Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117: Bữa tiệc (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Bữa tiệc (2)


“Này!” Twilight vẫy tay gọi lại một người phục vụ.

Twilight đã nói rằng mình sẽ không để mẹ mình phải thất vọng, tuy luôn miệng nói là mình bỏ 2 năm rồi, đừng trông đợi nhiều, nhưng mới chỉ nghe cậu ta tập thử lấy lại cảm giác, Felix thấy cũng ra gì và này nọ chứ không đùa.

“Đúng rồi, nếu các người trở lại Lungmen, nhớ chuyển lời chào giúp ta đến cho ông bạn già Lin Kojui.”

...

Chúc mọi người lễ giáng sinh vui vẻ! Tác không có crush nên nối nay ở nhà thêm chap cho mọi người thôi :_ ) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng lúc này, một vài phục vụ đẩy những chiếc xe đẩy từ sau nhà đi ra với rất nhiều loại dồ ăn khai vị đi ra ngoài đặt chúng lên bàn.

“Don Saluzzo đang thăm dò cậu, ông ta tỏ ra cực kỳ khó chịu khi cha tôi đi trước một bước giao hảo quan hệ giữa hai ta, điều đó càng rõ ràng hơn khi tôi và cậu được Grey Halls vinh danh vì đã giải quyết vụ b·ê b·ối nhà Lauvos.”

“Hôn ước? Nó là...”

“Dạ vâng...thưa ngài, cháu đến từ Lungmen, tại vì cả cha và mẹ đều đã mất...nên là....”

Vốn dĩ, Bloody Lines có tham gia vào chiến sự Lungmen là điều mà thế lực nào cũng biết, có điều người đứng ra đại diện chỉ huy là Hisomaru, còn Twilight đứng ở sau điều hành thôi.

“Yelena à? Theo ta thấy thì cháu không phải là người Siracusian phải không? Cháu đến từ đâu?” Không biết là đang âm mưu điều gì, Alberto khi bắt được điểm này thì bắt đầu hỏi xoáy sâu vào.

“Ta đã nói rồi, lần này ta đến đây chỉ để chào hỏi, không có ý gì khác. Nếu các ngươi không muốn thì ta không làm phiền nữa, tận hưởng bữa tiệc này đi.” Nói rồi, ông tiêu soái quay người rời đi, không quên nhắn lại một câu.

Mở miệng hỏi han thêm một vài câu xã giao nữa, Alberto mới hướng ánh nhìn về phía hai người còn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vâng, tôi sẽ chuyển lời giúp ngài.” Twilight cúi đầu chào nói.

“Vâng, tôi có thể giúp gì cho ngài?”

“Dù Alberto Saluzzo có trực tiếp đề cập chuyện này giữa đám đông đi chăng nữa, tôi cảm thấy bà già nhà mình 100% sẽ không đồng ý đâu. Không cần phải lo.” Twilight thản nhiên nói.

Ngoài họ ra, không ai biết thêm một điều gì cả, mấy người phục vụ phụ trách chuẩn bị và hỗ trợ cũng vậy, tưởng là Don Saluzzo lại mời nhạc công nổi tiếng nào đó đến trình diễn thôi.

Twilight theo chân người phục vụ rời khỏi đại sảnh, đi ra phía sau dinh thự.

Vì phần lớn sự chú ý của công chúng đều đang đổ dồn ở đại sảnh ngoài kia, phía sâu trong dinh thự lại vắng vẻ, âm u hơn rất nhiều.

“Chờ đi, cậu ta sẽ xuất hiện trên sân khấu sớm thôi.” Felix quay sang nói.

“Không phải căng thẳng như vậy, chúng ta đã không có cơ hội gặp mặt trực tiếp kể từ khi người thừa kế nhà Luckbolts rời khỏi Siracusa, vậy nên ta đến đây để xem cậu như thế nào thôi.”

Phần còn lại, tự có người khác lo liệu.

