Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 118: Chưa biết nên đặt tên là gì?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chưa biết nên đặt tên là gì?


Cụp!!

Biết rõ là một khi đã bám lên thì con nhóc này đuổi không đi, Leotuzzo chỉ đành thở dài trả lời từng yêu cầu, mong cho chuyện này sẽ kết thúc sớm.

“Suỵt” Một tiếng gió nhỏ đến mức chỉ có 2 người nghe thấy, Felix vỗ vỗ vai cậu rồi kéo tay Yelena tiến đến trước mặt Lappland.

“Chắc người ta đi vệ sinh..từ từ.”

Người thừa kế nhỏ của nhà Bellones giờ mới hiểu được nổi khổ bị bám theo bởi ai đó của người bạn mình, hồi trước cậu cũng tiếp cận Luke Luckbolt y hệt như thế này. Ít ra Leontuzzo còn yên lặng và được việc, Twilight mới không nói gì, chứ nếu đổi thành Lappland thì.... nhắc lại, cậu ta không dễ tính chút nào đâu.

“Là anh ta à?” Cô nhóc chỉ tay vào Felix rõ ràng đang đứng ăn dưa hỏi.

Lappland không nói gì, chỉ ngước lên nhìn cậu.

Rốt cuộc, tối đó Lappland thành ra ăn chực tại nhà của cậu luôn, đến gần muộn, người hậu vào trong thúc d·ụ·c thì cô nhóc mới chán nản ra về.

Việc nội bộ của nhà Saluzzo, Leontuzzo sẽ không can thiệp, nhưng ít ra, cậu đã nghĩ được một cách để ứng phó với sự phiền phức mang tên Lappland.

Một cô bé xấp xỉ tuổi cô và một thanh niên mới lớn, khống giống đối tượng cần tìm cho lắm, vậy nên khi được xuống sân khấu, cô nhóc trực tiếp đi đến chỗ đó.

“Nhưng Luke Luckbolts, khả năng cao cậu ta sẽ không đi đâu.” Qua vài từ ngữ mấu chốt, Leontuzzo cũng dần đoán được lý do con nhóc đối diện đến tìm mình, cậu lắc đầu nói ra,

“Rồi, rồi, hôm đó gặp.” Leontuzzo bơ phờ vẫy tay, đợi đến khi tiếng xe bên ngoài vang lên thì mới mệt mỏi trở về phòng khách, mệt mỏi ngả lưng ra sofa.

Chương 118:

“Lại nữa à? Ừ thì tôi hiểu cảm giác của cô, làm người thừa kế cũng mệt mỏi lắm chứ bộ, cứ suốt ngày bị người ta tiếp cận mai mối lung tung.” Leontuzzo tỏ vẻ đồng cảm. “Mà cô lên khán đài xong ra đây luôn phải không, bị người ta tán tỉnh ở đâu thế?”

“Xin lỗi vì đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nhưng mà xin cô hiểu cho tình cảnh của chúng tôi. Đúng là Luke có đến, không những thế, cậu ta đã chuẩn bị một món quà bất ngờ dành cho vị tiểu thư đây.” Felix nở một nụ cười ‘thân thiện’...đối với những người không quen biết anh ta là thế.

Không biết thì w*f, đến lúc biết rồi thì cậu cũng hạn hán lời, hiển nhiên tư tưởng của cô nhóc này đã dần bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa thượng đẳng méo mó của người cha Alberto.

Nhớ lại lần trước đến đây, Lappland đã làm bể cái ly ưa thích của cậu, Leontuzzo đến bây giờ vẫn còn tiếc nó.

“Tạm biết nhé, hôm đó nhớ dẫn người ấy đến đó!” Lúc ra cửa, mang theo tâm lý khá vui vẻ, trái ngược với sự bực dọc của chủ nhà, Lappland vẫy tay chào tạm biệt.

“Không.” Lappland lắc đầu không phải, cô nhóc hiến thấy không làm loạn mà bình tĩnh ngồi yên nói tiếp.

