Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117.5: Lappland Saluzzo!
Theo tiến trình bữa tiệc, xong màn giới thiệu của con nhóc kia là đến lượt cậu rồi.
“Xin lỗi đã làm phiền ngài, bữa tiệc sắp bắt đậu rồi ạ, mong ngài có thể nhanh chân trở lại đại sảnh.” Lúc này, vừa vặn có người cũng nhìn thấy Twilight, nhưng cũng không biết thân phận cũng như vai trò của cậu, chỉ tưởng là khách dự tiệc đơn thuần.
“Kì vậy?” Gọi mãi mà không thấy trả lời, Twilight có chút mất kiên nhẫn, đưa tay ra quơ quơ trước mặt xem có tác dụng gì không.
Vẫn là thói quen xấu mang tên bỏ giấc, từ hôm qua đến giờ, Twilight chỉ ngủ đúng 3 tiếng đồng hồ.
“Vậy nên, nếu không có giá trị, cho dù là con gái của mình thì ông ta cũng chẳng mấy bân tâm đâu.”
Chương 117.5:
“Không phải tiểu thư rất mong chờ được gặp thần tượng của mình sao? Người đó chắc là đang ở ngoài đại sảnh rồi đấy.”
Nhìn thấy nắm đấm hướng về phía mình lao tới, vẻ mặt cô nhóc càng dữ tợn, lực cắn ngày càng mạnh hơn.
Trong nhà vệ sinh, Twilight xòe lòng bàn tay hứng lấy nước chảy ra từ vòi tạt lên mặt mình. Cảm nhận cơn buồn ngủ dần vơi đi, cậu rút khăn tay ra lau khô mặt rồi chống tay vào bồn rửa mặt thẫn thờ một lúc.
“Lappland Saluzzo!”
Đây là lý do cậu ghét mấy đứa nhóc sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng, chúng nó chẳng coi ai ra gì cả, con nhóc kia, và cả cô tiểu thư mèo vằn đã gặp ở Lungmen nữa.
Mà thôi, điều đó không quan trọng lúc này, liếc qua chiếc đồng hồ bỏ túi thấy đã gần đến giờ, Twilight lắc đầu đeo găng tay vào rời khỏi nhà vệ sinh, trở về hậu trường.
“Vậy ra đó là những gì ông nói về tôi đúng không? Leontuzzo Bellone!”
“Này nhóc, có nghe anh nói gì không?” Twilight vẫn đang ngồi xổm xuống, nhìn đánh giá cô nhóc trước mặt, mở miệng hỏi han vài câu, nhưng không được hồi âm gì cả.
“Hừ, kệ hắn, đi thôi.” Cô nhóc kia quay về sau lườm cậu một cái, không che giấu sự chán ghét, quay đầu bỏ đi.
“Cái này....” Câu hỏi dường như có chút khó trả lời, Leontuzzo ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói. “Ờ...nếu xét theo tính cách của Don Saluzzo, ông ta hẳn cũng chỉ coi đây là một thử thách để xem Lappland có đủ xứng đáng trở thành người kế nhiệm tiếp theo của mình hay không thôi.”
Thực chất Twilight và Leontuzzo có kha khá fan nhí là đằng khác.
Nhìn theo mấy người rời đi kia, Twilight nheo mặt giận dữ về phía cô ‘tiểu thư’ có mái tóc trắng kia.
“Tất nhiên rồi, ma quỷ tất nhiên là không hề tồn tại, đó là một đứa trẻ nào đó đi lạc thôi, khi trở lại chỗ chuẩn bị, mình sẽ báo cho phục vụ để họ giải quyết chuyện này.” Chắc chắn điều đó trong đầu, liếc nhìn thời gian chuẩn bị không còn lại nhiều, Twilight đi ngang qua bóng người chỉ liếc nhìn sang một cái rồi đi thẳng luôn.
Không ai khác ngoài cô nhóc vừa cắn tay Twilight ở đằng sau nhà kia.
“Đứa bé kia là con gái của người tên Alberto đúng không? Ông ta tuyên bố thân phận của nó mà không lo sẽ bị nhắm vào à?” Nhìn cô nhóc được giới thiệu trên sân khấu bắt đầu chào hỏi những vị khách khác, Felix tò mò hỏi.
Căn bản không đợi Twilight phản ứng, cô nhóc trước mặt đã chụp lấy tay cậu, biểu cảm hung dữ há to cái miệng nhỏ mới nhú mấy cái nanh, hướng chỗ mấy cái ngón tay không do dự gặm xuống.
Người còn lại, dù làn đầu gặp vẫn được bao bọc khá kỹ, nhưng hiện tại, Leontuzzo đã chính thức được nuôi thả ở thủ đô, tự mình sinh hoạt và học tập, cũng coi như đã trưởng thành sớm.