“Dẫn đường đi.” Đồ ăn và rượu đã bắt đầu được dọn ra, người tới càng ngày càng nhiều, nhìn thời gian thì chỉ còn gần 25p nữa là bữa tiệc chính thức bắt đầu, để tiết mục của mình diễn ra suôn sẻ, trước khi thêm nhiều người nữa để mắt tiến lại chào hỏi, Twilight sẽ tạm thời tách nhóm đi ra phía sau hậu trường chuẩn bị để lên sân khấu.

“Đúng rồi, Luke đi ra ngoài làm gì vậy?” Đợi uống vài ngụm xong rồi thì, cậu hỏi.

Alberto Saluzzo được biết đến trong giới Mafia là một người đàn ông bảo thủ, cứng đầu, thích sử dụng những biện pháp b·ạo l·ực và âm mưu quỷ kế để thanh toán đối thủ. Bề ngoài là vậy nhưng thực chất bên trong, Alberto lại cực kỳ thông minh ranh mãnh, không ai biết khi nào ông ta sẽ lộ răng nanh của mình ra và táp lấy một miếng thịt của con mồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây có vẻ lại là một sở thích quái đản nữa của Alberto Saluzzo, theo như mô tả của Leontuzzo, ông ta luôn thích tỏ ra mình trông giống như một nhân vật quan trọng.

“Đây là vinh hạnh của cháu.” Twilight và Leontuzzo khom lưng cảm ơn một cái rồi đứng thẳng dậy.

“Chúc may mắn nhé!”

Điều này không hẳn mà sai nên không cần phải cãi, quan trọng là việc Twilight có dính dáng đến Bloody Lines và có địa vị không nhỏ. Thế thì biên lại tiểu sử của Yelena lại càng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

“Sân khấu? Luke lên đánh Piano?”

Như Leontuzzo nói, hiện tại có thể Alberto Saluzzo sẽ không nhắm vào cậu, nhưng điều này không đại biểu ông ta không thao tác bất cứ điều gì.

“Còn một chuyện nữa.” Đứng dậy đi một đoạn, Twilight quay đầu lại nhìn vào viên phục vụ. “Có thể bật đèn được không?”

Trong khi chờ thời gian bắt đầu trôi đi từng chút một, Leontuzzo và Felix bắt đầu bám lấy nhau và luyên thuyên đủ thứ về âm nhạc, trong khi Yelena bị bỏ xó một bên.

Kiểm tra qua một hồi, xác nhận mọi thứ đều ổn, bây giờ, có vẻ cậu sẽ ở đây chờ cho đến khi đến lượt mình đi ra.

Anh có linh cảm nếu biết được nghĩa từ này thì sẽ có một điều gì đó khủng kh·iếp xảy ra.

Một đứa trẻ chỉ học đàn nửa tháng đã đạt đến trình độ này, Bernardo Bellones ban đầu thì bất ngờ, sau khi hai mắt sáng bóng như tìm được một viên ngọc quý.

Suốt một thời gian dài sau đó, ông ta cứ liên tục ám chỉ mấy thứ như Luke Luckbolts là một thiên tài âm nhạc, nên gửi cậu ta đến Leithania học tập, không được để tài năng này bị lãng phí,... làm cậu ta và Liena phiền hết chỗ nói.

Bởi vì cô bé muốn giành cho cậu một bất ngờ, và sau khi sinh hoạt với nhau một khoảng thời gian, Yelena cũng nhận ra rằng, không được tin vào vẻ ngoài cà lơ phất phơ của anh ta, Felix thật sự cũng toàn tài chẳng kém gì Twilight, có thể thử đi nhờ anh ấy thử một lần.

“Cô ấy hiện đang được nhà Luckbolts nhận nuôi.” Twilight bước qua, chắn trước mặt Yelena bình tĩnh nói tiếp.

Nếu có chuyện gì xảy ra, hai người có thể can thiệp vào ngay lập tức, khác với mấy đứa nhỏ, họ hoàn toàn đủ khả năng không nể mặt Don nhà Saluzzo.

Nhưng mà, vấn đề cũng đã được Twilight tính từ trước.

Trong Twilight luyện tập ngày hôm qua, Yelena cũng bị ép ngồi học thuộc lòng cái lý lịch này, hiện tại dù có hoảng loạn đôi chút, cô bé vẫn theo những gì mình nhớ được nói ra.