Đoán chừng chính Alberto là người đứng đằng sau việc Lappland đến đây, nhớ lại lời của cha, ông ta chính là kẻ duy nhất sẵn sàng công khai sự hứng thú của mình đối với người thừa kế nhà Luckbolts, như một món đồ chơi thú vị.

“Ông là ai?” Cô nhóc hỏi.

Felix là người phát giác đầu tiên để ý, còn gật đầu chào một cái.

Khác với sự lịch thiệp đậm mùi giả trân lúc đến gõ cửa, nhìn cô nhóc hoạt bát nổi loạn đối diện lại để lộ ra dáng bộ này, Leontuzzo nhận ra Lappland thật sự muốn được gặp Luke.

Nếu Alberto Saluzzo hay bất cứ mafia già đời nào ở đây, họ sẽ rất dễ dàng nhận thấy sự giả trân đến mức bất thường của Felix.

“Khi nói chuyện với Luke Luckbolts phải lưu ý điều gì? Người ấy thích, không thích gì? Blabla...”

“Từ từ, nốt hôm nay là tôi sẽ bị khóa chặt trong dinh thự để chuẩn bị cho bữa tiệc, nên là chỉ còn cơ hội này thôi.” Lappland nhảy khỏi thành ghế, mặc kệ nó ngã trên mặt đất, lon ton chạy qua giương đôi mắt to tròn thúc d·ụ·c. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng ở Siracusa, không phải ai cũng phản cảm bởi hành động của hai người. Có một số thành phần ‘đặc biệt’ thay vì e ngại thì lại càng ngưỡng mộ họ hơn, một trong số đó là Lappland Saluzzo.

Nguyên nhân rất nhanh sau đó được hai vị phụ huynh chất vấn ra, chính là Lappland cảm thấy ‘thất vọng’ với Leontuzzo?

Vừa mới được nói xong, Lappland và Leontuzzo, hai người được chỉ định trở thành người thừa kế của 2 gia đình Mafia hùng mạnh bậc nhất Siracusa, dù hai gia đình Saluzzo và Bellones chẳng ưa gì nhau, trong hai năm, họ vẫn dễ dàng có khá nhiều cuộc gặp mặt.

“Hàiz, ông già nhà cô đã từng công khai khiêu khích nhà Luckbolts đấy, Don Liena có thể sẽ đến vì vấn đề quan hệ, nhưng đâm đầu vào miệng cọp? Luke không ngu vậy đâu.” Nhìn biểu cảm cô nhóc đối diện như muốn phát nổ đến nơi, Leontuzzo thở dài giải thích.

“Hừ! Câm mồm đi Leontuzzo, ông cứ nói là tôi lại chẳng muốn nghe, thật đáng xấu hổ.” Nhìn Leontuzzo không hề e ngại đối mặt với mình, Lappland chỉ có thể nhe nanh đe dọa một cái, và...đó là tất cả.

“Ông anh được mời đến bữa tiệc ra mắt của tôi sắp tới đây chứ?”

Mọi thứ cứ trôi qua như vậy, cho đến cái ngày mà một tin đồn được lan truyền ra.

“Cô đang khó ở à, có chuyện gì vậy?” Leontuzzo nhíu mày hỏi.

Leontuzzo Bellone, một đứa trẻ được biết là lễ phép và hiểu chuyện, cùng với Lappand Saluzzo, trưởng nữ của Alberto Don Saluzzo đầy quyền lực...suýt nữa đã lao vào đánh lên.

“Vậy...” Lappland định nói gì đó, nhưng bị ngắt lời.

Cậu có nghe về một vài chiến tích/quậy phá gần đây của cô nhóc đối diện, nếu Lappland Saluzzo phát khùng bây giờ, người thiệt chỉ có cậu.

Hôm nay là ngày được gặp thần tượng của mình, cậu nghĩ tâm trạng của cô nhóc phải từ mức tốt trở lên, không thể nào đến mức cậu còn chưa nói gì đã sắp phát khùng lên ở đây rồi.

Rồi không để Lappland kịp nói gì, anh đã tiếp lời.

