sang chế tạo s·ú·n·g thì đống dây chuyền sản xuất hiện tại phải tìm cách xử lý, có nên kiếm họ làm một vụ ‘làm ăn’ không nhỉ?” Vừa nghĩ, Twilight vừa nhìn vào cô nhóc đối diện chờ đợi lời giới thiệu.
Hiện tại tác đang đang hai dự kiến:
“Sau khi đến chỗ Luke, để tôi dẫn mọi người đi dạo một vong quanh dinh thự này.” Cô nhóc nói.
Nhưng mà đợi một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy hai người kia đến.
“Chúc mừng vì biểu diễn thành công nhé.” Người nọ vươn tay ra.
Toàn bộ ánh đèn đột ngột vụt tắt ngắn ngủi khiến đại sảnh ồn ào lên.
“Ai mà biết được? Lát nữa đi hỏi cậu ta xem?” Felix nhún vai, rồi anh đề nghị.
(2). Hai là viết ngoại truyện về một sự kiện mà đã được nhắc đi nhắc lại ‘Ngày 17/8/1975’ về lần đầu Twilight gặp Felix và tại sao cậu lại được đặt biệt danh là Salamander.
Nhưng không sao, không thuốc lá hay sì gà, có một thứ có thể hoàn hảo thay thế hai món đó.
Bắt đầu với một tiết tấu chậm rãi, tiếng đàn dần dần trở nên nhanh và mang theo giai điệu vui tươi hơn, khiến những con người ở bị cuốn theo cảm giác muốn khiêu vũ theo điệu nhạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giữa trung tâm sân khấu, không biết bằng cách nào, một chiếc đàn Piano đã thừng thững xuất hiện.
Cầm ly rượu vang đỏ trong tay, Don Luckbolts nhẹ nhàng lùi về sau dựa lưng vào vách tường, mở rộng tầm nhìn ra xung quanh, chuẩn bị phản ứng ngay lập tức khi có biến hoặc ánh lửa hiện lên.
Chương 119:
“Giống nhóc thôi, trong kia ồn bỏ mịa ra, anh đợi hai người bạn trở lại thì đi cửa phụ về luôn. Trong lúc đó thì...ăn không, hội những người không thích sự ồn ào?” Twilight chìa ra một thanh Chocolate.
May là có người phối hợp làm ra màn ra mắt hoành tráng vừa nãy, che đi sự lo lắng đó của cậu.
Hello, sau 3 tuần ngất lên ngất xuống vì thi thì Tác đã trở lại rồi đây!
“Đừng trốn tránh, trước tiên thì xin lỗi người ta đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh Twilight lâu quá.” Theo Felix nhìn Leontuzzo và Lappland cãi lộn một hồi, Yelena bắt đầu cảm thấy chán, cũng như kỳ lạ vì tại sao Twilight xuống sân khấu một lúc rồi mà vẫn chưa trở lại.
Cái này thì xin mọi người vote ở Comment nhé, hạn chót là 23:00 ngày mai, mình sẽ kiểm tra và lấy bên nào nhiều người chọn hơn (Cho dù chỉ có một Vote). Nếu trùng nhau hoặc không ai Vote, mình sẽ check tổng lượt đọc tổng của truyện, nếu là số chẵn thì mình sẽ viết (1) còn lẻ thì sẽ viết (2).
Clap! Clap! Clap!
“Leon. Ông có 5s để giải thích.” Vẻ mặt đáng sợ của cô chủ nhỏ nhà Saluzzo hiện lên phía sau lưng cậu.
“Này, chờ tôi theo với!” Lappland thấy thế thì cũng chạy theo sau.
Nhưng ba người còn chưa kịp rời đi, một cánh tay đã đặt lên vai Leontuzzo.
Nếu ủng hộ nhà Texas và họ thua, nhà Saluzzo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những kẻ ủng hộ, cho dù thắng, biến nhà Saluzzo thành kẻ thù cũng không phải là một ý hay, trừ khi lợi ích đủ lớn.
“Dạ.” Yelena gật đầu rồi chạy đi trước, còn Felix quay lại hú Leontuzzo một tiếng.
Đợi cho tiếng ồn hạ âm lượng chút, Twilight không kéo dài thời gian nữa, cậu ngẩng đầu lên, bước đến cây đàn, thẳng lưng ngồi xuống. (Vì chiều cao có hạn, một khối gỗ nhỏ được tử tế đặt dưới ghế ngồi để cậu kê chân.)