“C-cháu là Yelena White, thưa ngài.” Nhưng còn Yelena, ngay khi trực tiếp bị nhắm vào, cô bé liền để lộ vẻ rõ rệt lúng túng, chỉ có thể trả lời ấp úng.không

Chương 117: Bữa tiệc (2)

Nhà Luckbolts tuy không ai dám đụng vào, nhưng chung quy lại cũng chỉ được coi là thuộc cấp, c·h·ó săn của Grey Halls, nhưng nhà Bellones thì khác, đây cũng là một gia đình lớn không hề kém cạnh Saluzzo.

Cậu nhớ rõ ràng ngày hôm đó, khi mà Twilight một lần đến dinh thự Bellones chơi, cậu ta vô tình thấy chiếc đàn Piano đặt trong phòng trưng bày.

Cứ cẩn thận một chút cũng không thừa.

Mọi khi, Alberto luôn cầm theo một trái cam trên tay, thứ mà ông ta cho là biểu tượng của c·ái c·hết, nhưng hôm nay thì lại không có, ông ta chỉ thòng tay vào túi áo khoác nói chuyện với nhóm Twilight.

“Ừ, tôi sẽ chú ý.” Twilight gật đầu.

Chẳng cần phải thắc mắc mục đích của Alberto Saluzzo là gì, ngay khi ông ta đi đủ xa, Leontuzzo liền hạ giọng giải thích.

“Nhà Saluzzo hiện tại đang bận giải quyết xung đột với các thế lực Mafia Columbia, có lẽ Don Saluzzo sẽ không có hành động trực tiếp gì lúc này nhưng cậu vẫn nên cẩn thận.” Leontuzzo khuyến nghị.

Vì thế anh cũng đặc biệt mong chờ nửa tiếng sắp tới đây, để xem Twilight khi trình diễn thật sự sẽ ra sao.

Có thêm cậu mở miệng, Alberto Saluzzo có đang âm mưu điều gì cũng phải nhượng bộ vài phần, vì Liena Luckbolts và Bernardo Bellone đang đứng nói chuyện làm ăn hay gì đó với nhau không hiểu vì sao mà xích lại càng ngày càng gần chỗ đây.

Đợi đến khi Alberto đi qua nói chuyện với một khách mời khác, cậu mới ngẩng đầu lên.

“Gahahaha!” Trước phản ứng có tính chất đe dọa rõ ràng của hai thằng nhóc trước mặt, Alberto chẳng những không tức giận, trái lại còn khái trá cười lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhà vệ sinh ở đâu vậy, tôi muốn rửa mặt một chút.”

“Hahaha! Là những đứa con của Siracusa thì đến cả những kẻ tàn nhẫn nhất cũng học được sự lễ phép, chẳng bù cho lũ sâu mọt ngoại lai.” Nhìn bốn đứa trẻ đồng loại cúi chào mình, Alberto Saluzzo nhếch miệng cười lớn.

“Thưa ngài Luke Luckbolts, chương trình đã chuẩn b·ị b·ắt đầu, ngài có muốn đến phòng chuẩn bị không ạ?”

Chương 117:

“Thôi bỏ đi.” Twilight quay đầu lại đi vào trong bóng tối, trong đầu xác định giả thuyết thứ nhất ban nãy, Alberto Saluzzo là một lão già dở hơi không hơn không kém.

Twilight vẫy tay chào đáp lại câu động viên hai người, đồng thời thể hiện sự tự tin khi theo sau người phục vụ rời khỏi đại sảnh.

Cách làm này cũng tồn tại ở Rim Billiton, có điều không phổ biến bằng những quốc gia khác thôi, đặc biệt là Victoria, một quốc gia lâu đời với tầng lớp quý tộc có địa vị cực kỳ cao.

“Công tắc nằm ngay đầu hành lang đấy ạ, ngài thích thì cứ bật.”

Không bận tâm tới lão già đó nữa, Twilight bước lại gần chiếc đàn Piano xịn xò mình vừa vung tiền ra mua mấy ngày trước.

