Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Rắc rối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Rắc rối


Felix đương nhiên biết về mục tiêu nhỏ nhoi này, vì cậy nên anh nhắc nhở.

Nhưng vì không biết, vậy nên đây mới là câu trả lời của cậu.

Đằng sau, chủ nhân của chiếc túi cũng chen qua người đi đường chạy qua, bên kia, vài cảnh sát phát giác động tĩnh cũng chạy tới.

“Thôi, đừng càm ràm nhiều làm gì, đi chơi đi. Đằng trước hình như có hiệu sách kìa, cậu vào không?” Trước khi cậu bạn định nói gì thêm, Felix ôm lấy vai cậu chỉ vào cái bảng hiệu tiệm sách phía trước.

“Haha, có chúa mới biết anh đã đầu tư bao nhiêu tiền vào cậu rồi, giờ mà mất trắng chỉ vì một thằng cu ngủ một tiếng một ngày thì phiền lắm.” Felix cũng chẳng vừa, chồm qua khoác tay lên vai cậu.

Cô ôm Yelena chen qua đám đông, bước lại chỗ mấy người bọn họ.

Việc so sánh anh với Twilight xem chừng khá là buồn cười, bởi vì cậu mới chỉ 7 tuổi với chiều cao 1m hơn khiêm tốn, nhưng những gì anh nói đúng là có cơ sở.

Rầm!

Nhân tiên, người chủ của chiếc túi xách cũng đứng một bên cảm ơn rối rít.

Nghe xong, cô chẳng nói một lời, đưa tay lên xoa thái dương.

“Khoan đã.” Đúng lúc nhóm 4 người Liena định rời đi, một viên cảnh sát đã gọi họ lại, ông nhìn về phía Twilight và Felix hỏi.

“Không, dù cho đúng là bác chủ tiệm từng là Mafia, đó chỉ là một cửa tiệm bình thường thôi.” Nếu Twilight biết Felix đang nghĩ gì, cậu sẽ trả lời như vậy.

Đúng là hiện nay đang dấy lên một số phong trào đấu tranh chống lại các gia đình giữa các luật sự, trừ khi có một gia đình lớn nào đó đứng đằng sau ủng hộ tên cướp đang được đưa vào viện kia khởi kiện, Liena đảm bảo Twilight sẽ chẳng sao cả.

Một lúc sau, xe cấp cứu đã có mặt, ‘tên cướp’ đen thui từ đầu tới chân, cơ thể còn đang bốc khói được nhân viên y tế khiêng lên xe.

“Luke Luckbolts.”

“Tóm tắt ngắn gọn cho ta.”

Viên cảnh sát cũng chỉ hỏi thêm tên rồi rời đi, ai cũng biết là dính vào việc của Mafia là chẳng lành đâu, ông ta cũng vậy.

“Twilight, anh biết cậu là người tài năng và cũng nỗ lực hơn bất kỳ ai. Nhưng đó không phải là lý do để bỏ giấc ngủ, đặc biệt là với một đứa trẻ trong tuổi ăn tuổi lớn.” Bất quá, lý do thoái thác Twilight đưa ra chẳng khiến Felix an tâm, trái lại, ánh mắt anh nhìn cậu lại càng thêm lo lắng.

Qua sinh nhật năm nay thì Felix vừa tròn 15 tuổi, quá trình dậy thì của anh diễn ra khá thành công vì giọng vỡ ra không quá khó nghe, chiều cao thì cũng sắp đạt đến con số 1m7, và sẽ còn cao nữa.

Bốn người Twilight cũng không tách lẻ ra nữa, họ thuận lợi cùng nhau đi thẳng đến tòa trung tâm thương mại tọa lạc giữa thành phố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“D* m* thằng c·h·ó!” Tên cướp chửi tục lồm chồm bò dậy liếc nhìn qua lại, biết mình chạy không thoát, hắn cầm dao xông tới chỗ Felix toan bắt anh làm con tin.

Đã sẵn sàng g·i·ế·t người thì phải chuẩn bị tâm lý để bị g·i·ế·t, đây là chân lý Twilight rút ra được sau 2 năm rong ruổi trên chiến trường.