Lúc này, một loạt tiếng vỗ tay lại vang ra từ đại sảnh, Twilight đoán hẳn là ban nhạc kia vừa kết thúc bài hát đầu tiên của mình.
Không biết chuyện gì xảy ra, nhiều người bắt đầu tụ lại bàn tán với nhau.
Đây là tác phẩm Rondo a La Turka của nhà soạn nhạc Mazort (Nhái Mozart) vĩ đại, một khúc đàn dễ thấy trong giới nghệ thuật ngày nay.
Bước ra ngoài hành lang phủ đầy ánh trăng mờ ảo, khác với hậu trường và đại sảnh ồn ào ngoài kia, nơi đây tĩnh lặng đến lạ thường.
Twilight nhận ra người này, đây là thành viên của một ban nhạc nổi tiếng mà Alberto mời về biểu diễn tối nay.
Liena cũng là một trong số đó.
“Đây là lần đầu Luke biểu diễn trước công chúng mà, đánh được như thế này đã là quá tốt rồi, đặc biệt là màn xuất hiện bất ngờ đó. Mấy người làm kiểu gì vậy?”
Clap! Clap!
Hiện trạng căng thẳng của cuộc c·hiến t·ranh giành địa bàn này đã được biểu hiện rất rõ ở đại sảnh, Twilight đã để ý từ khi bước vào đến bây giờ, cô nhóc nhà Texas này hoàn toàn nằm trong trạng thái bị cô lập một mình.
Chỉ còn lại một hành lang dài cửa sổ dằng dẵng.
(1). Một là đi tiếp phần cốt truyện Siracusa, vì có vẻ đang sắp đến đoạn cuốn.
“Haha.” Nhìn hai người lại bắt đầu cãi nhau, Felix bí ấn cười hai tiếng, cũng không rời đi đón Twilight nữa.
“Nhóc Lapp?” Cảm thấy khó chịu khi bị đặt biệt danh, Lappland vẫn chỉ tay về phía trước. “Ở ngã rẽ phái trước kia, qua trái là thấy cửa vào ngay.”
“Tại sao?” Câu trả lời lần này khác với dự kiến một chút, Twilight thật sự tỏ ra ngạc nhiên.
“Đi.” Leontuzzo quay qua liếc Lappland một cái rồi đi theo hai người
Đôi lời từ tác:
Cả bọn kéo thêm Lappland vào nhóm, lách qua khách khứa trong bữa tiệc đi đến chỗ cửa ra hành lang.
“Vỗ tay không ngớt, nhiều người thích màn biểu diễn này của cậu ta nhỉ?” Nhẹ hạ tay xuống trong khi Yelena đứng bên cạnh vẫn đang rất tích cực cổ vũ, Felix quay sang phía còn lại hỏi.
“Này, đến lượt chúng ta rồi!” Từ đằng sau, một thành viên khác của ban nhạc gọi.
Không quá ngắn cũng như chẳng kéo dài mãi mãi, sau khoảng 23 phút, màn trình diễn cũng kết thúc.
Ba ánh đèn đột nhiên sáng lên, đồng loạt chiếu về một hướng.
Dù nhìn trông cực kỳ bình tĩnh, thực hất lần đầu tiên biễu diễn trước nhiều người thế này, Twilight run cũng không nhẹ đâu.
“Tôi có nghe nói khá nhiều thứ về anh, đặc biệt là những gì anh đã làm.”
“Vâng!” Nói đến Twilight, Yelena chắc chắn sẽ đồng ý cả hai tay.
“Haizz, chán quá, sao lâu thế không biết.” Cây Chocolate đã nhai gần hết, Twilight rầu rĩ thiếu kiên nhẫn.
Đó là ‘Thông báo’ từ nay đến mùng 2 Tết sẽ không cho chương mới, tác sẽ tích đến tết được bao nhiêu chương sẽ đăng hết một lần cho mọi người đọc lun!
“Cảm ơn.” Cellinia nhận lấy thanh Chocolate, gật đầu cảm ơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời giới thiệu vừa dứt, Twilight cũng khom người xuống lịch thiệp cúi chào.
“Đến ngay đây.” Nhạc sĩ A vẫy tay, rồi quay sang rút một tấm danh th·iếp đưa cho Twilight. “Tạm biệt nhé, nếu cậu có đổi ý thì hãy gọi vào số này nhé, chúng tôi sẽ luôn hoan nghênh.”
Nhìn vẻ mắt của ông chủ, người hầu không rét vẫn run, vội vàng chạy đi.