Thấy Twilight và Leontuzzo cúi chào lịch thiệp như thế, Felix cũng phần nào đoán được thân phận của người đàn ông trước mặt này không hề tầm thường, anh định đưa tay qua định kéo Yelena cúi đầu xuống nhưng cô bé đã làm từ trước vì sự lễ phép của mình.

Tạm thời bỏ qua điều này, trở lại với chủ đề chính đang bàn luận thì...

Cười xong, Alberto quay lại nhìn vào Twilight.

“Twilight đánh đàn rất giỏi à? Mình có nên bắt chước anh ấy và tập chơi món nhạc cụ nào đấy không?” Nghĩ mông lung một hồi, dù tự ti và nghĩ mình không có năng khiếu, Yelena quyết định sẽ hỏi thử Felix.

Thay vì nói cô bé là con của một gia đình nghèo ở phương bắc Ursus bị quân tuần tra s·át h·ại, Twilight sau đó vượt biên làm thịt hết đám đó rồi mang cô bé đi.

“Tên cháu là Felix Lixxon, thưa ngài quý Alberto Saluzzo. Ngày hôm nay cháy thay mặt quản lý chi nhánh tập đoàn vinh dự đến bữa tiệc do ngài tổ chức, hân hạnh được gặp ngài.”

“Cố lên anh Twilight!”

Điều đó đã được xác nhận là đúng, để cho bữa tiệc thêm sôi động, Alberto Saluzzo đã chi tiền mời một ban nhạc nổi tiếng (Của nhà Bellones) đến, nhưng họ sẽ bắt đầu trình diễn vào khoảng giữa bữa tiệc, sau khi giới thiệu con gái ông ta xong.

Việc Liena là một bà già Lolicon trong nội bộ Mafia không phải là bí mật gì, chỉ là không ai dám nói ra thôi. Chưa hết, việc các gia đình Mafia nhận nuôi trẻ mồ côi cũng không khó thấy, điều này càng củng cố thêm tính hợp lý cho hành động trên.

“Phải, tôi nghĩ ngài Alberto sẽ không nhỏ nhen như vậy.” Không không bị réo tên, Leontuzzo cũng không ngần ngại mà hùa chung vào giúp Twilight một câu.

Và kết quả sau này trả lại đã chứng minh rằng, quyết định của cô bé là hoàn toàn chính xác.

Bất ngờ hơn cả, trong bữa tối ngày hôm đó, trước mặt mọi người (Ngày hôm đó vô tình có cả Signora Sicilia, người đến dinh thự chơi) Twilight ngồi vào chiếc đàn, trình diễn một trong những bản giao hưởng mà ông đã đưa cho cậu lúc trước, không kém gì một nghệ sĩ thực thụ.

“Ngài cứ đi thẳng đến cuối hành lang là thấy ạ.”

Giữa hai giai đoạn đó là một vài phút sân khấu được để trống, Twilight có thể thoải mái làm gì thì làm, miễn không đụng chạm đến danh dự nhà Saluzzo.

Để mượn được sân khấu dù chỉ là trong thời gian ngắn, mặt mũi Liena là nguyên nhân chủ yếu, đương nhiên, có thể là do Alberto cũng muốn thử thách.

Không ngờ rằng, trong chuyến viếng thăm của Bernado đến Rietti nửa tháng sau đó, trong dinh thự nhà Luckbolts đã xuất hiện một chiếc đàn Piano.

Khác với cơ khí, một khía cạnh khác Twilight cũng am hiểu nhưng thông qua sự nỗ lực tìm tòi, có vẻ cậu thực sự có tài năng trong âm nhạc.

“Thôi, trẻ con không nên tìm hiểu về thứ này đâu.” Twilight đang tính giải thích thì bị Felix bỗng nhiên giật mình một cái, bỗng nhiên mở miệng ngăn lạị

“Đúng rồi, ta vẫn chưa làm quen, hai người đây là?”

Lúc đó cha cậu, Bernardo Bellone chỉ buột miệng nói rằng có muốn đánh thử không, ai dè thằng nhỏ leo lên luôn.

Felix và Yelena nhìn cậu luyện tập, Liena là người đi thông báo và Alberto Saluzzo là chủ nhân của bữa tiệc chấp nhận yêu cầu này.