“Tư chất của cậu cũng không phải tồi, chế độ ăn uống tốt, cũng không lười tập luyện, nhưng để cao được đến 1.8m, cậu phải khắc phục được cái thói quen ngủ bừa ngủ bạ của mình đi.”

“Tránh đường, không thì đừng trách.” Một cánh tay của hắn vung vẩy con dao ngắn, đe doa tất cả người xung quanh tách ra một con đường.

Đề xuất của Felix khá là ổn, nhưng hai viên cảnh sát không dám gật đầu ngay mà nhìn qua chờ ý kiến của người đứng đầu nhà Luckbots.

Lý do anh lo lắng cậu đến vậy, không những vì thấy cậu thú vị, cũng chẳng phải vì mối quan hệ hợp tác của hai người. Felix đang thực sự quan tâm Twilight như một người bạn.

Thế là vụ việc này kết thúc ở đây, Felix cũng bé giọng nói chuyện nên người ngoài cũng chẳng nghe thấy gì, còn lại cứ việc để hai viên cảnh sát giải tán đám đông.

“Cháu có ý này.” Đứng một bên, Felix bỗng búng tay thu hút sự chú ý.

“Các vị cảnh sát đây chắc cũng không muốn làm to chuyện này lên đúng không? Vậy bây giờ thế này đi, phía cảnh sát sẽ xử lý việc này như một trường hợp phòng vệ chính đáng, trong khi đó, cháu sẽ chi toàn bộ hóa đơn viện phí cho tên cướp ấy.” Anh chủ trương đưa ra một biện pháp giải quyết trong hòa bình.

“Vâng.” Viên cảnh sát gật đầu, kể lại tường tận mọi thứ cho Liena.

“Hừ, nhiều khi thấy ông anh còn giống mẹ tôi hơn cả bà già tôi đấy, sợ tôi hẹo trước mình đến thế cơ à?” Đang mệt, nghe Felix nói nhiều càng thêm đau đầu, Twilight liếc đểu qua chặn họng anh lại.

“Vụ việc này vẫn cần được làm thành hồ sơ đưa lên cấp trên xét duyệt, tôi có thể biết tên hai cậu được không?”

Còn bên này, hai cảnh sát đang đứng lấy lời khai của Twilight, Felix.

Đó là nếu Felix tưởng chừng như đã tránh đi không đột nhiên nhếch mép lên, khẽ đưa chân ra chắn đường.

“Đâu thể trách tôi được, hắn có ý đồ trước, đây là những gì phải nhận lại thôi!” Twilight kiên quyết không nhận trách nhiệm về mình, tên cướp sẵn sàng tấn công tức là hắn đã có chủ ý g·i·ế·t người, nếu không phải là Felix thì khả năng cao đã có một người vô tội thiệt mạng ở đây.

Thấy vậy, Felix không một chút lo sợ đứng yên tại chỗ, cười mỉm chọc tức tên cướp, làm hắn sôi máu muốn xiên anh luôn.

“Gì mà tụ tập ở đây vậy!”

Chương 114: Rắc rối

“Felix Lixxon.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trường hợp tự vệ chính đáng nghiêm trọng nhất mà ta từng thấy cũng chỉ là đánh nhau gãy vài cái xương, chứ không phải là thiêu đi nửa cái mạng của người ta! “Viên cảnh sát gầm lên, rồi lại chuyển sang tiếng thở dài. “Haiz, sao mấy chuyện rắc rối này lại luôn xảy ra vào lúc thiếu nhân thủ thế nhờ.”

Felix gật đầu, anh đứng thẳng lên nhìn xung quanh đây xem có chỗ nào ngồi uống nước không, tiện gọi ly Cafe cho thằng cu đang ngái ngủ kia.

“Thôi, có muốn biện giải gì thì cũng về đồn mà nói, lên xe đi, ta cần lấy lời khai của bọn bây, cả cô nữa.” Viên cảnh sát trỏ ngón út về chiếc xe cảnh sát đỗ gần đó. “Nhớ chuẩn bị giấy tờ tùy thân, ta không muốn thấy một Caster trái phép đi lại giữa đường phố đâu.”