Cả đại sảnh...yên lặng.
Hiện tại, khi đã có được cơ sở vững chắc trong tay, nhà Texas bắt đầu dẫm chân vào mảnh đất Siracusa một lần nữa, cạnh tranh địa bàn trực tiếp với nhà Saluzzo cùng các gia đình thân cận, làm ăn phất lên cực kỳ nhanh chóng (Lý do trực tiếp khiến Alberto không vừa mắt) và trở thành một gia đình lớn máu mặt trong t·hế g·iới n·gầm.
...
Tiếc là ngay khi tìm được cơ hội, Lappland đã hoàn hồn mà giữ cậu lại.
Yelena đi đầu mở cửa ra chạy vào trong, những người còn lại theo sau.
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi đại sảnh.
Từng nốt nhạc chậm rãi trong trẻo vang lên, lan tỏa khắp đại sảnh.
“Anh là người trình diễn Piano vừa nãy?” Cô nhóc mở miệng hỏi.
Cellinia Texas, trưởng nữ của gia đình Texas!
Cả đại sảnh lần nữa chìm vào yên lặng, chờ đợi khoảng khắc người nhạc sĩ trẻ đặt tay lên phím đàn.
Ngay giây phút cô đưa tay cầm lấy thanh Chocolate, một cơn gió lớn đột nhiên thổi qua.
Nhưng ở trong hành lang, vẫn là ánh trăng sáng chiếu rọi qua cửa sổ, nhưng không thấy Twilight đâu.
...
“Tôi thấy cậu có tài năng đấy, có muốn theo chúng tôi học nghệ không?”
Khác với những gia đình Mafia thuần gốc khác, nhà Texas vốn ban đầu cũng chỉ là một gia đình tầm trung ở Siracusa. Họ chỉ thực sự được biết đến như là một gia đình có nhiều quyên lực những năm gần đây, dưới thời của Salvadore Don Texas, người đứng đầu quyết đoán chuyển địa bàn hoạt động của gia đình đến Colombia xa xôi.
“Cellinia Texas.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối với một số người ghiền nhạc có mặt ở đây, họ ngay lập tức nhận ra tác phẩm mà Twilight đang trình bày.
“Khoan đã, lối ra đâu?”
“Tôi không thích những nơi ồn ào, thà ra ngoài đây yên tĩnh còn hơn. Còn anh thì sao? Tôi thấy anh có đi chung với mấy người khác, không trở lại với họ à.” Cellinia hỏi ngược lại.
“E..hèm! “ Dù không nắm gì về việc Twilight đột nhiên xuất hiện trên sân khấu như thế này, Alberto biến đổi biểu cảm thực sự nhanh, ông cầm lấy micro lớn tiếng phát biểu.
“Chắc là cậu ta còn ở sau hậu trường, này nhóc Lapp, đi đến phía sau sân khấu chỗ nào vậy?”
“Hả? Rõ ràng là ở đó có một ngã rẽ mà?” Cảm thấy mình đang hoa mắt, Lappland dùng tay dụi dụi rồi nhìn lại, chẳng có gì cả.
Cô nhóc Lupo đối diện đóng cửa lại xong quay đầu nhìn ra thì cũng phát hiện cậu.
Thế nhé, mong mọi người đọc truyện vui vẻ, và đồng thời cũng chúc tất cả mọi người một cái tết vui sướng.
Phải đến khi bắt đầu từ Felix và Liena đứng ở hai phía đối lập của căn phòng bắt đầu vỗ tay, lần lượt Yelena, Signora Sicilia, Leontuzzo, ... rồi từng người khách hưởng ứng, tạo thành một tràng pháo tay rất lớn.
Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc, rồi cô nhóc Lupo kia là người chủ động trước bước lại chỗ Twilight.
“Ý hay đấy.” Leontuzzo gật gù rồi nhanh chóng tán thành.
Đến cả chủ nhà Alberto cũng không nắm được chuyện gì xảy ra, ông vươn tay nắm lấy cổ áo người hầu đứng bên gần bên gằn giọng gầm gừ bảo hắn ngay lập tức đi kiểm tra hệ thống điện.
Đợi đến khi cậu mất dạng rồi, tiếng vỗ tay mới dần vơi đi.
“Vậy à?” Twilight ‘tỏ vẻ’ ngạc nhiên. “Vậy thì nhóc cảm thấy thế nào? Ngưỡng mộ? Hay là sợ hãi?”