Cô bé chỉ đứng đó và nghe hai người nói chuyện với tâm thái cái hiểu cái không, nhưng mà trong đầu hiện lên một câu hỏi.

Một lúc sau khi cậu rời đi rồi, Felix mới đi lấy về 3 ly nước, bởi vì bữa tiệc này mời cả trẻ em nên ngoài đồ uống có cồn ra thì không thể thiếu được nước ép nữa.

Và tuy luôn miệng nói rằng là mình đi du học, cậu thừa biết tất cả mọi Don ở Siracusa đều cho rằng công việc thật sự của cậu là đi theo giá·m s·át Boss/Laero Luckbolt theo lệnh của Liena.

Cái dãy hành lang tối om cùng kiểu kiến trúc như một lâu đài cổ này càng thêm chứng minh, Alberto là một kẻ dở hơi, tắt hết đèn tạo ra vẻ âm u nhìn cho ngầu, hoặc đơn giản là đang tiết kiệm điện...chắc kết quả đúng là vế đầu.

Một trong số họ đi đến chỗ nhóm Twilight.

Hôn ước, hay liên hôn, đây là một thủ đoạn ngoại giao rất hay được sử dụng bởi các quý tộc hay những thế lực có chức quyền, mục đích nhằm tạo ra một quan hệ đồng minh chặt chẽ và củng cố thêm quyền lực.

Tính cách của Liena chắc ai cũng biết, cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận mấy thứ dở hơi như hôn ước gì đó đâu.

“Cảm ơn.” Nhận lấy ly nước Felix đưa qua, Leontuzzo gật đầu cảm ơn.

“Ông ta rất vừa lòng với tính cách điên cuồng, quyết đoán, không ngại bẩn tay và hẳn là muốn mời chào cậu. Cha tôi nói rằng với tính cách của Don Saluzzo, nếu kết quả thăm dò cảm thấy vừa ý, ông ta không ngại đặt ngay một hôn ước giữa cậu với con gái riêng của mình, người sắp được giới thiệu đây.”

“Đương nhiên là biết rồi, mà không chỉ đánh được thôi đâu, Luke đánh hay là đằng khác. Mấy chuyên gia người quen của gia đình tôi nhận định rằng, nếu chịu khó rèn luyện, tương lai cậu ta có thể trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng thế giới đấy.” Leontuzzo giải thích, đồng thời cũng không khỏi mong chờ lên.

“Twilight, hôn ước là gì ạ?”

Tại sao không phải là Twilight?

Vốn đã quen thuộc với việc ứng đối các chính khách dạng này, Felix ngay lập tức giả tạo mạt cười đáp lại ngay.

Việc Twilight tính làm một buổi trình diễn nhỏ tại bữa tiệc này chỉ có vỏn vẹn 4 người biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hả? Trực tiếp vậy luôn à?” Nghe xong, Felix liền cảm thấy không khỏi bất ngờ.

Không hề hay biết việc mình đang bị mấy đứa bạn bàn tán dữ dội và một quyết định quan trọng đã được đưa ra ở ngoài kia.

“Ồ, cậu biết à?” Felix ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại cũng phải, Twilight nói rằng mình bỏ 2 năm, tức là trước đó có chơi, Leontuzzo biết là bình thường.

...

Đó là lần đầu tiên Twilight tiếp xúc với Piano, chắc chắn là cậu chẳng biết mô tê gì, chỉ tập tành bấm thử từng phím đàn. Thấy cậu có hứng thú, khi ra về, Bernardo Bellone còn thoải mái tặng cậu mấy phổ nhạc nổi tiếng.

“Đây là công việc riêng của nhà Luckbolts, ngài Alberto rộng lượng đây chắc cũng không đến mức chấp nhặt một đứa cô nhi c·hiến t·ranh 6 tuổi chứ, phải không Leontuzzo?” Nhìn thẳng mặt Alberto Saluzzo, Twilight nói, không ngại kéo thêm thằng bạn mình vào.

Dù gì để lên làm trùm và điều hành một gia đình Mafia lớn cũng không dễ dàng, lên được đến vị trí này, chắc chắn ông ta không phải là người ngu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Bữa tiệc (2)