“Nếu thế thì Luke thậm chí sẽ chẳng quan tâm đến cô đâu, cậu ta bỏ về luôn không chừng.” Leontuzzo trả lời không mất 1s.

Cậu mệt, muốn lên giường nằm, bài tập hè cũng chưa làm được chữ nào.

Đây có lẽ là tính cách được di truyền từ cha mình, khác với những cô bạn đồng trang lứa khác mơ mộng về một chàng hoàng tử với tính cách được miêu tả gần như hoàn hảo, cô nhóc thích thú với những con người điên cuồng, hành động thực tế, quyết đoán, dứt khoát, lạnh lùng và không ngại vấy bẩn như vầy hơn.

Đang phân vân không biết có nên nói ra sự thật hay không, bỗng dưng, một cánh tay khoác qua vai Leontuzzo.

Ông ta vô tình có mặt ở đây và mang con gái mình đến chào hỏi, tiện thể thăm dò đối thủ luôn.

“Không, nếu muốn nói thì...vẫn chưa hẳn là hết cách đâu.” Cậu cũng ngưng biểu cảm trào phúng lại mà nghiêm túc nói.

Đăng chương 119 rồi mới nhận ra là 118 chưa đăng : (

Dù vẫn hơi phiền, nhưng ít ra cũng đỡ ồn ào hơn trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng đời không như là mơ, cái gì muốn là lại càng không có được.

Buổi sáng, Leontuzzo vừa ăn ngũ cốc vừa đọc bức thư người cha gửi, buổi chiều, Lappland đã mang theo người hầu đến đập cửa, hiển nhiên tin tức đến tai cậu chậm mất vài ngày.

Vị khác đầu tiên là cục phiền phức Lappland khá là bất ngờ, nhưng cũng không ngoài dự kiến, Leontuzzo nghĩ đến vài lý do mà con nhỏ này sẽ nhờ vả.

“Im mồm, đương nhiên tôi biết đấy không phải Luke Luckbolt rồi! Chỉ hỏi cho chắc thôi!” Lappland không cam lòng, chửi lại ngay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nhóc muốn một Mafia lý tưởng trong trí tưởng tượng? Chỉ cần mang người đó ra là được.

“Hừm, xem ra hai cha con nhà Lappland không hòa hợp với nhau cho lắm.” Leontuzzo nghĩ như thế, nhưng cậu không nói ra.

Tiếc là, Lappland không phải một trong số đó.

“Nếu thế thì lão già nhà tôi chắc chắn sẽ cùng đi, tôi không muốn cái gì cũng chịu sự kiểm soát của ông ta!” Lappland nhếch miệng ghét bỏ nói.

“Đ*o liên quan đến ông! Chỉ là lại bị mấy tên ‘quý tử’ không biết trời cao đất dày là gì tiếp cận thôi, toàn lũ dở hơi, cứ đến chẳng bao giờ ngứt!”

Trên bàn còn một đống rác chưa dọn...thôi, để cho người hầu làm, Leontuzzo biết mỗi khi mình ngủ thì sẽ có người tiến vào nhà kiểm tra mình, để cho họ dọn dẹp nhà cửa luôn đi.

Dần dần, ánh mắt ngưỡng mộ dần trở nên dè dặt, sau cùng là e ngại. Đối với việc này, Leontuzzo vì muốn kế thừa gia đình nên còn phải để ý chút mặt mũi, Twilight thì còn thật sự chẳng quan tâm người ta nghĩ gì về mình.

Không một chút do dự, Leontuzzo hiến tế người bạn của mình, chuyển hoàn toàn sự chú ý của Lappland sang Luke Luckbots, người rõ răng khớp với mô tả của cô nhóc.

“Tuy ban nãy tôi nói Luke sẽ không đến bữa tiệc nhà Saluzzo, nhưng nếu thử nói chuyện một chút, có lẽ thôi, tôi sẽ thuyết phục được cậu ta đến đó.” Mang theo một chút suy đoán, không biết có thật hay không, Leontuzzo nói.