Trước mặt cậu, giữa hành lang dài tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng mờ ảo len lỏi qua những tấm cửa kính, một bóng người với bộ váy dài cùng mái tóc trắng toát đang ngồi dựa lưng vào tường ở đó.
Nhưng mà, khi sắp đi hết hành lang, Twilight dừng bước chân, nhắm mắt lại đấu tranh gì đó trong đầu.
Đối diện, cô nhóc tương tự nghe thấy tiếng gọi, như phun ra thứ gì đó dở tệ mà trả tự do cho mấy ngón tay cậu, không nói không rằng, hừ lạnh một tiếng quay đầu chạy về phía mấy người phục vụ.
Nhưng mà, dường như cậu đang không tỉnh táo lắm thì phải?
“Đúng là một lũ vô trách nhiệm.” Twilight muốn nghĩ như vậy, nhưng đây là một truyền thống của Mafia Siracusa, họ không quá bao bọc con cái mình mà để cho chúng tự học hỏi, cạnh tranh với nhau, thậm chí một số gia đình cực đoan thậm chí còn bỏ mặc con mình tự sinh tự diệt trong khi mình đứng đằng sau quan sát.
“Hả?”
“Lappland Saluzzo.”
Ngay lúc này, có vài người phục vụ xuất hiện ở đầu hành lang, tiếng gọi của họ kịp lúc khiến Twilight ngừng nắm đấm lại cách mặt tiền cô nhóc trước mặt cỡ vài cm.
“Này, cho tôi hỏi ngu chút nhá.”
“Vậy là có vấn đề thật nhỉ?” Nhìn vẻ mặt khó nói của người đối diện, Felix cười càng ngày càng tươi. “Này Leontuzzo, chúng ta hiện tại có thể miễn cưỡng coi là bạn nhỉ? Chút nữa tôi cũng phải lại chào hỏi cô ấy đấy, có gì thì cậu phải nó để tránh đạp phải mìn chứ?”
“À..ừ, để tôi coi.” Nghe anh nói, Leontuzzo cảm thấy cũng có lý, cậu cúi đầu xuống tìm chữ để giải thích.
Cậu ta đang trừng lại đây, nhưng là người tử tế, Leontuzzo sẽ không nói tục hay chửi người, cậu chỉ bình tĩnh thở ra một hơi rồi quay lại đối mặt với con thú hoang đứng sau mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao? Tính cách của cô nhóc đó có vấn đề gì à?” Liếc thấy thứ gì đó, Felix bỗng khẽ nhếch miệng lên.
...
Một người thì có đầu óc phát triển từ sớm, từ nhỏ đã được rèn luyện cách chiến đấu, và sẵn sàng rời nhà lang bạt khi chỉ mới 5 tuổi.
Xèèè.
Nhưng ghét chung quy lại vẫn là ghét, ít nhất ấn tượng ban đầu nó thế, còn về sau ra sao thì không biết, vì ngay từ ban đầu Twilight cũng chẳng ưa gì Felix hay Leontuzzo.
“Đúng vậy, và tôi sẽ không rút lại lời nói đó, vì đấy chính là sự thật.” Leontuzzo không hề e ngại đối mặt với cô nhóc đối diện.
Lan man một hồi, trở lại với hành lang tối.
“Ủa, em bỏ lỡ chuyện gì à?” Chuyên tâm làm lạnh ly nước theo yêu cầu, bỗng dưng thấy mình bị nhấc lên, Yelena không hiểu ngước mặt lên nhìn Felix.
“Alo?”
Mấy người phục vụ thấy thế thì khom lưng chào một cái rồi cũng chạy theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“À phải rồi, theo cách cậu gọi thẳng tên cô nhóc kia, hai người quen nhau trước rồi à?” Trong khi chờ ‘tủ lạnh’ hoạt động, Felix quay lại tiếp tục nói chuyện với Leontuzzo.
“Má nó chứ...haizz....”
Mấy chuyện ‘nâng ly’ kia trẻ em chưa được làm, ba người chỉ lẳng lặng ngồi đây chờ đến lượt Twilight biểu diễn.
Nếu mấy người hầu kia không có mặt kịp lúc, cho dù không thích ra tay với trẻ con, cậu không ngại bỏ chút thời gian dạy dỗ con nhóc kia cách làm người đâu, bằng nắm đấm.