“Cũng được, nhưng mà còn sớm lắm, hay kiếm chỗ nào uống nước đã rồi đi?” Twilight thử đề nghị.

“Vậy à?” Twilight gãi đầu, cũng không nghĩ được mình bẵng đi một thời gian trở về liền có thêm một cái biệt danh kỳ quái.

Liena cũng thấy trong chuyện này Twilight không sai, nhưng quả thật, cậu làm có chút quá tay.

“Ra là vậy sao.” Nghe vậy, viên cảnh sát thở dài, tưởng rằng mình đã xâu chuỗi được mọi thứ.

“Nghe ok đó, cậu có quen chỗ nào không?”

“Cướp!!!”

“Trong vụ việc này, bạn cháu đúng là đã ra tay quá mức, nhưng suy cho cùng là vẫn để bảo vệ cháu.”

“Đứng lại, cảnh sát đây!”

Đúng lúc này.

Bây giờ thì chưa nói đi, nhưng nếu tương lai mà ôm cái thân cỡ 1m6 đi chỉ huy mấy người họ, chắc chả ai dám ho he gì đâu nhưng Twilight vẫn cảm thấy mình sẽ bị cười.

“Salamander à? Ta nhớ rồi, sau khi những gì con làm với nhà Lauvos lan truyền rộng rãi, một vài Mafia Columbia đã gọi con bằng cái biệt danh này, rồi sau đó lan rộng ra đến bên này luôn.”

“Tên cướp có vũ trang và hướng về chúng tôi với ngùn ngụt sát khí, nếu không là gì thì anh bạn đây chắc sẽ bị xiên cho mấy nhát rồi, đây là phòng vệ chính đáng!” Twilight tự biện hộ.

“Khi nào hắn khỏi hẳn, các ngài chỉ cứ việc tống hắn vào tù vì ăn cướp hay bất kỳ tội danh nào khác các ngài muốn. Thế nào?”

Thật ra, điều này cũng chẳng to tát gì đâu, bộ luật Siracusa vẫn tồn tại rất nhiều lỗ hổng, một trong số đó là việc các vấn đề pháp lý chịu sự chi phối rất nặng bởi các gia đình.

Tiếc là ảo tưởng đó sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì Twilight đã một bước đứng ra chắn trước mặt Felix.

“Ừm, Felix Lixxon, Luke Luckbolts...từ từ, đợi đã, nhóc là?” Cúi đầu ghi chép tên của hai người vào giấy, viên cảnh sát đột ngột ngẩng đầu đầu lên, ngạc nhiên nhìn Twilight, rồi hướng qua phía mẹ cậu.

“Có chuyện gì vậy, cậu trông không có tinh thần lắm?” Felix lo lắng hỏi, bởi từ khi ra khỏi cửa tiệm cắt tóc xong, Twilight trông có vẻ lơ đãng.

Chương 114: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói thật, Twilight có một mối quan tâm khá là đặc biệt với chiều cao của mình, chủ yếu là vì xung quanh cậu toàn mấy tên phát triển tốt, đặc biệt là trong đội hậu cần vì ai cũng cao rười rượi.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau đám người.

“Vâng, Ma’am.” Liena đã gật đầu, hai người cảnh sát cũng chẳng dám ý kiến gì thêm, vấn đề chi phí cũng đã được xử lý, bên trên chắc cũng chẳng phàn nàn gì đây, cứ như vậy đi cho nhanh, họ phải tiếp tục đi tuần tra nữa.

Bất ngờ bị gạt chân, tên cướp không kịp dừng lại, té chổng vó đập mặt xuống đường, chiếc túi xách cầm trên tay cũng văng ra một bên.

Nhưng cũng chả sao, chẳng ảnh hưởng gì ngoài thêm ra một thân phận có thể sử dụng lúc cần thiết.

“Toàn thân bỏng nạng, da thịt cháy khét, cả người hắn gần như cháy thành than. Dù biết hai đứa muốn chặn tên cướp lại, nhưng bọn bây tính g·i·ế·t người giữa thanh thiên bạch nhật này à?”

Nhìn qua phía đó, chỉ thấy một gã đàn ông Lupo dùng khăn quàng che kín mặt, cầm theo một chiếc túi xách đắt tiền chen qua đám đông chạy đi.