“Có thật không?!” Cô nhóc chỉ nghe vào tai mỗi nửa sau câu nói, chẳng thèm để ý gì nữa cả.

Nếu không phải đã được cô nhóc ‘miễn cưỡng’ xin lỗi và bồi thường, nãy cậu thậm chí sẽ chẳng mở cửa cho đâu.

Vậy nên ngay khi biết được con gái mình bắt đầu nghe ngóng về chuyện này, Alberto tỏ ra rất vui mừng, ông tìm cách tạo ra một cuộc gặp mặt giữa Lappland và Leontuzzo (lúc đó Twilight đi rồi).

Salamander của nhà Luckbolts sắp trở về Siracusa.

Ngồi chờ cô nhóc kìm nén cơn khó chịu của mình, Leontuzzo nói nãy giờ cũng có khát và muốn đi lấy một ly nước, nhưng nghĩ lại về cái ly bể của mình, cậu quyết định đợi một chút nữa.

“Chỉ với một điều kiện, đó là từ nay đến hết hè đừng có đến đây làm phiền tôi nữa, ok không?”

Điều này khiến Liena Don Luckbolts cực kỳ tức giận, nhưng cũng chưa thể thực sự làm gì ngoài quan sát động tĩnh nhà Saluzzo.

Ít ra thì, mấy ngày sau đó, lượng khách viếng thăm cũng không đến nỗi nhiều, qua ngày thứ hai thì cha cậu, Bernardo Bellone đã đến Sette Colli, ông ấy làm chủ hầu như các buổi gặp mặt, cậu cũng chẳng phải bận tâm gì nhiều cả.

Chỉ mong là không phải đi.

“...” Nhưng Leontuzzo không trả lời, thay vào đó thì khó hiểu nhìn chằm chằm về phía Lappland.

“Sao, có chuyện gì?” Mở cửa đón phiền phức đi vào phòng khách, Leontuzzo không hề mời nước mà hỏi thẳng.

Đó vào vào năm 3 tuổi, vừa khi bắt đầu học đọc học viết, cô chủ nhỏ nhà Saluzzo vô tình nghe được người hầu trong nhà bàn tán về sự việc này. Khi nghe xong, cô nhóc bày tỏ sự hứng thú và ngưỡng mộ không hề nhỏ với hai người họ.

Hiện tại, đại sảnh vẫn đang khá là ồn ào bởi quý bà Signora Sicilia vừa bước lên bục và nói cái gì đó mà đám trẻ không cần quan tâm, giọng của cả bọn cũng không quá to nên nhất thời không ai chú ý đến phía này, ngoại trừ một số đứa trẻ khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“A, chúng tôi là bạn của Twi..Luke, Luke Luckbolt, nhưng mà chúng tôi hay gọi cậu ta là Twilight. Tôi là Felix, còn đây là Yelena.” Felix cúi đầu tự giới thiệu.

“Tại sao?!” Lappland hơi gằn giọng hỏi.

“Vậy à..vậy chỉ còn cách cùng lão già đến Rietti thôi à?” Nhận được câu trả lời phũ phàng, Lappalnd thất vọng rũ tai xuống.

Lappland theo lời nói thì cũng đã bị khóa cứng trong dinh thự, không thấy ra ngoài tìm mình, lần tiếp theo hai người chạm mặt, chính là vào bữa tiệc.

Sau một hồi nghiên răng ken két, Lappland mới ngước lên hỏi một câu.

Nhưng dù ngoài miệng kêu gào như vậy, từ khi chuyển đến Sette Colli, tần suất Lappand Saluzzo mò đến chỗ cậu làm loạn càng ngày càng nhiều, khiến Leontuzzo thực sự phiền não, Lappand quá ồn ào, cậu lại chẳng biết gì đề mà đối phó với cô nhóc.

“Bắt đầu rồi, để xem cậu ta sẽ biểu diễn thế nào nào.”

Nếu Leontuzzo nhớ không nhầm, có một người đã nói mình sẽ ra sau hậu trường chuẩn bị, người mà ai cũng biết là ai...