Đang định lấy thêm một cây nữa ra ngậm, nếu vẫn không thấy đến thì ra ngoài đó tìm thì một tiếng mở cửa vang lên làm Twilight quay ngoắt sang nhìn.
Đáng tiếc, đó không phải là hai người cậu đang chờ, thay vào đó là một cô cô nhóc Lupo (Mong đợi gì, ở Siracusa thì chỉ có Lupo thôi).
Một câu nghi vấn cùng lúc xuất hiện trong đầu họ.
“Một chỗ tuyệt vời để nằm ườn ra tĩnh tâm lại trong khi chờ đợi, mình hiểu tại sao con nhóc Lupo ban nãy lại ngồi ở đây.” Dựa vào bức tường hành lang, Twilight thọc tay vào túi.
“Luke Luckbolts.”
Vì nắm giữ lợi thế sân nhà, Alberto biến toàn bộ đồng minh của mình trở thành kẻ địch của nhà Texas, các gia đình khác cũng quyết định giữ thế trung lập để xem xét tình hình.
“Ngoài kia ồn quá, chờ Felix với Yelena lại đây rồi chắc đi ra đánh tiếng với bà già để đi về sớm vậy,” Twilight tự nói, cậu cởi chiếc Vest đen bên ngoài ra chỉ để lại chiếc sơmi trắng.
“Ừ, còn nhóc là...” Liếc nhìn đánh giá chút, đặc điểm nhận dạng rõ rệt là mái tóc đen dài quá cổ dễ thấy, Twilight nhận ra nhanh chóng vì đây là một trong những đứa trẻ cậu để ý thấy ngoài đại sảnh.
Có thể nói, nhà Texas đang dần tiến vào thời đại hoàng kim của mình, đó là chỉ khi họ có thể chiến thắng trong cuộc c·hiến t·ranh tranh giành địa bàn hoạt động với một trong những bầy sói hùng mạnh và lâu đời nhất Siracusa, nhà Saluzzo.
“Để chào mừng con gái ta chính thức ra mắt quý vị, ngoài bữa tiệc ngày hôm nay ra, còn có một vị khách đặc biệt muốn đưa tặng cho cô ấy một món quà!”
Nghe tiếng cậu, ba người đồng loạt quay về sau.
Cùng với đó, là một người nhạc sĩ trẻ tuổi với bộ vest đuôi tôm đứng trước cây đàn.
Ngay khi Twilight vừa kết thúc phần biểu diễn, nhận thấy Lappland đang ngây người ra đấy vì rõ ràng là gặp ‘người quen’ Leontuzzo không hề chần chừ mà nghĩ cách rời đi ngay.
Cụp! Cụp! Cụp!
“WTF?” (Trừ Yelena ra vì chưa biết nói bậy là gì.)
“...”
“Mà Luke cũng biểu diễn xong rồi, chúng ta đi qua đón cậu ấy không?”
“UwU, được rồi.”
“Giải thích gì giờ?” Leontuzzo tự hỏi.
“Phụt! Hahaha! Thú vị! Anh thích nhóc rồi đấy!” Nghe xong câu trả lời chính chắn ngoài dự tính của cô nhóc nhỏ tuổi hơn mình trước mặt, Twilight không nhịn được bật cười.
♬♯♬ ♪!
“Xin thứ lỗi. Dự định tương lai của cháu không phải là trở thành một nhạc công chuyên nghiệp, đánh đàn chỉ được coi là tài lẻ thôi ạ.” Twilight không phải lần đầu tiên nhận được mấy lời mời kiểu này, đương nhiên là cậu sẽ từ chối rồi.
Tự đi gây chuyện với người mà mình thần tượng, xong rồi bắt người ta giải thích, giờ tôi phải nói gì cho bạn vừa lòng đây?
Vấn đề bây giờ là viết cái gì?
“Vậy sao, tiếc thật.” Nhạc sĩ A gãi đầu, dù cũng không ngạc nhiên lắm khi bị từ chối.
Cái tên chính xác như dự đoán vang lên, Twilight dù biết nhưng giả vờ không mà gật đầu giới thiệu lại.
Vừa bước xuống các bậc thang sân khấu, một người chú ý thấy và đi đến chỗ cậu.
Nhìn mấy người nhạc sĩ kia bước ra sân khấu, Twilight mới quay đầu rời đi.
Bây giờ rút một điếu thuốc ra chắc là sẽ hợp ngữ cảnh lắm, đó là nếu cậu đủ tuổi và hai lá phổi không bị ảnh hưởng do tác động của Arts.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.