Felix đưa ly nước qua cho Yelena, cô bé hai tay cầm nó gồng lên một chút để cho ly nước ép lạnh trở lại mà không cần phải đi lấy đá, vừa tiện mà lại vừa giúp cô bé luyện tập (Chỉ là làm thứ gì đó lạnh hơn tí, Yelena có thể tự làm mà không cần vật dẫn) chứ không phải nhân lúc Twilight không có ở đây anh giở lợi dụng cô bé chút đỉnh.
...
“Cút đi, đừng làm phiền ta!”
“Vâng.”
Nhưng khi cậu ngẩng mặt lên quay qua, Felix không còn đứng bên cạnh, anh ta đang ôm lấy hông Yelena xách cô bé dịch qua một bên.
“Tiểu thư, Don cho gọi ngài ra trước sân khấu ạ, sắp đến giờ rồi.”
“Giúp anh tí, Yelena.”
Thấy Liena không? Từ lúc bước vào dinh thự này, ngoài một cái gật đầu chào ra, cô còn chẳng buồn nói với cậu một câu nào.
“Uh, tôi đã gặp tiểu thư Saluzzo vài lần trước đây....và đó không phải những kỷ niệm tốt đẹp cho lắm.”
Ngoài ra, Felix còn nhìn thấy một cô nhóc khác đứng một mình cách biệt một chỗ, có vẻ không được hoan nghênh.
“Đ..sh!!” Cú cắn này căn bản không hề giữ lực lại, dù chiếc găng tay vải cũng cản lại phần lớn sát thương, ngón tay Twilight cũng bắt đầu tê rần như muốn đứt ra.
Dứt lời, Alberto lùi một bước tránh ra, nhường lại sân khấu cho một bóng người bước ra từ sau tấm màn che trong tiếng vỗ tay lấy lệ của khách dự tiệc.
Không chỉ họ, trong đại sảnh lúc này cũng đã có không ít mấy đứa nhóc khác. Một số có vẻ quen từ trước và tụ tập với nhau vây quanh một cô bé, số khác đứng cạnh phụ huynh.
Dù vậy, hai người vẫn may mắn nhận được sự hẫu thuẩn từ gia đình mà không biết rằng, bởi vì hai ngôi sao sáng hết phần thiên hạ này, hình thức giáo d·ụ·c người thừa kế của các gia đình Mafia đang ngày càng trở nên cực đoan rõ ràng hơn, mục đích chính là để có thể cạnh tranh với họ.
Nhưng mà có biết, cả hai chắc cũng chẳng bận tâm đến đám nhóc đó, một đứa thì đang chuyên chú học tập với mục tiêu kế thừa vị trí Don, người còn thậm chí còn chẳng bận tâm mấy đến chuyện gia đình.
Ngoài đại sảnh, khi khách mời có mặt không sai biệt lắm, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Theo vị trí của cặp đồng tử mang màu Topaz Trắng, cô nhóc trước mặt này rõ ràng cũng đã để ý thấy Twilight, nhưng không hề phản ứng lại gì cả.
Cuối cùng, cậu thở dài “Haizz” một hơi, quay người trở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở một góc ít ồn ào trong đại sảnh, Felix, Leontuzzo và Yelena kéo 4 cái ghế ra ngồi xuống đấy.
Đúng vậy, đó chính là Alberto Don Saluzzo, một con người chỉ nhìn vào lợi ích chứ không màng tới tình cảm, bất cứ thành viên trong gia đình nào cũng chỉ được coi là công cụ trong tay ông ta, cho dù là quan hệ máu mủ.
Mang ý tốt hỏi han, không không lại bị cắn cho 1 cái, cậu có tức không?
Bỏ lại Twilight một mình lột cái găng tay trắng đã có dính chút nước dãi kia ra, phe phẩy tay cho đỡ đau.
“Cạn ly!” Tất cả các vị khách khác cũng đều nâng ly lên theo ông.
Ừ thì biết có thể tính cách của chúng không phải là như vậy, có lẽ là bị dạy hư, và còn nhiều trường hợp ngoại lệ, cậu hiểu điều đó.
Hơi vô tình, nhưng đây chính là cách hiệu quả nhất để đào tạo những đứa trẻ cách tự lập sớm, lạnh lùng, vô cảm, hành động dựa trên mệnh lệnh và lý trí thay vì tình cảm, nhưng Mafia tiềm năng trong tương lai, hoàn hảo để kế thừa sự nghiệp của gia đình.
Mấy người phục vụ chạy đến bên cô nhóc, bởi vì hành lang khá tối nên họ không rõ chuyện vừa xảy ra, chỉ làm theo lệnh thúc d·ụ·c tiểu thư nhà mình theo lệnh ông trùm.