Ban đầu, Lappland rất mong đợi cuộc gặp mặt này, bởi vì sau khi thành công giải quyết vụ án 17/8/1075, Leontuzzo và Twilight trở nên cực kỳ nổi tiếng, thậm chí còn được Signora Sicilia đích thân vinh danh và trao tặng một chiếc vòng nguyệt quế xương tại Grey Hall.

“Salamander sắp trở về Siracusa.” Lappland cũng không cố kỵ, trực tiếp ngồi xuống ghế, dáng bộ chẳng sợ ai.

“Tôi biết, háo hức sắp được gặp thần tượng? Muốn tôi dẫn đi gặp cậu ta?” Ngay từ khi nhận được bức thư từ cha, Leontuzzo đã biết mấy ngày sắp tới đây mình sẽ phải tiếp kha khá khách, lúc nãy trên đường trở về nhà, cậu đã cố ý đi mua một gói trà mới, và nếu để ý thì cận vệ của nhà Bellones quanh căn nhà nhỏ cậu sống cũng nhiều lên đột biến.

Ha, biết ngay mà, chắc chắn là cô ta đã được nhắc khéo nếu muốn nhờ vả mình, cái bộ dạng lễ phép kia chắc sắp bị bóc xuống rồi.

Mãi đến gần đây, khi mà quan hệ giữa hai người tốt lên ‘một chút’ Leontuzzo mới mơ hồ nhận ra được, nguyên nhân Lappland nói thất vọng là sao.

Felix rất nhanh trấn định lại, anh biết trò này là ai làm, nhanh chóng đổi từ trong miệng.

“Huh?” Có chút bất ngờ vì suy đoán của mình sai, Leontuzzo vẫn bình tĩnh ứng đối. “Tôi sẽ đi cùng cha của mình, Don Luckbolts hẳn là sẽ có mặt...”

Đó là vào một buổi chiều, khi Leontuzzo vừa mới chuyển đến Sette Colli, cậu được cha cấp cho một căn nhà nhỏ có vị trí địa lý khá đẹp nằm ngay trung tâm thành phố. Trong lúc đang chuyển đồ vào, Alberto Don Saluzzo đột nhiên xuất hiện.

Chương 118: Chưa biết nên đặt tên là gì?

“Có thật không?” Lấy lại một chút hi vọng, Lappland lung linh đôi mắt nhìn cậu.

Sự kiện đó khiến hai người được biết đến rộng rãi một thời gian, giới trẻ Siracusian đặc biệt hâm mộ hai người, cho đến khi vụ án được công bố chính thức.

Ngay khi bước ra sân khấu, Lappland luôn tỏ ra lơ đễnh. Mặc kệ lão cha mình tuyên bố giới thiệu gì, việc đầu tiên cô làm là khóa ánh nhìn về vị trí của Leontuzzo để tìm người cần tìm, nhưng chỉ thấy anh ta đứng một góc nói chuyện với hai người.

“Lão già c·h·ế·t tiệt...” Nghe xong lời giải thích của cậu, Lappland trầm mặt xuống nghiến răng.

“Ngốc, Luke Luckbolts là Vouivrerian, không phải Cautus, cô nhìn sao ra hay được vậy?!” Vừa nói xong, câu hỏi ngớ ngẩn của cô nhóc bị Leontuzzo trào phúng. “Muốn phát ngôn cái gì thì tốt nhất nên nghĩ kỹ trước khi nói!”

Nếu như vậy thì diễn kỹ đó không hề tồi đâu, cậu cũng thấy thông cảm cho mà.

Vừa định mở miệng ra nói “Thật.” đột nhiên, đèn điện vụt tắt, khiến cả đại sảnh xôn xao.

Biện pháp này rõ ràng là có hiệu quả, cứ mỗi khi Lappland quấy, cứ đem chuyển của Luke ra nói thì cô nhóc sẽ ngồi im xuống nghe.