“Được, cứ làm như vậy đi. Nếu có vấn đề gì phát sinh, cứ việc gửi nó đến nhà Luckbolts.”

“Tên cướp đó giất lấy túi xách của tôi! Cai đó làm ơn ngăn hắn lại!”

“Cũng xa đấy, coi bừa xung quanh đây đi, mấy quán nước đầy ấy mà.”

Hết việc, đám đông vây quanh cũng nhanh chóng tản đi.

“Việc hình thành thói quen xấu tạm không bàn đi, nếu cậu không ăn ngủ đủ giấc thì, cơ thể tí tẹo này không cao lên nổi đâu.” Nói rồi, Felix đưa tay qua vỗ vỗ nhẹ cái đầu Twilight, người thấp hơn mình đến gần 2 cái đầu.

“Cô Luckbolts!” Trụ sở chính của nhà Luckbolts nằm ở Rietti không có nghĩa là Liena không tiếng nói ở Sette Colli, thấy cô, hai người cảnh sát đều đưa tay lên trán chào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy giờ đi qua đó luôn hả?” Felix hỏi.

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước khi mọi chuyện dần rắc rối hơn, Liena đã xuất hiện để cứu tràng.

Vì lý do như vậy, cậu tự đặt mục tiêu cho mình là phải cao được đến 1m8 vào năm 16 tuổi, và sẽ nỗ lực hết sức để đạt được.

Không lẽ nơi đó không chỉ là một cửa tiệm cắt tóc bình thường, thực chất đó là một cơ sở liên lạc bí mật của Mafia!!?

“Hơ..hơ..nếu muốn mua sách thì chắc nên đến nhà sách lớn trong trung tâm thương mại, mấy quyển sách cũ trong mấy cửa tiệm quanh đây tôi đọc mòn mắt rồi.” Twilight vừa ngáp vừa lắc đầu, cũng chẳng buồn đẩy tay ổng ra

Không một ai cản đường, cảnh sát thì giờ này chắc đã bị điều gần hết đi siết chặt an ninh các cửa khẩu ra vào thành phố, tên cướp hoàn toàn có khả năng thoát thân với chiếc túi đắt tiền trong tay.

“Do mệt thôi, qua giờ ngủ được có chút mà.” Twilight nói với một cái ngáp ngắn đi kèm.

Đi khỏi tiệm làm tóc, Twilight và Felix tiếp tục dạo trên phố.

“Nó là con trai ta.” Liena gật đầu khẳng định.

“Salamander?” Lần thứ hai nghe được từ ngữ này trong ngày, ban nãy cũng nghe Hawker gọi cậu như vậy nhưng không hỏi được câu trả lời, Twilight nghi hoặc nhìn về phía Liena.

!

Với thân phận của mình, Twilight chắc chắn sẽ không phải chịu truy tố hình sự, nhưng danh tiếng gia đình dĩ nhiên sẽ có chút ảnh hưởng.

“Một Vouivrian, người thừa kế gia đình Luckbolts, sử dụng Arts dạng lửa. Thằng nhóc này là Salamander đúng chứ?”

Nghe thấy giọng nói này, cả Twilight và Felix đều thầm thở ra một hơi.

Í O Í O!

“...” Đến nơi, cô thả Yelena xuống để con bé chạy đến bên Twilight, mình thì ngó quanh, đánh giá tình hình.

“Ừ..hả, gì vậy?” Phải đến khi tiếng gọi ngay sát bên tai, cậu mới hoàn hồn phản ứng lại.

Một tiếng hét vang lên, thu hút không chỉ sự chú ý của Twilight và Felix mà còn là tất cả mọi người đi đường.

Chỉ là, Felix vẫn ngó đi ngó lại xung quanh tìm việc vui đấy, nhưng Twilight thì vừa đi vừa đăm chiêu nghĩ ngợi, cậu cần tìm cách hoàn thành nhiệm vụ trước khi quá muộn.

Không phải chuyện của mình, không ai muốn vướng vào rắc rối, trong đó bao gồn cả Twilight và Felix, hai người không ngoại lệ né sang một bên.

“Oi Twilight!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Rắc rối