“Các vị! Trong một ngày hiếm hoi mà chúng tất cả tụ tập bên nhau hôm nay, dưới sự quan sát của sói mẫu ’She-Wolf’ vĩ đại, Alberto ta đây muốn nhân cơ hội này giới thiệu cho tất cả, con người sẽ dẫn dắt gia đình Saluzzo hùng mạnh trong tương lai!”
“Dù đã bắt đầu vào giai đoạn bận bịu trong năm, với tất cả mọi người đều không ngại đường xa mà có mặt tại đây ngày hôm nay, trong bữa tiệc này. Thay mặt nhà Saluzzo, ta, Alberto Saluzzo, kính mời các vị một ly này!” Đứng giữa sân khấu, Alberto Saluzzo, người đại diện đứng ra tổ chức bữa tiệc nâng cao ly rượu vang đỏ trong tay mình.
“Không, không có gì đâu, để anh dạy nhóc một điều nhá, đây cũng là một vấn đề mà Twilight gặp phải. Đó là có đang làm hay nói gì thì cũng phải để ý xung quanh một chút, nếu không, nhóc sẽ gặp phải trường hợp như thế kia đấy.” Nói, Felix quay người hướng mặt Yelena về chỗ Leontuzzo đang đứng.
Mỗi khi có mấy bữa tiệc lớn kiểu này, mấy người lớn kiểu gì chả tụ tập với nhau làm ăn đủ kiểu, có mang theo trẻ em thì cũng giao cho người hầu trông hộ hoặc lớn chút thì thả nó chạy rông luôn.
Một con người tàn nhẫn.
“Nếu muốn miêu tả thì, Lappland...khá là hoang dã, cô ta dạng như muốn làm gì thì làm mà không hề bận tâm đến hậu quả ấy.” Nghĩ một lúc, Leontuzzo mới vận dụng vốn từ ngữ còn hạn hẹp của mình ghép thành câu trả lời.
Twilight bỗng nhiên dừng chân lại, cúi đầu bóp bóp trán xem thử mình có đang hoa mắt hay không.
“Này bé con, lạc mất bố mẹ à, có cần anh dẫn về đại sảnh không?” Ngồi xổm xuống trước mặt cô nhóc trước mặt, Twilight tỏ ra tử tế hỏi thăm.
Với lại, dù rất bị ghét, song không phải là không có ai hâm mộ thành tích của hai người và lấy đó làm mục tiêu.
“Tiểu thư!”
“Vậy luôn cơ à, máu lạnh thật.” Nghe xong, Felix giật mình cảm thán.
Với lại, dù có không thích đến mấy, sự việc này cậu vẫn sẽ phải cho qua.
“Oápp!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Haizz, phiền thật.” Lắc đầu ngao ngán mấy cái, Twilight quay đầu trở lại phòng vệ sinh, cậu cần phải giặt cái bao tay rồi làm khô nó ngay lập tức.
“Ồ, vậy sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Với cái biểu đồ ngủ 28 tiếng/tuần, chẳng hiểu sao cậu vẫn có thể tỉnh táo mà làm việc được.
Twilight rời đi lâu rồi nên không biết, còn Leontuzzo thì phong phanh, một số đứa trẻ của các gia đình khác có ấn tượng cực kỳ xấu đối với hai người vì khiến cuộc sống của họ khó khăn như vậy.
Đợi thêm một hồi ‘cạn ly’ trôi qua, Alberto mới bắt đầu nói ra mục đích chính của buổi tiệc này.
“Không..ừ..đúng vậy...”
Thông qua cách xưng hô của mấy người hầu kia, Twilight đã phỏng đoán được thân phận của ‘vị tiểu thư’ kia rồi.
Nhìn bộ váy khá sang trọng trên người cô bé này, Twilight đón rằng nó là con cháu của một khách dự tiệc nào đó.
Hiển nhiên là có.
Bị cắn nhẹ (Không hề nhẹ, đau y chang bị c·h·ó cắn!) một cái thôi, trừ hơi bực mình ra thì chẳng mất gì cái gì cả, chưa đến mức phải gây chuyện trong địa bàn của người ta.
Có hai ví dụ dễ thấy cho nhận định này, đó là Twilight và Leontuzzo.
Cậu cắn môi kìm nén tiếng la, theo bản năng muốn đưa tay ra sau hông rút vũ khí, nhưng nhận ra mình không có cái gì cả, cánh tay bèn nắm lại thành đấm, chuyển hướng nhắm ngay mặt đối phương.
“Bình tĩnh nào Twilight, mày biết rằng ma quỷ không tồn tại mà, đó chỉ là ảo giác...không, đó chắc là con cái nhà ai đi lạc ra đây thôi.” Cảm nhận được thân nhiệt phát ra từ bóng người trước mắt, cậu càng chắc chắn rõ ràng đấy là một người sống rõ ràng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.