“Tôi muốn gặp Luke Luckbolts, có biện pháp nào không?” Cô nhóc nhìn Leontuzzo hỏi.

“Người ấy đâu? Anh hứa là sẽ dẫn Luke Luckbolts đến đây phải chứ?” Chào hỏi vài câu đơn xơ cho có lệ, Lappland ‘khoan dung’ mà bỏ qua sự khiêu khích của Leontuzzo, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm người mình thần tượng.

Lý do này lúc Leontuzzo nghe được thì cũng lỡ miệng kêu một tiếng “W*f???” rõ ràng cậu lại chẳng làm gì, cũng chẳng hiểu sao mình lại bị thất vọng.

“Nếu gã ta không phải, thế thì Luke Luckbolt đâu, đừng có nói với tôi rằng anh ta không tới đấy?!” Cô chất vấn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi khi việc này còn khiến Leontuzzo tự hoài nghi rằng, quyết định chuyển đến Sette Colli thử tự lập bản thân (Dưới sự giám sát đằng xa trong bí mật của người nhà Bellonoes) có phải quá vội vàng rồi không.

“Được rồi, giờ Luke còn chưa ở Siracusa, không vội được đâu. Cô cứ đi về đi, tôi còn phải đi ăn tối nữa.” Nhận thấy vấn đề đã được giải quyết, tâm trạng đối phương lại đang tốt, Leontuzzo vẫn không hề quên việc cô nhóc đối diện phiền phức như thế nào, cậu tìm cách đuổi khéo Lappland đi.

(^QnQ^)

Trong ấn tượng của cô nhóc, một Mafia nhận được vòng nguyệt quế xương cao quý, phải là một người mạnh mẽ, uy quyền, ngầu lòi, .... những thứ đối nghịch hoàn toàn với tính cách trầm ổn, cẩn thận của Leontuzzo.

Dù hai gia đình vốn có hiềm khích từ lâu, Bernado lại nghi ngờ mục đích đến của của người bạn già/đối thủ, ông cũng không từ chối cuộc viếng thăm này mà ra tiếp đón.

“Yay!” Căn bẳn chẳng nghe vào tai điều kiện vừa rồi, Lappland vui mừng nhảy cẫng lên làm chiếc ghế ngã ra sau rồi điệu nghệ bốn chân đáp xuống, vẻ mặt buồn bã hoàn toàn biến mất tiêu, làm Leontuzzo cảm thấy hoài nghi xem nãy giờ con nhóc này buồn thây hay cũng chỉ là giả vờ.

“Nếu cô có luận điểm gì muốn phản bác, tôi sẵn sàng nghe nó.”

“Tại sao lại hỏi tôi? Đặt một cuộc hẹn rồi đến thẳng địa bàn nhà Luckbolts là được mà?” Một câu hỏi vô nghĩa, Leontuzzo trả lời một cách đương nhiên.

“Gì?” Cô nhóc tức giận trước ánh mắt của cậu.

“Cái người tiếp cận cô..à thôi, không có gì?” Cậu cẩn thận hỏi, nhưng nhận thấy ánh mắt đáng sợ từ cô nhóc, một thứ gì đó thôi thúc cậu dừng lại.

“Ông anh có biện pháp nào giúp tôi gặp riêng Luke Luckbolt không? Hai người là bạn mà?” Không thấy Leontuzzo trả lời, Lappaland chần chừ một chút rồi hỏi. “Lén gọi người ấy ra chẳng hạn.”

“Đúng vậy, và tôi sẽ không rút lại lời nói đó, vì đấy chính là sự thật, Lappland Saluzzo.” Leontuzzo không hề e ngại đối mặt với cô nhóc Lupo đối diện.

Những gì xảy ra sau đó...chỉ có thể dùng thảm họa tới hình dung.

“Hả, ở sau hậu trường, mà cũng chả hiểu sao hắn ra sau đó được, người hầu không cản hắn lại à?”

“Nếu như chúng tôi nói ra, thì còn gì là bất ngờ nữa chứ phải không?”

...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chưa biết nên đặt tên là gì?